Thiên Thánh

Minh Ngọc ngạc nhiên nhìn qua Thúy Ngọc, dường như không thể ngờ nàng đột nhiên hỏi vấn đề như thế này.

- Theo ta biết, bối phận cao nhất hẳn là thái sư tổ của ta, ở tại tổ sư động, có lẽ cũng hơn tám trăm tuổi.

Thúy Ngọc kinh ngạc nói:

- Hơn tám trăm tuổi, đúng là khá lớn. Băng Tâm Phái có nhân vật cấp độ này hẳn không ít a.

Minh Ngọc lắc đầu nói:

- Cũng không có nhiều như tưởng tượng của các ngươi, cũng chỉ hơn mười người mà thôi, tất cả đang ở trong tổ sư động. Trước mắt Băng Tâm Phái chủ yếu cách hai đời, hiện tại là đời của ta hiện nắm quyền hành, đời sau đang gia tăng tu luyện, nhân số hơn tám ngàn người. Chín thành là đệ tử thế hệ này.

Ý Thiên hỏi:

- Cả đời khổ tu, nếu có thể phi thăng tiên giới thì đáng được. Nhưng nếu không cách nào phi thăng tiên giới, chẳng phải cô độc cả đời sao?

Minh Ngọc cười khổ nói:

- Vấn đề này ngươi nên đi hỏi chưởng môn sư tỷ đi, ta không cách nào trả lời ngươi, cũng không dám trả lời ngươi.

Tiếp tục đi tới, Ý Thiên lưu ý tình huống Băng Tâm Hồ, cả mặt hồ hoàn toàn kết băng, căn bản không thấy cảnh sắc bên dưới.

Băng Tâm Hồ ẩn chứa hàn khí kinh người. Môn hạ đệ tử tu luyện tất cả đều là pháp quyết chí âm chí nhu, cần hấp thu hàn khí gia tăng tu vị, tăng thực lực lên.

Bởi vì nữ đệ tử Băng Tâm Phái đều giữ thân băng thanh ngọc khiết nguyên âm chi thân, bản thân Huyền Âm chi khí rất nặng, kết hợp khí tức băng hàn của Băng Tâm Hồ cấu thành hàn khí đặc thù.


Băng Tâm Phái dùng Băng Tâm quyết dương danh thiên hạ, mà Băng Tâm quyết lại chia thành chín cảnh giới.

Tại Băng Tâm Phái, muốn tu luyện Băng Tâm quyết tới tam trọng đã là đệ tử nội môn.

Tu luyện tới năm trọng chính là đệ tử chân truyền.

Tu luyện tới thất trọng chính là đệ tử kiệt xuất của Băng Tâm Phái, tiến vào cao thủ hạch tâm.

Thúy Ngọc đi bên cạnh Minh Ngọc, kéo dài khoảng cách với Ý Thiên một chút, lén hỏi:

- Trưởng lão cả đời này có từng ngưỡng mộ nam tử này trong lòng chưa?

Minh Ngọc sắc mặt quái dị, thấp giọng nói:

- Băng Tâm Phái ngăn cách, bình thường khó gặp được nam nhân. Ngẫu nhiên gặp được một hai người, cũng không có thích hợp với mình.

Thúy Ngọc cười nói:

- Trưởng lão đã từng còn trẻ, đã từng khát vọng tình yêu, nhưng vì sao không có rời khỏi nơi đây, đi tìm một đoạn nhân sinh mới.

Minh Ngọc chần chờ nói:

- Chuyện này là tính cách, còn có quan hệ tới pháp quyết Băng Tâm Phái. Băng Tâm Phái Băng Tâm quyết rất thần kỳ, tu vị càng sâu càng khó động tình. Cho nên đệ tử Băng Tâm Phái đi ra ngoài, thường thường cho người ta cảm giác tự ngạo thanh cao, không ai bì nổi.

Thúy Ngọc chợt nói:

- Thì ra là thế, nếu gặp gỡ pháp quyết khắc tinh Băng Tâm quyết, chẳng phải không có năng lực chống đỡ?

Minh Ngọc trầm ngâm nói:

- Chuyện này ai biết được? Dù sao chúng ta còn chưa từng gặp gỡ qua.

Ý Thiên một người đi ở phía sau, hắn đang chuyên tâm thăm dò tình huống của Băng Tâm Hồ, ở đây còn phức tạp hơn suy nghĩ của hắn vô số lần.

Giữa trưa, Ý Thiên đi bốn phía Băng Tâm Hồ, nắm giữ không ít tin tức.

Thúy Ngọc thì nói chuyện phiếm với Minh Ngọc, thỉnh thoảng hỏi thăm một ít vấn đề có liên quan tới Băng Tâm Phái.

Thời điểm này Minh Ngọc, Ý Thiên, Thúy Ngọc ba người tới bờ phía tây của Băng Tâm Hồ, nó ở gần Băng Cung, đây là trọng địa của Băng Tâm Phái, ngoài cửa có hai đệ tử đứng canh giác, phụ trách cảnh giới.

Ý Thiên đứng trước Băng Cung, nhìn qua Băng Cung to lớn, tán thán nói:

- Các ngươi tốn hao không ít tâm tư cho nơi này a.

Minh Ngọc nhìn qua Ý Thiên, hỏi:


- Chỉ giáo cho?

Ý Thiên nhìn qua Minh Ngọc cười cười, nụ cười mê người khiến cho Minh Ngọc ngẩn ngơ, tim đập nhanh hơn.

- Tòa Băng Cung này cũng không phải tự tay các ngươi xây thành, mà là do người ngoài hỗ trợ kiến tạo, ta nói đúng không?

Trên mặt Minh Ngọc mang theo vẻ kinh ngạc, chất vấn:

- Ngươi làm sao biết được?

Ý Thiên giải thích nói:

- Bởi vì tòa Băng Cung này thập phần chú ý, dung hợp rất nhiều trận pháp ở bên trong, là do cao thủ kiến tạo. Ngoài ra Băng Cung cũng dung làm một thể với Băng Tâm Hồ, mặc dù không đạt tới mức thập toàn thập mỹ, nhưng đã rất kiệt xuất, có thể phát huy ra một ít hiệu quả đặc thù của Băng Tâm Hồ.

Minh Ngọc sợ hãi than nói:

- Ngươi đúng là có chút bổn sự a, hiện tại tình huống của Băng Tâm Hồ ngươi cũng hiểu không ít, ngươi ý định bắt tay vào phá giải phong ấn không?

Ý Thiên trầm ngâm nói:

- Chuyện này trước không vội, ta còn phải đi vào trong hồ xem thế nào.

Minh Ngọc nhắc nhở:

- Mặt hồ và trong hồ Băng Tâm Hồ đều có cấm chế, không phải nguyên âm chi thân không cách nào tới gần, ngươi không nên tới gần.

Ý Thiên hiểu lo lắng của Minh Ngọc, an ủi:

- Trưởng lão yên tâm, ta sẽ không phá hư linh khí của Băng Tâm Hồ, không ảnh hưởng tới các ngươi tu luyện.

Trên mặt Minh Ngọc lộ ra vẻ khó xử, hiển nhiên lo lắng Ý Thiên mang theo huyền dương chi khí phá hư tinh khiết của Băng Tâm Hồ.


Nhưng mà bởi vì cởi bỏ phong ấn Băng Tâm Hồ, Băng Tâm Phái đang cầu Ý Thiên, bởi vậy không tiện quá nhiều hạn chế với hắn.

Ý Thiên chậm rãi đi tới giữa hồ, sau đó tiền tới giữa Băng Tâm Hồ, một sợi to trong suốt hiện ra trước mắt Ý Thiên, đó là Hàn Băng chi khí ngưng kết mà thành hàn khí chi tinh.

Minh Ngọc vẻ mặt lo lắng nhìn qua Ý Thiên, phát hiện hắn hắn đi tới và sợi to trong suốt hiện ra nhưng căn bản không tổn thương Ý Thiên mảy may, chuyện này khiến nàng chấn động.

Đây chính là chỗ lợi hại trong cấm chế Băng Tâm Hồ, cho dù nữ tử còn thân nguyên âm, nếu không hiểu mà tự tiện tiến tới gần cũng phải chịu hàn băng chi khí xâm nhập, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.

Hôm nay Ý Thiên một đại nam nhân, trên người có huyền dương chi khí, nhưng chịu được hàn băng chi khí tổn thương, điều nầy khiến Minh Ngọc cảm thấy kinh hãi.

Ý Thiên đi tới mặt hồ nước, Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trong người trở nên vô cùng hưng phấn, giống như phát hiện con mồi, tràn ngập kích tình cùng nóng bỏng.

Ý Thiên áp chế xúc động của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, hắn có thể cảm ứng rõ năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong Băng Tâm Hồ này, nhưng mà năng lượng này tới từ nơi nào?

Thời điểm này năm thiếu nữ áo trắng lao ra khỏi hồ, Ý Thiên đứng xa xa nhìn qua Ý Thiên, dường như cảm thấy được chuyện gì đó.

Ý Thiên đi rất chậm, mái tóc tím bay bay chậm rãi, quanh thân có một đạo hào quang màu đỏ hiện ra, cho người ta cảm giác chói mắt.

Trên mặt hồ, những sợi tơ trong suốt biến thành màu tím, trong mắt mọi người chúng rậm rạp giăng ở các nơi.

Ý Thiên xuyên thẳng qua những sợi tơ này, chỉ chốc lát đã đi tới băng thụ, ngẩng đầu nhìn qua lá cây thật dày, trên gương mặt tuấn mỹ tươi cười.

Đi chung quanh băng thụ ba vòng, Ý Thiên dừng lại, băng cứng dưới thân hòa tan nhanh chóng, khí lạnh vô cùng tiến vào trong người Ý Thiên, mặt hồ nhanh chóng xuất hiện động băng.

Liếc mắt nhìn qua năm thiếu nữ áo trắng, trên mặt Ý Thiên tươi cười tà mị, thân thể trầm xuống, tiến vào Băng Tâm Hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui