Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn với thân phận của Minh Ngọc trưởng lão, trưởng lão Băng Tâm Phái tuyệt đối là cao thủ hạch tâm của Băng Tâm Phái, không ngờ chạy tới đây tiếp đón người ngoài, điều này hiển nhiên không hợp thường tình.
- Chúng ta lúc này tới đây chính là bàn luận với thánh nữ về chuyện Băng Tâm Hồ, và chuyện phi thăng tiên giới. Không biết Băng Tâm Phái có hứng thú không?
Sắc mặt Minh Ngọc biến hóa, trầm giọng nói:
- Đây cũng không phải trò đùa, hai vị nói chuyện cần phải cân nhắc cẩn thận. Không nên vì gặp thánh nữ mà nói dối, đó là chuyện rất nghiêm trọng.
Ý Thiên cười nói:
- Trưởng lão cảm thấy Thúy Ngọc tu vị hôm nay đã tới cấp độ nào rồi?
Minh Ngọc nhìn qua Thúy Ngọc, ánh mắt lập loè bất định, im ắng mà huyền diệu dò xét người Thúy Ngọc, thăm dò bí mật của nàng.
Thúy Ngọc cũng không tận lực bố trí phòng vệ, thậm chí còn buông lỏng ý chí, chỉ vì Ý Thiên muốn cho Minh Ngọc biết rõ, hai người lúc này không phải là người không có việc mà tìm việc.
Thời gian dần qua, Minh Ngọc ánh mắt biến thành ngưng trọng, khiếp sợ, nàng thông qua phương thức dò xét của mình tiến hành thăm dò tu vị đại khái của Thúy Ngọc, đạt được kết quả khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ.
- Tu vị của nàng đúng là vô cùng kinh người, nhưng chuyện này không thể nói ra vấn đề gì. Qua nhiều năm như vậy, rất nhiều người vì cầu gặp thánh nữ, trò bịp bọm gì cũng dùng tới, bởi vậy chúng ta càng cẩn thân. Nhị vị nếu thật có lòng thành, nên nói rõ đi.
Ý Thiên khẽ cười nói:
- Thân phận trưởng lão cũng không thấp, nhưng mà công việc tiếp đãi này không hợp với thân phận của ngươi a.
Minh Ngọc tự nhiên hiểu lo lắng của Ý Thiên, cười nói:
- Công việc tiếp đãi ở đây có chuyên gia phụ trách, nhưng mà hôm nay nàng dúng dịp đi ra ngoài, cho nên do ta tạm thời tiếp quản. Các ngươi hôm khác đi tới, khẳng định không cách nào ở chỗ này gặp được ta.
Ý Thiên suy tư lời của Minh Ngọc, lo lắng nên ứng đối thế nào.
Tuy bề ngoài mà nói, Minh Ngọc có được mỹ mạo hơn người, cũng không phải nữ tử ở cung điện thứ hai có thể so sánh.
Từ tu vị phán đoán, Ý Thiên còn nhìn thấu nàng, điều này nói rõ nàng ít nhất có được tu vị ngoàiVũ Đế, phù hợp thân phận trưởng lão Băng Tâm Phái của nàng.
- Chỉ cần trưởng lão có thể làm chủ, nói cho ngươi biết cũng không có vấn đề gì.
Minh Ngọc nghiêm mặt nói:
- Điểm này nhị vị cứ yên tâm đi, chỉ cần các ngươi bàn luận chuyện liên quan tới lợi ích trọng điểm của Băng Tâm Phái, ta sẽ thay các ngươi bẩm báo lên trên.
Thúy Ngọc nhìn qua Ý Thiên, nói khẽ:
- Ta cảm thấy được nàng nói thật.
Thúy Ngọc có trực giác bẩm sinh, có thể làm rõ sai trái, cảm ứng được quan niệm thiện ác của người ta.
Trong mắt Thúy Ngọc xem ra, Minh Ngọc cũng không phải loại người lạnh lùng như băng, bất cận nhân tình.
Ý Thiên tự nhiên cũng biết Minh Ngọc có thể tin, nhưng hắn phải làm thế nào thuyết phục Minh Ngọc đây mới là vấn đề mấu chốt.
Trầm tư một lát, Ý Thiên nói:
- Băng Tâm Hồ có rất nhiều bí mật, Băng Tâm Phái dùng Băng Tâm Hồ làm căn cơ, tự nhiên vô cùng hiểu về Băng Tâm Hồ. Nhưng có rất nhiều việc dù biết nhưng không rõ giá trị, bởi vậy các ngươi cũng không quá hiểu về Băng Tâm Hồ.
Minh Ngọc nghi vấn nói:
- Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi nắm giữ bí mật mà chúng ta không biết sao?
Ý Thiên cười nói:
- Trưởng lão đúng là thông minh, Băng Tâm Hồ chính là một trong bảy thần tích của Vân Hoang đại lục, là một kiện pháp bảo, cũng không phải thần khí, mỗi cách ngàn năm sẽ thai nghén ra một thánh linh chi nữ, đây là bởi vì Băng Tâm Hồ có sinh mạng. Một ngàn năm với nó mà nói là một lần luân hồi.
Minh Ngọc kinh ngạc, nói khẽ:
- Không thể ngờ ngươi biết rất nhiều, ngươi nói những chuyện này chúng ta đều hiểu.
Ý Thiên nói:
- Băng Tâm Hồ cũng không phải thiên sinh tại đây, mà là bị tiên trận phong ấn. Đã nhiều năm như vậy, Băng Tâm Phái phải vận dụng tiên trận như thế nào, mượn nhờ nó để đối kháng cường địch. Làm sao triệt hồi tiên trận, làm sao thu Băng Tâm Hồ, các ngươi lại thúc thủ vô sách.
Lời này vừa ra, Minh Ngọc sắc mặt kinh hãi, hiển nhiên bị Ý Thiên nói trúng chỗ hiểm, làm cho nàng không cách nào phản bác được.
Thúy Ngọc kinh ngạc, không hiểu nổi Ý Thiên làm sao biết những chuyện này.
Kỳ thật Ý Thiên cũng suy đoán lớn mật, bởi vì hắn cũng không có cơ hội tìm hiểu kỹ càng về Băng Tâm Hồ, chỉ có thể suy đoán và suy luận.
- Hôm nay chúng ta đến đây chính là muốn tìm thánh nữ Hàn Ngọc, bàn chuyện khác. Mặt khác làm như thế nào phi thăng tiên giới, cũng là chủ đề khác của chúng ta.
Ý Thiên nhìn thấu tâm tư của Minh Ngọc, nói chuyện ngữ khí càng thêm tự tin.
Minh Ngọc thoáng chần chờ, rất nhanh suy tư một chút, lập tức có quyết định.
- Nhị vị bàn chuyện này đúng là liên quan lợi ích của Băng Tâm Phái, ta sẽ bẩm báo chưởng môn. Về phần thánh nữ Hàn Ngọc, trước mắt nàng đang tu luyện, nhị vị muốn gặp nàng đoán chừng phải chờ thêm hai ngày.
Ý Thiên cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, sai sót cơ hội tốt.
- Bẩm báo chưởng môn là chuyện nên làm, nhưng mà ta muốn tìm thánh nữ, nàng nếu không thể ra mặt, ta cũng không muốn nói thêm.
Minh Ngọc nói:
- Về việc này ta không thể làm chủ, chi bằng hỏi thăm chưởng môn đi. Nhị vị trước tiên tạm ngồi đây chờ, ta sẽ đi yết kiến chưởng môn.
Ý Thiên mỉm cười gật đầu, tiễn Minh Ngọc.
Thúy Ngọc hơi bận tâm, truyền âm nói:
- Như vậy có thể thực hiện sao?
Ý Thiên cười nói:
- Đừng lo lắng, phi thăng tiên giới có lực hấp dẫn tuyệt đối với người tu chân. Băng Tâm Phái không cầu danh lợi, không cầu cảm tình, trừ tu tiên ra, các nàng không còn niềm vui nào khác.
Thúy Ngọc suy nghĩ cũng đúng, đây là môn phái do nữ nhân tạo thành, cũng không tận lực khuếch trương, cũng không cầu danh lợi, trừ cầu tiên ra, thật đúng là không có mục đích nào khác.
- Hy vọng tất cả thuận lợi, sớm có thể rời đi.
Ý Thiên cười mà không nói, hắn làm sao không muốn sớm rời đi, nhưng mà chuyện này không phải do hắn quyết định, mấu chốt phải xem ý tứ của Băng Tâm Phái.
Băng Tâm Hồ ơ phía bắc Hư Châu, giao giới với Phật Châu, thuộc phạm vi quản hạt của Hư Không Thần Điện.
Cho tới nay Băng Tâm Hồ là do Băng Tâm Phái chiếm cứ, Bát Cực Thần Điện từng ra mặt thương lượng, hy vọng lấy được quyền khống chế Băng Tâm Hồ, nhưng cuối cùng không được như nguyện, nguyên nhân trong đó người khác không rõ ràng.
Mấy ngàn năm qua, Băng Tâm Phái dần dần phát triển lớn mạnh, mặc dù không có khuếch trương ra ngoài, không có tâm xưng bá thiên hạ, cũng không phân cao thấp với Bát Cực Thần Điện, nhưng thực lực chỉnh thể không ngừng tăng cao, khiến cho Băng Tâm Phái tại Vân Hoang đại lục có địa vị nước lên thuyền lên.
Gần ngàn năm qua, Băng Tâm Phái vì bảo hộ Băng Tâm Hồ, thiết lập quy định cấm nam tử tiến vào khu vực hạch tâm của Băng Tâm Hồ, do đó dẫn phát không ít tranh chấp.
Lối vào ba tòa cung điện, đây chính là nơi tiếp đãi người bên ngoài, đặc biệt là nam tử khác phái.
Ý Thiên cùng Thúy Ngọc đứng trong đại điện, lẳng lặng chờ chừng một canh giờ, Minh Ngọc mang theo một nữ tử xuất hiện.
Đó là nữ tử áo trắng, nhưng loại hình lại cũng không hoàn toàn giống với Minh Ngọc.
Minh Ngọc tại Băng Tâm Phái là loại tình tươi trẻ sức sống, mà nữ nhân này lại lạnh lùng như băng.
Nữ tử áo trắng bề ngoài nhìn qua chừng hai mươi lăm tuổi, tương đương với Minh Ngọc, nhưng thần sắc thập phần lãnh ngạo, ngũ quan tú lệ đoan trang, có cảm giác cao quý xinh đẹp, tư sắc còn trên cả Minh Ngọc.
- Đây là phó chưởng môn Cốc Tuyết, chuyên ra mặt trao đổi với các vị chuyện Băng Tâm Hồ.
Ý Thiên nhìn qua Cốc Tuyết, mỉm cười thi lễ nói:
- Hoa Ý bái kiến phó chưởng môn.
Cốc Tuyết gật đầu, ánh mắt hơi có vẻ quái dị, dường như cũng bị tuấn tú của Ý Thiên làm chấn kinh.
- Hoa thiếu hiệp không cần đa lễ, hai vị mời ngồi đi.
Ngồi đối diện, Cốc Tuyết đi thẳng vào vấn đề.
- Nghe nói Hoa thiếu hiệp hiểu rõ tình huống của Băng Tâm Hồ, biết Băng Tâm Hồ bị tiên trận phong ấn là không sai, còn hiểu được cách phá giải, đây là thật sao?
Ý Thiên cười nói:
- Phó chưởng môn cảm thấy, ta đích thân đến thăm là vui đùa sao?
Cốc Tuyết nói:
- Ta tin tưởng Hoa thiếu hiệp không phải nói đàu, nhưng ta muốn biết, Hoa thiếu hiệp ý đồ gì khi tới đây?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Ta đến tự nhiên có việc thương lượng, hoặc là nói, ta tới làm giao dịch với quý phái. Ta có thể giải phong ấn tiên trận cho Băng Tâm Hồ, nhưng lại cần đổi điều kiện.
Cốc Tuyết hỏi:
- Điều kiện gì?
Ý Thiên nhìn hai mắt Cốc Tuyết, thấy nàng thần sắc nghiêm túc, biết rõ nàng không phải đùa giỡn, chuyện này khiến Ý Thiên chần chờ.
Vốn trong kế hoạch của Ý Thiên, cho dù nói rõ cũng phải nói trước mặt chưởng môn Băng Tâm Phái, hôm nay lại biến thành phó chưởng môn.
Thúy Ngọc dường như biết rõ Ý Thiên lo lắng, cười hỏi:
- Phó chưởng môn có thể làm chủ sao?
Cốc Tuyết trầm giọng nói:
- Ta đã đến chính là đại biểu Băng Tâm Phái, nhị vị cứ yên tâm đi.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, gật đầu nói:
- Nếu phó chưởng môn nói như vậy, ta sẽ nói ra điều kiện. Ta có thể cởi bỏ phong ấn của Băng Tâm Hồ, nhưng ta cần quý phái dùng một kiện vật phẩm trao đổi.
Hai mắt Cốc Tuyết nhắm lại, hỏi:
- Vật phẩm gì?
Ý Thiên nói:
- Ta muốn vòng tay bằng ngọc trong tay của thánh nữ!
Cốc Tuyết nghe vậy sững sờ, hiển nhiên không thể ngờ được Ý Thiên muốn vòng tay trên người Hàn Ngọc, đây là chuyện ngoài dự đoán của mọi người.
- Việc này cho ta cân nhắc một lát, dù sao đó là vật của Hàn Ngọc, ta muốn hỏi nàng một câu mới được.
Ý Thiên mỉm cười không nói, có một số việc hắn không thể nói quá rõ, để tránh khiến cho Băng Tâm Phái cảnh giác.
Một lát sau Cốc Tuyết dường như đang âm thầm liên lạc với Hàn Ngọc, trải qua song phương nói chuyện với nhau, Cốc Tuyết đáp ứng điều kiện của Ý Thiên.
- Điều kiện của Hoa thiếu hiệp chúng ta có thể đáp ứng, nhưng ngươi trước đó phải cởi bỏ phong ấn cho chúng ta.
Ý Thiên cười nói:
- Chuyện này không có vấn đề, nhưng cần phó chưởng môn dẫn ta đi khắp nơi một chút, trước dò xét xem tiên trận bốn phía của Băng Tâm Hồ như thế nào thì ta mới có thể bắt tay vào việc được.
Cốc Tuyết nói:
- Việc này ta sẽ bảo Minh trưởng lão dẫn các ngươi đi, ta nghe Minh trưởng lão nói, Hoa thiếu hiệp rất quen thuộc chuyện phi thăng tiên giới, chẳng biết có thể nói một hay không?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Phó chưởng môn chớ tức giận, việc này sẽ liên quan đến sinh tử tồn vong của quý phái, bởi vậy quý phái nếu có hứng thứ, kính xin chưởng môn gặp mặt ta nói chuyện để tránh phức tạp.
Cốc Tuyết nghe vậy không hề hỏi nhiều, phân phó Minh Ngọc mang theo Ý Thiên cùng Thúy Ngọc đi bốn phía một chút, chính mình thì quay người rời đi.
Đãi Cốc Tuyết đi rồi, Minh Ngọc đứng dậy mang theo Ý Thiên cùng Thúy Ngọc rời khỏi đại điện, đi vào trong Băng Tâm Hồ .
Băng Tâm Hồ hoàn toàn chính là thế giới băng tuyết, cũng không có cảnh sắc khác, tuy hoàn mỹ tinh khiết, nhưng lại thiếu sinh cơ bừng bừng.
Dọc theo đường hồ mà đi, Ý Thiên rất nhanh nhìn thấy năm gốc băng thụ kia, phía trên có nữ đệ tử Băng Tâm Phái rậm rạp ngồi tu luyện
Ý Thiên ngừng chân nhìn qua phía trước, hỏi:
- Minh trưởng lão, năm gốc băng thụ này ước chừng có bao nhiêu môn nhân tu luyện?
Minh Ngọc nhìn qua băng thụ, khẽ cười nói:
- Tổng cộng cộng có sáu ngàn bốn trăm vị trí, trước mắt không có ngồi đầy. Thánh nữ Hàn Ngọc đang tu luyện trên đỉnh gốc cây thứ năm, đang ở trong mây băng.
Thúy Ngọc hiếu kỳ nói:
- Băng Tâm Phái nhiều nữ đệ tử như vậy, chẳng lẽ tất cả đều không lấy chồng sao?
Sắc mặt Minh Ngọc biến hóa, lắc đầu nói:
- Muốn nói tất cả không lấy chồng là không thể nào. Nhưng trước khi rời khỏi Băng Tâm Hồ là không cho phép lập gia đình. Mà một khi lập gia đình, về sau trở về cũng không thể tiến vào Băng Tâm Hồ tu luyện. Băng Tâm Phái có phân đệ tử nội môn cùng đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn nếu như lập gia đình thì tự động làm đệ tử ngoại môn.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Những đệ tử ngoại môn kia bình thường an trí ở nơi nào?
Minh Ngọc chần chờ nói:
- Phần lớn đệ tử lập gia đình rất ít trở về. Ngẫu nhiên sẽ trở về cung cấp cho bổn phái tin tức trọng yếu, thời điểm tất yếu cũng có thể triệu tập các nàng lại. Trước mắt các ngươi chứng kiến đều là đệ tử nội môn, tất cả đều là băng thanh ngọc khiết.
Ý Thiên cười nói:
- Nhiều đệ tử như vậy, đệ tử kiệt xuất có lẽ không ít. Nghe nói kiệt xuất nhất chính là Băng Tâm thập đại mỹ nữ, không biết chênh lệch mấy đời?
Minh Ngọc cười nói:
- Đệ tử kiệt xuất nhất trừ thánh nữ không tính, mạnh nhất đúng là Băng Tâm thập mỹ nữ, nhưng lại chênh lệch hai đời.
Thúy Ngọc hiếu kỳ nói:
- Hai đời này cách bao nhiêu thời gian?
Minh Ngọc nói:
- Chuyện này không có thời gian cụ thể, bình thường tính theo bối phận.
Ý Thiên hỏi:
- Trưởng lão có lẽ đã từng là một trong Băng Tâm thập mỹ nữ a.
Minh Ngọc nhìn qua Ý Thiên, cười nói:
- Ta đã già, thời gian không buông tha người.
Thúy Ngọc ca ngợi nói:
- Minh trưởng lão khiêm tốn, ngươi không có già. Tại tu chân giới mà nói, trăm năm chỉ là nháy mắt, chủ yếu là bề ngoài.
Minh Ngọc lắc đầu nói:
- Bề ngoài tuy trọng yếu, vừa ý mới quan trọng. Tâm một khi già thì người cũng già.
Ý Thiên cười nói:
- Minh trưởng lão tâm không có già a.
Minh Ngọc cười nói:
- Các ngươi quá khen. Băng Tâm Hồ lớn không tính được, nhưng cũng không nhỏ, đi bộ thế này ít nhất phải đi đến xế chiều hoàng hôn mới có thể đi một vòng, các ngươi có nên đi nhanh hay không?
Ý Thiên nói:
- Không cần phải đi vòng quanh Băng Tâm Hồ đâu, ta chỉ muốn xem tình huống đại khái mà thôi, có thể đoán được tình huống nơi đây.
Thúy Ngọc nói:
- Minh trưởng lão, ta có thể vài vấn đề không?
Minh Ngọc cười nói:
- Ngươi hỏi đi, trước mắt ta có thể nói sẽ nói.
Thúy Ngọc cười hỏi:
- Băng Tâm Phái nghe nói có mấy ngàn năm lịch sử, đến nay bối phận cao nhất, tuổi tác lớn nhất là bao nhiêu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...