Ý Thiên cười nhạt một tiếng, kéo bàn tay nhỏ bé của Thúy Ngọc đi xuyên qua Thiên Hà Cốc.
Trên đường đi, nữ đệ tử Băng Tâm Phái thần sắc kinh ngạc nhìn qua Ý Thiên, dường như bị gương mặt tuấn mỹ của hắn hấp dẫn, có cảm giác rục rịch.
Xuyên qua Thiên Hà Cốc, Ý Thiên cùng Thúy Ngọc đi vào trong Băng Tâm Hồ, ở đây có băng tuyết, nhìn qua toàn màu bạc, cho người ta cảm giác sạch sẽ không tỳ vết.
Đi vào khu vực Băng Tâm Hồ, trong nội tâm Ý Thiên nổi lên cảm giác kỳ quái, nhìn qua thì tường hòa, hoàn mỹ, dĩ nhiên là cực kỳ phức tạp, tràn ngập sát cơ và nguy hiểm.
Trong lối vào Băng Tâm Hồ cách trăm trượng có ba cung điện, quy mô từ nhỏ đến lớn, từ trong ra ngoài, hình thành nét đối lập rõ ràng.
Dưới tình huống bình thường, người có thể từ bên ngoài đi vào khu vực Băng Tâm Hồ phần lớn sẽ đi vào một cung điện, đó là nơi chuyên tiếp đãi người tu chân bình thường.
Nếu như thân phận tôn quý, có thể tiến vào cung điện thứ hai, người như vậy chiếm 30%.
Mà người téến vào cung điện thứ ba, bình thường chỉ chiếm 10%.
Mà hướng lên là những người có thân phận đặc thù, có quan hệ đặc thù với Băng Tâm Hồ.
Ý Thiên cùng Thúy Ngọc không rõ lai lịch, tuy bề ngoài kiệt xuất, nhưng y theo quy củ của Băng Tâm Hồ cũng chỉ có tư cách tiến vào cung điện đầu tiên.
Ý Thiên cũng không có nóng lòng đi vào, hắn đứng ở lối vào đánh giá Băng Tâm Hồ, hắn không nhìn thấy năm gốc băng thụ.
Đây là lối vào Băng Tâm Hồ, hai bên thế núi ngăn cản ánh mắt, nếu không lướt qua ba cung điện, tuyệt đối không cách nào nhìn thấy năm gốc băng thụ kia.
Băng Tâm Hồ vô cùng yên tĩnh, đó là do âm thanh truyền đi bị hạn chế thật lớn, sóng dò xét cũng bị ngăn cản, đó có quan hệ tới địa hình đặc thù ở đây.
Quan sát một lát, Ý Thiên nắm tay Thúy Ngọc mỉm cười đi vào cung điện đầu tiên, phát hiện trong điện này có hơn mười người cầu kiến.
Những người này nam có nữ có, nam nhân chiếm đa số, phần lớn là nam tử tuấn tú dưới ba mươi, nhỏ nhất cũng chừng hai mươi tuổi.
Ý Thiên nhìn qua không có nhận ra ai, tất cả đều có tu vị bình thường, là người dưới cảnh giới Vũ Hoàng.
Thúy Ngọc nhìn vào trong điện, khẽ cười nói:
- Ở cùng với những người này, ngươi sẽ không gặp được thánh nữ. Chúng ta nên trực tiếp đi cung điện thứ hai đi.
Ý Thiên không có ý kiến, hai người lóe lên rồi biến mất, sau một khắc đã xuất hiện bên ngoài cung điện thứ hai.
Ở đây thanh tịnh hơn nhiều, trong đại điện chỉ có hai người cầu kiến, tất cả đều là nam tử tuấn tú trên hai mươi tuổi.
Trên đại điện thần sắc nghiêm túc, nữ tử áo trắng biểu lộ lạnh lùng ngồi ở đó, gương mặt tú lệ nhưng lạnh như băng, bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm, không ai dám đánh chủ ý lên nàng.
Dường như cảm nhận được người trong đại điện nhìn qua nàng, nữ tử áo trắng lóe lên, ánh mắt lãnh khốc nhìn qua Ý Thiên cùng Thúy Ngọc, quát lạnh nói:
- Tự tiện vượt qua, đây chính là tối kỵ của Băng Tâm Phái. Hai vị không muốn xấu mặt thì xin mời tự rời đi, nếu không đừng vội trách ta vô tình.
Ý Thiên nhìn qua nữ tử áo trắng, cười nói:
- Lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm, cũng chính là tự đề cao bản thân mình quá mức. Muốn phi thăng Tiên Giới, ngươi phải lãnh giáo ta.
Nữ tử áo trắng sóng mắt khẽ nhúc nhích, nói:
- Chỉ bằng ngươi? Thật sự là cuồng vọng.
Ý Thiên dáng tươi cười thu lại, trầm giọng nói:
- Ngọc nhi, cho nàng biết một chút.
Thúy Ngọc gật đầu, nhẹ nhàng đi ra một bước, trong nháy mắt bước lên thì khí thế trên người của Thúy Ngọc bạo phát ra, nữ tử áo trắng bị chấn bay đi, thân thể dán lên vách cung điện, cho dù nàng giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Một màn này lập tức khiến cho Băng Tâm Phái chú ý, hai người trong đại điện ánh mắt kinh hãi, dùng ánh mắt quái dị nhìn qua Ý Thiên cùng Thúy Ngọc, không rõ bọn họ là thần thánh phương nào, lại dám đến Băng Tâm Hồ giương oai.
Thu lại khí thế, trên mặt Thúy Ngọc mỉm cười, nháy mắt với Ý Thiên mấy cái, dường như đang lấy phần thưởng.
Trong điện, nữ tử áo trắng thét dài một tiếng, trong nháy mắt trở về ngoài điện, lạnh lùng nói:
- Bọn ngươi là người phương nào, lại dám tới Băng Tâm Hồ giương oai, xưng tên đi!
Ý Thiên cười nói:
- Ta là khách quý của chưởng môn các ngươi, ngươi không nên tự đòi mất mặt, ngoan ngoãn dẫn ta đi gặp thánh nữ, nếu không chưởng môn trách tội xuống, ngươi gánh không nổi.
Nữ tử áo trắng tức giận nói:
- Nói hưu nói vượn, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi nói:
Thời điểm này có một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ cung điện thứ ba truyền tới, cắt ngang lời của nữ tử áo trắng.
- Băng Chi lui ra, dẫn bọn họ tới cung điện thứ ba, ta sẽ đích thân tiếp đãi.
Nữ tử áo trắng xụ mặt, lòng tràn đầy không vui, hừ lạnh một tiếng quay người nhập điện.
Ý Thiên cũng không thèm để ý, dù sao hắn muốn sớm gặp thánh nữ Hàn Ngọc, hôm nay là thời kì phi thường, tự nhiên phải dùng thủ đoạn phi thường, đánh rắn động cỏ tuyệt đối tốt hơn ôm cây đợi thỏ.
Đi vào bên ngoài cung điện thứ ba, Ý Thiên cách cửa cung nhìn vào trong, một nữ tử cực kỳ mị lực nhìn qua Ý Thiên.
Đây là nữ tử áo trắng chừng hai mươi lăm tuổi, bộ dáng thành thục mà thùy mị, có tự tin kinh người vào mỹ mạo của mình.
Tuy cao thủ Băng Tâm Phái đều là nguyên âm chi thân, nhưng trên người của nữ nhân này lại có thứ mà đệ tử bình thường không có, đó là cao quý.
Cùng nhau đi tới, Ý Thiên nhìn thấy đệ tử Băng Tâm Phái tất cả đều lạnh như băng, giống như đầu đất.
Nhưng mà nữ nhân này tuyệt đối không lạnh, ngược lại còn có mấy phần vũ mị, cực kỳ mê người.
- Hai vị mời đến.
Nữ nhân giọng nói rất êm tai, nhưng có vẻ trong trẻo và lạnh lùng.
Ý Thiên cũng không khách khí, nắm bàn tay nhỏ của Thúy Ngọc đi vào trong đại điện, ánh mắt như đuốc nhìn qua nữ nhân kia, bộ dáng dò xét.
Nhìn qua Ý Thiên, nữ nhân áo trắng ánh mắt quái dị, dường như bị phong thái của Ý Thiên hấp dẫn, có cảm giác không quá thích ứng.
Thúy Ngọc vẻ mặt mỉm cười, thân thiết mê người.
Ý Thiên cười tà dị, ánh mắt mang theo hấp dẫn trí mạng.
Nữ nhân áo trắng tu vị bất phàm, định lực kinh người, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, mời hai người ngồi xuống, vừa nói:
- Hai vị tu vị tinh thâm, phong thái mê người, không biết đến từ đâu? Đến đây có chuyện gì?
Ý Thiên cười nói:
- Chúng ta tới từ Đạo Châu, tới đây bái phỏng thánh nữ Hàn Ngọc, có việc thương nghị. Ta gọi là Hoa Ý, nàng là Thúy Ngọc.
Cân nhắc đến an toàn, Ý Thiên không dám dùng tên thật, bởi vì Bát Cực Thần Điện đã biết rõ cái tên Ý Thiên.
Nữ tử áo trắng ngoài ý muốn, lại cười nói:
- Thì ra là Hoa công tử cùng Thúy cô nương, ta là trưởng lão Băng Tâm Phái, Minh Ngọc, Các ngươi gọi ta là Minh Ngọc trưởng lão là được rồi. Hai vị vạn dặm từ Đạo Châu đi vào Hư Châu, không biết tìm thánh nữ có chuyện gì, có thể cáo tri một hai không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...