Tại Vân Hoang đại lục này, thế lực có thể công nhiên đấu với Bát Cực Thần Điện đã sớm bị Bát Cực Thần Điện tiêu diệt.
Ý Thiên trước khi có đủ thực lực cường đại, cho dù triệu tập nhiều cao thủ hơn nữa cũng không dám tiến công Bát Cực Thần Điện, đó cũng là uổng công.
Mười sáu trăm vẫn tròn, đêm nay ánh trăng không kém gì hôm qua, nhưng mà đêm nay yên tĩnh hơn nhiều.
Ý Thiên đứng trong sơn cốc nhìn qua bầu trời, nhìn trăng sáng và mỉm cười hoài niệm.
Đến Đạo Châu thời gian không dài, nhưng mà Ý Thiên trải qua không ít chuyện, bản thân cũng biết rõ thân thế của mình, duy nhất tiếc nuối chính là có gặp được Thu Diệp, không biết nàng đang ở đâu.
Đối với chuyện này Ý Thiên không quá sầu não, hắn hôm nay đã tìm được mục tiêu của nhân sinh, hắn muốn oanh oanh liệt liệt làm lớn một hồi, làm cho người trong thiên hạ biết Bát Cực Thần Điện cũng không đáng sợ, đáng sợ là người không có hy vọng sống.
Tô Nhã Ngọc đi tới bên cạnh, nhìn qua trăng tròn, nói:
- Trăng tròn ngàn dặm người hai nơi, tương tư gửi nơi nào?
Trong lời nói mang theo oán trách, làm cho Ý Thiên có cảm giác nhớ nhung.
- Gửi người nhà!
Tô Nhã Ngọc phức tạp cười cười, lắc đầu nói:
- Nhà của ta ở đâu?
Ý Thiên sững sờ, lập tức cười.
- Ngươi nên tìm người gả đi.
Tô Nhã Ngọc nói:
- Tại Vân Châu, nam nhân muốn kết hôn với ta quá nhiều, nhưng ta không chọn ai cả.
Ý Thiên cười nói:
- Thiên hạ to lớn, chắc chắn sẽ có nam nhân mà ngươi nhìn trúng.
Tô Nhã Ngọc cười cười, hỏi ngược lại:
- Ngươi thì sao? Nhớ ai?
Ý Thiên nhìn qua trăng sáng, trong mắt mang theo hào quang nhu hòa.
- Ta suy nghĩ nơi trở về của chúng ta ở đâu?
Ánh mắt Tô Nhã Ngọc khẽ biến, nơi trở về? Ở đâu đây?
Gió đêm nhẹ phẩy, hương thơm nhàn nhạt truyền vào nội tâm Ý Thiên.
Giờ khắc này như thơ như vẽ, như mộng như sương.
Trăng sáng gió mát, làm bạn cùng nhau.
Quay đầu lại Ý Thiên nhìn qua Tô Nhã Ngọc, bốn mắt chạm nhau, một cảm giác yên lặng bao phủ nội tâm hai người.
Đó là cảm giác kỳ diệu, cho dù ý hợp tâm đầu, giống như hiểu rõ lẫn nhau.
Tô Nhã Ngọc sóng mắt chuyển động, ánh mắt xinh đẹp tỏa ra hào quang mê người.
Ý Thiên cười mà bất động, thưởng thức cảnh này, tim đập nhanh hơn.
Thời gian trôi qua trong yên lặng, dưới đại thụ, trong gió mát, một đôi nam nữ ngưng mắt nhìn nhau, tâm linh giao hòa.
- Ngươi cười cho cảm giác kỳ lạ, tràn ngập dụ dỗ, làm cho lòng người run động.
Giọng nói ôn nhu dễ nghe quanh quẩn bên tai Ý Thiên.
Một khắc này Ý Thiên cảm nhận rõ Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa đang đong đưa, tản mát ra khí tức khiến người ta trầm mê, Xích Âm Tử Dương Quyết trong người của Ý Thiên tự hành vận chuyển, mị lực nam tính không ngừng tăng lên.
Vì cái gì như vậy, Ý Thiên không hiểu nổi.
Nhưng trong lòng của hắn hiện ra cảnh chữa thương cho Tô Nhã Ngọc, chẳng lẽ vào thời khắc đó Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa đã lưu khí tức trong người của Tô Nhã Ngọc rồi?
Nghĩ vậy Ý Thiên nhanh chóng thu liễm tâm thần, thu hồi mị lực của mình, tỉnh lại trong mê say.
- Không nên nói quá rõ ràng, bằng không ngươi sẽ hãm sâu vào trong đó.
Quay người, Ý Thiên nhìn phía xa, không dám đi trêu chọc Tô Nhã Ngọc, miễn cho cuối cùng biến khéo thành vụng.
Tô Nhã Ngọc giựt mình tỉnh lại, trên mặt thoáng ửng đỏ và ngượng ngùng.
Thời điểm này Kiếm Vô Địch trong sơn cốc đi ra, hưng phấn kêu lên:
- Vân đại ca, tu vị của ta tăng lên rất nhiều, chắc không bao lâu nữa sẽ tăng lên Kiếm Vương.
Ý Thiên phất tay gọi Kiếm Vô Địch tới bên người, cười nói:
- Muốn tấn chức Kiếm Vương rất dễ dàng, hiện tại ta sẽ giúp ngươi một tay, ngươi qua bên kia đả tọa, tất cả nghe lệnh của ta.
Kiếm Vô Địch đại hỉ, nhanh chóng chạy qua tảng đá cách đó mấy trượng ngồi xuống.
Tô Nhã Ngọc nói khẽ:
- Nuông chiều cho hư cũng không hay, ngươi nên cho hắn tu luyện đi.
Ý Thiên cười mà không nói, tế ra cửu cấp tiên khí Hồng Trần, thời điểm này bắt đầu khảy đàn.
- Thị thuyết đãn nguyện u hoàng bạn thanh phong, hoán đắc thanh dật chi khí mãn tâm hung: bất tri ngã vi cửu thiên phiêu miểu hồng, thùy năng thúc ngã mạn mạn hồng trần trung? Đãn văn nghiễm lăng nhất khúc thiên thu tụng, hưng lai cầm âm bán khuyết hưng khứ không: u hoàng thanh phong trúc xá sanh tiêu lộng, ứng hứa kim sinh hải thệ thác sơn minh.
Khi giọng nói vang lên không khí chấn động, vô số linh chi khí hội tụ lại nơi đây, điên cuồng rót vào trong người của hắn, giúp cho tu vị của hắn không ngừng tăng vọt.
Đây là thủ đoạn tụ tập linh khí gia tăng thực lực, không cần Ý Thiên trực tiếp truyền công, mà là mượn nhờ linh ất mộc chi khí rèn luyện thân thể Kiếm Vô Địch, giúp thân thể của hắn thoải mái, tăng tu vị của hắn lên, có thể nói một công đôi việc.
Tô Nhã Ngọc ngạc nhiên nhìn qua tiên cầm của Ý Thiên, nói:
- Đây là cửu cấp tiên khí, sao ngươi có được nó? Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao phải dùng loại phương thức này tăng tu vị của hắn lên.
Ý Thiên thu hồi Hồng Trần, cười nói:
- Ta làm như vậy chủ yếu là nói cho sư tỷ của ta biết ta ở nơi nào. Chỉ cần ta khảy đàn thì sư tỷ của ta sẽ sinh lòng cảm ứng, biết rõ ta đang ở đâu. Về phần lai lịch của tam, ta nghĩ ngươi có lẽ đã biết ta là ai rồi.
Tươi cười rời đi, Ý Thiên đi vào sơn cốc.
Tô Nhã Ngọc nhìn qua Ý Thiên, chần chờ một lát cũng đi theo, vẻn vẹn lưu lại Kiếm Vô Địch còn đang tu luyện trên đống đá, tăng tu vị.
Sáng sớm, Kiếm Vô Địch tỉnh lại, trên mặt đầy hưng phấn, một người múa kiếm trong sơn cốc, kiếm quang gào thét tung hoành các nơi, vô cùng mạnh mẽ.
- Vô Địch vào đi, Vân đại ca tìm ngươi.
Liên Thiết Phong từ trong sơn cốc nói vọng ra, Kiếm Vô Địch bừng tỉnh.
Chạy vào sơn cốc, Kiếm Vô Địch vẻ mặt hưng phấn.
- Vân đại ca, ta đã là Kéếm Vương, ngươi chừng nào thì dạy kiếm thuật cho ta?
Ý Thiên cười nói:
- Đừng nóng vội, qua mấy ngày này ta sẽ truyền kiếm thuật cho ngươi. Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi cùng Thiết Phong nên trốn trong sơn cốc, cũng đừng đi ra ngoài, chờ ta xong việc sẽ đón các ngươi.
Kiếm Vô Địch nhìn qua Tô Nhã Ngọc, hỏi:
- Tô tỷ tỷ thì sao?
Kiếm Vô Địch tính cách hướng ngoại, miệng rất ngọt, hiển nhiên hiểu cách lôi kéo quan hệ.
- Nàng đi theo ta rời đi, việc này ngươi không cần hỏi nhiều. Hiện tại các ngươi ở đây, như vậy là được rồi.
Phân phó hoàn tất, Ý Thiên liền mang theo Tô Nhã Ngọc rời khỏi sơn cốc, không biết đi nơi nào.
Lúc nửa đêm, mây mờ che phủ, Lý Nhược Nhiên đang tu luyện đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt mang theo sợ hãi lẫn vui mừng.
- Ta cảm ứng được tiên khí Hồng Trần, là sư đệ đang khảy đàn Hồng Trần, hắn muốn cho ta biết hắn hiện tại đang ở đâu.
Cách đó không xa, Nam Cung Uyển Nghi nghe vậy bừng tỉnh, truy vấn:
- Hắn ở đâu?
Lý Nhược Nhiên nhìn qua Nam Cung Uyển Nghi, kinh hỉ nói:
- Sư đệ đang ở Đạo Châu.
Nam Cung Uyển Nghi kinh nghi nói:
- Vì sao hắn lại chạy tới Đạo Châu? Đi, chúng ta nhanh đi tìm hắn.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Không vội, sư đệ đã nói cho chúng ta biết hắn ở đâu, có lẽ hắn cũng không trốn tránh chúng ta. Trước mắt đã là nửa đêm, chúng ta nên nghĩ rõ ràng đã, trước mắt hiểu tình thế Đạo Châu sau đó phân tích dụng ý của sư đệ.
Nam Cung Uyển Nghi đồng ý nói:
- Ngươi phân tích rất có đạo lý, ta lập tức phân phó Cổ Ngũ ra ngoài tìm hiểu, khi trời sáng chúng ta sẽ chạy tới Đạo Châu, tụ hợp cùng Phi Vũ.
Rất nhanh tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, duy chỉ có không thấy phu thê Nam Cung Vân cùng Bạch Phong.
Thì ra vì cân nhắc an toàn, Lý Nhược Nhiên đem Nam Cung Vân cùng Bạch Phong an trí tại nơi an toàn
Nam Cung Vân lúc ban đầu không chịu, cuối cùng mọi người khuyên bảo, cố mà đáp ứng, nhưng hắn vẫn bảo Tiêu Minh Nguyệt đi theo mọi người cùng đi, dặn dò nàng nhất định phải tìm được Phi Vũ.
Như thế nên nơi đây có mười người, theo thứ tự là Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Cổ Ngũ, Bích Vân La, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân, Mã Chí Viễn, Tiêu Minh Nguyệt.
Nam Cung Uyển Nghi phân phó Cổ Ngũ cùng Bích Vân La ra ngoài tìm hiểu tin tức Đạo Châu, những người còn lại dò hỏi tin tức của Ý Thiên, Lan Hinh nóng lòng nhất, lôi kéo tay Nam Cung Uyển Nghi, hỏi:
- Chủ nhân, thiếu gia trước mắt ở nơi nào?
Nam Cung Uyển Nghi vỗ vỗ vai Lan Hinh, có chút kích động nói:
- Hắn trước mắt tại Đạo Châu, tình huống cụ thể tạm thời còn không rõ ràng lắm.
Từ Nhược Hoa kích động, hỏi:
- Chúng ta khi nào tiến đến Đạo Châu?
Lý Nhược Nhiên nói:
- Trước hiểu tình huống của Đạo Châu đã, chúng ta trong thời gian này ẩn thân ở đây, đối với tình huống bên ngoài không rõ ràng lắm, chi bằng trước hiểu rõ tình cảnh của sư đệ, phân tích dụng ý hắn tiết lộ hành tung.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Ta cảm thấy được chúng ta nên đi tới đó, tránh hắn lại chạy đi.
Lý Nhược Nhiên an ủi:
- Mọi người không cần phải lo lắng, sư đệ nửa đêm đánh đàn cũng không phải bởi vì đang đối địch, hắn cố ý nói cho chúng ta biết hắn ở nơi nào. Phân tích từ điểm này hắn đã không còn lảng tránh nữa.
Tiêu Minh Nguyệt phân tích nói:
- Nhiều ngày như vậy hắn cũng hiểu chuyện rồi, không có ý định lại lảng tránh chúng ta.
Tiêu Minh Nguyệt nói lời này khiến mọi người an tâm, chỉ cần Ý Thiên không tận lực lảng tránh thì đi tìm hắn không phải chuyện khó.
Đạt được tin tức của Ý Thiên, tất cả mọi người rất hưng phấn, từ nửa đêm tới hừng đông, tất cả mọi người không có tâm làm việc khác, lo lắng chờ Cổ Ngũ cùng Bích Vân La trở về.
Sáng sớm, Cổ Ngũ cùng Bích Vân La quay về mang theo ít tin tức của Đạo Châu.
- Đạo Châu trước mắt phong vân hội tụ, cao thủ Bát Cực Thần Điện tề tụ tại Thiên Dương Phong, tranh đoạt Thần Hồn Ngưng Hình Châu. Mặt khác, Thiên Ma giáo, Âm Ma tông, U Châu Vạn Kiếm Cung, Nam Cung thế gia, Tà Bất Tử Phái cũng phái cao thủ tới đó, chỗ đó trước mắt có thể nói là cao thủ tụ tập, hội tụ một phần ba cao thủ của Vân Hoang đại lục tại đó.
Lan Hinh truy vấn:
- Không có truy xét được chút tin tức nào của thiếu gia sao?
Cổ Ngũ lắc đầu nói:
- Không có nghe được bất cứ tin tức nào của công tử, chỉ biết trước mắt cao thủ Bát Cực Thần Điện đang tụ tập tại Thiên Duyến Sơn Trang, đó là nơi ở của thánh nữ Duyến Nhược Thủy.
Bích Vân La nói:
- Chúng ta còn thăm dò được một tin tức, Bát Cực Thần Điện tìm được Thiên Huyền Kính, Liệt Dương Thần Điện ngày hôm nay sẽ mang Ứng Thải Liên tới Thiên Duyến Sơn Trang, từ trên người của nàng chắt lọc khí tức Ý Thiên, thi triển Sưu La Thiên Dịa tìm kiếm tung tích Ý Thiên.
Lý lao nhưng nói:
- Sư đệ nếu biết rõ chuyện này chắc chắn sẽ nửa đường chặn cướp, cướp đoạt Ứng Thải Liên. Sau đó phá hư kế hoạch của Bát Cực Thần Điện.
Mã Chí Viễn nói:
- Vạn nhất đây là kế của Bát Cực Thần Điện thì chẳng phải Ý Thiên sẽ mắc lừa?
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Từ tình thế trước mắt có thể phân tích, không bài trừ đây là cái bẫy, nhưng Bát Cực Thần Điện làm sao khẳng định Ý Thiên nhất định biết rõ tin tức này?
Từ Nhược Hoa nói:
- Chuyện này chỉ có thể nói rõ, Ứng Thải Liên bị mang đến Thiên Duyến Sơn Trang đó là chuyện thật, tuyệt không giả bộ.
Nam Cung Uyển Nghi trầm ngâm nói:
- Đạo Châu tình huống phức tạp hơn dự đoán của chúng ta rất nhiều, vạn nhất Ý Thiên bạo lộ thân phận, cho dù chúng ta đuổi qua cũng không thể chống lại thế lực to lớn của Bát Cực Thần Điện.
Lan Hinh nói:
- Thiếu gia rất thông minh, hắn đã tới Đạo Châu, vậy nhất định sẽ biết rõ ràng, ta nhất định biết hắn có kế sách ứng phó.
Đoan Mộc Thanh Vân nói:
- Kỳ thật mặc kệ hắn ở Đạo Châu tình cảnh ra sao, các ngươi đều liều lĩnh tiến đến, cần gì phải cân nhắc những chuyện này.
Lời này nói rõ tiếng lòng của người nơi đây, đã không đi không được, cần gì lo trước lo sau, suy nghĩ nhiều cái gì?
Nghĩ vậy Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên trao đổi ánh mắt, lập tức mang theo mọi người rời khỏi Vân Châu, bay qua phía đông tới Đạo Châu, tiến tới tìm tung tích Ý Thiên.
Ý Thiên mang theo Tô Nhã Ngọc rời khỏi sơn cốc, đi tới biên giới Sở Tấn, nhìn thấy Lạc Ngọc Kiều đang chờ đợi đã lâu.
Song phương gặp, Lạc Ngọc Kiều cùng Tô Nhã Ngọc biểu lộ mất tự nhiên, ánh mắt bất thiện nhìn đối phương, bao nhiêu cũng có ghen ghét bên trong.
Ý Thiên cũng cảm thấy, đi tới bên cạnh Lạc Ngọc Kiều, nhẹ giọng hỏi:
- Tình huống của ngươi bên kia thế nào?
Lạc Ngọc Kiều khiêu khích nhìn qua Tô Nhã Ngọc, dường như đang nói Ý Thiên là của ta, ngươi tốt nhất đứng sang một bên.
- Ta đã làm ra một ít chuẩn bị, nhưng bởi vì đang mang trọng đại, rất nhiều chuyện không thể xác định, bởi vậy không tốt hạ quyết định. Nhưng mà Thái sư tổ đã phản ứng không tồi, đoán chừng kéo hắn qua không khó.
Tô Nhã Ngọc có chút không phục, nhưng mà nàng không hiểu quan hệ của Ý Thiên cùng Lạc Ngọc Kiều.
- Hết sức là được, có một số việc cần phải có thời gian xử lý. Hiện tại ta giới thiệu cho ngươi biết một chút, đây là Vân Châu Tô Nhã Ngọc cô nương, nàng trước mắt có quan hệ hợp tác với ta.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Ta nghe nói đại danh của nàng rồi.
Tô Nhã Ngọc không chút nào yếu thế, khẽ nói:
- Ta cũng nghe qua đại danh của ngươi.
Thấy hai nữ đấu khí, Ý Thiên bất đắc dĩ, hai tay lôi kéo hai nữ, nói nhỏ:
- Chúng ta bây giờ đang đứng chung chiến tuyến, mọi người nên chiếu cố lẫn nhau mới đúng. Hiện tại Ngọc Kiều mang theo Tô cô nương đi tới Thất Sát Phong trước, tìm Hoang Đường đạo nhân, ta làm xong việc sẽ tới tìm các nàng.
Lạc Ngọc Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn không quá tình nguyện, Tô Nhã Ngọc cũng nghiêng đầu qua một bên, biểu lộ mất hứng.
Ý Thiên bất đắc dĩ, đành phải khuyên bảo hai người, nói một đống lớn lời lấy đại cục làm trọng, Lạc Ngọc Kiều cùng Tô Nhã Ngọc mới miễn cưỡng đáp ứng.
Cất bước tiễn hai nàng, Ý Thiên nhịn không được cười khổ, khẽ thở dài:
- Thật khó sống.
- Có đôi khi ngươi cần cường thế một chút, khiến cho các nàng nhân nhượng ngươi, không cần quá ôn nhu như vậy đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...