Lúc Ý Thiên đuổi tới thì Thuần Dương Đạo Phái Ngọc Thuần Dương, Bách Hoa Tà Môn Tà Hoa Lang song song bay vào trong cốc, gia nhập thịnh hội trẻ tuổi tuấn kiệt này.
- Hắc hắc, người tới không ít a.
Tà Hoa Lang vẻ mặt tà mị, ánh mắt dò xét mỹ nữ trong sơn cốc, ánh mắt dâm tà không chút che dấu.
Cao Dương cười nói:
- Người xác thực không ít, trọng yếu là trong Vân Hong thập đại mỹ nữ có hai người tới. Nếu Đạo Châu Duyến Nhược Thủy cũng hiện thân ở đây thì càng náo nhiệt.
Tiếng cười của Cao Dương rất quỷ dị, khéến cho Ý Thiên tàng hình ở gần đó thân thể xuất hiện chấn động rất nhỏ, lập tức khiến cho Cao Dương cảnh giác.
- Người nào, đi ra.
Ý Thiên thầm nghĩ không ổn, từ hư không hiển hiện, ánh mắt cảnh giác nhìn qua mọi người ở đây.
- Là ngươi!
Hai giọng nói đồng thời vang lên, xuất từ từ Hoa Thiên Vũ cùng Ngọc Thuần Dương.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Hoa Thiên Vũ bất thiện, lập tức chất vấn.
Ngọc Thuần Dương tức giận nói:
- Vân Hạo Dương, ngươi dám giết cao thủ Thuần Dương Đạo Phái của ta, hôm nay đừng mơ tưởng còn sống rời đi.
Ý Thiên đảo qua mọi người tại đây, căn bản không để ý tới Hoa Thiên Vũ cùng Ngọc Thuần Dương, lại gật đầu với U Mộng Điệp, chào hỏi.
U Mộng Điệp hỏi:
- Tại sao ngươi không theo bên cạnh tiểu thư của mình, một người chạy đến nơi đây làm gì?
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, trong nội tâm suy tư nên trả lời thế nào.
- Là ta bảo hắn đi đầu một bước, dò xét tình huống nơi đây, không thể ngờ lại náo nhiệt như vậy.
Thời điểm Ý Thiên suy nghĩ sâu xa thì Duyến Nhược Thủy đột nhiên truyền tới, người ở đây thất kinh.
Ý Thiên cũng thật bất ngờ, trước đó không hề có cảm giác, thật không biết Duyến Nhược Thủy làm thế nào làm được. Nhìn qua Duyến Nhược Thủy phiêu nhiên hạ xuống, mọi người tại đây biểu lộ khác nhau.
U Mộng Điệp cùng Mai Nhược Tuyết song song nhìn qua Duyến Nhược Thủy, ba mỹ nữ có tâm ganh đua nhau, hào khí quỷ dị.
Tuyết Dạ Hàn, Hoa Thiên Vũ, Yến Phi Hoa, Cao Dương, Tà Đồng, Câu Hồn Ma Địch, Ngọc Thuần Dương, Tà Hoa Lang đều nhìn qua Duyến Nhược Thủy, có kinh ngạc, cũng có tham lam, dâm tà.
Lâm Vân Đình quạnh quẽ mang theo hàn ý, Long Dao Châu lại nhìn qua con mắt Ý Thiên.
Duyến Nhược Thủy xuất hiện bên cạnh Ý Thiên, khăn che mặt che đi dung nhan tuyệt thế, dáng người mỹ lệ kết hợp với tư thái thong dong bình tĩnh vẫn hấp dẫn tâm thần của vô số người.
Nhìn qua U Mộng Điệp, Duyến Nhược Thủy lại nhìn qua Mai Nhược Tuyết, cười nói:
- Ngày thường thiên nam địa bắc khó gặp, hôm nay có duyên gặp nhau xem như hoàn thành tâm nguyện.
U Mộng Điệp cười nói:
- Chỉ nghe kỳ danh, không thấy mặt, đó cũng là tiếc nuối.
Mai Nhược Tuyết ngữ khí lạnh lùng nói:
- Gặp cùng không gặp, đều là túc duyên, người tu chân quan tâm là tiên duyên.
Vạn Kiếm Cung Tuyết Dạ Hàn lại nói:
- Tiên duyên đến từ thế tục, không gặp nhau trong hồng trần, làm sao có duyên phận phi tiên?
Tà Đồng khinh thường nói:
- Đên tới duyên đi đều là chó má, có thực lực thì có thể nắm giữ số mệnh, chế tạo cơ duyên. Không có thực lực, cái gì cũng không phải, chỉ nói mà không làm, đó là không có tiên duyên.
Tà Hoa Lang cười hắc hắc nói:
- Thành tiên có cái gì tốt? Tiên giới cũng có tranh đấu mạnh yếu, thà làm đầu gà không làm đuôi trâu, so với tân tân khổ khổ cầu tiên duyên, chạy đến tiên giới làm con sâu cái kiến, còn không bằng làm thần tiên trên thế gian.
Ý Thiên suy tư lời của Tà Hoa Lang nói, cảm thấy lời này không phải không có lý.
Người tu chân cầu tiên vì cái gì?
Không phải chính là cầu tự do tiêu sái sao?
Nếu như chạy đi tìm khổ sở, lại khó có thể xuất đầu, phi thăng làm gì?
Ngọc Thuần Dương không phục, phản nói:
- Tà ma ngoại đạo, ánh mắt thiển cận, làm sao hiểu được chân lý tiên đạo?
Tà Hoa Lang mắng:
- Lông của ngươi còn chưa mọc dài, nói cái rắm gì?
Ngọc Thuần Dương giận dữ, quát:
- Đồ dâm tà, bản thiếu gia không nói với ngươi, làm nhục thân phận của ta.
Lâm Vân Đình nhìn qua Duyến Nhược Thủy, hỏi:
- Thiên Dương Phong là khu vực Đạo Châu, thuộc phạm vi quản hạt của Tam Thanh Thần Điện, đối với chuyện Ngưng Hồn Châu này không biết Tam Thanh Thần Điện thấy thế nào?
Duyến Nhược Thủy lạnh nhạt nói:
- Theo tình huống trước mắt mà nhìn, nếu Ngưng Hồn Châu thật xuất hiện, chỉ sợ ai cũng không thể khống chế thế cục, bởi vậy khắp nơi tranh đoạt toàn bộ bằng vào thực lực và vận khí, tất cả xem thiên ý.
U Mộng Điệp nói:
- Nói tới nói lui, Tam Thanh Thần Điện sẽ không tận lực nhúng tay vào tranh đoạt thế tục này đúng không?
Câu Hồn Ma Địch trừng mắt Ý Thiên, trong ánh mắt sát khí kinh người, đối với chuyện Ý Thiên cứu Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh ra hiển nhiên ghi hận trong lòng.
Tà Đồng dường như cảm ứng được sát khí của Câu Hồn Ma Địch, ánh mắt chuyển qua Ý Thiên, mắng:
- Xú tiểu tử, ngươi hai lần phá hư đại sự của ta, hôm nay nếu ta không giết ngươi, Cửu U Ma Thú Môn làm sao dừng chân ở Đạo Châu?
Phi thân tới gần, Tà Đồng hai mắt tập trung Ý Thiên, khóe môi mang theo nụ cười lãnh khốc.
Câu Hồn Ma Địch nhìn chằm chằm vào Duyến Nhược Thủy, hiển nhiên đã thương nghị tốt với Tà Đồng, do hắn kiềm chế thánh nữ, cho Tà Đồng mau chóng giết người.
Cao Dương cười hắc hắc nói:
- Nói tới nói lui không có ý nghĩa, vẫn xem cãi nhau ầm ĩ thú vị.
Duyến Nhược Thủy phát giác được Tà Đồng cùng Câu Hồn Ma Địch tới gần, nhắc nhở:
- Thời điểm này động thủ không phải là hành động sáng suốt, hai vị tốt nhất nghĩ lại. Một khi lưỡng bại câu thương, đến lúc đó nơi này có không ít người bỏ đá xuống giếng đấy.
Tà Đồng cười lạnh nói:
- Uy hiếp ta, ngươi cảm thấy hữu dụng sao? Người ở đây muốn giết tiểu tử không chỉ có hai chúng ta nha?
Tà Hoa Lang châm ngòi nói:
- Giết một ít một, tiểu tử này chính là chướng ngại, lưu cũng vô ích.
Ngọc Thuần Dương khẽ nói:
- Vân Hạo Dương đáng chết, bỏ qua hôm nay, Thuần Dương Đạo Phái cũng không lưu mạng của hắn.
Yến Phi Hoa cười lạnh nói:
- Xem ra hắn làm người không được người ta ưa thích nha.
Duyến Nhược Thủy nói:
- Loại không thích này có thể lý giải là ghen ghét. Các ngươi nếu thật sự muốn gây khó dễ với hắn, vậy chính là địch của Duyến Nhược Thủy ta.
Ý Thiên vẫn trầm mặc không nói, loại tình huống này hắn một khi mở miệng sẽ náo chuyện căng cứng, bảo trì trầm mặc mới là lựa chọn tốt nhất.
Tuyết Dạ Hàn nhìn qua Ý Thiên, đạm mạc nói:
- Một hộ vệ của thánh nữ, cần gì phải nghiêm túc như vậy>
Tà Đồng mỉa mai nói:
- Hình như là nhất kiếm phi tuyết, nếu ngươi có thể trong mười chiêu bắt hắn, xem như ngươi có bản lĩnh.
Tuyết Dạ Hàn hừ nhẹ nói:
- Bằng hắn, ba chiêu là đủ.
Duyến Nhược Thủy không vui, lạnh lùng nói:
- Tuyết Dạ Hàn, đây là Đạo Châu, cũng không phải là U Châu, ngươi không nên tự rước lấy nhục muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Sắc mặt Tuyết Dạ Hàn lạnh lẽo, khẽ nói:
- Đều nói thánh nữ trầm tĩnh như nước, không thể ngờ lại là người bao che khuyết điểm nha, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, có phần vì tức giận, lạnh lùng nói:
- U Châu tứ thiếu gia, phong hoa tuyết nguyệt, đúng là mạnh miệng.
Tuyết Dạ Hàn ngạo nghễ nói:
- Ngươi không phục?
Ý Thiên khẽ nói:
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, không mêm quá đề cao mình. Người ở đây lợi hại hơn ngươi không phải một hai người.
Tuyết Dạ Hàn cười to nói:
- Vậy sao? Ta đúng là muốn nhìn xem ai lợi hại hơn ta!
Lời này thập phần tự ngạo, lập tức khiến cho Tà Đồng, Cao Dương, Câu Hồn Ma Địch, Tà Hoa Lang bất mãn.
Câu Hồn Ma Địch cười lạnh nói:
- Tiểu tử tóc vàng đúng là làm càn, thật sự là không biết lượng sức.
Tà Hoa Lang mỉa mai nói:
- Vạn Kiếm Cung tại U Châu xem như có danh tiéng, ra khỏi U Châu cũng chẳng có chút tiếng tăm nào cả.
Tuyết Dạ Hàn thầm giận, quát:
- Làm càn, ngươi dám xem thường Vạn Kiếm Cung ta, đây chính là đại bất kính.
Tà Hoa Lang cười tà nói:
- Ta nào dám xem thường Vạn Kiếm Cung của ngươi ah, chỗ đó thế có mỹ nữ như mây, một đẹp hơn một, một mê người hơn một. Hắc hắc...
Tuyết Dạ Hàn tức giận nói:
- Ngươi câm miệng!
Tà Hoa Lang nhún nhún vai, bộ dáng ngươi bảo ta câm miệng thì ta không nói, ta không chọc giận bộ dáng vô lại của ngươi, Tuyết Dạ Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Thiên Âm Huyền Nữ Mai Nhược Tuyết lạnh lùng nói:
- Các ngươi tới đây chỉ đấu võ mồm sao?
Lời còn bên tai, trên bầu trời xuất hiện một đạo hào quang, khiến cho người trong cốc chú ý.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy ở hướng tây bắc có một thời không chi môn, một đầu Hỏa Phượng Hoàng cực lớn từ trong thời không chi môn lao ra, thẳng tới Thiên Dương Phong.
Một đầu Phi Long năm màu từ thời không chi môn phía bắc bay ra, cũng bay thẳng tới Thiên Dương Phong.
Phượng hoàng Phi Long hòa minh, hào quang chói mắt, rung động nhân tâm.
Duyến Nhược Thủy sóng mắt khẽ nhúc nhích, nói khẽ:
- Là cao thủ của Thiên Long Thần Điện cùng Phượng Hoàng Thần Điện.
Mai Nhược Tuyết nói:
- Hai đại thần điện này rất ít khi nhúng tay vào chuyện thế tục, không thể ngờ lần này lại song song tới đây.
U Mộng Điệp, Yến Phi Hoa, Tuyết Dạ Hàn, Cao Dương, Tà Đồng, Câu Hồn Ma Địch, Tà Hoa Lang sắc mặt âm trầm, lại có cao thủ hai thần điện tới, tranh đoạt độ khó đột nhiên tăng lớn, những chuyện này với họ mà nói là không tốt.
Ý Thiên mặt không biểu tình, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, vạn nhất Bát Cực Thần Điện đều tới đông đủ, Thần Hồn Ngưng Hình Châu chẳng phải là vật trong túi của Bát Cực Thần Điện?
Trước mắt cao thủ Tam Thanh Thần Điện, Huyền Âm Thần Điện, Vạn Kiếm Cung đều đến, cộng thêm Thiên Long Thần Điện, Phượng Hoàng Thần Điện, Bát Cực Thần Điện đã là năm cái, chỉ còn lại có Liệt Dương Thần Điện, Hư Không Thần Điện cùng Vạn Phật Thần Điện là không có xuất hiện.
Giờ phút này đã qua nửa buổi trưa, khoảng cách buổi tối trăng tròn còn nửa ngày, rốt cuộc có thêm bao nhiêu cao thủ sẽ tới, trước mắt không ai biết.
Thế nhưng mà từ tình huống trước mắt mà nhìn, ai cũng không có nắm chắc tắt thắng, điểm này khiến tình thế càng trở nên khó đoán trước.
Tà Đồng cùng Câu Hồn Ma Địch trao đổi ánh mắt, song song buông tha việc kết thúc ân oán với Ý Thiên, cùng bay đi.
Cao Dương cũng cảm giác không tốt, thoáng chần chờ sau đó rời đi.
Tà Hoa Lang cười quái dị nói:
- Bọn chúng đều chạy, một vai một mình ta cũng hát không được, hắc hắc, đi.
Bốn cao thủ tà phái vừa đi, trong cốc thoáng thanh tĩnh hơn nhiều..
Ngọc Thuần Dương lẻ loi một mình, biểu lộ xấu hổ, tuy hắn tự phụ bất phàm, nhưng ở trước mặt những cao thủ này hắn vẫn tự hiểu lấy mình, hơi hơi do dự sau đó lựa chọn rời đi.
Kể từ đó trong sơn cốc chỉ còn lại có Huyền Âm Thần Điện Mai Nhược Tuyết ba người, Vạn Kiếm Cung Tuyết Dạ Hàn bốn người, Duyến Nhược Thủy cùng Ý Thiên hai người, cuối cùng là trên Nghênh Phong Phá Lãng Hào U Mộng Điệp cùng Yến Phi Hoa.
Nhìn qua một long một phượng giữa không trung, người trong cốc biểu lộ phức tạp, nhao nhao dò xét, lưu ý tình huống Thiên Long Thần Điện cùng Phượng Hoàng Thần Điện tới bao nhiêu cao thủ.
Ý Thiên âm thầm phát ra sóng ý niệm dò xét, đạt được tình huống là cao thủ Thiên Long Thần Điện tới bốn người, Phượng Hoàng Thần Điện tới năm người, trong đó kể cả Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân.
Ý Thiên không có phát hiện tung tích Liễu Như Nguyệt, đoán chừng nàng có lẽ đã tách ra khỏi Cổ Nhược Vân, cũng không có tới đây.
Phượng Hoàng Thần Điện có năm cao thủ tới, đều là nữ nhân, mà Thiên Long Thần Điện bốn cao thủ cũng là nữ nhân.
Theo Ý Thiên biết, Thiên Long Thần Điện đại biểu cho bách thú trên Vân Hoang đại lục, Phượng Hoàng Thần Điện đại biểu cho bách cầm trên Vân Hoang đại lục.
Một trên mặt đất, một bay trên trời, tất cả đều là đại bản doanh của yêu thú.
Một con rồng một con phượng tới gần Thiên Dương Phong thì hóa thành hai dám mây, lộ ra chín cao thủ hai thần điện.
Duyến Nhược Thủy lưu ý cao thủ Phượng Hoàng Thần Điện, nói khẽ:
- Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân cũng tới.
Mai Nhược Tuyết nhìn qua Thiên Long Thần Điện có bốn người, ánh mắt nhìn qua một nữ tử, hơi có vẻ ngoài ý muốn nói:
- Thiên Long Thần Điện Dực Kiều Long cũng tới.
Ý Thiên nhìn chằm chằm vào Dực Kiều Long, phát hiện đó là nữ tử cao gầy, đường cong thướt tha xinh đẹp.
Cô gái này có tám phần tương tự nhân loại, dùng mỹ quan của nhân loại thì tuyệt sắc số một số hai.
Nhưng mà nữ tử này có sừng dài trên đầu, sau lưng có hai cánh, khiến cho nàng nhìn qua oai phong hữu lực, có thể nói lực cùng mỹ phối hợp hoàn mỹ..
Đây là Thiên Long Thần Điện thánh nữ Dực Kiều Long, cũng không có nhập vào danh sách mỹ nữ nhân loại, người bình thường cũng đại biểu ngoại hình mỹ nữ đặc biệt của Thiên Long Thần Điện.
Lần này Thiên Long Thần Điện phái cao thủ tới theo thứ tự là Long Hổ Báo ba tôn giả, do Long tôn giả cầm đầu, Dực Kiều Long đi theo.
Phượng Hoàng Thần Điện bên kia cầm đầu là Khổng Tước phu nhân, cao thủ đi theo là Đại Hồng Ưng, Huyết Linh Điểu, Vong Hồn Điêu cùng Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân.
Trong năm cao thủ, Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân mang mạng che mặt, che giấu dung mạo chân thật, bốn caot hủ còn lại thì Khổng Tước phu nhân vô cùng xinh đẹp, toàn thân khí chất cao quý tự ngạo.
Cao thủ hai đại thần điện quang lâm, khiến cho bốn phương chấn động, dẫn phát rất nhiều nghị luận, tình thế càng hỗn loạn, thế cục càng thêm nghiêm trọng.
Trong sơn cốc Mai Nhược Tuyết cùng Tuyết Dạ Hàn song song dẫn người rời đi, Duyến Nhược Thủy cùng U Mộng Điệp chào hỏi, cũng mang theo Ý Thiên phi thân rời đi.
Sắc mặt Yến Phi Hoa âm trầm, hắn và U Mộng Điệp có quan hệ không thân mật, sau khi thấy hai thần điện tới cũng rời đi
U Mộng Điệp không có giữ lại, đi theo Yến Phi Hoa là Mộc Thanh Y gọi tới bên cạnh, thấp giọng phân phó vài câu, sau đó lái Nghênh Phong Phá Lãng Hào rời khỏi đây.
Ý Thiên đi theo sau lưng Duyến Y Mộng, hai người một mình ở chung thì Duyến Y Mộng ưa thích dùng tên Y Mộng.
Tìm nơi yên tĩnh, Duyến Y Mộng nói ra một chuyện khiến Ý Thiên khiếp sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...