Ý Thiên hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy ta cần phải nói dối chuyện này sao?
Kiếm Vô Địch cười nói:
- Ta không có ý này, ta chỉ rất kỳ quái, vì sao ngươi chạy tới U Châu này?
Ý Thiên khẽ nói:
- Ngươi có lòng dạ nghĩ tới chuyện này, còn không bằng cân nhắc xem lần này đi có toàn mạng hay không.
Kiếm Vô Địch ngượng ngùng nói:
- Chút năng lực của ta cân nhắc cũng uổng phí, còn không bằng đánh cuộc vận khí.
Ý Thiên im lặng, nhìn qua Vân Phong sơn mạch phía duwois, phi thuyền giờ phút này đã bay qua Vân Phong sơn mạch, tiến vào địa phận Đạo Châu.
Sắc trời dần dần tối lại, trăng sáng chậm rãi bay lên.
Phi thuyền tiến vào Đạo Châu, U Mộng Điệp giảm bớt tốc độ tiến lên.
Màn đêm tiến đến, phi thuyền tiến vào cảnh nội Đạo Châu Tề quốc, đi vào đại đô Phong thành của Tề quốc, có vô số cao thủ chú ý.
Giữa không trung phi thuyền toàn thân tỏa ra tiên linh chi khí, hào quang lập lòe hấp dẫn vô số người chú ý tới.
Rốt cuộc hơn mười đạo thân ảnh ngăn cản phi thuyền tiến lên, lão giả mặc hoa phục nói:
- Người trên thuyền là người phương nào, mau báo tính danh!
Sắc mặt Yến Phi Hoa lạnh lẽo, khẽ nói:
- Người quấy nhiễu thanh tĩnh, cút qua một bên cho ta.
Tay phải Yến Phi Hoa nâng lên, cũng không thấy động tác của hắn thế nào, kết giới phòng ngự của phi thuyền sinh ra khe hở, lão già cẩm y kia còn chưa hiểu như thế nào đã tan thành mây khói, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, đối với Yến Phi Hoa hạ sát thủ với tốc độ cực nhanh thì khiếp sợ.
Kiếm Vô Địch cứng họng, đám người chặn đường ngoài phi thuyền trợn mắt há hốc mổm, sau đó gào thét thảm thiết, lập tức trốn không còn bóng dáng.
Mộc Thanh Y cười khúc khích, mắng:
- Những con chuột nhắt nhát gan này, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
U Mộng Điệp thanh nhã nói:
- Đây là nhân tính, cũng là một phương thức bảo hộ.
Đang nói thì có một đạo thiểm điện không hề có chút dấu hiệu bổ vào phi thuyền, ngời bên trong phi thuyền chấn động, sắc mặt tái nhợt.
Kiếm Vô Địch hoảng sợ nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ý Thiên nói:
- Người tu đạo của Đạo Châu không phải là thế hệ ưa thích đánh đàng hoàng.
Trong bầu trời đêm không ngừng có tia chớp đánh vào phi thuyền, tuy không cách nào đột phá phòng ngự của phi thuyền, nhưng lại khiến phi thuyền lay động, làm cho người ta không thể đứng vững.
Mộc Thanh Y tức giận nói:
- Đáng giận, những kẻ này khinh người quá đáng.
U Mộng Điệp ánh mắt lạnh lùng, thúc dục phi thuyền tăng tốc, dường như không muốn gây chiến trên không trung Phong thành.
Nhưng mà đám người kia không có dừng tay, tiến công càng mãnh liệt, tia chớp kết hợp phong bạo kéo phi thuyền vào vòng xoáy.
- Sư tỷ, cho cho bọn chúng chút nhan sắc đi, miễn cho bọn chúng nghĩ chúng ta dễ trêu.
Yến Phi Hoa cười lạnh nói:
- Những người này quả thực muốn chết, không giết không thể tiết hận.
U Mộng Điệp nói:
- Cường long không áp rắn rít địa phương, Đạo Châu đạo thuật cùng luyện khí lừng danh thiên hạ, nếu chúng ta quá mức so đo, sẽ rước họa vào thân.
Mộc Thanh Y không phục nói:
- Là bọn chúng công kích trước, chúng ta chỉ phòng ngự, không phải chúng ta áp bọn chúng.
Ý Thiên vẫn lưu ý tình huống bên ngoài phi thuyền. Giờ phút này phía trước đột nhiên xuất hiện chiến thuyền khổng lồ, lớn hơn Nghênh Phong Phá Lãng Hào gấp ba lần, đang nhanh chóng tới gần.
- Coi chừng phía trước, đó là chiến thuyền của Chiến Cụ Tông...
Ý Thiên lớn tiếng nhắc nhở. Khiến cho U Mộng Điệp chú ý.
Nàng khống chế phi thuyền nhanh chóng bay lên không, ý định bay qua chiến thuyền kia.
Nhưng mà chiến thuyền của Chiến Cụ Tông tuy không phải là tiên khí. Nhưng lại cực kỳ linh xảo, trên chiến thuyền có cột sáng bắn ra, đánh vào hào quang phòng ngự của phi thuyền. Khiến Nghênh Phong Phá Lãng Hào chấn động.
Yến Phi Hoa giận dữ. Trực tiếp xé phóng ngự ra ngoài, lơ lửng ở giữa không trung, tay phải lăng không vung lên, một đạo kiếm trụ thông thiên hợp thành cự kiếm, ẩn chứa uy ưực khai thiên tích địa nhanh chóng bổ vào chiến thuyền của Chiến Cụ Tông.
Phát giác được một kích của Yến Phi Hoa. Chiến trên thuyền bắn ra một cột sáng ngăn cản một kích khủng bố của Yến Phi Hoa. Kết quả nổ tung tại chỗ, sóng xung kích chấn đắc Yến Phi Hoa lui về phía sau mười trượng, mà chiến thuyền chỉ bị nghiêng.
Ý Thiên cẩn thận quan sát cuộc chiến, đối với chiến thuyền của Chiến Cụ Tông hắn vô cùng bội phục, Chiến Cụ Tông có thể đứng hàng bảy đại tà phái của Đạo Châu, quả nhiên có bản lĩnh của riêng mình.
U Mộng Điệp ổn định phi thuyền, gia tốc phi hành, trong nháy mắt bỏ qua chiến thuyền, tiếp tục bay về phía nam.
Yến Phi Hoa trở lại trên phi thuyền, ngữ khí bất thiện nói:
- Đồ hư của Chiến Cụ Tông xác thực có chút ý nghĩa, chờ chuyến đi Thiên Dương Phong chấm dứt, ta sẽ tìm bọn chúng tỷ thí.
Kiếm Vô Địch nhìn qua phía sau, hoảng sợ nói:
- Mau nhìn, chiến thuyền đang đuổi theo.
Mộc Thanh Y khẽ nói:
- Thật sự là âm hồn bất tán, ta đi diệt bọn chúng.
U Mộng Điệp không nói, nàng khống chế phi thuyền gia tốc lao tới phía trước, tốc độ lập tức tăng vọt gấp mười lần, điểm này khiến Ý Thiên kiến thức được uy lực của tiên khí.
Ý Thiên khó hiểu, U Mộng Điệp có được tu vị Kiếm Đế, lần này xuôi nam đường hoàng như vậy, vì sao gặp gỡ đánh lén thì lảng tránh ít xuất hiện?
Chẳng lẽ U Mộng Điệp để ý Chiến Cụ Tông, mà là đang đề phòng Yến Phi Hoa thừa cơ đánh lén?
Ý Thiên suy đoán hết sức chính xác, U Mộng Điệp xác thực không tin Yến Phi Hoa, vẫn vô cùng đề phòng với hắn.
Truy cứu nguyên nhân, U Mộng Điệp là đệ tử kiệt xuất của Thiên Kiếm Cốc, Yến Phi Hoa là đệ tử kiệt xuất của Cổ Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Cốc tại U Châu bài danh thứ hai trong ba đại kiếm phái, gần với Vạn Kiếm Cung, xếp hạng trên Cổ Kiếm Tông, có quan hệ tranh đấu gay gắt với Cổ Kiếm Tông.
Mặt khác U Mộng Điệp chính là một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, Yến Phi Hoa vẫn theo đuổi không bỏ, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu U Mộng Điệp đề phòng hắn.
Dùng tu vị thực lực của hai bên, U Mộng Điệp chỉ cần rơi vào trong tay của Yến Phi Hoa, trong sạch khó giữ được, bạch ngọc bị long đong, đây là điểm Yến Phi Hoa vẫn khát vọng, mà U Mộng Điệp vẫn đề phòng.
Ý Thiên không quen thuộc U Mộng Điệp, Yến Phi Hoa, bởi vậy không hiểu được quan hệ phức tạp của hai người.
Mặt khác Ý Thiên cũng không cách nào cảm nhận được áp lực mà Vân Hoang thập đại mỹ nữ phải thừa nhận, các nàng giống như bảo bối, thời thời khắc khắc sẽ hấp dẫn nam nhân trong thiên hạ nhìn chằm chằm, hơi không cẩn thận sẽ thân bại danh liệt, hối hận cả đời.
Từ xưa hồng nhan nhiều bạc mệnh, nhiều khi xinh đẹp mang cho các nàng không phải âận may, là vận rủi.
Giữ mình trong sạch, tăng thực lực lên, đây là phương thức Vân Hoang thập đại mỹ nữ bảo vệ mình tốt nhất.
Tử Hoa, Cổ Nhược Vân, Duyến Nhược Thủyk là thánh nữ thần điện, thân phận tôn quý, người bình thường không dám trêu chọc.
Nhưng mà Nam Cung Uyển Nghi, Liễu Như Nguyệt, U Mộng Điệp cũng không phải là người thần điện, các nàng toàn tâm toàn ý tăng thực lực lên, phòng ngừa cho bản thân mình.
Vứt bỏ Chiến Cụ Tông phía sau, Nghênh Phong Phá Lãng Hào bay vào một sơn cốc trong núi sâu.
U Mộng Điệp lưu ý hoàn cảnh chung quanh, thu nhỏ phit huyền và bay ra ngoài sơn cốc.
- Tối nay nghỉ ngơi tại đây, Yến huynh nếu như nóng vội, có thể tới Thiên Dương Phong trước.
Yến Phi Hoa nói:
- Khó được có cơ hội ở chung với ngươi, ta sao có thể lãng phí?
U Mộng Điệp cũng không thèm để ý, gọi sư muội Mộc Thanh Y tới, song song tiến vào buổng nhỏ trên phi thuyền nghỉ ngơi, lưu Yến Phi Hoa, Ý Thiên, Kiếm Vô Địch đứng nguyên tại chỗ.
Mười hai kiếm nữ toàn lực phòng ngự, thời khắc lưu ý động tĩnh bốn phía.
Yến Phi Hoa hừ nhẹ một tiếng, phất tay xé kết giới tiên khí phi thuyền, một người đứng ngạo nghễ giữa không trung nhìn ánh trăng.
Ý Thiên ngồi trên thuyền nhắm mắt dưỡng thần, Kiếm Vô Địch ở bên cạnh hắn, nhìn Yến Phi Hoa trên trời, vẻ mặt hâm mộ nói:
- Ta phải tu luyện tới khi nào mới có thể đạt tới cảnh giới của hắn?
Ý Thiên nhắm mắt nói:
- Hắn có cảnh giới không phải vẫn cô đơn một mình sao? Có gì khác ngươi à?
Kiếm Vô Địch phản bác:
- Vậy cũng không giống, nữ nhân ưa thích hắn không đâu không có, nhưng mà hắn lại truy cầu Mộng Điệp tiên tử. Mà ta là kẻ vô tích sự, sao có thể so sánh với hắn chứ?
Ý Thiên nói:
- Ngươi thiên tư không tệ, thiếu chỉ là cơ duyên mà thôi. Ta truyền thụ cho ngươi một bộ pháp quyết, ngươi chuyên tâm tu luyện, có thể giúp tu vị của ngươi tiến mạnh.
Kiếm Vô Địch đại hỉ, bắt lấy tay Ý Thiên, cảm kích nói:
- Ngươi thật sự là phúc tinh của ta, gặp gỡ ngươi ta có thể đổi vận.
Ý Thiên mở to mắt, ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, không hiểu nổi tại sao mình lại đáp ứng truyền thụ pháp quyết cho tên này.
Cầm chặt tay Kiếm Vô Địch, Ý Thiên âm thầm điều chỉnh thân thể của hắn, cũng vận dụng phần thiên chân diễm rèn luyện thân thể của hắn, làm cho hắn tăng tu vị lên gấp mười lần.
Lỗ chân lông toàn thân Kiếm Vô Địch đại trướng, thân thể khoan khoái dễ chịu.
Ý Thiên kéo Kiếm Vô Địch bay ra khỏi phi thuyền, xảo diệu phá phòng ngự của Nghênh Phong Phá Lãng Hào, cảnh này khiến Yến Phi Hoa ở giữa không trung kinh ngạc, mười hai kiếm nữ khiếp sợ.
Trong sơn cốc có một dòng suối nhỏ, Ý Thiên ném Kiếm Vô Địch vào đó tắm rửa, sau đó lại truyền thụ Huyền Dương Cương Khí cho hắn.
Đây là pháp quyết thượng thừa của Liệt Dương Thần Điện, Ý Thiên sau khi đánh chết Hỏa Tam Nương cùng Chu Quang Tể đọc được trong nguyên thần của hai người này..
Bởi vì Ý Thiên tu luyện Đại Nhật Phần Thiên Quyết, đối với Huyền Dương Cương Khí không có hứng thú, cho nên truyền thụ cho Kiếm Vô Địch.
Đạt được pháp quyết thượng thừa, Kiếm Vô Địch vô cùng hưng phấn, bắt đầu chuyên tâm tu luyện, Ý Thiên an vị ở một bên, nhìn qua trăng sáng trên cao, quay đầu nhớ trải nghiệm cả đời của mình.
Từ Hoa phủ đến Thiên Nguyệt Sơn Trang, Ý Thiên trải qua một lần chuyển hướng.
Từ Thiên Nguyệt Động Thiên đến Phi Vân thành, Ý Thiên trả qua một lần tăng vọt.
Hôm nay Ý Thiên từ Nam Dương đi vào Đạo lại trải qua một đoạn lữ hành không biết, kết quả cuối cùng như thế nào thì hắn vẫn không cách nào hiểu rõ được.
Một đêm trôi qua thật hnanh, Kiếm Vô Địch trải qua một đêm tu luyện, từ Kiếm Sĩ tăng lên Kiếm Sư, hoàn thành một lần tăng vọt.
Sáng sớm, Kiếm Vô Địch tỉnh lại, hắn vô cùng vui vẻ, lúc này ngự kiếm lăng không bay qua bay lại trong sơn cốc, biểu lộ hưng phấn.
Yến Phi Hoa vẻ mặt khinh thường, Ý Thiên thì mỉm cười khen ngợi, cổ vũ cho hắn.
U Mộng Điệp đứng trên thuyền nhìn qua Kiếm Vô Địch vô cùng hưng phấn, trong mắt đầy khác thường.
Rất nhanh trở lại phi thuyền, Yến Phi Hoa, Ý Thiên, Kiếm Vô Địch tiếp tục lữ trình đi Thiên Dương Phong.
Khoảng cách đêm trăng tròn chỉ còn một ngày, U Mộng Điệp cũng không nóng lòng, phi thuyền bay qua đám mây, không bay ở tầng trời thấp nữa.
Nhưng mà không biết Ý Thiên không may hay là Nghênh Phong Phá Lãng Hào không may, rõ ràng đã lựa chọn phi hành trên không trung nhưng vẫn khó tránh gặp được phiền toái.
Đó là chuyện xảy ra vào giờ Tỵ canh ba, Nghênh Phong Phá Lãng Hào bay vào cảnh nội Sở quốc, phía trước đột nhiên có một thanh niên áo đen đầy ma khí.
Yến Phi Hoa phát giác đầu tiên, thông tri U Mộng Điệp.
Ý Thiên nhìn qua thân ảnh kia, khóe miệng cười vui vẻ, không thể tưởng ngờ tại Đạo Châu lại gặp được Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương, tên này đúng là không dễ chọc.
U Mộng Điệp giảm tốc độ đi chậm, tự mình đi tới đầu thuyền, ánh mắt nhìn qua Cao Dương, nói khẽ:
- Là Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương, nghe nói hắn trước đó không lâu ở Nam Dương đạt được một thanh ma binh, do đó tu vị tăng nhiều.
Yến Phi Hoa khẽ nói:
- Nghe nói là thượng cổ ma binh Nghịch Lân, uy lực tương đối kinh người, nhưng hắn vẫn bị Phật Châu Tử Hoa thánh nữ khắc chế.
- Ta nói là ai đường hoàng như vậy, thì ra là U Châu Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.
Cao Dương lúc này cười tà, ánh mắt dâm tà nhìn qua U Mộng Điệp, ánh mắt không ngừng đảo tới đảo lui qua người của nàng.
U Mộng Điệp đứng hàng Vân Hoang thập đại mỹ nữ, cho dù dáng người dung mạo đều là nhất đẳng xuất chúng, đối với Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương loại người này, cực kỳ có lực hấp dẫn.
U Mộng Điệp thần sắc lạnh lùng, đối với Cao Dương là thế hệ dâm tà thống hận tới cực điểm.
- Thiên Ma thiếu chủ không lưu lại Vân Châu hưởng phúc, chạy tới Đạo Châu làm gì?
Cao Dương cười hắc hắc nói:
- Ta nghe nói ngươi tới Đạo Châu, cho nên đường xa tới đây chờ ngươi a.
Đây chính là lời bịa đặt mười phần, Cao Dương nói dối mặt không đổi sắc.
Yến Phi Hoa khẽ nói:
- Từ xưa chánh tà bất lưỡng lập, ta khuyên ngươi nên quay về Vân Châu đi, miễn chết ở chỗ này.
Cao Dương cười to nói:
- Khẩu khí thật là lớn, ngươi phi hoa kiếm vũ cũng không phải vật gì tốt, rõ ràng muốn theo đuổi nàng, nhưng lại giả dạng làm chính nhân quân tử, ngươi cũng xứng?
Yến Phi Hoa hơi tức giận nói:
- Ta theo đuổi nàng là việc quang minh chính đại, ta cũng không giống như ngươi khắp nơi gian dâm cướp bóc, bị người ta khinh thường.
Cao Dương khiêu khích nói:
- Như thế nào, ngươi ghen ghét sao? Ngươi nếu không phục thì tới đây khoa tay múa chân đi, xem ai có bản lĩnh hơn.
Yến Phi Hoa nhíu mày, cười lạnh nói:
- So thì so, ta chẳng lẽ lại còn sợ ngươi?
Bay lên trời, Yến Phi Hoa bay lên giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Cao Dương.
U Mộng Điệp không có ý ngăn cản chuyện này, nàng yên lặng đứng ở mũi thuyền, tóc dài phiêu dật có ý cảnh động lòng người.
Ý Thiên hứng thú quan sát hai người đang đứng giữa không trung, chờ mong một hồi tỷ sắc đặc sắc.
Mộc Thanh Y đứng trong buồng nhỏ, ánh mắt cổ quái nhìn qua Cao Dương giữa không trung vài lần, lập tức vội vàng tiến vào trong buồng nhỏ, chuyện này khiến Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, không hiểu nổi Mộc Thanh Y tiến vào buồng nhỏ có ý gì?
Chẳng lẽ trong buồng nhỏ còn có người khác hay sao?
Kiếm Vô Địch đứng bên cạnh Ý Thiên, nhẹ giọng hỏi:
- Cao Dương nhìn thì rất lợi hại a, ngươi cảm thấy bọn họ ai sẽ thắng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...