Thiên Thánh

Tào Băng Oánh cười nói: 

- Ngươi cũng gọi là anh tuấn suất khí, cười chết người.

Hoang Đường đạo nhân khẽ nói: 

- Ngươi ghen ghét ta, ta mới không chấp nhất với xú như đầu như ngươi.

Tào Băng Oánh cũng không tức giận, mắng: 

- Già mà không kính, đáng đời ngươi không kiếm được vợ.

Hoang Đường đạo nhân cười nói: 

- Lão bà ta không có, nữ nhân ta nhiều lắm.

Tào Băng Oánh khẽ nói: 

- Bịa đặt lung tung, ai mà tin ngươi.

Duyến Y Mộng nhìn qua Hoang Đường đạo nhân, lại cười nói: 

- Ước hẹn ba năm, hôm nay đi gặp, mong tiền bối dạy bảo.

Trừng Duyến Y Mộng một cái, Hoang Đường đạo nhân vẻ mặt không tình nguyện, đi tới đi lui ba vòng, cuối cùng chỉ vào Ý Thiên nói: 

- Ngươi gả cho tiểu tử này được đấy, tươi sống tức chết những lão bất tử của Tam Thanh Thần Điện.

Duyến Y Mộng thần sắc quái dị, trầm ngâm nói:

- Tiền bối nên biết đùa như vậy không vui đâu.

Hoang Đường đạo nhân nói: 

- Ngươi thấy ta giống đang nói đùa sao? Ta chính là chỉ điểm cho ngươi. Ngươi không nhìn hai nha đầu Tử phủ cùng Thiên môn đang thèm muốn và tìm cơ hội sao, nếu ngươi không tiên hạ thủ vi cường, sớm muộn gì các nàng sẽ cướp tiểu tử này đi.

Duyến Y Mộng nghe vậy, lắc đầu cười khổ.

Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh sắc mặt tái nhợt, cùng kêu lên: 

- Ngươi câm miệng, còn dám nói hưu nói vượn, ta hủy đạo quan của ngươi, đuổi ngươi ra đường.

Nam tử áo đen nhìn qua Ý Thiên, trêu chọc nói: 

- Tiểu tử, nhân duyên nữ nhân của ngươi không tệ.

Ý Thiên cười khổ nói: 

- Hoang Đường đạo nhân nói lời này không đúng.

Nam tử áo đen phản bác nói: 

- Vậy cũng nói không chừng. Lão gia hỏa này cao minh hơn tưởng tượng của ngươi đấy.

Hoang Đường đạo nhân trừng mắt Ý Thiên, mắng: 

- Xú tiểu tử dám xem thường lão đạo ta, coi chừng ta mang hai nha đầu này tặng cho người khác.

Ý Thiên sững sờ, lập tức cười nói: 

- Ta cầu còn không được, nếu ngươi đưa các nàng cho ta, các nàng còn định đánh ta đấy, lột da ta ra ngay.

Trên mặt Hoang Đường đạo nhân cười xấu xa không chút ý tốt, cười hắc hắc nói: 


- Tiểu tử ngươi tự lo liệu, ta càng muốn giữ các nàng lại, tương lai thu thập ngươi.

Lão đạo bộ dáng dương dương đắc ý, thấy Ý Thiên cười khổ bất đắc dĩ, những người còn lại nghị luận với nhau.

Ngọc Thuần Dương cùng Lý Đạo Nhất hết sức tức giận, người phía trước là theo đuổi Lạc Ngọc Kiều, người thứ hai theo đuổi Tào Băng Oánh, tự nhiên cho không nhịn được chuyện này.

- Điên điên khùng khùng, nói bậy nói bạ, lão gia hỏa này tin không được.

Ngọc Thuần Dương ngữ khí không vui, kích động mọi người.

Lý Đạo Nhất khẽ nói: 

- Ngươi xem như hắn đang nói láo, không cần để ý tới.

Hoang Đường đạo nhân trừng hai người, mắng: 

- Hai tiểu bất điểm, dám mắng lão đạo gia gia của ngươi. Chính mình bất tranh khí còn ghen ghét người khác, hai nha đầu kia chướng mắt các ngươi, nói rõ ánh mắt các nàng rất cao.

Ngọc Thuần Dương phản bác nói: 

- Đều nói ngươi biết mọi việc thiên hạ, nhưng mà ta thấy ngươi đang điên ngôn đảo ngữ, căn bản không có bổn sự gì.

Hoang Đường đạo nhân nhíu mày, tức giận đến dậm chân, mắng to: 

- Ta không có bản lĩnh? Vậy một đám cháu nội cháu ngoại các ngươi vì sao chạy tới nơi này, không phải vì muốn biết Ngưng Hồn Châu ở nơi nào sao?

Ngọc Thuần Dương nghe vậy chấn động, Ý Thiên cũng giật mình, người chung quanh không ai nói chuyện, cũng cam chịu lời này là đúng.

Rất hiển nhiên, Hoang Đường đạo nhân nói ra tiếng lòng của mọi người, những người này tất cả đều hướng về Ngưng Hồn Châu mà đến, chỉ có Linh Kiếm Tông đạt được một tin tức không chính xác, đi đầu phái người diệt Vân gia, ngược lại dẫn tới một đống tai họa

Lúc này hơn trăm cao thủ của mười bảy môn phái tụ tập ở đây, mỗi môn phái ba năm bảy người không đều, tất cả đều là cao thủ Đạo Châu, chỉ truy tra, tranh đoạt Ngưng Hồn Châu.

Lý Đạo Nhất nghi vấn nói: 

- Ngươi biết chính xác Ngưng Hồn Châu ở đâu?

Hoang Đường đạo nhân khẽ nói: 

- Nếu ta không biết, các ngươi có thể chạy tới đây sao?

Hất đầu lên, Hoang Đường đạo nhân không để ý tới mọi người, đi đến trước mặt nam tử áo đen, nghiêng đầu nhìn qua hắn, hỏi: 

- Lão bất tử ngươi không ở nhà đi, chạy tới nơi này đảo loạn cái gì vậy?

Nam tử áo đen nhìn con mắt Hoang Đường đạo nhân, trầm giọng nói: 

- Ta tìm kiếm một đoạn tình duyên ở Vân Hoang đại lục năm đó, ngươi biết nàng ở nơi nào không?

Hoang Đường đạo nhân gãi gãi đầu, đi quanh nam tử áo đen vòng vèo, biểu lộ thập phần cổ quái, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Một lát sau Hoang Đường đạo nhân đứng trước mặt nam tử áo đen, chần chờ nói: 

- Ta nói ngươi tìm không thấy, ngươi chắc chắn sẽ không hết hy vọng. Ngươi chờ ta nói biết, nhưng vì đoạn tình duyên này, ngươi có thể trả giá hi sinh bao nhiêu?

Nam tử áo đen nghiêm mặt nói: 

- Ta có thể không tiếc tất cả.

Hoang Đường đạo nhân mắng: 

- Ngu xuẩn, ngu ngốc. Một nữ nhân có thể khiến ngươi thần hồn điên đảo, không phân biệt mọi thứ.


Nam tử áo đen lạnh lùng nói: 

- Ta nguyện ý!

Hoang Đường đạo nhân hung hăng trừng hắn, lập tức đi vài vòng quanh nam tử áo đen.

Một lát sau Hoang Đường đạo nhân đứng trước mặt Ý Thiên, hỏi: 

- Tiểu tử, ngươi tới đây có cái gì muốn hỏi?

Ý Thiên lắc đầu nói: 

- Ta không có gì để hỏi.

Hoang Đường đạo nhân đề cao âm điệu, hỏi: 

- Thực không có gì muốn hỏi?

Ý Thiên sững sờ, rõ ràng cảm giác được Hoang Đường đạo nhân hy vọng chính mình đặt câu hỏi, nhưng mình có gì để hỏi.

Ngẫm lại, Ý Thiên hỏi: 

- Ta đến từ đâu?

Thân thể Hoang Đường đạo nhân nhoáng một cái, chửi bới nói:

- Ta biết ngay ngươi sẽ hỏi vấn đề ngu xuẩn này, thật sự là gặp quỷ rồi!

Đảo bước chân, Hoang Đường đạo nhân vượt qua Ý Thiên, đi qua nhìn mọi người, mắng to: 

- Cho các ngươi một nén nhang đặt vấn đề, nhưng phải trả cái giá lớn mới được.

Đây là quy củ của Hoang Đường đạo nhân, vấn đáp có bao nhiêu cũng không miễn phí.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, nhưng mà phải cân nhắc tính chân thật.

Tử phủ Lạc Ngọc Kiều nói: 

- Ta tới trước, ta muốn biết Ngưng Hồn Châu trước mắt ở nơi nào?

Hoang Đường đạo nhân quái dị, nói: 

- Tự nhiên là ở Vân Hoang đại lục, chẳng lẽ còn có thể chạy tới Bát Cực Thần Châu sao? Muốn biết vị trí cụ thể, ngươi phải trả giá thật nhiều mới được.

Lạc Ngọc Kiều vui mừng không sợ, hỏi: 

- Cái giá lớn gì?

Lúc này Tử phủ đến bốn người, chính là đám người ở Thiên Nhất Phong vây công Duyến Y Mộng cùng Ý Thiên, là Chu Tử Long, Xảo Thủ Thư Sinh, Viên Tử Di, Lạc Ngọc Kiều bốn người, tất cả do Lạc Ngọc Kiều phụ trách.

Hoang Đường đạo nhân trừng mắt Lạc Ngọc Kiều, ánh mắt lập loè không thôi, lạnh lùng nói: 

- Tương lai ta muốn ngươi gả cho ai, ngươi phải gả cho ai.

Lạc Ngọc Kiều giận dữ, mắng: 

- Ngươi mơ tưởng, cái giá lớn này ta không đồng ý.

Hoang Đường đạo nhân khẽ nói: 


- Chó sủa Lữ Động Tân, không nhìn được nhân tâm tốt. Vị kế tiếp.

Tào Băng Oánh nói: 

- Ta cũng là vấn đề này.

Hoang Đường đạo nhân lạnh lùng nói: 

- Ngươi cũng phải trả giá giống như nàng mới được, mắng chửi người thì cút qua một bên.

Tào Băng Oánh khó thở, lại bị Huyền Hà đạo quân khuyên nhủ, lúc nàng tức giận không lên tiếng.

Sắc mặt Ngọc Thuần Dương âm trầm, hỏi: 

- Ta thì sao?

Hoang Đường đạo nhân khẽ nói: 

- Ngươi còn chưa đủ tư cách, bảo sư phụ của ngươi tới hỏi.

Thuần Dương Đạo Phái lúc này có sáo người, do chưởng giáo Lữ Bảo Quân tự thân xuất mã, suất lĩnh bốn đại trưởng lão và ái đồ Ngọc Thuần Dương đến đây, có thể nói là thực lực hùng hậu.

Lữ Bảo Quân chừng sáu mươi, mặt mày hồng hào, mặc đạo bào thuần dương, khí độ uy nghiêm.

- Không biết Thuần Dương Đạo Phái ta cần trả giá bao nhiêu mới có thể biết được tung tích chính xác của Ngưng Hồn Châu?

Hoang Đường đạo nhân nhuếch miệng, khẽ nói: 

- Thuần Dương Đạo Phái có một quả Ngưng Nguyên Châu, có thể một vật đổi một vật.

Sắc mặt Lữ Bảo Quân biến hóa, hơi có vài phần tức giận, nhưng lại cố nén.

- Việc này ta sẽ thương nghị sau mới có thể cho ngươi câu trả lời thuyết phục.

Hoang Đường đạo nhân không thèm quan tâm, ánh mắt đảo qua đám người còn lại, hờ hững nói: 

- Vị kế tiếp.

Lúc này là Bát Tàn Môn môn chủ Triệu Bất Toàn của bảy đại tà phái mở miệng hỏi: 

- Ngưng Hồn Châu cuối cùng nằm trong tay của ai?

Hoang Đường đạo nhân nói: 

- Dù sao không phải ngươi.

Triệu Bất Toàn thân là môn chủ Bát Tàn Môn, tiên thiên tàn phế, làm người tính tình quái đản, sau khi nghe câu trả lời thuyết phục của Hoang Đường đạo nhân thì cười khặc khặc quái dị: 

- Đã không phải ta, vậy không cần bận rộn nữa.

Nói xong Triệu Bất Toàn thả người bay lên, mang theo cao thủ dưới trướng rời đi.

Ý Thiên nghi vấn nói: 

- Bọn họ cứ thế rời đi sao?

Duyến Y Mộng thanh nhã nói:

- Đương nhiên sẽ không cứ rời đi như vậy, nhưng chỉ rời khỏi sơn cốc này, mai phục bên ngoài.

Cao thủ tà phái khác với cao thủ chính phái, bọn họ có thể không từ thủ đoạn, mà cao thủ chính phái trước mặt người khác phải bảo trì phong độ.

- Đan Hà phái muốn tìm hiểu tung tích Ngưng Hồn Châu không biết trả giá thế nào?

Người nói chuyện là cao thủ Đan Hà phái, nhưng lúc này mở miệng là chưởng môn Đan Hà phái Vân Đan thượng nhân, hắn tự mình dẫn sáu cao thủ tới đây, Lý Đạo Nhất là một trong số đó, còn là bối phận thấp nhất.

- Cầm Tử Vân Yên trao đổi.

Hoang Đường đạo nhân đưa ra yêu cầu khiến Vân Đan thượng nhân ngây người, hiển nhiên Tử Vân Yên đối với Đan Hà phái mà nói là cái giá quá lớn.

Chưởng môn Linh Kiếm Tông nhất kiếm đoạt hồn Quách Ngọc Kiệt tự mình dẫn mười hai cao thủ tới nơi này, đối với Ngưng Hồn Châu nguyện nhất định phải có.

- Linh Kiếm Phái nguyện ý trả giá lớn, đổi lấy tung tích của Ngưng Hồn Châu.


Hoang Đường đạo nhân cười lạnh nói: 

- Vậy sao? Vậy ngươi giao Thủy Nguyệt Kính ra đây.

Nhất kiếm đoạt hồn Quách Ngọc Kiệt chần chờ đôi chút, cơ bắp trên mặt run run, bộ dáng năm mươi tuổi, tướng mạo bất phàm, hắn hiện tại tràm mặc, dường như không thể ngờ Hoang Đường đạo nhân lại biết Thủy Nguyệt Kính trong tay hắn.

- Tốt, Thủy Nguyệt Kính!.

Quách Ngọc Kiệt cắn răng một cái, tay phải vung lên, một đạo hào quang bắn ra, rơi vào trong tay của Hoang Đường đạo nhân.

Nhìn kỹ đó là gương đồng cổ xưa, hiện ra hình lưỡi liềm, mặt kính che kín hoa văn cổ xưa.

Hoang Đường đạo nhân nhìn vài lần, thần sắc cảm thấy ngoài ý muốn, dường như không thể ngờ Quách Ngọc Kiệt thật giao ra Thủy Nguyệt Kính.

- Ngưng Hồn Châu ngay trong cảnh nội Đạo Châu, cụ thể ở vào...

Âm thanh đằng sau đột nhiên biến mất, nhưng Quách Ngọc Kiệt thì hưng phấn ra mặt, hiển nhiên Hoang Đường đạo nhân dùng phương thức truyền âm, để tránh người khác biết được.

- Đi, chúng ta rời khỏi đây.

Quách Ngọc Kiệt bay lên trời, dẫn người rời đi.

Cao thủ Cửu U Ma Thú Môn, Luyện Hồn Thiên Yêu Cốc, Hồi Hồn Động thấy thế, nhao nhao đuổi sát phía sau, bốn đại môn phái mang theo nhiều cao thủ rời đi.

Vân Đan thượng nhân nghi vấn nói: 

- Ngươi thực mang tung tích Ngưng Hồn Châu nói cho Quách Ngọc Kiệt biết?

Hoang Đường đạo nhân khẽ nói: 

- Lão đạo nói một không hai, ngươi chẳng lẽ cho rằng danh dự của ta không đáng một đồng?

Vân Đan thượng nhân nghẹn lời, Lý Đạo Nhất tức giận nói: 

- Có cái gì không dậy nổi, chúng ta đi theo người Linh Kiếm Tông, ta cũng không tin không tìm thấy Ngưng Hồn Châu.

Cao thủ Đan Hà phái còn lại còn lại đồng ý đề nghị của Lý Đạo Nhất, nếu có người biết tung tích của Ngưng Hồn Châu, làm gì còn có chuyện rao giá trên trời rao bán tin tức này chứ?

Vân Đan thượng nhân tự nhiên hiểu đạo lý đó, thoáng chần chờ một chút và dẫn người rời đi.

Cùng thời khắc đó, ba chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Phái, Huyền Binh Đạo, Ngự Hồn Tông cũng rời khỏi, cùng người Đan Hà phái truy tung Linh Kiếm Tông.

Kể từ đó mười bảy môn phái thoáng cái đã đi chín môn phái, hiện trường chỉ còn lại cao thủ Tử phủ, Thiên môn, Thiết Tâm Quan, Thủy Nguyệt Đạo Tông, Long Phượng Phái, Chiến Cụ Tông, Ẩn Kiếm Lâu, Bách Hoa Tà Môn tám thế ưực lớn, cũng không có ý rời khỏi.

- Thời gian một nén hương không còn thừa bao nhiêu, không nên chậm trễ, phải nắm chắc thời gian.

Thiết Tâm quan chủ danh chấn Đạo Châu, một thân đạo bào, thần sắc đạm mạc, tóc bạc cộng thêm gương mặt làn da khô héo, cho người ta cảm giác lạnh như băng.

- Chờ lâu một lát, nhận được tin tức tự nhiên khác nhau.

Thủy Nguyệt Đạo Tông là môn phái của nữ tu, tông chủ Thủy Nguyệt đạo cô nhìn qua chừng ba mươi, dung mạo thanh tú, nhưng thần sắc lạnh lùng, cho người ta cảm giác cự tuyệt người từ ngàn dặm, bất cận nhân tình.

Lúc này đây Thủy Nguyệt Đạo Tông đến bảy người, tất cả đều là đạo cô trung niên, lạnh lùng như băng, người nào nhìn qua cũng không thoải mái.

Long Phượng Phái là một trong mười đại môn phái của Đạo Châu, duy nhất là đạo phái song tu, môn hạ đệ tử một nam một nữ, thành đôi nhập thất, Long Phượng hợp minh.

Long Phượng Phái chia làm Long Phi, Phượng Vũ hai phái, chưởng giáo Long Ngạo Thiên cùng thê tử Phượng Vân Y cộng đồng chưởng quản Long Phượng Phái.

Long Ngạo Thiên nhìn qua tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, thân hình cao lớn, tướng mạo to lớn, là người tuấn lãng khó gặp.

Phượng Vân Y nhìn qua chừng hai mươi bảy tuổi, ngũ quan đoan chính, thân thể đẫy đà, quần áo tuyết trắng phụ trợ khiến nàng như thiên tiên, toàn thân tỏa ra khí chất thành thục, cao quý, ưu nhã, mê người.

Mà Long Phượng Phái xác thực là đối lập với Bách Hoa Tà Môn, bọn họ cũng là đạo phái song tu, nhưng lại tu luyện thái âm bổ dương cùng hái dương bổ âm, cho nên đều là hại người ích ta, là tà ma ngoại đạo nổi danh của Đạo Châu, đứng hàng bảy trong bảy tà phái, từ trước đến nay bị người ta khinh thường.

Lúc này đây Bách Hoa Tà Môn có chín cao thủ tới, do môn chủ Tà Hoa Lang suất lĩnh, ba nam năm nữ tuổi trẻ, tuấn tú, tướng mạo đẹp.

Bách Hoa Tà Môn am hiểu dưỡng sinh, có thuật trú nhan, cho nên nhìn qua rất trẻ tuổi. Trên thực tế tất cả đều là lão ngoan đồng mấy trăm tuổi.

Ẩn Kiếm Lâu chính là tà phái quỷ dị, từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần. Lần này có bốn cao thủ. Tất cả đều mang che mặt, chỉ lộ đôi mắt ra, không thể phân biệt dung mạo của ai với ai.

Chiến Cụ Tông là đặc biệt nhất trong bảy tà phái, kỳ thật bọn họ cũng không xấu. Chỉ là dựa vào ngoại vật thủ thắng, trái với tôn chỉ người tu chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui