Ý Thiên lãnh khốc nói:
- Đúng vậy, ta chính là Vân Hạo Dương. Hôm nay tội nghiệt của các ngươi gây ra cho Vân gia, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp mười lần. Không lâu sau Linh Kiếm Tông trong mười đại môn phái Đạo Châu sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Đại trưởng lão cười to nói:
- Chỉ bằng ngươi, thật sự là chê cười.
Một cao thủ Linh Kiếm Tông nhảy ra, huy kiếm chỉ vào Ý Thiên, mắng:
- Tiểu tử cuồng vọng, xem ta làm sao thu thập ngươi đây.
Ý Thiên hờ hững cười cười, không rãnh mà để ý tới, ánh mắt phức tạp nhìn qua Vân Hạo Ba, chậm rãi đi tới chỗ hắn.
Cao thủ Linh Kiếm Tông thấy thế giận dữ, thân thể nhảy lên, trường kiếm trong tay linh kiếm hội tụ, bắn ra hào quang sáng ngời, một phần đánh trúng lưng của Ý Thiên.
Vân Hạo Ba kinh hãi, gấp giọng nói:
- Tránh mau.
Ý Thiên khẽ lắc đầu, ánh sáng quanh người lập lòe, đâm một kiếm vào lưng Ý Thiên.
Lập tức hào quang thanh kiếm tán loạn, trong nháy mắt liền biến thành mảnh vỡ, người sử dụng kiếm hét thảm thiết, thân thể chia năm xẻ bảy, hóa thành huyết vụ đầy trời, tràng diện vô cùng thảm thiết.
Vân Hạo Ba sững sờ, Đại trưởng lão tức giận, quát:
- Làm càn, dám giết người trước mặt lão phu, ta há có thể tha cho ngươi?
Ánh mắt Ý Thiên lạnh lẽo, trong đại viện cao thủ Linh Kiếm Tông cao thủ đột nhiên cuồng hô kêu to, một phi thân lên, vứt bỏ nữ tử dưới đất không để ý, bay qua phía đại trưởng lão.
Một khắc này đại trưởng lão bởi vì trúng tinh thần công kích của Ý Thiên, thân thể lay động không ngừng, Vân Hạo Ba dưới chân xuất hiện trong tay của Ý Thiên.
Nhìn qua Vân Hạo Ba gương mặt đầy máu, nội thương nghiêm trọng, Ý Thiên ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhẹ nhàng đập vào vai của hắn hai cái, nguyên lực dồi dào rót vào trong người của hắn, giúp hắn khôi phục năng lực hoạt động, thương thế chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.
- Nhìn rất tốt, đám người này một tên cũng không thể sống.
Vân Hạo Ba trầm giọng nói:
- Đại ca, cố gắng lên! Oan hồn Vân gia chết đi vào lúc này đang nhìn chúng ta đấy.
Ý Thiên gật đầu, quét mắt nhìn qua cao thủ Linh Kiếm Tông một vòng, trừ một tên chết đi vừa rồi, giờ phút này còn lại bốn mươi sáu tên, tất cả đều tụ tập bên người đại trưởng lão, nhân số đúng là không có ít.
- Nhị đệ, ngươi đi an ủi những người còn sống, đám người này giao cho ta.
Vân Hạo Ba tự biết thương thế nghiêm trọng giúp không được gì, bởi vậy không nói hai lời liền rời đi, triệu tập những nữ quyến bị lăng nhục lại.
Nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, Đại trưởng lão quát:
- Vân Hạo Dương, hôm nay hai huynh đệ các ngươi đừng hòng còn sống rời đi, Vân gia bị diệt chắc rồi.
Sát khí trong mắt Ý Thiên lộ ra, hừ lạnh nói:
- Ngươi quá coi thường Vân Hạo Dương ta.
Đám cao thủ Linh Kiếm Tông nhìn thấy Ý Thiên cuồng vọng, kêu gào nói:
- Giết tiểu tử này, chúng ta báo thù cho tiểu lục tử.
Lời nói vang lên và có sáu cao thủ Linh Kiếm Tông phi thân tới vây quanh Ý Thiên, huy kiếm tiến công.
Trong nội viện kiếm quang bắn ra khắp nơi, kiếm khí bay múa, xé rách bầu trời, lưu lại kiếm khí chói tai.
Ý Thiên đứng ngạo nghễ bất động, mỉa mai nói:
- Linh Kiếm Tông chỉ có chút năng lực này sao?
Trong tiếng chất vấn, thân thể Ý Thiên nhoáng một cái, trong một sát na, huyễn hóa ra mấy vạn đạo thân ảnh, lập tức xuyên thấu qua thân hình sáu cao thủ Linh Kiếm Tông, trực tiếp chém nát bọn họ, ngay cả tiếng thét thảm thiết cũng không kịp vang lên.
Giữa không trung, sáu thanh trường kiếm rơi vào trong tay của Ý Thiên, không ngừng run rẩy, dĩ nhiên là sao thanh bảo kiếm linh khí.
Thì ra sở dĩ Linh Kiếm Tông nổi danh chính là môn hạ đệ tử mỗi người đều có một thanh bảo kiếm linh khí, kết hợp kiếm thuật thượng thừa, cho nên uy lực đại tăng, chiếm cứ một chỗ cắm dùi ở Đạo Châu.
Linh Kiếm Tông luyện chế linh kiếm rất nổi danh, thuộc về phạm trù luyện khí, nhưng là kiếm khí chuyên tấn công.
Nhìn qua sáu chuôi linh kiếm, Ý Thiên đột nhiên nghĩ đến Lục Dương Kính, đây chính là trong tay của Vũ Đế Vương Phi Dật.
Nhưng mà đó là đồ vật của Liệt Dương Thần Điện, nếu Ý Thiên vận dụng, chỉ sợ sẽ khiến Liệt Dương Thần Điện chú ý, vậy được không bù mất.
Ý Thiên cong ngón búng ra, sáu thanh bảo kiếm cấp bậc linh khí biến thành bụi phấn, chúng không ngừng gào thét trong không khí, cho người ta hiệu quả rất rung động.
Một kiếm của Ý Thiên chém chết sáu cao thủ của Linh Kiếm Tông, chuyện này khiến đám người kia chưa kịp phản ứng, đợi đến lúc bừng tỉnh thì tất cả đã quá trễ.
Vân Hạo Ba nhìn thấy một màn này thì vô cùng kích động, lớn tiếng nói:
- Tốt, giết rất tốt. Giết sạch đám súc sinh này đi, phanh tây xé xác bọn chúng.
Lúc này Vân gia gặp kiếp nạn, người tử vong rất đông.
Ngay cả thê tử Vân Hạo Ba cũng chết thảm dưới kiếm của Linh Kiếm Tông, những nữ quyến chịu nhục nên càng phẫn uất.
Phàm là người tinh thông pháp thuật, ra sức phản kháng phần lớn đều chết, rất ít người còn sống sót.
Vân Hạo Ba đáng ra phải chết từ sớm, nếu không phải đại trưởng lão truy vấn đồ vật kia thì hắn không sống tới bây giờ.
Đại trưởng lão tức giận muốn chết, nhưng hắn làmột trong mười cao thủ của Linh Kiếm Tông, thân phận tôn quý, ai ngờ thu thập một Vân gia trong thế tục thế này lại tổn thất thảm trọng chứ.
- Xông lên, giết hắn đi!
Lời này nói ra, tám cao thủ của Linh Kiếm Tông bay ra, cộng đồng tạo thành một kiếm trận, làm việc cẩn thận hơn lần đầu tiên nhiều.
Ý Thiên giờ phút này đã sớm không còn tỉnh táo nữa, lửa giận tron lòng không giảm chút nào, nhưng ý nghĩ lại thanh tỉnh hơn nữa.
Linh Kiếm Tông lúc này huy động nhiều nhân lực, hiển nhiên không phải chỉ để tiêu diệt Vân gia đơn giản như vậy.
Tuy Vân gia là danh môn vọng tộc trong Tống quốc, nhưng đối với Linh Kiếm Tông mà nói căn bản không có uy hiếp gì cả.
Bọn họ phái nhiều cao thủ tới đây, rốt cuộc muốn tìm cái gì đó, đồ vậy là cái gì?
Từ biểu hiện trước sau như một của đại trưởng lão, hắn đang tìm một thứ gì đó, mà Vân Hạo Ba lại nói là một vật, không rõ là cái gì!
Thời điểm Ý Thiên trầm tư thì tám cao thủ Linh Kiếm Tông đã tiến hành công kích, lợi dụng kiếm trận triển khai vây kín.
Ý Thiên không nói không động, chờ công kích tới gần thì nâng tay phải lên, hào quang sáng ngời.
Đó là hào quang của tiên khí, là Ý Thiên lúc trước đánh tan xác ba tên cao thủ Linh Kiếm Tông thu được, giờ phút này hiện ra trong tay của hắn.
Tiên kiếm vừa ra, Cửu Châu chấn động.
Kiếm quang huyền diệu khó giải thích bắn ra ngoài, tràn ngập mỗi một góc, như lưỡi hái tử thần, lập tức đâm xuyên tim tám cao thủ của Linh Kiếm Tông.
Một khắc này tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong đại viện.
Tám cao thủ của Linh Kiếm Tông cũng chưa chết, đó là Ý Thiên không muốn cho bọn chúng giải thoát quá sớm.
Ánh sáng lóe lên, kiếm khí từ trên người Ý Thiên phát ra, đánh tám cao thủ Linh Kiếm Tông bay ra ngoài.
Cùng thời khắc đó, trong không khí xuất hiện một ít tia sét, có tính nhắm vào và quay chung quanh tám tên cao thủ này, trong nháy mắt tiến vào cơ thể của họ, tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng các nơi.
Máu tươi bắn lên giữa không trung, tám cao thủ bị tia sét quấn quanh, tứ chi đứt từng khúc, toàn thân máu chảy thành sông, bản thân chịu cực hình to lớn, không ngừng kêu lên đau đớn tê tâm liệt phế.
- Ta nói rồi, hôm nay các ngươi phạm tội nghiệt tại Vân gia, ta sẽ hoàn trả lại cho các ngươi gấp trăm lần.
Giọng của Ý Thiên vô cùng lãnh khốc, ánh mắt lăng lệ khiến người ta không dám nhìn thẳng, khiến đáy lòng người ta cảm thấy khủng bố.
Đại trưởng lão trừng mắt nhìn tiên kiếm trong tay của Ý Thiên, phẫn nộ quát:
- Đây là tiên kiếm của Linh Kiếm Tông, ngươi có từ đâu?
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Tự nhiên là giết người âấy rồi, còn phải hỏi hay sao?
Ý Thiên cánh tay phải vung lên, tiên kiếm chấn động, kiếm quang nhỏ bé chấn động thiên địa, vô số kiếm quang bay vút lên không trung, quay chung quanh đại trưởng lão và nhiều cao thủ Linh Kiếm Tông, triển khai tiến công phạm vi lớn.
Đại trưởng lão cuồng nộ, lạnh lùng nói:
- Đáng giận, lão phu muốn giết ngươi, báo thù cho môn hạ đệ tử!
Lóe lên sau đó đại trưởng lão xuất hiện trên đỉnh đầu của Ý Thiên, tay phải huy động và tiên kiếm tự mình bay ra, thi triển ngự kiếm thuật, triển khai công kích Ý Thiên.
Cao thủ Linh Kiếm Tông còn lại cũng triển khai phòng ngự và tiến công, muốn tranh đoạt sinh cơ trước mặt của Ý Thiên.
Ý Thiên đứng ngạo nghễ bất động, khóe môi mang theo nụ cười vô cùng tàn khốc, sát khí trong mắt lộ ra, sóng ý niệm chấn động tập trung vào đại trưởng lão, thời điểm hắn vừa tiến công thì triển khai ý niệm công kích.
- Ah. . . Đáng giận. . . Ta. . . Ah. . .
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, đại trưởng lão bay tứ tung, tiên kiếm cũng quay trở lại bên cạnh của hắn.
Trong tràng tiếng kêu thảm vang lên liên tục, ba mươi cao thủ Linh Kiếm Tông có hai mươi sáu người bị thương, tay chân cụt nằm khắp nơi, thân thể nghiền nát, đau nhức lăn qua lăn lại trên đất
Bốn người có tu vị cao ngăn cản một kích của Ý Thiên, nhanh chóng đi tới bên người đại trưởng lão, vẻ mặt hoảng sợ, thần sắc bất an.
- Đại trưởng lão, tiểu tử này quá khủng bố, chúng ta đi mau.
Đại trưởng lão quát:
- Đi cái gì mà đi, đường đường Linh Kiếm Tông, chẳng lẽ lại còn sợ một mình Vân Phi Dương hắn hay sao?
Bốn đại cao thủ không dám lên tiếng, thần sắc cảnh giác nhìn qua Ý Thiên, tâm thần sợ hãi.
Ý Thiên cười lạnh như băng, tiên kiếm trong tay vung lên, đầu của đám cao thủ Linh Kiếm Tông trên mặt đất bay lên, xếp thành một vòng tròn, biểu lộ khủng bố, tê tâm liệt phế, bay qua phía đại trưởng lão và bốn cao thủ.
Một màn này cực kỳ khủng bố, những cao thủ Linh Kiếm Tông đầu thân một nẻo, nhưng bởi vì là người tu đạo, nguyên thần không diệt cho nên tất cả đều còn sống.
Nhưng không có thân thể, thống khổ tự nhiên khó chịu, hơn nữa nguyên thần cũng bị Ý Thiên giam cầm trong đầu, bị đả kích nặng nên bọn chúng hoảng sợ, càng cảm thấy đau đớn.
Đại trưởng lão nhìn qua một màn này, trong lòng mát lạnh, nổi giận mắng:
- Xú tiểu tử, thủ đoạn của ngươi thật độc ác.
Ý Thiên hừ lạnh nói:
- So với các ngươi tàn sát tuyệt hậu, ta chỉ là dân chơi gặp thứ thiệt mà thôi.
Bốn cao thủ Linh Kiếm Tông dường như không chịu nổi áp lực này, riêng phần mình kêu lên như điên, hoảng sợ đào tẩu.
Ý Thiên lạnh lùng nói:
- Ở trước mặt ta, còn muốn chạy trốn?
Ý Thiên tâm niệm khẽ động, ngân quang bao quanh người, khí lạnh vô cùng lập tức đóng băng vạn vật, đóng băng bốn tên này giữa không trung, đầu lâu của những tên khác cũng bị đóng băng.
Đại trưởng lão tâm thần run rẩy, tiên kiếm trong tay vung vẩy, kiếm quang bay qua bốn phía, khiến khí tức băng hàn không cách nào tụ hợp.
Ý Thiên bước ra, những đầu người bị khối băng giam cầm nổ tung, vô số huyết nhục bay múa tràn ngập, bao phủ tại Đại trưởng lão bốn phía.
Giữa không trung, bốn cao thủ Linh Kiếm Tông thúc dục nguyên lực, cưỡng ép phá tan khối băng, cũng tế tiên kiếm của mình ra, tạo thành một tứ linh kiếm trận, toàn lực phòng ngự.
Kiếm quang tập trung vào một điểm, khối băng và huyết nhục bắn ra, tản mát khí tràng cường đại.
Đại trưởng lão tức giận gầm lên, thúc dục nguyên lực trong người cưỡng ép đẩy những huyết nhục này ra, rơi vào trong bốn cao thủ hội tụ thành Ngũ Hành Kiếm Trận.
Hờ hững cười cười, Ý Thiên phất tay và huyết nhục trong khối băng tan biến, tất cả không còn gì.
Đại trưởng lão híp lại nhìn qua Ý Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vân Hạo Dương, rốt cuộc ngươi có sư thừa ở đâu?
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Ngươi sợ?
- Ta sợ cái đầu của ngươi, giết hắn cho ta.
Trong tiếng rống giận dữ, Đại trưởng lão thúc dục Ngũ Hành Kiếm Trận, dung hợp thực lực bốn cao thủ tiến công.
Trong tay đại trưởng lão là thất cấp tiên khí, bốn tên cao thủ Linh Kiếm Tông đang cầm lục cấp tiên khí, một chủ bốn phó năm thanh tiên kiếm liên hợp tiến công, hợp lực hình thành trận pháp, lập tức khiến thời không rung chuyển, khí lưu mạnh mẽ xoáy bụi bậm và máu tươi bay lên, Vân Hạo Ba và những nữ quyến kia nhìn thấy thì kêu to lên, nhao nhao lo lắng cho Ý Thiên.
Nhìn qua Ngũ Hành Kiếm Trận ở giữa không trung, hàn quang trong mắt Ý Thiên lập loè, các kế sách ứng phó hiện ra trong đầu.
Bằng năng lực của Ý Thiên, hắn có rất nhiều thủ doạn thủ thắng, thế nhưng mà trước mắt hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Trước đây Ý Thiên trong lòng tràn ngập lửa giận, hiện tại đầu óc thanh tỉnh, sau khi tỉnh táo thì nhớ lại chính mình trên thực tế có chút xúc động.
Hóa thân thành Vân Hạo Dương không khó, muốn giết chết những người này cũng không khó, nhưng cuối cùng hắn nên làm sao cho xong việc?
Thân ảnh khẽ động, Ý Thiên nhất tâm lưỡng dụng, thân pháp phối hợp tốc độ, trong nháy mắt tránh đi Ngũ Hành Kiếm Trận tiến công, cũng tiến hành phản công.
Biến ảo vô ảnh, chân thân của Ý Thiên bay lên không, tiên kiếm trong tay hào quang lập lòe, sinh ra tần suất chấn động đặc thù, điên cuồng hấp thụ thiên địa vạn vật nguyên khí trong thiên địa, hội tụ thành một cột sáng thông thiên.
Đứng ngạo nghễ giữa không trung, Ý Thiên thần sắc lãnh khốc, khí tức bản thân dung hợp với kiếm trụ, tản mát khí thế chấn nhiếp vạn vật.
Đại trưởng lão không thể ngờ tốc độ của Ý Thiên nhanh như vậy, lại tránh né được Ngũ Hành Kiếm Trận tiến công, lúc này thay đổi phương hướng, hội tụ năm thanh tiên kiếm lại, dung hợp Ngũ Hành Kiếm Trận đánh ra một kích mạnh nhất.
- Tiểu tử, đi chết đi.
Đại trong hô to, năm thanh tiên kiếm xoay tròn, trong quá trình xoay tròn và dung hợp, hội tụ thành cột sáng kiếm trụ chói mắt, hội tụ ngũ hành chi lực, hóa thành hào quang năm màu bắn thẳng về phía Ý Thiên..
Nhìn qua cột sáng kia, một kiếm như phá trời xanh, thần sắc Ý Thiên ngưng trọng, hắn giơ tay cao lên trời đánh xuống một kiếm, cột sáng kiếm trụ như phá vỡ núi sông đánh thẳng vào cột sáng năm màu.
Cột sáng giao hội, lực lượng tương trùng.
Hào quang khuếch tán ra và hội tụ thành một quang cầu sau đó nổ tung, nguyên lực chấn động tần suất cao, dị biến quang năng, dùng tốc độ kinh người lao ra ngoài, tạo thành không gian rung chuyển, hình thành sóng xung kích hủy diệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...