Dưới ánh mặt trời, người này tuổi chừng năm mươi, khuôn mặt gầy gò, tinh thần vô cùng phấn chấn, hai mắt có tinh quang bắn ra bốn phía, cho người ta cảm giác uy nghiêm nói không nên lời.
Thời điểm này phong ấn không gian tự động giải trừ, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào lão giả thân ảnh áo đỏ này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kính sợ.
Nữ tử áo trắng cùng người của Duệ Phong Lâu không ngừng sưu tìm tung tích của Ý Thiên, phát hiện hắn trên mặt đất, quần áo trên người nghiền nát, trên người đầy máu tươi, khí tức yếu ớt.
Ánh mắt Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân âm trầm nhìn qua lão giả áo đỏ kia, gắt gao ôm lấy nữ tử áo trắng, không cho nàng lao ra.
Duệ Phong Lâu bên này, Nam Cung Uyển Nghi cũng đánh giá lão giả áo đỏ kia, cũng không cho ai vọng động, để tránh trêu chọc tai hoạ.
Cười ngạo nghễ, lão giả áo đỏ lóe lên, xuất hiện bên người Ý Thiên, tay phải lăng không một trảo chụp lấy Ý Thiên, chỉ thấy thân thể Ý Thiên trực tiếp bay lên, bay tới chỗ lão giả áo đỏ.
Lan Hinh thấy thế vừa sợ vừa giận la hét:
- Thiếu gia cẩn thận, thiếu gia...
Trong tràng, thân thể Ý Thiên run lên sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt suy yếu nhìn qua bốn phía, khóe miệng đầy đắng chát.
Lão giả áo đỏ này nắm chắc thắng lợi trong tay, nói:
- Tiểu tử, ngươi xác thực không tệ, lại tiếp được một kích này, đáng tiếc vẫn chết trong tay của lão phu.
Ý Thiên không có giãy dụa, tùy ý thân thể bay tới chỗ lão giả áo đỏ, lại nói:
- Vậy sao? Ngươi có nghĩ qua chưa, vì cái gì ta lần lượt không chết?
Lão giả áo đỏ khinh thường nói:
- Đây chẳng qua là vận khí của ngươi tốt.
Ý Thiên suy yếu cười to nói:
- Vận khí? Thật sự là đáng buồn ah.
Hai chữ vừa ra khỏi miệng, thân thể Ý Thiên rơi vào trong tay lão giả áo đỏ.
Vào lúc này có tiếng kinh hô vang lên.
Giữa không trung, nữ tử áo trắng cực kỳ kích động, ra sức muốn tránh thoát hai tay Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân, tiến lên phía trước định ra tay cứu viện, đáng tiếc không thể thoát được.
- Tỷ tỷ, cầu ngươi mau buông ta ra, ta quyết không thể để hắn chết trong tay Liệt Dương Thần Điện, ta...
Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân khổ sở nói:
- Ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi đi chịu chết, ta... Ai...
Thời điểm hai người đang dây dưa, đột nhiên có tiếng cười to vang lên, tiếng cười này nhanh chóng biến thành tiếng gào thét, khiến cho tất cả mọi người chú ý.
Một khắc này, ánh mắt mọi người nhìn qua, chỉ thấy Ý Thiên rơi vào trong tay của lão giả áo đỏ, tóc của hắn đột nhiên biến thành màu tím, cũng lập tức nổ bắn ra như ngàn vạn lợi kiếm, trực tiếp bắn vào người lão giả áo đỏ, tiếng cười đắc ý của hắn biến thành cuồng nộ.
Mọi người nhìn thấy một màn không ngờ được, mái tóc tím của Ý Thiên dài ra và sáng bóng giống như cương châm, đơn giản đục lỗ trên người lão giả, cũng điên cuồng thôn phệ huyết nhục tinh khí của hắn, làm cho thân hình của hắn khô héo trong nháy mắt.
Một khắc này, nguyên thần lão giả áo đỏ phá thể mà ra, nhưng không thể thoát được sợi tơ màu đỏ bao vây.
Những sợi tơ này phát ra sóng ý niệm của Ý Thiên, có đặc điểm chấn động của cao thủ, có được năng lực xoắn giết nguyên thần, ngay cả nguyên thần tiên nhân còn không chịu nổi, huống chi chỉ là một phàm nhân?
Thân thể giãn ra, Ý Thiên bay lên trời, tóc tím dựng đứng, giơ thân hình khô héo của lão giả giơ lên cao cho người ta thấy.
Thân hình run rẩy, khóe miệng của Ý Thiên có máu tươi chảy ra, tuy hắn có thể nghịch chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng, nhưng hai lần công kích lúc trước đã khiến hắn trọng thương nghiêm trọng, thương thế nặng hơn, đã tổn thương căn cơ, tổn thất nguyên khí.
Ý Thiên lúc này nhìn qua nguyên thần lão giả áo đỏ gào thét, bị sợi tơ bao vây bên trong, không ngừng giãy dụa muốn thoát ra ngoài.
Ánh mắt Ý Thiên vô cùng lãnh khốc, nhìn qua nguyên thần đối thủ, nói:
- Ta nhắc nhở qua ngươi rồi, đáng tiếc ngươi quá tự phụ. Ngươi đã biết rõ ta tới từ đâu, vậy ngươi nên hiểu muốn giết ta không phải dễ dàng như vậy.
Lão giả áo đỏ giận dữ hét:
- Xú tiểu tử, có giỏi thả lão phu ra, chúng ta quang minh chính đại phân cao thấp.
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Không cần phiền toái như vậy, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh sẽ không phải chết trong tay của ta, nếu không thì chính là do tu vị của ngươi không tới nơi tới chốn.
Lời còn bên tai, Ý Thiên tập trung tinh lực, lập tức kéo nguyên thần lão giả vào trong não vực của mình.
Đến lúc đó mộc châu trong đầu Ý Thiên vận chuyển cực nhanh, tự hành hút nguyên thần lão giả vào và luyện hóa ngay.
Buông lỏng toàn thân, Ý Thiên nhìn quanh khắp nơi, thân thể đầy đau đớn, khóe miệng có máu tươi chảy ròng.
Tâm niệm khẽ động, Ý Thiên tóc dài phiêu dật, lập tức phá hủy thi thể lão giả áo đỏ tán loạn.
Nữ tử áo trắng giãy giụa khỏi tay Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân, lao tới trước mặt Ý Thiên, nhìn qua mái tóc dài màu tím quen thuộc, lại nhìn qua gương mặt lạ lẫm kia, la hét:
- Ý Thiên, là ngươi sao?
Ý Thiên cười đắng chát, lúc này giao phong với Liệt Dương Thần Điện khiến hắn trọng thương, tổn hại căn cơ, tổn thương nguyên khí.
Tuy hắn tu luyện Thiên Tâm Thần Dục Quyết, Xích Âm Tử Dương Quyết thập phần thần kỳ, nhưng mà tổn thương quá nặng vẫn khiến thân thể của hắn thoái hóa, chậm rãi khôi phục bộ dáng ban đầu.
Đặc biệt là khi lão giả áo đỏ công kích hai lần, đều là thúc dục thần khí trấn điện của Liệt Dương Thần Điện, Ý Thiên thương thế không ngừng nặng hơn, thương thế hơn xa tưởng tượng của người khác.
Nếu không phải thể chất Ý Thiên đặc biệt, hắn đã sớm chết trong tay địch nhân, tuy hiện tại còn sống nhưng vẫn vết thương chồng chất, vô cùng mệt mỏi.
Nhìn qua nữ tử áo trắng, Ý Thiên cười ôn nhu, lại lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Nữ tử áo trắng tâm thần nhộn nhạo, lại nói:
- Là ngươi! Ta nhận ra ánh mắt của ngươi. Tại sao ngươi biến thành bộ dạng này?
Ý Thiên nghe vậy cười khổ, hắn không muốn trả lời, cũng không muốn thừa nhận mình giả mạo Nam Cung Phi Vũ, hắn muốn trước khi đi lưu ấn tượng tốt với người Duệ Phong Lâu.
Hiện tại nữ tử áo trắng truy cứu nguyên nhân, chuyện này làm cho Ý Thiên có chút bất đắc dĩ, cũng sầu não.
Trong người nơi đây, Hoa Vô Khuyết giờ phút này kéo Tiết Phượng Lỵ lặng lẽ rời đi, tuy trong lòng Hoa Vô Khuyết tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng biết lưu lại chỉ có một con đường chết.
Nam Cung Uyển Nghi cũng phát hiện, nhưng hiện tại không có tâm tư quan tâm Hoa Vô Khuyết, nàng ngẩng đầu nhìn qua Ý Thiên, trong ánh mắt mang theo khát vọng nhìn hắn.
Ứng Thải Liên đứng trong đám người, nàng nhụt trí như bóng da xì hơi, sắc mặt sa sút, có ảo não cùng sầu não nói không nên lời, dường như thực hối hận.
Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, nàng mặc dù hối hận cũng không thể làm được gì cả.
Tử Hoa thánh nữ lúc này thu hồi siêu thần khí Quy Tịch, ánh mắt vui vẻ nhìn qua Ý Thiên, cao hứng khi thấy hắn chuyển bại thành thắng.
Ánh mắt Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân phục tạp, trước đây nàng từng tham dự vây công Ý Thiên, hôm nay nữ tử áo trắng lại mối tình thắm thiết nhìn qua Ý Thiên, chuyện này khiến Cổ Nhược Vân hết sức khó xử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...