Thiên Thánh

Ánh mắt Vệ Thiên Minh âm lãnh, trầm giọng nói: 

- Âm Ma Điệp Ảnh, nguyên thần hàng lâm. Thì ra là tông chủ Âm Ma tông Hàn Phong lão ma phụ ý thức phân thân lên người của ngươi, khó trách ngươi dám làm càn như thế.

Tả Tuấn Hi ngạo nghễ nói: 

- Ngươi có qua não nơi tay, ta có nguyên thần tông chủ, mọi người có chỗ dựa vào.

Vệ Thiên Minh cười to nói: 

- Cho dù như thế, ta sẽ không giao dịch với ngươi, nữ nhân Vệ Thiên Minh ta vừa ý, tuyệt đối không yếu hơn ngươi.

Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính ở hai bên Trương Tuyết, cảnh giác nhìn qua Vệ Thiên Minh cùng Tả Tuấn Hi, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.

Ngược lại Trương Tuyết thập phần bình tĩnh, trên gương mặt không chút lo lắng.

- Họa là từ miệng mà ra, hai vị nên nhớ kỹ. Các ngươi lần này đến đây, ngoài miệng nói là tới vì ta, trên thực tế là nhằm vào Nam Cung Phi Vũ, ta còn có đúng không?

Tả Tuấn Hi không nói, Vệ Thiên Minh thần sắc kỳ dị, không thể ngờ Trương Tuyết nhìn thấu tâm tư của bọn họ.

Tuy Trương Tuyết xinh đẹp mê người, nhưng đối với Tả Tuấn Hi cùng Vệ Thiên Minh mà nói, bọn họ không phải là ngươi ham mê sắc đẹp, tầm hoan tác nhạc.

Bọn họ muốn bắt Trương Tuyết chủ yếu là vì đối phó Ý Thiên, muốn mượn nàng uy hiếp Ý Thiên, lợi dụng tầng quan hệ với Lý Nhược Nhiên đi đối phó Phi Phàm công tử, Ứng Thải Liên, Nam Cung Tuấn Trì.

Người tà phái không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn hèn hạ nào.

Trước mắt Tả Tuấn Hi cùng Vệ Thiên Minh đều là người cô đơn, tranh đấu gay gắt khẳng định không bằng Vũ Đế, biện pháp duy nhất là khu sói nuốt hổ, mượn đao giết người.

Mà tính đi tính lại đoàn người Ý Thiên vô cùng đặc biệt, Trương Tuyết cùng Ý Thiên quan hệ không còn là bí mật gì.

Bắt Trương Tuyết uy hiếp Ý Thiên, lại thông qua Ý Thiên cuốn Lý Nhược Nhiên vào, đây không thể nghi ngờ là sách lược tốt nhất.

Điểm này người bình thường rất khó nghĩ đến.

Tả Tuấn Hi cùng Vệ Thiên Minh đều cảm thấy đây là diệu kế, ai ngờ bị Trương Tuyết nhìn thấu.


- Cho dù ngươi đoán được, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta đâu.

Trầm mặc một lát, Tả Tuấn Hi dứt khoát làm rõ, dù sao nàng có biết hay không cũng không có gì.

Nếu không tình thế của Tả Tuấn Hi càng thêm bất lợi.

- Các ngươi muốn dùng ta đến uy hiếp Nam Cung Phi Vũ, khiến hắn bán mạng cho các ngươi, đáng tiếc các ngươi quá đề cao chính mình.

Xiết chặc tay, thần sắc Trương Tuyết bình tĩnh, bộ dáng đã tính trước.

Vệ Thiên Minh khẽ nói: 

- Cho dù ngươi biết những chuyện này, ngươi cũng không thoát khỏi vậ mệnh đâu.

Trương Tuyết cười lạnh nói: 

- Ngươi không nên quá tự tin, ngươi cho rằng nơi đây chỉ có mấy người chúng ta sao?

Lời này vừa ra không chỉ Vệ Thiên Minh cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Tả Tuấn Hi, Hà Hiển, Âm Thiên Chính cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, vô ý thức quay đầu nhìn qua chung quanh.

- Không thể ngờ ngươi thông minh như vậy, vậy mà phát hiện tung tích bổn công tử.

Giọng nói quen thuộc vang vọng trong hư không, Vô Khuyết công tử Hoa Vô Khuyết lăng không hiện ra, xuất hiện bên trái Vệ Thiên Minh, bên cạnh có Tiết Phượng Lỵ, nhưng không thấy Hoa Cửu Công đâu cả.

Tả Tuấn Hi nhìn qua Hoa Vô Khuyết, mỉa mai nói: 

- Ngươi không ở bên cạnh Ứng Thải Liên làm tay sai, chạy tới nơi này làm gì?

Hoa Vô Khuyết nghe vậy giận dữ, quát lạnh nói:

- Ngươi nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút...

Tả Tuấn Hi đánh gãy lời của Hoa Vô Khuyết, phản bác:

- Chẳng lẽ ta nói sai?

Vệ Thiên Minh cười nhạo nói: 

- Ngươi đương nhiên nói sai, Vô Khuyết công tử người ta chính là người trong màn tân của Hồng Vân thánh nữ, thuộc về tay sai cao cấp, khác quá lớn với tay sai bình thường.

Hoa Vô Khuyết khó thở, Tả Tuấn Hi lại cười ra tiếng.

Trương Tuyết, Hà Hiển, Âm Thiên Chính thờ ơ lạnh nhạt, không đáng xen vào.

Tiết Phượng Lỵ kéo tay áo Hoa Vô Khuyết, ôn nhu nói: 

- Đừng chấp nhất với chúng, bọn chúng đang đố kỵ ngươi đấy.

Hoa Vô Khuyết tức giận hừ một tiếng, hung hăng trừng Tả Tuấn Hi cùng Vệ Thiên Minh vài lần, lập tức đưa mắt nhìn qua Trương Tuyết, hắn cố nặn ra nụ cười.

- Nghe nói Phá Lôi Thần Châm chính là vô thượng pháp bảo của thượng cổ thất trọng Thất Trọng Tiên Phái, hôm nay rơi vào trong tay của Y Tiên Tử, không biết ngươi ngươi biết rõ di chỉ thượng cổ Thất Trọng Tiên Phái ở đâu không?

Trương Tuyết sóng mắt khẽ nhúc nhích, không đáp hỏi ngược lại: 

- Vô Khuyết công tử đột nhiên hỏi việc này, chẳng lẽ ngươi biết di chỉ Thất Trọng Tiên Phái ở đâu?

Hoa Vô Khuyết lắc đầu nói: 

- Ta cũng không biết di chỉ Thất Trọng Tiên Phái ở đâu, nhưng mà ta biết rõ Dẫn Hồn Châu trên tay của ai. Chỉ cần Y Tiên Tử đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết Dẫn Hồn Châu ở đâu!


Trương Tuyết khó hiểu nói: 

- Dẫn Hồn Châu là vật gì?

Hoa Vô Khuyết cười nói: 

- Tương truyền Dẫn Hồn Châu chính là bảo vật của thượng cổ Thất Trọng Tiên Phái, kết hợp Phá Lôi Thần Châm là có thể tìm được di chỉ của Thất Trọng Tiên Phái, từ đó được truyền thừa chính thống của Thất Trọng Tiên Phái.

Trương Tuyết chợt nói: 

- Thì ra là thế, không biết Vô Khuyết công tử điều kiện là cái gì?

Hoa Vô Khuyết thu hồi dáng tươi cười, trầm giọng nói: 

- Nghe nói tiên tử y thuật thông thần, biết làm thế nào giải trừ Hắc Dục Ma Liên hay không?

Trương Tuyết nghe vậy biến sắc, bật thốt lên nói: 

- Hắc Dục Ma Liên! Là ai trúng Hắc Dục Ma Liên?

Tiết Phượng Lỵ cười khổ nói: 

- Là ta.

Lúc này Vệ Thiên Minh cùng Tả Tuấn Hi nghe được Hắc Dục Ma Liên thì sắc mặt đại biến, hiển nhiên biết rõ vật ấy lợi hại.

Trương Tuyết nhìn qua Tiết Phượng Lỵ, hỏi: 

- Là ai ra tay với ngươi?

Tiết Phượng Lỵ nhìn qua Hoa Vô Khuyết, thấy hắn gật đầu cho phép, rồi mới trả lời: 

- Là Câu Hồn Ma Địch.

Lời này vừa nói ra, mọi người kinh hãi.

Đặc biệt là Vệ Thiên Minh cùng Tả Tuấn Hi, sắc mặt biến thành âm trầm.

Trương Tuyết nhíu mày lại, phất tay bảo Tiết Phượng Lỵ tiến lên, lại bắt mạch của nàng, lập tức lén hỏi vài câu.

- Có gì đặc thù?

Tiết Phượng Lỵ ngượng ngập nói:


- Trên nưực trái có ấn ký hoa sen màu đen.

Trương Tuyết lâm vào trầm tư, một lát sau nói với Hoa Vô Khuyết: 

- Muốn hóa giải Hắc Dục Ma Liên trong người của nàng có hai cách, một là dẫn đạo chuyển di, hay là cưỡng ép bức nó ra ngoài.

Hoa Vô Khuyết truy vấn: 

- Cụ thể thế nào?

Trương Tuyết không đáp hỏi ngược lại: 

- Dẫn Hồn Châu ở đâu?

Hoa Vô Khuyết chần chờ một chút, truyền âm nói: 

- Trong tay của Chí Thiên tôn giả.

Trương Tuyết nghi vấn nói: 

- Lời ấy thật đúng?

Hoa Vô Khuyết nghiêm mặt nói: 

- Đồ chơi đó vô dụng với ta, ta không đáng lừa ngươi. Phượng Lỵ theo ta lâu ngày, cảm tình sâu đậm, ta không cầm mạng của nàng ra nói đùa.

Trương Tuyết nhìn qua con mắt Hoa Vô Khuyết, thấy ánh mắt hắn thanh tịnh, thản nhiên trầm ổn, trong lòng nghi vấn giảm đi.

- Tốt, ta tạm thời tin ngươi một lần. Muốn hóa giải Hắc Dục Ma Liên, loại phương pháp thứ nhất là dẫn Hắc Dục Ma Liên qua người của kẻ khác, làm như vậy nguy hiểm thật lớn.

Hoa Vô Khuyết hỏi:

- Có nguy hiểm thế nào, ngươi nói kỹ càng một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui