Đạo nhân đui mù gật đầu nói:
- Địa luyện chi khí sẽ là tiên khí, đây là lý giải của người thường.
Trên thực tế tiên khí chia làm hai chủng, một loại là Vân Hoang đại lục địa luyện chi khí, một loại khác chính là do tiên nhân luyện chế.
Đoan Mộc Thanh Vân hỏi:
- Vậy hai chủng này có gì khác nhau?
Đạo nhân đui mù chần chờ nói:
- Theo bần đạo biết, địa luyện chi khí trải qua thời gian mấy vạn năm, tụ tập thiên địa linh khí vào trong nó, chính là tiên khí chân chính, có được tính dẻo cường đại, chỉ cần thỏa mãn điều kiện là có thể tấn chức. Mà tiên nhân luyện chế tiên khí chính là căn cứ phương pháp luyện chế linh khí, lại thêm vào tiên khí cường đại, vận dụng thủ pháp đặc thù khiến cho nó có đặc tính của tiên khí. Mà loại tiên khí này đẳng cấp cao thấp có quan hệ trực tiếp tới tu vị của người luyện ra chúng, sau khi tiên khí luyện chế thành công không cách nào tấn chức.
Lan Hinh cười nói:
- Y theo đạo trưởng nói, cây thước trong tay của thiếu gia là tiên khí địa luyện chi khí chính tông, có cơ hội tấn chức?
Đạo nhân đui mù nói:
- Hẳn là như thế.
Tiêu Minh Nguyệt chỉ vào cây bút, hỏi:
- Đạo trưởng kiến thức rộng rãi, có nhận ra đây là tiên khí gì không?
Đạo nhân đui mù lắc đầu nói:
- Vật ấy lão đạo chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe thấy.
Trần Ngọc Lan tiếp nhận chủ đề nói:
- Kỳ thật tiên khí chia làm ba loại, trừ địa luyện chi khí cùng tiên nhân luyện chế tiên khí ra, còn có một loại tình huống, chính là tiên khí trải qua địa luyện chi khí lọt vào trong tay của tiên nhân, trải qua tiên nhân luyện chế lần thứ hai, do đó có thêm đặc tính. Trong ba loại tiên khí, tiên khí do tiên nhân dùng tài liệu tầm thường luyện chế có giá trị thấp nhất, tiếp theo là tiên khí trải qua địa luyện chi khí, chưa tạo hình. Tốt nhất tự nhiên là loại thứ ba, nhưng đây là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Mộc Thanh Thư cười nói:
- Đạo Châu luyện khí thiên hạ đều biết, ngươi hiểu tiên khí như vậy, có thể nhận ra cây bút này không?
Trần Ngọc Lan cẩn thận quan sát một lát, lắc đầu nói:
- Cây bút này ta chưa từng thấy qua, nhưng mà hoa văn trên cây bút này quá thần bí, nếu có thể hiểu được huyền cơ trong đó, liền có thể biết được lai lịch của nó.
Từ Nhược Hoa thanh nhã nói:
- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Có người dang nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Ý Thiên không thèm để ý, ánh mắt nhìn qua người bên cạnh, thuận tay ném cây bút cho Mộ Dung Tiểu Dạ.
- Ngươi là đệ tử Họa Hồn Tiểu Trúc, binh khí của ngươi cũng là bút, tặng cho ngươi.
Mộ Dung Tiểu Dạ nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói:
- Đưa cho ta? Đây chính là thất cấp tiên khí.
Ý Thiên cười nói:
- Dùng quan hệ giữa chúng ta, tiên khí không đáng giá nhắc tới.
Mộ Dung Tiểu Dạ chần chờ một chút, lập tức nhận lấy cây bút, trên mặt khó che dấu được vui sướng, đáy mắt vui vẻ say lòng người.
Người bên cạnh biểu lộ khác nhau, Lan Hinh hơi không vui, Từ Nhược Hoa bình tĩnh đi theo, Tiêu Minh Nguyệt mỉm cười chúc mừng, Đoan Mộc Thanh
Vân thì hâm mộ.
Trần Ngọc Lan, Mộc Thanh Thư, Mã Chí Viễn đều vẻ mặt khiếp sợ, chỉ có đạo nhân đui mù tương đối bình tĩnh, giống như hiểu tính cách của Ý
Thiên.
Xử lý tốt cây bút xong, Ý Thiên đem Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích đưa cho Tiêu Minh Nguyệt.
- Ngươi cất kỹ, nguyên dương chi khí trên nó kết hợp với huyền âm chi lực của ngươi, có thể phát ra hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau, giúp tu vị của ngươi tăng nhiều.
Tiêu Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, không thể ngờ Ý Thiên lại giao cây thước cho mình.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại chuyện này cũng bình thường, Từ Nhược Hoa có được phật châu, Lan Hinh có Huyễn Ảnh Đao, Mộ Dung Tiểu Dạ được cây bút, Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích này Ý Thiên tự nhiên sẽ đưa cho Tiêu Minh
Nguyệt.
- Cảm ơn ngươi, Phi Vũ.
Tiếp nhận Mê Huyễn Thiên Nguyên Xích, Tiêu Minh Nguyệt nói cảm tạ, đáy mắt đầy phức tạp.
Ý Thiên mỉm cười lắc đầu, đưa ánh mắt nhìn qua năm kiện linh khí, lo lắng lấy xử lý như thế nào.
Kiện linh khí đầu tiên là một khối ngọc, toàn thân tuyết trắng lộ ra hàn khí, chính là ngũ cấp linh khí băng tầm tuyết ngọc, có được phòng ngự và công kích mạnh.
Ý Thiên cân nhắc đôi chút và thuận tay giao cho Đoan Mộc Thanh Vân.
Tiếp nhận băng tằm tuyết ngọc, Đoan Mộc Thanh Vân bán tín bán nghi nói:
- Ngươi thực giao linh khí cho ta?
Ý Thiên cười nói:
- Đi bên cạnh ta, chỗ tốt đương nhiên các ngươi đều có phần.
Đoan Mộc Thanh Vân nghe vậy cười cười, bao nhiêu cũng cảm thấy có chút may mắn.
Kiện linh khí thứ hai là thanh kiếm, thanh tịnh trong suốt, như nhuyễn cực kỳ.
Đây là ngũ cấp linh khí thiền dực kiếm, Ý Thiên cầm nó giao cho Trần Ngọc Lan.
Kiện linh khí thứ ba là một khối mộc bài, chính là tứ cấp linh khí ẩn mộc lệnh, thúc dục linh khí có thể thi triển mộc độn chi thuật, ẩn thân tiềm hành.
Ý Thiên giao nó cho Mộc Thanh Thư, vừa vặn hai mộc thành rừng, thích hợp mộc độn.
Kiện linh khí thứ tư là một quả tụ lôi châu, chính là tứ cấp linh khí, Ý Thiên đưa cho Mã Chí Viễn.
Cuối cùng là một chim bay, cũng là tứ cấp linh khí, nhưng Ý Thiên không có tặng ngươi, mà là mình thu lại.
Xử lý tốt năm kiện linh khí thì thánh nữ Tử Hoa siêu độ vong hồn cũng chấm dứt.
Thu hồi phật quang quanh người, Tử Hoa khôi phục vẻ thần thánh tự nhiên, quay người nhìn qua Ý Thiên, thanh nhã nói:
- Trước đó ngươi gặp ta, có phải ngươi đang kéo dài thời gian không?
Ý Thiên sắc mặt biến hóa, không thể ngờ thánh nữ thông minh như vậy, vậy mà nhìn thấu thủ đoạn của mình.
- Kéo dài thời gian gì chứ, ta không rõ.
Ý Thiên đánh chết cũng không nhận nợ, bắt đầy giả ngây giả dại.
Tử Hoa thánh nữ trừng Ý Thiên, lập tức nhìn qua sáu tên cao thủ Hỏa Linh Thành, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi đi thôi, quên mất tham niệm trong lòng đi, quay đầu là bờ.
Dùng tu vị thực lực của các ngươi, ở trong tay Nam Cung Phi Vũ không chiếm được tiện nghi đâu, chớ vì vậy mà uổng mạng
Thấy thánh nữ mở miệng, Hoàng Long chân nhân, Chí Thiên tôn giả sáu người tuy không phục, nhưng cân nhắc đến thánh nữ cùng Ý Thiên quen biết, nếu như động thủ cũng không chiếm được tiện nghi, bởi vậy sáu người đành phải hậm hực rời đi.
Tràng diện nơi này chỉ còn lại thánh nữ Tử Hoa cùng đám người Ý Thiên.
Nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt Tử Hoa quái dị, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn áp lời này vào đáy lòng.
Quay người, Tử Hoa dừng lại một lát, lập tức lóe lên rồi biến mất, không gian nghiền nát như gương vỡ, nàng biến mất trong đó.
Không có đôi câu vài lời, Tử Hoa rời đi như vậy, nhưng người bên cạnh Ý
Thiên như Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ đều mơ hồ cảm nhận được, Ý Thiên cùng thánh nữ Tử Hoa dường như phát sinh cái gì đó, có số mệnh dây dưa không dứt.
Ý Thiên nhíu mày lại, hắn tự nhiên cũng cảm thấy được có một ít thứ đồ vật không nói nên lời, nhưng vì cái gì như vậy, hắn lại không rõ.
Trầm mặc một lát, Ý Thiên thu hồi suy nghĩ.
- Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này.
Dẫn người đi vòng vèo, Ý Thiên mang theo mọi người bay tới Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, đó là chỗ vào xích vân sa mạc tốt nhất.
Trải qua Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương thì trên Phong Hỏa Nhất Tuyến
Thiên trở nên quạnh quẽ rất nhiều, không ít cao thủ đều trốn đi, không còn tình cảnh cao thủ tụ tập như trước.
Ý Thiên một đường đi về phía đông, còn cách Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên chừng ba mươi dặm, trong một sơn cốc gặp được Nam Cung thế gia Thánh
Hoàng Nam Cung Thừa Chí.
Giờ phút này Nam Cung Thừa Chí suất lĩnh bốn Huyền Hoàng, sáu cao cấp Vũ Hoàng đang vây giết Thiên Đồng Môn Bạch Ngọc Nhi, tình hình chiến đấu thập phần kịch liệt.
Ý Thiên đi ngang qua giũa không trung, vốn định dừng lại nhìn một cái, lại phát hiện Hư Châu Ngôn Vô Dục đang âm thầm giám thị mình.
Hơi cân nhắc, Ý Thiên dẫn người rời khỏi, chưa từng có hỏi Nam Cung
Thừa Chí cùng Bạch Ngọc Nhi dây dưa cái gì, chỉ chốc lát trở về đến gần
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.
Trên đỉnh núi trọc, trải rừng cây, đỏ thẫm nham thạch, nóng rực thời tiết.
Đây là thời tiết ở Xích Huyết Phong, dân chúng tầm thường không chịu nổi.
Ngắm nhìn bốn phía, Ý Thiên phát hiện Ngọc Linh Lung, Phì Long, Tả Tuấn
Hi, Dương Tông Thánh, hắn không có phát hiện Hoa Vô Khuyết, Ứng Thải
Liên, Tà Thần công tử, Vệ Thiên Minh đâu cả.
- Thiếu gia, tình huống nơi này cổ quái, nếu chúng ta không tìm nơi đặt chân, sau đó bàn bạc kỹ hơn.
Cảm giác được hào khí không đúng, Lan Hinh đưa ra đề nghị bản thân.
Ý Thiên không nói, ngẩng đầu nhìn qua phía chân trời, mơ hồ cảm giác được sắp có bão tố tập kích.
Giờ phút này vẫn chưa tới buổi trưa, nhưng mà nhiệt độ của Xích Huyết
Phong cao tới mức khiến người ta phát điên, vạn dặm không mây, mặt trời cực nóng như thiêu đốt người, muốn hủy diệt tất cả sinh linh ở nơi này.
Đột nhiên bầu trời xuất hiện hào quang sáng ngời, đang bay tới Xích Huyết Phong, trong nháy mắt biến mất.
Nhìn kỹ hào quang đó biến thành ngọn núi, nó có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, dùng tốc độ nhanh chóng lao thẳng tới gần Phong Hỏa Nhất Tuyến
Thiên.
Ý Thiên tại trước tiên phát giác được việc này, khóe miệng vui vẻ quái dị, khẽ cười nói:
- Có ý tứ, ta chưa từng thấy núi lửa từ trên trời. Chúng ta nên tìm nơi tránh một chút.
Vung tay lên, Ý Thiên phát ra lực lượng nhu hòa, mang theo mọi người lướt ngang vài dặm, tránh né núi lửa truy kích.
Đến lúc này chỉ nghe tiếng nổ thật lớn, mặt đất lay động, vô số hỏa diễm trong quá trình va chạm chia năm xẻ bảy, biến thành pháo hoa sáng ngời, bắn ra bốn phía.
Sau khi núi lửa rơi xuống đất lưu lại hố sâu thật to, tạo thành phá hư với khu vưc gần đó, nhiều ra một núi lửa thiêu đốt hừng hực.
Cảnh này khiến nhiều cao thủ chú ý tới, rất nhiều cao thủ đang ẩn nấp bay lên giữa không trung, lưu ý ngọn núi lửa đột ngột tới này, phát hiện ngọn núi lửa này có hỏa diễm bao phủ, có một thân ảnh đang đứng thẳng trên đó.
Cả ngọn núi đang thiêu đốt, tràng cảnh nỳ không nhìn thấy nhiều.
Hơn nữa trên ngọn núi còn có một thân ảnh đỏ thẫm đang đứng, đây là chuyện chưa ai thấy qua, đúng là việc lạ.
Ý Thiên ở cách vài dặm nhìn qua, ý niệm dò xét thân ảnh sóng biến ảo bất định, tập trung vào người đó, phát hiện đây là hư ảnh hình chiếu.
Ý Thiên khiếp sợ, lại ngửa mặt lên trời, nhưng không có phát hiện ra thứ gì khả nghi cả.
- Như thế nào, Phi Vũ?
Cảm giác được Ý Thiên dị thường, Từ Nhược Hoa hỏi thăm.
Ý Thiên nói khẽ:
- Rất kỳ quái, thân ảnh trên núi lửa này là một hư ảnh, không biết chân thân của hắn ở đâu.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Ngọn núi lửa này quá quỷ dị, ta chưa bao giờ thấy qua núi lửa thiêu đốt như thế, thực không hiểu nổi xảy ra chuyện gì?
Tiêu Minh Nguyệt lưu ý tình huống ngọn núi lửa, đột nhiên nói:
- Các ngươi mau nhìn, Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên đang mang người tiến tới, dường như muốn tìm tòi cái gì đó.
Ý Thiên nhìn chằm chằm vào đoàn người Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên, thời điểm nhìn thấy Hạ Hầu Hàm Yên thì trong nội tâm xuất hiện tín hiệu nguy hiểm, bật thốt lên nói:
- Không tốt, mắc lừa...
Lời này vừa ra, Ý Thiên lóe lên rồi biến mất, bay tới ngọn núi lửa.
Vào thời khắc này, đột nhiên ngọn núi lửa đột nhiên nổ tung lên, đá lửa bắn ra phô thiên cái địa, ẩn chứa sát cơ vô cùng, bao phủ tất cả người hiếu kỳ vây quanh.
Trong nháy mắt đó, trong Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên bắn ra một đạo hư ảnh, bay thẳng tới chỗ Hạ Hầu Hàm Yên, dĩ nhiên là Trường Không Vô Kỵ.
Không biết vì sao ngọn núi lửa nổ tung, Trường Không Vô Kỵ tới gần Hạ
Hầu Hàm Yên, song song tao ngộ tập kích, bị lực lượng nào đó hút vào tuyệt cảnh.
Người vây quanh núi lửa không ai không gặp nguy hiểm, khoảng cách càng gần nguy hiểm càng lớn, tu vị càng thấp thương vong càng cao.
Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên tức giận muốn chết, hai người tới gần, khoảng cách núi lửa chưa đủ trăm trượng, ai nghĩ tới núi lửa nổ tung, chuyện này giống như châm chọc bọn họ..
Vào lúc nguy hiểm cũng bất chấp người khác, đều dốc sức liều mạng bảo vệ mình.
Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên cũng như thế, chỉ có thể trước suy nghĩ bảo vệ mình, sau đó lại cân nhắc những người khác.
Vốn gần Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên còn lưu lại không ít cao thủ, bọn họ cũng không có đuổi theo Phi Phàm công tử, may mắn tránh được độc thủ của Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương.
Hôm nay nhìn thấy ngọn núi lửa từ trên trời giáng xuống, những cao thủ cảm thấy may mắn vì thoát được một mạng, lại một lần nữa xông vào cửa địa ngục.
Núi lửa nổ tung uy lực tuyệt luân, mỗi một hạt cát mảnh vỡ đều ẩn chứa nguyên lực kinh người, tần suất chấn động rất cao, đủ để đánh chết Huyền Hoàng, trọng thương Thánh Hoàng.
Người vây quanh nơi này không thiếu có Thánh Hoàng, Huyền Hoàng, nhưng mà đại đa số là dưới Huyền Hoàng, gặp chuyện này phản ứng chậm trễ, một ý niệm trễ cũng bỏ mạng.
Dùng Ngọc Linh Lung cùng Âm Ma tông làm thí dụ, Ngọc Linh Lung lần này theo các trưởng lão Ngự Linh Tông xuôi nam, một chuyến có bảy người.
Ai nghĩ bởi vì nhất thời hiếu kỳ chạy đến quan sát núi lửa, sáu người đồng hành với Ngọc Linh Lung chết năm người, chỉ còn lại một Cao trưởng lão may mắn tránh được một mạng, nhưng cũng bị trọng thương.
Tình huống của Âm Ma tông cũng không khác lắm, chỉ còn lại Tả Tuấn Hi cùng Ngô Trung hai người, người đi theo bị núi lửa nổ tung giết chết.
Luận thương vong thảm trọng, Hoa Vô Khuyết lần này đúng là không may.
Một đoàn mười người, Âu Dương Tiếu, Triệu Văn Hòa, Hạ Hầu Thần Quang cùng bỏ mạng, Âu Dương Ngọc Chân và hai tên Huyền Hoàng trọng thương,
Tiết Phượng Lỵ vận khí rất tốt, đi theo bên người Hoa Cửu Công cho nên không có tổn thương.
Hạ Hầu Hàm Yên được Trường Không Vô Kỵ cứu, hai người đều bị trọng thương, nếu không có Ý Thiên kịp thời đuổi tới, đoán chừng không sống nổi.
Ứng Thải Liên bên này năm người thực lực cao cường, chỉ bị kinh hãi hoặc vết thương nhẹ, cơ bản không ngại.
Ý Thiên cứu Trường Không Vô Kỵ cùng Hạ Hầu Hàm Yên thì nhanh chóng rời đi.
Những người còn lại bị núi lửa nổ tung tập kích, sau khi hóa giải nguy hiểm đều vô ý thức nhìn qua vị trí núi lửa nổ tung tìm nguyên nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...