Phương Hoành cười kỳ dị, xoay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nói: "Tối nay đến đây không chỉ có mình ta."
Ánh mắt nữ tử áo trắng sắc như dao, quát: "Đều ra đây."
Lời vừa nói xong, hai bóng người bay ra từ phía sau Phương Hoành, đúng là Đông Phương Thắng và Giang Vân Hạc của tam kiệt ngoại môn,
"Đông Phương Thắng, Giang Vân Hạc bái kiến đại tiểu thư."
Nữ tử áo trắng hờ hững nói: "Các ngươi tới đây làm gì?"
Phương Hoành nói: "Chúng ta được những đệ tử ngoại môn khác gọi là tam kiệt ngoại môn nên mới hẹn gặp nhau ở đây, không ngờ lại gặp đại tiểu thư."
Nữ tử áo trắng hỏi: "Chuyên lúc trước các ngươi đều nhìn thấy?"
Đông Phương Thắng cười nói: "Vô tâm gặp phải, đại tiểu thư chớ trách."
Nữ tử áo trắng hừ nói: "Vậy các ngươi tìm địa linh thảo cho ta."
Giang Vân Hạc hỏi lại: "Đại tiểu thư không sợ chúng ta lấy mất sao?"
Nữ tử áo trắng cười lạnh: "Các ngươi đến Thiên Nguyệt Phong không chỉ vì một cây địa linh thảo."
Lời này vừa nói ra, tam kiệt ngoại môn lập tức im lặng.
Một lát sau, ba người nhìn nhau một cái, lập tức bắt đầu tìm địa linh thảo.
Hạp cốc lớn như vậy, tìm một cây cỏ, thật sự không dễ dàng.
Thế nhưng thời gian chỉ chưa đến một nén nhang, Đông Phương Thắng đã tìm ra địa linh thảo dưới một tảng đá.
Đó là một cây cỏ màu xanh cao tầm một tấc, mới chỉ có hai lá, nhìn rất yểu ớt.
Phương Hoành kinh dị nói: "Đúng là địa linh thảo, nhưng có thể cực kỳ yếu."
Nữ tử áo trắng không nói gì, hiển nhiên cũng đang nghi hoặc. Sau một hồi trầm mặc, nàng ta đặt địa linh thảo vào trong một cái bát ngọc, sau đó lập tức rời đi.
Nhìn nữ tử áo trắng đi mất, Giang Vân Hạc nhìn Phương Hoành, chế nhạo: "Đại tiểu thư có vẻ không dễ câu được như trong tưởng tượng của ngươi. Ngươi muốn có được nàng ta chỉ sợ cũng không dê."
Phương Hoành phản bác: "Không có khó khăn thì không phải rất nhạt nhẽo sao."
Nói xong câu đó, Phương Hoành xoay người đi mất.
Giang Vân Hạc cười lạnh lùng, nhìn Đông Phương Thắng một cái rồi cũng đi.
Nhìn hai người rời đi, Đông Phương Thắng tự nói: "Giang Vân Hạc đến từ thành Thanh Diệp, đúng ra phải đến từ Vạn Kiếm cung, thế nhưng Phương Hoành rốt cuộc là từ đâu đến? Bọn hắn đến đây đều vì thứ đó sao?"
Thứ gì, Đông Phương Thắng cũng không nói rõ, thế nhưng cũng lộ ra ba người đến đây không phải để học võ, chỉ thừa dịp tiến vào Thiên Nguyệt sơn trang mà thôi.
Điểm này hình như đại tiểu thư cũng cảm thấy. Tam kiệt ngoại môn có được như mình mong muốn hay không, giữa hai bên sẽ phát sinh việc gì, lúc này chưa ai nói rõ được.
Ý Thiên quay về phòng, trong đầu thi thoảng lại hiện ra hình bóng của nữ tử áo trắng và nữ tử váy xanh. Thực lực hai người này lộ ra làm cho Ý Thiên cảm thấy cực kỳ hứng thú với việc tu luyện.
Trước kia, Ý Thiên chỉ muốn nổi bật lên.
Thế nhưng tối nay nhìn thấy thực lực của hai người kia, hắn mới biết được lực lượng lại thần kì như vậy, có thể chế ngự thiên địa, tùy tâm sở dục.
Nằm ở trên giường, Ý Thiên khao khát, mong chờ một ngày mình có thực lực siêu phàm.
Thế nhưng đối với Ý Thiên thì đó vẫn là một chuyện rất xa xôi. Hắn bây giờ còn chưa xong nhập môn, nếu muốn đạt được thực lực cao thì cũng chỉ là chuyên nằm mơ mà thôi.
Đêm dài đằng đẵng, dần dần trôi qua.
Bất tri bất giác, Ý Thiên đã tiến vào mộng đẹp, mơ thấy mình đang ở giữa không trung nhìn xuống đại địa, cả người tỏa ra khí thế duy ngã độc tôn giữa chư thiên vạn giới.
Đó là một loại tâm lý cực kỳ phấn chấn, thế nhưng lại kèm theo một sự cô tịch, giống như ở trên không lạnh, làm người ta cảm thấy cô đơn.
Một đêm này, Ý Thiên đắm chìm trong mộng cảnh, khát khao về một tương lai tốt đẹp, chờ đợi tương lai đó tới.
Ngày hôm sau, huấn luyện vẫn tiếp tục như trước. Đội thứ ba cũng vân như trước, giữa tam kiệt ngoại môn và sơn trang cũng không xảy ra chuyện gì.
Hơn trăm đệ tử ngoại môn mới vào sơn trang được chia làm hai đội mới, được huấn luyện khác nhau.
Những ngày huấn luyện vội vàng trôi qua, bất tri bất giác đã lại qua mười ngày rồi.
Vào một buổi chiều, có một vị khách đến Thiên Nguyệt sơn trang, làm cho cao tầng của sơn trang chú ý.
Đó là một trung niên dáng người to lớn, thân thể cường tráng, vẻ mặt nghiêm túc, làm cho người ta cảm thấy uy nghiêm.
Người này đến từ nước Tề ở Đạo châu, mang tới một tin tức kinh người.
Vài ngày trước, hoàng cung nước Tề bị trộm lấy mất một món đồ cực kỳ trân quý.
Trước mắt, cả nước đều đang truy bắt kẻ trộm, hy vọng có thể sớm lấy lại được món đồ đã bị trộm mất.
Người này đến đây là hy Vọng Thiên Nguyệt sơn trang có thể để ý, đừng để cho kẻ trộm lẩn vào sơn trang, tránh tạo ra phiền toái không cần thiết.
Tin tức này truyền đi khắp Thiên Nguyệt sơn trang rất nhanh. Để phòng ngừa kẻ trộm lẩn vào trong sơn trang, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều bị tra hỏi, thế nhưng không tìm được bất kỳ người nào khả nghi.
Buổi đêm, Ý Thiên ra khỏi phong, đi tới hai con suối dưới chân Thiên Nguyệt Phong.
Từ sau lần gặp nữ tử áo trắng ở hậu sơn, buổi tối Ý Thiên đều không ra đó nữa, tránh gặp phải phiền phức.
Khu vực hai con suối này Ý Thiên cực kỳ quen thuộc. Chỗ này là một rừng cây nhỏ, rất phù hợp cho một người giải sầu.
Kể từ sau khi cái cây cỏ kia dung nhập vào trong thân thể Ý Thiên, đêm nào hắn cũng nằm mơ mình nằm trong một rừng cây, vô số năng lượng màu xanh tiến vào trong cơ thể.
Bởi vì lý do này nên Ý Thiên cố tình đi vào trong rừng cây bên cạnh hai con suối, mỗi đêm đều ngủ trong rừng, cảm giác sau khi tỉnh lại cả người đều khỏe khoắn hơn, cực kỳ thoải mái.
Vì sao như vậy, Ý Thiên tạm thời không rõ, thế nhưng hắn cảm thấy rõ ràng thân thể của mình đang có thay đổi. Thể lực càng lúc càng tốt, sức ăn càng lúc càng lớn, thân thể càng lúc càng cường tráng.
Ngồi trên một tảng đá cạnh hai con suối, nhìn ánh trăng trong nước, Ý Thiên không ngờ lại nhớ tới Thu Diệp.
Trở thành đệ tử ngoại môn đã hơn một tháng, bởi vì tướng mạo xấu xí, Ý Thiên gần như không có bạn bè. Ngoại trừ Hoàng Thiên Phát, chỉ có Thu Diệp đối tốt với hắn, làm cho hắn nhung nhớ.
Trong trầm mặc, Ý Thiên lộ ra nụ cười ngốc nghếch, trong đầu hiện ra hình dáng mĩ lệ của Thu Diệp.
Thế nhưng ngay khi Ý Thiên đang đắm chìm trong ký ức tốt đẹp thì một tiếng vang rất nhỏ làm cho Ý Thiên tỉnh lại.
Quay đầu nhìn lại, Ý Thiên kinh ngạc phát hiện ra một bàn tay đã đến trước mặt hắn, nắm lấy cổ hắn, làm cho hắn đỏ mặt tía tai, không kêu được một tiếng, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy.
"Không được vọng động, nếu không ta giết người."
Giọng nói lãnh khốc làm cho người ta không rét mà run. Ý Thiên cực kỳ khó chịu, thế nhưng lập tức ngừng phản kháng, bởi vì hắn cảm thấy lực lượng của cái tay kia rất cao, mình không thể chổng cự được.
Thấy Ý Thiên không vùng vẫy nữa, cái tay kia hơi thả lỏng ra, hỏi: "Ngươi là ai? Đêm hôm đến đây làm gì?"
Ý Thiên thở hồng hộc, gian nan nói: "Ta là Ý Thiên, đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang. Ta một mình ra đây đi dạo, không có mục đích gì khác."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...