Phạm Thiên Hàm cười nói: “Không phải nàng là người tập võ sao? Cũng không biết vận khí.”
Ta dùng ánh mắt đục anh ta, nói: “Từ sau khi quen biết huynh, ta xui xẻo liên miên, còn vận khí ở đâu ra nữa.”
*Cái trên anh nói là vận công, cái dưới là vận may.
Nụ cười của anh ta cứng đờ, rồi lại giãn ra, nói: “Thanh Thiển, vận khí này không phải vận khí đó.”
Xưa nay người kể chuyện cười sợ nhất là gặp phải những kẻ ngốc nghếch thế này. Ta chán nản sờ mũi, nói: “Hóa ra là vậy, là ta kiến thức hạn hẹp.”
Anh ta cười tới mức đáy mắt dập dờn sóng nước, đưa tay vuốt tóc ta một cái, nói: “Thanh Thiển, nàng quả là đáng yêu.”
Khóe mắt trái của ta giật một cái, nói: “Quá khen.”
Anh ta không nói thêm nữa, chỉ cười, đôi mắt như hồ sâu, hơi nhuốm màu trà.
Ta bỗng thấy như mình bị anh ta lừa một vố, nhưng thấy anh ta cười đến ngon mắt như vậy, cũng thôi, thỉnh thoảng ta cũng khoan hồng độ lượng một phen.
Phạm Thiên Hàm chậm rãi thu chân lên giường, nói: “Ngủ thôi.”
Ta ngồi đó bất động, thương lượng: “Không bằng ta kêu người thu xếp cho huynh một phòng cho khách? Đảm bảo thoải mái hơn phòng ta.”
Anh ta liếc ta một cái, nói: “Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta là vợ chồng đã bái thiên địa. Nếu nàng về thăm nhà mẹ đẻ mục đích là để cha nàng và các dì biết chúng ta không ngủ cùng giường, vậy ta cũng chẳng thể nói gì hơn.”
Ta nghe anh ta nói cực kỳ có lý, bèn ngoan ngoãn kéo chăn nằm xuống phía trong.
Chiếc giường khuê này của ta mười tám năm nay chưa từng chứa chấp đàn ông, nên lúc Phạm Thiên Hàm nằm xuống, ta lờ mờ nghe thấy tiếng bé giường rên rỉ.
Anh ta mới nằm xuống, ánh nến liền phụt tắt một cách quỷ dị, ta sợ tới mức rúc vào cạnh anh ta, kéo vạt áo anh ta hỏi: “Gió, gió to à? Huynh, huynh không đóng cửa sổ à?”
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng anh ta trầm trầm cười, ôm lấy ta, nói: “Ta tắt nến đấy.”
Ta nghển đầu khỏi vồng ngực của anh ta, kinh ngạc nói: “Tắt kiểu gì?”
Anh ta đáp: “Dùng sỏi bắn tắt.”
Ta vừa thấy mới mẻ vừa sùng bái, liền hỏi tiếp: “Huynh mang sỏi đi ngủ à?”
Anh ta nhàn nhạt đáp: “Sỏi lăn vào trong giày, cấn chân quá, ta đổ nó từ trong giày ra đấy.”
Ta hết lời để nói, chầm chậm cậy bàn tay anh ta đang ôm ta, dịch vào trong giường.
Một đêm không mộng mị.
Ta bị từng tiếng từng tiếng gà gáy như đòi mạng đánh thức, con gà A Đao nuôi càng ngày càng lớn họng. Lúc ta mở mắt ra thì bị Phạm Thiên Hàm dọa giật cả mình, cảnh mà một hoàng hoa khuê nữ chưa từng gặp bao giờ, trên giường có một người đàn ông liền thất kinh.
Lần này ngắm anh ta ở khoảng cách gần thế này, ta phát hiện dung mạo của anh ta thật thẹn ột danh hiệu khổng võ hữu lực như võ trạng nguyên. Lông mi quá dài, mày không đủ thô, môi hơi mỏng, đường viền cũng quá nhu hòa, may cái là trên vầng trán của anh ta có một cỗ anh khí rất mạnh mẽ, mới hơi khiến anh ta không có vị phấn son, bằng không ấn theo khuôn mặt này, thì thật đúng là —— nói dễ nghe, mi mắt như họa; nói khó nghe, thì là đàn bà.
Con gà trống to mồm lại gáy một tiếng, mí mắt của Phạm Thiên Hàm giật giật, bởi cái tâm lý có tật giật mình, ta vội vàng nhắm mắt lại.
Ta nhắm mắt, nín thở chờ một hồi lâu, lâu đến mức ta cho rằng anh ta đã ngủ lại, đang tưởng hé mắt ra liếc một cái, tóc đã bị người nhẹ nhàng vén lên.
Khi một giác quan trên cơ thể bạn không thể dùng, thì những giác quan khác sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén. Ta bỗng cảm thấy mỗi cọng tóc của mình đều thấp thỏm không yên, ngón tay anh ta xuyên qua tóc ta, chầm chậm chải, chải, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào má hoặc cổ ta.
Lòng ta cũng theo những cái chạm nhẹ của ngón tay anh mà hoảng hốt không thôi, lờ mờ cảm thấy như có thứ gì đó sụp đổ, rất bất an.
Con người ta mà bất an, thường sẽ nói ra những câu ngoài dự liệu, vả lại những câu nói ra ngay cả ta cũng còn thấy mơ hồ hơn cả chuyện thần thoại.
Ta bất thình lình mở mắt nhìn anh ta, miệng thốt lên: “Huynh kiếp trước là lược hả?”
Anh ta hơi ngẩn ra, ngờ vực hỏi: “Lược?”
Việc tới nước này, ta cũng chỉ đành chấp tất mà nói tiếp, bèn giả đò như rất ngạc nhiên nói: “Ta phát hiện ra huynh rất thích chải vuốt tóc của người khác, nên đoán kiếp trước của huynh chắc là một chiếc lược thôi. Huynh từng thấy tiểu thư vì gặp tình lang mà nhìn gương thoa phấn hoa vàng, cũng từng chứng kiến tiểu thư vì gã phụ tình mà nhìn gương rơi nước mắt, cảm thán cho những sợi tóc của tiểu thư quấn quanh mình huynh cũng từ từ mất đi nhan sắc. Cuối cùng khi tiểu thư hồng nhan đã khuất, thọ chung chính tẩm, thì huynh làm vật bồi táng đi theo tiểu thư hóa thành tro bụi. Huynh làm bạn tiểu thư một đời, yêu tiểu thư một đời, cuối cùng dưới lớp đất vàng, tiểu thư chỉ thuộc về mình huynh.”
Thêu dệt tới đoạn cuối ngay cả ta cũng tự thấy rất thê thảm rất xúc động, nhưng Phạm Thiên Hàm quả là người đã thấy qua sóng to gió lớn, anh ta không hề biến sắc mặt nghe ta nói bừa, sau đó xoa đầu ta một cái, cười nói: “Tiểu thư, dậy ăn sáng đi thôi.”
Bữa sáng vẫn phong phú như hồi ta chưa xuất giá, nhưng trước mặt mỗi người có thêm một bát canh gà, là A Đao đặc biệt hầm. Đừng nhìn A Đao trông có vẻ ngốc ngốc nghếch nghếch, hắn ấy là đại trí giả ngu, ta chỉ nói với hắn, A Đao, con gà chú nuôi họng to thật đấy, rất có tinh thần, trông có vẻ ăn ngon đấy nhỉ, là hắn đã hiểu.
Đúng là nghe một hiểu mười, rất tốt.
Dùng bữa sáng xong, Phạm Thiên Hàm theo cha ta đánh hai ván cờ xong, liền tuyên bố hoạt động thăm nhà chính thức hạ màn, lúc ra khỏi Vương phủ, ta mấy lần quay đầu nhìn cái bụng tròn vo của cha, các dì cũng ra bày trận, cùng bộ dạng đồ tể ở cạnh cửa mài đao của A Đao, lòng ta bỗng thấy buồn man mác, ở cái nhà này, ta cũng chỉ là một người khách mà thôi.
Bởi tâm trạng sa sút, ta cũng lười tranh chấp chuyện có ngồi xe ngựa hay không với Phạm Thiên Hàm, mà lúc về, con ngựa hình như cũng hiền đi rất nhiều, chở chúng ta một đường bình an về tới phủ trạng nguyên.
Cửa vừa mở, Tiêu Tử Vân đã như chú chim nhỏ bay ra, quấn lấy Phạm Thiên Hàm ríu rít không ngừng, ta nghe mà phiền lòng, bèn vượt qua bọn họ đi thẳng vào trong. Lúc đi qua khu vườn trúc nhỏ đó, ta ngừng một lát, lặng nhìn mảnh vườn xanh tốt ấy, bên tai vẫn thỉnh thoảng truyền tới tiếng nũng nịu của Tiêu Tử Vân ở sảnh ngoài, bỗng cảm thấy mấy cây trúc này thật đáng ghét, mày nói xem mày lớn lên thế này, không phải hoa không phải cây không phải cỏ, vặt hết lá đi thì y chang như cây mía, còn cố mà chen vào tứ quân tử trong các loài hoa, còn mai lan cúc trúc nữa chứ, ta khinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...