"Vậy nói cho ta biết, ta tổng cộng đã mất bao lâu" Diệp Vô Thần hỏi. Hắn không thể không quan tâm thời gian... Lúc trước, hắn định ra kỳ hạn là một tháng, đây là thời hạn dễ dàng nhất để dân chúng Đại Phong quốc tiếp nhận, đồng thời, sau một tháng, cũng là đại hôn của hắn. Hắn phải vì Hoa Thủy Nhu, còn có một cái hôn lễ tối hoàn mỹ với Long Hoàng Nhi, để bù lại ba năm thua thiệt trước đây của các nàng.Hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm giác mỏng manh nói cho hắn, hắn tựa như hôn mê rất lâu..."Đi tới đi lui tổng cộng dùng hai mươi mốt ngày... Ngươi, hôn mê mười chín ngày! "Thanh âm Thổ Hoàng Châu cho hắn một câu trả lời chuẩn xác.Mười chín ngày!? Diệp Vô Thần trong lòng máy động, lại chậm rãi dịu xuống. Thì ra đã hôn mê thời gian dài như vậy. May mắn là vẫn chưa vượt qua thời hạn mấu chốt hắn định ra."Vật đó đến tột cùng là cái gì? Ngươi vì sao muốn ta mang nó tới?" Diệp Vô Thần hỏi. Cảm giác sinh mệnh bị hút ra, trí nhớ bị cướp đoạt, cảm giác sợ hãi đó khiến hắn không thể lạnh nhạt đối với nó.Ta không biết... Nhưng chuyện ngươi gặp được thì ta biết, đây là một loại có thể hút linh hồn ra... Khi ngươi chạm đến nó, linh hồn ngươi liền bị nó hút ra... Không hổ là đồ của Bắc Đế để lại, lấy lực lượng của ngươi, thế nhưng cũng không có năng lực chống cự... Nếu không phải một lực lượng kỳ dị vào thời khắc cuối cùng bỗng nhiên phong tỏa linh hồn cùng ý thức của ngươi ở trong cơ thể ngươi, hiện tại ngươi đã là một cái xác không có ý thức.Lực lượng kỳ dị...Chẳng lẽ là Hương Hương?Hay là...Diệp Vô Thần nhanh chóng ngưng tụ tinh thần, nhìn Tư Thần trong ý thức hải, hai mắt Tư Thần khẽ nhắm, vẫn ngủ say không nhúc nhích, thần sắc nàng thực tĩnh, im lặng hầu như mất đi tồn tại."Tư Thần?""..."."Tư Thần...""..."Hắn liên tiếp gọi vài lần, Tư Thần vẫn không hồi âm, nàng giống nhử đã chìm vào trong giấc ngủ, không muốn tỉnh lại. Diệp Vô Thần nhất thời rõ ràng là Tư Thần lại một lần nữa cứu hắn, dùng lực lượng thần kỳ lúc trước phá tan nguyền rủa của Tai Ách cung khôi phục thị lực cho hắn để cứu hắn... Hắn chưa bao giờ biết lực lượng của Tư Thần đến tột cùng là cái gì, nơi phát ra là nơi nào, chỉ biết là lực lượng của nàng tựa như từ trong ngủ say chậm rãi sống lại. Mà cái này lại là vì cứu hắn, lực lượng của nàng lại một lần nữa hao hết, lâm vào giấc ngủ dài.Lực lượng của mình sinh không chống cự ra, nhưng lại một lần nữa bị Tư Thần đả bại.Tư Thần... Trên người nữ nhi thần bí này đến tột cùng cất dấu bí mật như thế nào..."Bất quá cũng bởi vì như thế, lực lượng cứu ngươi đánh lui nó mà được nó thừa nhận, chủ động thoát ly, tùy ngươi mà đi... Ta càng không ngờ là, Long Hồ, thế nhưng đi theo bên cạnh ngươi... Tuy rằng lực lượng của nó không bằng một phần vạn của Long Hồ ta biết, nhưng nó thật là không gian hỗn độn độc nhất vô nhị của Long Hồ, không thể nghi ngờ, không nghĩ tới, nó còn sống..."Diệp Vô Thần: "...""Ngươi không cần có ý đồ hỏi ta tất cả về Long Hồ, bởi vì tất cả những gì ta biết đã nói rồi, ngươi có được Trảm Tinh Kiếm cùng Tai Ách Cung cũng đã biết toàn bộ, thậm chí biết còn nhiều hơn ta. Không nghĩ tới, nó lại cam nguyện nhận ngươi là chủ nhân, cũng vì đem thân thể cùng linh hồn của ngươi một lần nữa kết hợp mà liên tục hơn mười ngày quán thâu lực lượng cho ngươi..."Diệp Vô Thần: "..."Hương Hương......"Nói cho ta biết, Bắc Đế, có phải là một nữ nhân hay không?" Diệp Vô Thần bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi."... Nàng thật là một nữ nhân, hỗn độn chi sơ, nam vi dương, bắc vi âm. Dương sinh Nam Hoàng, âm sinh Bắc Đế, Nam Hoàng Bắc Đế là một nam một nữ" Thổ Hoàng Châu đáp. Hắn cũng không có hỏi Diệp Vô Thần vì sao lại hỏi dạng vấn đề này, và dựa vào cái gì để phán đoán Bắc Đế là nữ nhân."Ta hiểu được. Nói cho ta biết vật thứ hai muốn ta tìm là cái gì?" Diệp Vô Thần gật gật đầu, nghiêm mặt nói."Ồ? Chủ nhân, sao ngươi biết Bắc Đế là nữ nhân vậy? Trong trí nhớ của ta không có mấy thứ này đâu" Thổ Hoàng Châu không có hỏi, nhưng Nam nhi lại vội vàng vội hỏi."Đoán." Diệp Vô Thần tùy ý trả lời."Ô..." Diệp Vô Thần hiển nhiên là không muốn trả lời, Nam nhi chỉ có thể ủy khuất, sợ hãi khinh ô một tiếng. Sau đó lại liều mạng hồi tưởng thiên sự nào đó, làm sao cũng không nhớ được cái gì có thể kết luận ra Bắc Đế là nữ nhân."Cái quả thực màu xám này là Bắc Đế lưu lại, nếu nó đã thừa nhận ngươi, hẳn là cũng chỉ có ngươi có thể phóng xuất ra thần lực của nó, cho nên, ngươi hãy lưu nó lại đi. Kiện thứ hai này... Tựa như thực dễ dàng tìm được, lại tựa như rất khó tìm tìm được, nó, cũng là là ngươi phải tìm được... là... ta...""Ngươi?" Diệp Vô Thần kinh ngạc."Đúng vậy... Vô luận ta có đại lực lượng, nhưng vĩnh viễn không thể di động thân thể của mình, mà khí tức tồn tại của ta đã dung hợp cùng biển cát khôn cùng này, ngay cả ta cũng không thể phán đoán chuẩn xác vị trí của ta đến tột cùng là ở đâu... Nếu ngươi muốn mang đi ta, hãy tìm ta ngay trong biển cát liên miên ba trăm dặm này đi".Thổ Hoàng Châu cũng không phải cố ý làm khó dễ Diệp Vô Thần, bởi vì chính như lời nó, bản chúc của nó liền vì thổ, mà nơi này tất cả đều là đất cát tối thuần túy, qua vô số năm khí tức của nó đã không còn nhận ra được trong chỗ thổ địa này. Diệp Vô Thần vừa mới đi vào nơi này cũng cảm giác được toàn bộ nơi này giống nhau, đều là căn nguyên thổ lực khổng lồ.Tìm kiếm một hạt châu nho nhỏ trong Sa địa liên miên ba trăm dặm, cái đó và mò kim dưới đáy biển có cái gì khác nhau?Đừng nói một ngày, mười ngày, trăm ngày... Kể cả mười năm, trăm năm cũng ít có khả năng làm được. Huống chi, biển cát này cũng không phải một tầng mỏng, chiều sâu của nó nhất định cũng đạt tới trình độ khủng bố. Chỗ của Thổ Hoàng Châu rất có thể là ở sâu dưới đáy biển cát.Diệp Vô Thần gắt gao nhíu mày lại."Ha ha ha ha... Ta, sao lại không sớm nghĩ tơi thổ địa này đã tồn tại quá dài, lại càng không muốn lực lượng của ta tạo thành tai nạn vĩnh hằng cho sinh linh trên phiến đại lục này. Nhưng sự thật thường thường không thể như người mong muốn. Nếu vận mệnh của ta thật sự sẽ vì ngươi mà biến, nhất định sẽ có ngày ngươi tìm được ta... Một năm cũng tốt, mười năm cũng tốt...""Không cần ." Mày Diệp Vô Thần nhíu chặt không biết khi nào đã giãn ra, hắn cắt ngang thanh âm của Thổ Hoàng Châu, thản nhiên cười nói: "Một năm mười năm thật sự lâu lắm... Ta không chờ được lâu như vậy, ta muốn, là hiện tại liền tìm ra ngươi"."Ồ? Ta đây chờ mong biểu hiện của ngươi".Diệp Vô Thần thân thể thẳng tắp bay lên, vẫn lên tới trăm mét trên trời cao, liếc mắt nhìn lại một cái, trong tầm mắt vẫn là một mảng cát vàng như cũ, không thấy cuối. Hắn thủ gian hồng mang chợt lóe, nơi tay có một cây cung màu máu dữ tợn hiện ra, tay trái cầm cung, tay phải mở ra nhìn không thấy dây cung, một mũi tên năng lượng huyết sắc hình thành trên dây cung, chỉ thẳng phía dưới."Ngươi nếu đã biết trên người ta có Trảm Tinh Kiếm cùng Tai Ách Cung, vậy ngươi cũng biết tuyệt kỹ thứ hai của Tai Ách Cung Huyết Minh Truy Hồn Tiễn!" Diệp Vô Thần ánh mắt nheo lại, dây cung bị hắn kéo ra lớn nhất, một cỗ lực lượng khổng lồ làm cho thiên địa biến sắc bắt đầu rất nhanh ngưng tụ trên tay hắn."Huyết Minh Truy Hồn Tiễn... Ngươi muốn làm gì?""Huyết Minh Truy Hồn... Ngươi có thể sinh ra ý thức, cũng có nghĩa ngươi có linh hồn, mà trong thiên hạ chỉ cần là vật có hồn đều không thể né tránh huyết minh truy hồn tiễn tập trung. Đây là thuộc loại quy tắc cưỡng chế của tai ách cung... Ngươi, cho dù ngươi là Thổ Hoàng Châu, cũng không tránh khỏi!"."..."Diệp Vô Thần hai mắt bế khởi, sâu trong ý thức, quanh quẩn thanh âm của Thổ Hoàng Châu.Phương thức tập trung hồn rất đơn giản... Mục tiêu diện mạo, thân ảnh, thậm chí thanh âm, hương vị, bóng dáng đều có thể... Mà lần này, Diệp Vô Thần, hoặc là Tai Ách Cung dựa vào là thanh âm của Thổ Hoàng Châu, thông qua thanh âm của nó mà tập trung hồn của nó, bởi vì Thổ Hoàng Châu biểu lộ ra cũng chỉ có thanh âm của nó.Lực lượng điên cuồng tụ tập, biển cát trăm mét phía dưới nguyên bản bị trọng lực gắt gao áp chế thế nhưng bắt đầu lưu động, đám mây trên trời như bị cuồng phong thổi quét, bị đánh sâu vào dập nát, rất nhanh chạy tứ tán, dần dần, ngay cả không khí cũng bị lực lượng khổng lồ đánh văng ra ngoài, không gian chung quanh Diệp Vô Thần xuất hiện một phạm vi chân không lớn."Huyết... Minh... Truy... Hồn... Tiễn!!"Cắn răng thừa nhận áp bách cường đại do lực lượng khổng lồ mang đến, Diệp Vô Thần kéo nhanh dây cung rốt cuộc buông ra, một mũi tên huyết sắc vang vọng thiên địa tiêm minh, bắn ra ngoài. Diệp Vô Thần không kịp thở dốc, thân thể theo sát tới, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hướng huyết tiễn.Đây là lần thứ hai hắn bắn ra "Huyết Minh Truy Hồn Tiễn", lần đầu tiên, hắn lấy đánh chết Tuyệt Thiên, đồng thời bị lực lượng phản phệ, mất đi quang minh. Nhưng lúc này hắn đã có năng lực bắn ra một mũi tên này, kết quả sau đó không hề nghi ngờ là thoát lực trên diện rộng. Tại Mà một mũi tên này cũng không giống với lúc trước Diệp Vô Thần ngưng tụ toàn bộ lực lượng, hy vọng cùng tín niệm bắn về phía tuyệt thiên, lúc này "Huyết Minh Truy Hồn Tiễn" được hắn giảm bớt lực lượng phát ra, tốc độ phi hành cũng chậm lại rất nhiều, nhưng dù như thế, Diệp Vô Thần đã truy tung cực nhanh mà vẫn như cũ không đến hai giây đã không thấy huyết tiễn.Ha ha ha ha... Huyết Minh Truy Hồn, không hổ là Huyết Minh Truy Hồn, ta đã cảm giác được đang bị một đôi mắt đáng sợ tập trung, đó là một đôi mắt vô luận ta trốn như thế nào cũng không thoát..."Thanh âm của Thổ Hoàng Châu hạ xuống, biển cát phía trước tầm mắt Diệp Vô Thần bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng thật lớn làm bốc lên cao tới trăm mét, cát vàng đầy trời, ngay sau đó, bạo âm vang lên bên tai, Diệp Vô Thần không có chần chờ, bằng tốc độ nhanh nhất nhằm về phía đó."Hương Hương!"Diệp Vô Thần kêu một tiếng, cùng lúc Linh Tê Hương Hương đã xuất hiện trên bả vai hắn, thả ra một mảng bạch mang, Diệp Vô Thần nháy mắt xuất hiện tại phương vị bị lực lượng của truy hồn tiễn kích động, sau khi ánh mắt xem xét rất nhanh, cuối cùng tập trung lên thiên không.Trên không trung, một hạt châu phóng thích chước nhãn hoàng mang đang bị lực lượng giơ lên cao, sau khi dừng lại ngắn ngủi trên không trung, bắt đầu rơi tự do xuống dưới.Thân thể Diệp Vô Thần hướng về phía trước, bắt lấy hạt châu vào trong tay. Đây là một hạt châu to bằng thủy linh châu, hào quang là thổ hoàng sắc chuyên thuộc loại thổ lực. Diệp Vô Thần cười nói: "Cái khảo nghiệm thứ hai, ta cũng đã qua".Thổ Hoàng Châu... Biển cát liên miên mấy trăm dặm, còn có bão cát đầy trời che đậy một phần tư Thiên Thần đại lục đều do Thổ Hoàng Châu này dựng lên, hơn nữa, cái này mới chỉ là lực lượng tràn ra ngoai của nó, lực lượng to lớn ẩn chứa trong đó căn bản là không thể tưởng tượng. Mà khi Diệp Vô Thần cầm trong tay một hạt châu như vậy cũng không cảm giác được gì khác thường, chỉ vì hắn là Diệp Vô Thần, nếu là người thường, trọng lực khổng lồ đã ép hắn thành thịt vụn trong nháy mắt. Địa phương cách Thổ Hoàng Châu hơi xa là cát bụi, địa phương gần nó là nơi có trọng lực đáng sợ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...