Thiên Long Thành, Mộng Yên Lâu.Hôm nay, một khuôn mặt xa lạ tránh qua tai mắt của tất cả mọi người, đi vào trong Mộng Yên Lâu, quỳ ở trước mặt Thủy Mộng Thiền, cúi đầu không dám ngẩng lên.- Nói cách khác, mọi lời đồn đều là thật, không hề giả tạo? –Bóng người xinh đẹp đằng sau màn sâu kín nói.- Đúng vậy, Diệp Vô Thần trong cuộc đối chiến một đấu một với Chiến Thần đã dùng một kiếm chém Chiến Thần thành hai nửa, thuộc hạ và số 47 tận mắt chứng kiến, chém Phong Thần Tam Lão, lửa thiêu vạn quân, cũng không hề giả dối thêu dệt. - Người nọ cung kính nói.Thủy Mộng Thiền u sầu thở dài:- Đáng tiếc, các ngươi tuy ở đó, lại không thể cứu hắn ra.Người quỳ trên đất sắc mặt u ám, hổ thẹn nói:- Thuộc hạ đáng chết, lại không biết Diệp Vô Thần nắm giữ tung tích của Nam Hoàng Kiếm, bằng không thuộc và số 47 dẫu liều chết cũng sẽ cứu hắn ra. Hơn nữa… Tình cảnh lúc đó, Phong Liệt nổi giận lôi đình, bên trong thiên quân vạn mã, dựa vào hai người chúng tôi rất khó cứu hắn ra, ngược lại sẽ bại lộ thân phận. Bất kể thế nào, thuộc hạ đã tạo sai lầm lớn, mong công chúa trách phạt!Thủy Mộng Thiền trầm mặc rất lâu mới khẽ khàng nói:- Nếu đã không biết cũng chẳng bàn tới sai lầm hay không. Ngươi ở Đại Phong Quốc xa xôi, những việc này ngươi không biết cũng là đúng thôi. Số 48, ngươi đi xuống đi, ngày đêm xuôi ngược, cực khổ ngươi rồi.Số 48 dập đầu thật mạnh:- Thuộc hạ tạ ơn tha thứ của công chúa. –Nói xong xoay người, dứt khoát rời đi.Sau khi số 48 lui xuống, Thủy Mộng Thiền lẳng lặng ngồi ở nơi đó, rất lâu không nói gì.- Đâu ngờ rằng, hắn lại ẩn giấu sâu như thế. Chẳng trách lúc ấy hắn đối mặt với chúng ta thản nhiên như vậy. Thật không biết, với tuổi tác như hắn, rốt cuộc là dùng cách gì mà có được thành tựu như ngày hôm nay. – Rất lâu sau, Thủy Mộng Thiền phát ra một tiếng thở dài.- Phụ thân từng nói không thể làm địch với hắn, ngược lại phải toàn lực lôi kéo, lúc đó người chắc chắn đã phát hiện được chỗ bất phàm của hắn.- Công chúa, bên hoàng cung truyền tới một tin tức, nói thiếu nữ áo đen vẫn luôn theo bên người Diệp Vô Thần, có thực lực không thua tông chủ, thậm chí… còn hơn cả ngài. –Sau rèm đi ra một thiếu nữ áo hồng, chính là thiếp thân hộ vệ Lăng Nhi của Thủy Mộng Thiền.Thủy Mộng Thiền:- !!!- Theo điều tra, vào ngày Đào Bạch Bạch chết, thiếu nữ đó được Diệp Vô Thần mang từ hướng Hắc Thụ Lâm về. Chiều hôm qua phái người mạo hiểm tiến vào Phong Ma Tháp thăm dò, phát hiện Thiên Phạt Chi Nữ quả nhiên không còn ở đó. Mà khí tức của thiếu nữ kia lấy giết chóc làm chủ, kết hợp với thực lực của nàng, tôi đoán rằng… liệu nàng có phải là…- Ngươi là nói, Thiên Phạt chi Nữ? –Thủy Mộng Thiền nhướng đôi mày liễu.- Vâng thưa công chúa. Hai mươi năm trước tông chủ từng thấy qua Thiên Phạt Chi Nữ, từng ngẫu nhiên nói đầy thâm ý rằng Thiên Phạt Chi Nữ không thuộc về Thiên Thần đại lục. Cho nên tuổi tác của nàng có lẽ không nên tính toán theo lẽ thường. Công chúa không ngại thì hãy truyền thư cho tông chủ, hỏi sẽ biết ngay. –Lăng Nhi nói.Thủy Mộng Thiền chậm rãi gật đầu:- Ta biết rồi. –Sau đó lại cảm thán một tiếng:- Trong thời gian dài như vậy chúng ta không ngờ lại bị hắn gạt hết, nếu không phải vì trong tay hắn nắm giữ bí mật về Nam Hoàng Kiếm, thì cái chết của hắn sẽ khiến ta cảm thấy rất may mắn. Kẻ có thể giết Chiến Thần, thiên hạ có mấy ai? Kẻ có thể hàng phục Thiên Phạt Chi Nữ, thiên hạ lại có ai có thể làm được. Bỏ qua những điều này, tâm kế đáng sợ của hắn càng khiến ta run sợ. Nếu làm địch với hắn, chẳng khác nào chọc vào tai nạn.- Vậy… chúng ta còn tiếp tục bảo vệ Hoa gia và Diệp gia hay không? –Lăng Nhi hỏi.- Bỏ đi, rút về thôi. Nếu nàng thật sự đúng là Thiên Phạt Chi Nữ, thì hoàn toàn không cần sự bảo vệ của chúng ta. Qua khoảng thời gian nữa sẽ có đại động tác, tạm thời không nên phân tán lực lượng. –Thủy Mộng Thiền ngẫm nghĩ một hồi nói.Lăng Nhi:- Vâng.- Ngoài ra, sai người đưa tin cho Phong Liệt, hãy nói trong vòng ba năm Nam Hoàng tông ta không muốn nhìn thấy chiến tranh quá lớn. Không biết Phong gia không còn Phong Triêu Dương, liệu có gan dám cự tuyệt hay không?--------------------------------------------------------------------Viêm Chỉ Mộng tâm thần không yên ngồi bên song cửa, làm sao cũng không muốn đi. Từ khi rời khỏi Diệp Vô Thần, tâm tư nàng không một ngày nào an ổn được, ngay cả trong giấc mơ đều là bóng hình của hắn. Linh hồn khế ước Mị Âm tạo thành đã biến mất, đây đương nhiên không phải là nguyên nhân do linh hồn khế ước, mà là cõi lòng nàng đã lún sâu trong tình trạng không hề hay biết. Thứ cảm giác này vốn dĩ rất nhạt rất mỏng, nhưng khi một cô gái giao thân thể mình cho một nam nhân, thì thứ cảm giác này sẽ bất tri bất giác mau chóng lớn dần.Trong tay, vẫn là cây đoản tiêu xanh biếc kia, nàng chưa bao giờ rời người. Nàng không biết mình và hắn còn có thể gặp lại nữa hay không. Lần gặp mặt sau, không biết sẽ là trong tình cảnh gì, thứ cảm giác mê mang ấy làm cho cõi lòng nàng đau đớn trong cơn mất mác, duy chỉ có cây đoản tiêu này có thể trút bầu tâm sự. Đương nhiên nàng vẫn chẳng biết, cây đoản tiêu này là một tín vật đính ước của một cô gái si tình tặng cho Diệp Vô Thần.- Tiểu thư, là tôi. –Sau tiếng gõ cửa, vang lên thanh âm của thị nữ Bình Nhi bên người nàng. Viêm Chỉ Mộng vừa muốn giấu đoản tiêu đi liền dừng động tác nói:- Vào đi.Bình Nhi đẩy cửa vào, đặt một mâm đầy đồ ăn đến trước mặt Viêm Chỉ Mộng, tinh nghịch cười nói:- Tiểu thư, hãy dùng bữa tối.Viêm Chỉ Mộng cười dịu dàng:- Bình Nhi, ngồi xuống cùng ăn đi.- Vâng! –Bình Nhi vội vã ngồi đối diện Viêm Chỉ Mộng, ăn rất không khách sáo. Nàng hầu hạ Viêm Chỉ Mộng đã rất lâu rồi, thời gian dài lâu hai người đã không còn bó buộc, tình như tỷ muội. Nàng vừa ăn vừa nói:- Tiểu thư, người có từng nghe nói qua gần đây Thiên Long Thành xuất hiện một người rất rất lợi hại không?- Ồ? Thật à? –Viêm Chỉ Mộng hai tay vuốt ve đoản tiêu, lơ đãng nói.- Vâng vâng, nghe nói tuổi người đó còn nhỏ hơn tiểu thư, lại đánh bại cả Chiến Thần Phong Triêu Dương, còn một kiếm chém y thành hai nửa.Viêm Chỉ Mộng trong lòng cả kinh, lúc này mới có hứng thú, kinh ngạc nói:- Tuổi còn nhỏ hơn ta, lại giết Phong Triêu Dương? Người nào có thần thông lớn như vậy.Bình Nhi nói:- Hì hì, tên người đó chỉ e cả Thiên Thần đại lục cũng chỉ có tiểu thư không biết thôi.Viêm Chỉ Mộng bật cười, chẳng thèm để ý.- Tên của hắn là Diệp Vô Thần, là người của Diệp gia Thiên Long Quốc…Viêm Chỉ Mộng toàn thân run lên, vô ý thức hô:- Là ai?- Hắn tên Diệp Vô Thần, tiểu thư từng nghe qua cái tên này rồi à? –Bình Nhi kỳ quái với phản ứng của Viêm Chỉ Mộng, nghi hoặc nói.Viêm Chỉ Mộng không đáp lời, trái tim bắt đầu đập nhanh dữ dội:- Ngươi nói tiếp đi, nói kỹ càng cho ta nghe.Bình Nhi dùng sức gật đầu, sau đó bắt đầu hưng phấn kể lại, dùng mọi khả năng kể mỗi một chi tiết cho rành mạch, đương nhiên bên trong cũng pha lẫn không ít mĩ hóa và ảo tưởng của bản thân, Viêm Chỉ Mộng lẳng lặng nghe, trong đầu vẽ lại tình cảnh khi đó… Nàng biết thiếu nữ hắn ôm trong ngực là ai, đó là Ngưng Tuyết hắn mỗi ngày đều ôm trong ngực. Vậy thì… Đồng Tâm có thực lực khủng bố kia đâu? Nàng ở đâu? Vì sao không ở bên người hắn? Truyện Tiên Hiệp - Thực lực của Đồng Tâm, sau khi nàng trở về Bắc Đế tông không hề nhắc lại với bất kỳ ai, nàng theo bản năng không muốn để ánh mắt của quá nhiều người tập trung lên người hắn, như thế sẽ mang tới cho hắn đủ mọi nguy cơ.Ngoài sự cường đại khiến nàng kinh ngạc của hắn, càng nhiều chính là một sự kiêu ngạo khó hiểu, tình cảnh của hắn khiến trái tim nàng thắt chặt lại, khi Bình Nhi sôi nổi kể đến lúc hắn thiêu đốt vạn quân, sau đó bị dồn đến Đoạn Hồn Uyên khủng bố kia, Viêm Chỉ Mộng ôm vị trí trái tim mình, sốt ruột hỏi:- Sau đó thì sao… Sau đó hắn thế nào?Bình Nhi kỳ quái nhìn Viêm Chỉ Mộng một hồi mới nói:- Nghe nói hắn không muốn chết trong tay người Đại Phong Quốc, nên ôm cô bé tóc trắng kia cùng nhau nhảy xuống, chết rồi…Đinh… Cây đoản tiêu trong tay Viêm Chỉ Mộng rớt xuống, rơi xuống mặt đất, trong tầm mắt trở nên mù mịt của nàng dần dần trông về nơi xa…- Chết rồi… chết rồi… -Nàng trong nháy mắt như linh hồn xuất khiếu, thì thào lặp đi lặp đi.- Tiểu thư? –Bình Nhi vội đứng dậy, nhặt đoản tiêu đặt lên bàn, bất an hỏi:- Tiểu thư, người làm sao thế tiểu thư? Là Bình Nhân nói sai gì à?- Ngươi ra ngoài đi.- Tiểu thư? Ta…- Đi ra ngoài đi!- Vâng… -Bình Nhi chưa bao giờ thấy nàng nổi giận như vậy, cuống quít lui xuống. Khi đóng cửa lại, trong lòng nàng hoàn toàn hoảng lạn. Hồi tưởng lại những biến hóa của Viêm Chỉ Mộng, nàng lẩm bẩm:- Tiểu thư rốt cuộc sao thế nhỉ… Đúng rồi, khoảng thời gian tiểu thư rời đi kia, người đi tiếp cận kia cũng họ Diệp, cũng là người Thiên Long Quốc, lẽ nào… Người lợi hại như hắn, có lẽ tiểu thư thật sự động tâm cũng chưa biết chừng… -Nàng khiếp đảm bất an suy nghĩ, càng nghĩ càng sợ, vội vã trở về phòng mình.Viêm Chỉ Mộng nằm áp lên bàn, rốt cuộc thỏa sức khóc lóc, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi hắn rời đi, tin tức nàng nhận được lại sẽ là một tin dữ như thế.Nàng chẳng biết mình đã khóc bao lâu, mãi đến khi khàn cả giọng, trái tim dường như cũng vỡ tan theo. Nàng hối hận đã đáp ứng Viêm Tịch Minh đi tiếp cận Diệp Vô Thần, hối hận đã tiếp xúc với Diệp Vô Thần. Bởi vì nếu không gặp thì sẽ không có tình yêu, nếu không có tình yêu, nàng cũng sẽ không đau thắt nội tâm như giờ phút này. Điều này với nàng, với bất kỳ nữ nhân nào đều là một đả kích nặng nề không cách nào chịu nổi.Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, quá lâu không được đáp lại, Viêm Tịch Minh đẩy cửa đi vào nói:- Mộng Nhi, chúng ta bị lừa rồi, ngày đó Diệp Vô Thần vốn dĩ không có khả năng bị Mị Âm mê hoặc, lúc ấy hắn nhất định là giả vờ. Chẳng trách ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Hả? Mộng Nhi, nàng sao thế?Thực lực chém giết Chiến Thần của Diệp Vô Thần khiến Viêm Tịch Minh biết mình bị lừa, thực lực như thế, dẫu là trong giấc ngủ cũng không thể bị Mị Âm của Viêm Chỉ Mộng mê hoặc, cho nên gã tin chắc rằng Diệp Vô Thần bị mê hoặc, bỡn cợt tất cả bọn họ. Nếu không phải hắn bị ép hiển lộ thực lực, gã đến bây giờ vẫn còn bị gạt.Lúc này nhìn thấy trên khuôn mặt như tiên như mộng của Viêm Chỉ Mộng vương đầy nước mắt, sau phút kinh ngạc liền đau lòng, đi tới an ủi:- Mộng Nhi, lại nhớ cha mẹ à?Chung sống vài năm, gã rất hiểu Viêm Chỉ Mộng. Từ sau khi toàn bộ tộc nhân của nàng bị giết, nàng liền bài xích người ngoài, quanh năm ở tít sâu trong Bắc Đế tông, rất ít tiếp xúc với người ngoài, cũng tạo nên khí chất cao tuyệt, nội tâm đơn thuần của nàng… Dùng lời Diệp Vô Thần thì gọi là tiểu bạch*. Cho nên, Viêm Tịch Minh hoàn toàn không nghi ngờ gì với nàng, cho dù biết được tin Mị Âm là giả cũng chỉ cho rằng là quỷ kế của Diệp Vô Thần, không chút hoài nghi nào với Viêm Chỉ Mộng. Lúc này nhìn thấy nàng khóc bi thương như thế, chỉ nghĩ nàng lại nhớ tới cha mẹ chết thảm, bởi vì ngoài điều này, nàng không có lý do đau thương nào khác.(*): tiểu bạch chỉ những cô gái tâm tư đơn thuần, dễ bị dụ khị.Viêm Chỉ Mộng không đáp lời, tâm tư nàng đã trôi giạt đi rất xa, dường như không còn thuộc về mình nữa, ngay cả người trước mắt là ai nàng cũng chẳng phân biệt rõ.Viêm Tịch Minh vươn tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lập tức lại rụt về, an ủi nói:- Mộng Nhi, trước tiên đừng khóc nữa được không? Nàng bây giờ không phải đứa trẻ nữa rồi, khóc sẽ hại người, làm bá phụ bá mẫu trên trời có linh sẽ thương tâm đó.Viêm Chỉ Mộng vẫn làm lơ không thấy, khóc như hoa lê trong mưa, làm ướt đẫm mảng lớn trên váy mình, với thiếu nữ mới yêu lần đầu mà nói, "thương" lớn nhất vĩnh viễn là tình thương, mà "thương" lớn nhất trong tình thương không gì bằng việc vừa mới giao thân thể và trái tim cho người thương liền âm dương cách biệt.Rất lâu sau, Viêm Tịch Minh đành ngán ngẩm cười khổ nói:- Được rồi, nếu Mộng Nhi muốn khóc như vậy, thì hãy khóc cho đã đi. Có điều, đây sẽ là lần cuối cùng, chờ sau khi chúng ta thành thân, không thể giống như một đứa trẻ thế được.Nói xong, xoay người rời đi, khi cài cửa lại, trong lòng gã dâng lên chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bước mau rời đi. Việc gã cần làm thực sự quá nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...