Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao

Tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất...... Nó khiến một đứa vốn hay cười có thể bật khóc và khiến cho một người vốn lạnh lùng trở nên yếu đuối vô cùng...... Nhưng yêu cũng chẳng có gì là sai ? Chỉ sai là vì ta yêu không đúng người và đến sai thời điểm.......
..........
Hôm nay là một ngày mưa lớn buồn.......
Hưng ngồi cô đơn ở một quán cà phê ven đường, nhẹ nhàng nhâm nhi một tách cà phê đen đặc. Anh không cảm thấy vị đắng của cà phê, chỉ cảm thấy có cái gì đó đau đớn len lỏi trong lòng......
Hưng ngồi suy nghĩ,..... suy nghĩ về những gì anh đã làm để chỉ mong có được nó trong suốt thời gian qua. Anh cảm thấy bản thân thật đáng sợ, thật ích kỉ..... Anh ước gì ngày đó anh không gặp nó thì tốt biết bao..... một cô gái cỡ chừng mười lăm tuổi, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, chỉ riêng cái là vết sẹo dài kia đã hủy hoại nét đẹp thiên thần ấy.....
Bốn năm trước.....
" A xin lỗi ạ ! " - nó rối rít xin lỗi khi vô tình va phải ai đó đang đi trên đường, nhìn nó lúc ấy bối rối thật ngộ. Cái mặt cứ đỏ ửng lên.....
Lúc này Hưng cũng đang ngồi uống cà phê trong quán, nói chuyện với một số người bạn của anh. Thấy nó như thế anh không khỏi phì cười. Mấy người bạn của anh thấy thế thì thắc mắc hỏi :
" Cậu cười gì thế ? "
" Oh! Không..... chỉ là..... "
" Là gì ? "

" Cô nhóc kia thật đáng yêu ! " - Hưng chỉ tay về phía nó đang đứng bên kia đường. Mấy người bạn anh thấy vậy thì liền hiểu, có người vội đáp :
" Cô nhóc ấy nghe đâu là vợ của Tổng giám đốc của một công ty nào đó mới nổi gần đây ấy ? "
" Vậy à ? " - Hưng nghe vậy thì có hơi thất vọng, nhưng có lẽ bạn anh nói thế cũng đúng. Đến bây giờ anh mới để ý rằng nó đang mang thai, cái bụng cũng to rồi. Chẳng biết ai lại tốt số thế nhỉ ? Có một cô vợ đáng yêu đến thế ( T/g : có vẻ hư cấu. ).
Quả thật nhắc cái gì không trúng chỉ mỗi nhắc Tào tháo lại linh đến vậy. Cỡ chừng năm mười phút sau thì có một cậu trai, dáng vẻ cũng rất bảnh trai. Lại thêm làn da trắng muốt và đôi mắt xanh thật cuống hút, quả thật là một đôi trời sinh.
Nhưng anh chợt nghĩ lại, cách quan tâm của người này với nó không giống với chồng và vợ, nó giống như một người anh đối với em mình hơn. Thắc mắc ngày càng lớn, anh quyết định cho người điều tra nhưng kết quả nhận được chỉ là con số không. Tất cả thông tin về nó đều được giấu kín......
Lúc nghe tin nó chuẩn bị phẫu thuật, anh cũng vì hiếu kì mà đến xem. Nào ngờ lại hay tên bác sĩ do bất cẩn đã làm hỏng một bên mắt của nó, đang lúc bệnh viện hoảng loạn về vấn đề này thì anh lại chịu hiến một bên mắt cho nó. Thật lúc ấy chẳng hiểu sao anh lại làm như thế cho một người xa lạ, một người mà ngay cả cái tên anh cũng chẳng biết.
Ngày nó có thể nhìn thấy cũng là ngày mà con mắt trái của anh trở nên vô hồn, xung quanh chỉ là một màu đen. Nhưng nhất quyết anh chẳng chịu phẫu thuật, không biết là tại sao..... mặc dù nhà anh dư sức làm điều ấy.
.........
Anh nghĩ tới đó lại phì cười, quả thật là một kí ức đẹp.
Bây giờ có muốn sửa sai cũng muộn rồi, tất cả chỉ là quá khứ. Có lẽ bây giờ nó ghét anh lắm........
Cũng là tại anh mà..... chắc anh phải từ bỏ thôi.....
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Ở nơi nào đó cũng có một người đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ, nhớ lại những kỉ niệm rồi chợt mỉm cười.
" Ân này ! "
" Gì ? "
" Em thích anh! "
" Thì sao ? "
" Anh có thích em không ? "
" ...... "

" Ân!! "
" Không. "
" Em nhất định sẽ làm anh thích em ".
~
Nghĩ lại cũng thật buồn cười, kể từ sau ngày ấy, cô cứ bám theo cậu như một con ngốc. Luôn lẽo đẽo theo cậu, luôn mồm độc thoại trong khi cậu ngồi đọc sách. Cô lảm nhảm mãi cho đến khi không lảm nhảm được nữa.
Nghĩ lại thấy bản thân thật ngốc, cô xinh đẹp, lại tài giỏi, tiểu thư con nhà giàu mà hà cớ gì cứ phải mang nặng một mối tình mãi chẳng dành cho mình. Nhưng..... càng muốn chấm dứt thì lại càng yêu,.....
Cô hạnh phúc đến nhường nào khi biết giữa cô và cậu có hôn ước và cũng đau đến tột cùng khi biết người cậu yêu chỉ là một con osin. Đến lúc ấy cô thấy mình thật hèn kém, cô quyết định trả thù..... Càng làm thì càng lậm, càng ngu..... để bây giờ có nhà cũng chẳng được về, con có cha mà cũng chẳng được nhận...... Cô ngốc lắm phải không ?
-Mẹ ơi !! - Giọng nói của một bé trai vang lên trong căn phòng nhỏ chật hẹp sâu trong khu ổ chuột.
-Gì thế con yêu ?- Thư dịu dàng nhìn đứa con trai bé bỏng của mình, mỉm cười hỏi. Lúc cười quả thật Thư rất đẹp, một nụ cười hiếm hoi nơi cô.
-Ba khi nào về ?
-Mẹ không biết !! - cô buồn bả trả lời. Đôi mắt bắt đầu tuôn những giọt lệ trong suốt.
-Sao mẹ khóc ?
-Không con yêu. Thôi lo ăn đi.
-Vâng ! Con sẽ mau lớn để bảo vệ mẹ, sẽ không để mẹ khóc nữa đâu.

-Ừ.
Nhìn đứa con cô cảm thấy đau xót. Chắc cô nên từ bỏ thôi, cứ tranh chấp mãi thế này rồi Lạc Thiên sẽ ra sao. Nhưng cũng không thể để thằng bé không có cha được, cô sẽ thú tội, cô sẽ nói với cậu về Lạc Thiên......
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
" Hạnh phúc là cái thứ cho vay
Và chia tay là cái giá phải trả
Người yêu thì quá dễ để có
Còn hạnh phúc lại quá khó để tìm. "
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Mình mượn luôn chap này để nói luôn, nếu cảm thấy yêu khó quá đừng yêu nữa, chỉ có mình đâu thôi. Mình bị rồi nên rất hiểu, thích người ta hai năm trời để nhân lại toàn nước mắt. Lúc đi mình khóc rất nhiều, khóc suốt hai tuần liền. Hóa ra trước giờ toàn do mình ảo tưởng.... Đơn phương đau lắm..... thích ai đó nhiều lắm mà người ta đến mặt mình cũng chẳng chịu nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui