Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao
-Giới thiệu với mọi người đây là người giúp việc mới trong nhà. Mọi người nhớ giúp đỡ nó nha- bà giới thiệu nó cho mọi người trong nhà. Nó cứ nghĩ chỉ có vài người giúp việc thôi chứ ai mà ngờ lại đông thế. Lại còn hỏi nó nhiều quá nó chẳng biết trả lời sao nữa. Hỏi nó như thế này nè :
-Bé là người mới sao ?
-Bé dễ thương thật.
-Bé tên gì nào ?
-Bao nhiêu tuổi rồi ?
.................
-Các cô hỏi từ từ chứ hỏi dồn dập vậy ai trả lời cho kịp.- thấy nó đứng đơ ra như thế, bà thấy tội nên lên tiếng giải vây.
-À đúng rồi. Bọn chị xinh lỗi.
-Hihi. Em mười tuổi ạ.- nó cười tươi trả lời. Nó rất vui vì từ nãy tới giờ không ai nói về đôi mắt hai màu của nó. Nhưng nó không biết một điều rằng bà đã dặn tất cả mọi người không được nhắc tới việc này vì sợ nó buồn.
-Vậy bé tên gì. Chị tên là Hồng, chị hơn bé có bốn tuồi thôi.- một chị nhìn khá xinh hỏi nó nhưng không biết sao nó lại cảm thấy sợ con người này.
-Em không có tên.
-Vậy sao ? - ai cũng cảm thấy lạ. Người sao không có tên cho được.
-Mọi người cứ gọi em là bé cũng được ạ.
-Tám đủ rồi. Giờ nấu ăn đem lên -cho cậu chủ đi. Hôm nay cậu ấy ăn ở trên phòng đó.- bà nói, chứ để đám này nói nữa dám cái nhà này thành cái chợ lắm.
-Đem lên phòng cậu chủ sao ?
-Ai đem lên đi. Tôi không đi đâu.
-Tôi cũng không đi đâu.
-Tôi không dám.
..............
-Hay để bé đi cho.- nó ngây thơ nói. Chẳng hiểu cậu chủ như thế nào mà mọi người lại sợ như thế nhỉ. Nó tò mò lắm nha.
- Bé chắc chứ- mọi người có vẻ ái ngại nhìn nó.
-Dạ.
-Vậy nhờ bé cả nhé.
Nó ngồi nhìn mọi người làm việc, nó cũng muốn làm lắm mà chẳng hiểu sao chẳng ai cho nó làm cả.
Ngứa tay ngứa chân quá.
-Xong rồi. Bé bưng lên cho cậu nhé. Phòng cậu ở tầng hai, phòng có cái cửa màu đen đó.- Hồng đưa thức ăn cho nó, cẩn thận dặn dò. Chắc nó tưởng tượng thôi chứ Hồng có vẻ là người tốt mà ( t/g : có vẻ thôi nha. Về sau tui không biết đâu đó. Nó : sao mi nói nhiều thế. T/g : thì tui im, ai chết chứ phải tui đâu )
Nó bưng khay thức ăn lên lầu. Làm gì mà có một người ăn mà nấu nhiều thề nhỉ. Không lẽ cậu là một tên mập ú như heo, mặt tròn như cái bánh bao. Eo ơi thế thì khiếp lắm, thảo nào ai cũng không muốn đem lên.
-Haiz- nó chán nản thở dài. Sau một hồi lang thang trong cái mê cung nó cũng đã tìm được phòng cậu. Nó thầm trách cái nhà gì đâu mà thiết kế kiểu gì nhìn chóng mặt kinh khủng.
Cốc cốc. - nó nhẹ nhàng gõ cửa.
-Vào.- giọng cậu lạnh lẽo vang lên làm nó đứng ngoài mà run cầm cập. Không lẽ cậu không những giống heo mà còn giống quỷ sao. Kiểu này thì tiêu nó rồi. Nó mở cửa phòng đi vào. Phòng gì mà tối om thấy ghê, rèm cửa đóng kín mít không có lấy một chút ánh sáng rọi vô nữa.
-Vô làm gì ? - chết, nó quên là mình đang đứng trong phòng cậu. Lúc này nó mới thấy cậu, hóa ra cậu không như nó nghĩ. Cậu rất đẹp, dáng người cao và một khuôn mặt hoàn mỹ nữa. Chỉ có điều làn da cậu trắng một cách kì lạ.
-Em lên đưa thức ăn cho cậu.
-Người mới sao ?
-Dạ.
-Ăn đi.
-Sao ? - ăn cái gì cơ. Cậu nói gì nó chả hiểu gì cả.
-Đồ ăn đó. Tôi không ăn.- à thì ra ý cậu là ăn cái này. Làm nó hết hồn, ai bảo cậu kiệm lời quá chi.
-Sao em ăn được ?
-Ăn đi. Ngồi đây ăn.
-Cảm ơn cậu- nó ngoan ngoãn ngồi xuống ăn. Nó thích lắm, lần đầu nó được ăn ngon như thế. Ở nhà cũng chưa chắc được ăn như thế, một là đồ thừa hoặc những thứ đồ nguội chứ đâu được như vậy. Không khéo lúc ba mẹ về nó lại không nỡ đi thì sao nhỉ ?
Nó ngồi ăn lấy ăn để như kẻ bị bỏ đói lâu năm vậy. Có một điều mà nó không biết là cậu đang nhìn nó chăm chú. Có lẽ đây là lần đầu cậu thấy một đứa như nó. Ngồi trước mặt người khác mà ăn uống tự nhiên vậy. Điều khiến cậu thích nhất là đôi mắt hai màu kia, rất đặc biệt. Bất giác cậu mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi. Cậu hỏi nó :
-Tuổi ?
-Năm nay em mười lăm tuổi ạ.
-Có muốn đi học không ?- mười tuổi sao ? Đáng lẽ ở tuổi này phải đang đi học chứ, không thể nói là do không đủ điều kiện được. Nhìn nó đâu giống thế.
-Đi học sao ? - nó đơ ra. Lần đầu tiên nó nghĩ tới việc sẽ được đi học. Cậu sẽ cho nó đi học sao, nó có mơ không ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...