Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao

-Cô quen tôi sao ? - nó nghe cậu nói như thế thì hoàn toàn ngạc nhiên. Cậu thật sự không nhớ nó sao ?
-Không chắc là tôi nhầm thôi. - nó đau đớn trả lời. Còn về phần mình thì cậu đang sôi hết cả máu. Nó dám bảo là không quen cậu sao, cậu không nói thì thôi chứ nó có quyền bảo thế sao. Cậu thì nhớ nó không chịu nổi chỉ tại vướng việc hôn sự với Thư nên không thể thăm nó được. Lúc rảnh qua thăm thì lại biết nó đã đăng ký kết hôn với Minh. Rồi nghe đâu đã có con nữa chứ. Mà đứa bé đó là con cậu hay con của Minh........ có rất nhiều điều mà cậu muốn hỏi nó lúc này nhưng chuyện của Thư còn chưa xong nên đành đợi thêm một thời gian nữa.
Và thế là ngày làm đầu làm việc của nó trôi qua một cách cực kỳ tồi tệ. Nó và cậu chẳng ai nói với ai câu nào. Sau một hồi thì người chịu thua đầu tiên đương nhiên là cậu rồi.
-Cô pha hộ tôi tách cà phê nhé.
-Vâng.- nó chán nản đi ra ngoài, cậu không nhớ nó hay là do nó nhầm người nhỉ ? Suy nghĩ một hồi nó khẳng định là chắc chắn nó nhầm người thôi, chứ cậu không thể nào không biết nó được.
-Cô làm gì lâu thế ? - tiếng cậu lạnh lẽo vang lên làm nó giật hết cả mình mém đổ tách cà phê lên người.
-Tôi xin lỗi, xong rồi đây ạ. - nó đưa tách cà phê cho cậu rồi vui vẻ đi về làm việc. Còn cậu thì đơ ra, nó bị cái gì vậy nhỉ ? Đừng nói là việc cậu giận nó khiến nó vui như thế nhé ?

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
-Cái này sai rồi làm lại hết đi. - cậu ném tập tài liệu vào mặt nó rồi la lớn. Cái con này hồi đó học giỏi lắm mà sao giờ làm sai hết trơn rồi.
-Xin lỗi để tôi xem lại. - nó hốt hoảng cầm tập tài liệu xem lại nhưng...... ủa sai chỗ nào ta ? Coi tới coi lui cũng chẳng biết sai chỗ nào, rốt cuộc thì nó đành liều mạng lại hỏi cậu là sai chỗ nào lại bị cậu chửi cho một tràng. Ơ tại sao lại chửi nó, không biết thì hỏi là đúng rồi. Thôi kệ chửi cũng được dù gì cậu chỉ chỗ sai cho nó sửa là ok rồi. Chứ chửi mà hông chỉ thì có thánh cũng chẳng biết làm.
-Cuối cùng cũng làm xong. - nó thở dài mệt mỏi. Mất toi hai tiếng mới giải quyết xong, nó phải làm tới năm tiếng lận cậu mới chịu. Người gì đâu mà khó tính thấy sợ luôn, kiểu này là ế tới già chẳng ma nào thèm rướt đây mà có rướt chắc cũng chẳng chịu nỗi lâu.
-Xong rồi sao ? - cậu nói khi thấy nó ngồi thừ ra.
-Vâng ạ. - nó đưa tập tài liệu ra cho cậu xem. Thấy cậu gật đầu nó mới cảm thấy nhẹ nhõm. Phù tưởng phải làm lại nữa chứ.

-Tốt hôm nay tăng ca nhé. - nói xong cậu đi thẳng. Còn nó thì....... đơ không còn gì để đơ hơn. Tăng ca á...... đùa nhau à........ mới ngày đầu đi làm mà phải tăng ca rồi, không phải là bị đì hay sao ?
-Nhưng mà...... - nó nói với ra thì nhận được một câu rất phũ từ cậu.
-Vậy nhé, tôi đi à.
-Vậy chiều ai đón bé con đây, chắc phải nhờ Minh rồi. Số tôi sao mà khổ thế này ? - nó thầm nghĩ.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Đôi lời từ tác giả :
Xin lỗi các bạn về sự chậm trễ. Đáng lẽ là hôm qua mình đã đăng chap rồi mà do wattpad bị cái gì đó nên không đăng được. Rồi sau đó thì mất luôn cái chap, thế là hết đăng . Tâm trạng mình lúc đó như thế này này . Tốn bao công sức viết rồi mất sạch. Mà hôm nay mình đi chơi theo đoàn đó. Đi vô cái khách sạn dễ thương kinh luôn, lần đầu đi du lịch mà khách sạn bị cúp điện. Chu choa ngồi đợi mòn cổ luôn mới có điện lại. Thế mà ông hướng dẫn viên nói khách sạn to lắm. Có hồ bơi rồi biển nữa, biển đâu không thấy hồ bơi cũng ứ có thấy luôn. Có cảm giác như mình bị cho leo cậy vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận