Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao

-Ai là người thân của bệnh nhân Băng Nhi ? - vị bác sĩ sau ca phẫu thuật bước ra hỏi.
-Là tôi. Con bé có sao không bác sĩ. - cậu ba sốt ruột hỏi.
-Cậu là gì của cô bé ?
-Tôi là anh trai của cô bé.
-Mặt của cô bé bị nhiễm trùng khá nặng có lẽ phải phẫu thuật lại. Nhưng sức khỏe cô bé rất yếu nếu phẫu thuật có thể gây nguy hiểm tính mạng đấy. Cậu đồng ý không ?
-V..... việc này. - cậu ba cảm thấy rất khó xử, nó mà bị làm sao thì cậu ba biết nói sao với anh hai đây.
-Cậu có thể suy nghĩ ?- vị bác sĩ nói xong thì bỏ đi.
-Mình có nên nói cho anh hai biết không ? - Thiên Minh ( cậu ba ) suy nghĩ rất nhiều. Không nói cũng không được mà nói cũng chẳng xong. Nói lỡ anh hai điên lên thì phiền lắm. Nhưng..... nó mà bị gì thì Minh sẽ cảm thấy rất hối hận. Cuối cùng :
.

.
.
.
.
-Đem con bé về nhà đi. - Thiên Minh quyết định goi cho cậu những tưởng cậu sẽ đưa ra quyết định gì sáng suốt lắm không ngờ cậu lại kêu đem nó về nhà. Rốt cuộc thì cậu đang nghĩ gì vậy ?
-Nhưng......
-TÚT TÚT TÚT TÚT...... - Minh định từ chối thì người bên kia đã tắt máy từ lúc nào rồi. Minh đứng đó chửi thầm ông anh yêu quý của mình nhưng không hề biết rằng cậu không tắt máy mà là ném điện thoại qua một bên.
-Trần Minh Thư, tôi sẽ cho cô biết cái giá khi làm Nhi ra như thế nào ?- cậu gằn từng chữ. Cậu sẽ cho cô ta hối hận về những việc cô ta đã làm.
-Nhóc tỉnh rồi sao ? - cậu ba đi vào phòng thì thấy nó đang nhìn chằm chằm vào trong gương. Nó hỏi :
-Mặt em bị sao thế cậu ?
-À thì là...... - cậu ba lắp bắp trả lời.
-Nói em nghe đi.
-Thôi em chuẩn bị xuất viện đi. Đó là yêu cầu của anh hai đấy. - nói xong cậu ba đi ra ngoài, thú thật Minh cũng chẳng biết nói gì với nó bây giờ.
TẠI NHÀ.
Cậu ba đưa nó về nhà thì nói là có chuyện bận rồi biến đi đâu mất tiêu. Để nó đi vào một mình, nó sợ lắm. Sợ cậu sẽ la nó. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt nó quyết định đi vào. Ở ngoài thì biết ở đâu chứ.

-Lên phòng gặp tôi ngay.
-Vâng.- nó lủi thủi đi lên phòng cậu. Trong đầu tưởng tượng ra đủ thứ chuyện. Nào là cậu sẽ đánh nó nè, nào là sẽ la nó nè, nào là cho nó ra chuồng của Lucky nè..... Nghĩ tới đó thì nó không dám nghĩ nữa.
-Ai làm cô ? - lên tới phòng cậu lạnh giọng hỏi. Thật ra thì cậu hỏi để xem nó có nói thật không thôi chứ hồi nãy Thiên Minh đã kể cậu nghe hết rồi.
-Là do em bất cẩn thôi. Em té vào đống gạch nên....
-Không nói thì thôi cũng không được nói dối. Lại đây đi. - cậu thấy nó như thế cũng tội liền kéo nó ôm vào lòng. Sau đó cậu lại cuồng dã....áp môi xuống.... Cậu cố gắng không làm động đến vết thương trên mặt tránh làm đau nó. Lưỡi cậu lành lạnh như con rắn khuấy đảo trong miệng nó, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của nó, rồi sục sạo vào cuống họng, hôn lâu tới nỗi nó suýt ngất đi vì tắc thở... Hai nắm đấm của nó liên tục kháng nghị, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Mỏi cổ, mỏi lưỡi, mỏi khoang miệng quá!
Lúc lâu sau, cậu mới nhả ra, lúc này lại thoả mãn hỏi:
-Hôm nay chỉ hôm nay thôi em hãy thành người của tôi, được không ? - cậu hỏi. Nói hỏi nhưng hỏi cũng chỉ cho có lệ thôi chứ vừa hỏi xong là cậu lại hôn nó, tay còn mò mò cởi đồ nó đang mặc trên người. Còn nó thì ngây thơ có biết gì đâu, thấy cậu làm vậy thì chỉ thấy nhột nhột nên hơi khó chịu một tý. Cho đến khi cậu cắn cái gì đó đó làm nó đau quá phải rên lên thì lúc này.......
-A. - cậu đặt nó lên giường rồi nằm đè lên nó. Nhanh tay tháo bỏ những thứ vướn víu trên người nó cũng như trên người cậu. Mò mẫm một hồi thì :
-Đau. - cậu tiến thẳng vào bên trong nó. Khá nhẹ nhưng có vẻ do lần đầu nên nó chưa quen.
-Ngoan rồi từ từ sẽ không đau nữa. - cậu dỗ dành. Nó nghe thấy cậu nói vậy cũng ngoan ngoãn nghe theo. ( t/g : mama cho con ăn gì mà con ngu thế. Nó : ăn cơm con nấu. T/g : .... thôi bỏ đi. )

SÁNG SỚM HÔM SAU.
Nó nằm ngủ trong lòng cậu. Cậu nhìn nó mỉm cười, nhìn nó dễ thương hệt như mèo con vậy. Thế là từ giờ nó là của cậu, chẳng ai có thể mang nó đi hết. Nhưng trước hết cậu phải rời xa nó một thời gian để xử lý vụ của Thư đã.
-Ngủ ngoan. - cậu vuốt nhẹ tóc nó rồi hôn lên trán nó. Thay đồ xong cậu kêu Thiên Minh đến đưa nó đi ra nước ngoài làm phẫu thuật sau đó định cư bên đấy một thời gian. Khi nào xong thì cậu sẽ qua đón nó về.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Mình có hai việc muốn nói với mọi người :
1. Mình rất cảm ơn các bạn đã an ủi mình. Mình cảm thấy rất vui.
2. Chap này mình thấy nó hơi kì. Mọi người đọc có gì cho mình xin ý kiến nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui