Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao
Sao hôm nay nhóc uể oải thế ? - hôm nay cậu ba đưa nó đến trường. Thấy nó bơ phờ nên cậu ba thắc mắc.
Không sao ạ ?
Bộ hôm qua nhóc với anh hai làm gì mà mệt thế ?- cậu ba nham hiểm nói.
Làm gì là làm gì cậu ? - nó ngây thơ hỏi. Hôm qua cậu kêu nó qua phòng cho đã rồi bắt nó quỳ cả đêm mà không nói một câu nào luôn hại nó giờ muốn đi cũng đi không được.
Thôi bỏ đi, nhóc đu lên lớp đi. - cậu ba vỗ trán, cậu ba quên là nó rất ngu, có nói nó cũng chẳng hiểu đâu. Đứng đây một hồi lỡ ngu theo nó luôn rồi sao, chuồn trước vậy.
Dạ. - nó ngoan ngoãn vâng lời đi lên lớp mà không hề biết một ánh mắt nhìn nó đầy thù hận và khinh bỉ.
Còn nó đi gần tới lớp thì thấy một đám người đứng ngoài cửa, nhìn mặt họ dữ lắm cơ nên nó hơi sợ. Suy nghĩ duy nhất của nó lúc này là nên né đi. Nhưng đang tính né thì có ai đó kéo nó té xuống đất. Người này còn hung hăn nói với nó :
Là con này phải không Thư ( chắc mọi người vẫn còn nhớ hôn thê của cậu chứ, nếu không thì mọi người có thể coi lại chap 10. ) - cô gái kéo nó xuống quay qua nói với người tên Thư. Cô gái tên Thư này nhìn quen quen sao ấy, hình như là gặp ở đâu rồi thì phải. Để nó nhớ lại xem.
Phải là con điếm giật chồng tao đấy. - Thư mỉa mai nói. Còn về phần nó thì lúc này nó đã nhớ ra rồi. Người này là Trần Minh Thư - vợ chưa cưới của cậu chủ. Mà sao lại nó là điếm này điếm nọ chứ, giật chồng ai nào.
Chị này chị nói em giật chồng ai ?
Còn giả vờ không biết sao ? Con này đóng kịch giỏi thật đấy. Lôi nó ra nhà kho đi. Mình có cái này hay lắm cho nó đấy. - Thư quay sang nói với những người còn lại.
Ok.
KHU NHÀ KHO
Á. - nó la lên khi bị đám người này xô ngã vào đống gạch vụn. Người nó bị trầy xướt khá nhiều.
Đau không ? Món quà mà tao sắp dành cho mày còn đau hơn thế nữa đấy. - Thư nói đầy vẻ thích thú.
Em có làm gì chị đâu ? - nó uất ức nói. Tự nhiên không làm mà bị đánh oan à.
Không làm ư ? Thôi để tao nói cho mày biết nhé. - nói xong Thư rút ra một con dao khá bén dí sát lại gần mặt nó.
Ch...... chị tính làm gì ?
Giữ nó lại đi. - Thư ra lệnh cho mấy người kia.
Buông ra, mấy người đừng lại gần tôi.
Tội của mày là dám quyến rũ anh Thiên Ân của tao. - Thư gằn từng chữ. Có lẽ Thư đã ghen tuông mù quán rồi.
AAAAAAAAAAA. - nó hét lên đau đớn. Thư đã rạch một đường dài và sâu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Máu túa ra không ngừng, nhìn vô cùng xót xa. Nhưng có vẻ việc này cũng chẳng làm Thư hả dạ, cô còn cầm một xô nước muối đổ thẳng lên vết rạch làm nó hét lên. Nó vừa đau vừa sợ nên đã ngất đi. Thấy nó ngất rồi Thư mới chịu đi nhưng cũng không quên rạch thêm vài đường lên tay và chân của nó.
Để coi với bộ dạng này mày còn quyến rũ được anh Thiên Ân không ? - Thư hả hê nói rồi quay lưng bỏ đi. Chỉ còn nó ở lại với những vết thương trên khắp cơ thể.
Còn về phần cậu ba thì khi ngửi thấy mùi máu của nó liền biết có chuyện chẳng lành vội đi tìm nó. Cậu ba chạy ra khu nhà kho thì thấy nó nằm đó, cậu ba hốt hoảng chạy lại xem. Thấy vết rạch dài trên mặt nó bị sưng lên, máu cứ chảy ra miết, nhất thời hoảng quá cậu ba chẳng biết làm gì cứ ngồi ôm nó như thế.
Đúng rồi, phải đưa đi cấp cứu thôi. - định thần lại cậu ba mới biết là vết thương của nó bị nhiễm trùng khá nặng cần phải chữa trị. Cậu ba vội lấy điện thoại ra gọi xe tới chở đưa nó đi.
Còn Thư khi thấy xe cấp cứu tới thì liền mỉm cười, một nụ cười độc ác.
Lần này mày thua tao là chắc rồi.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Mình xin lỗi nếu dạo này mình đăng chap trễ và hơi ngắn. Dạo này mình hơi bị xuống tinh thần, chắc do bị thất tình. Bị từ chối thẳng luôn mới đau chứ. Nên chẳng muốn làm gì cả. Mình rất xin lỗi mọi người, mình sẽ cố gắng đăng sớm nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...