Bầu trời màu đỏ lãng mạn lại dần hé lên,đôi tay đang sấy tóc Thiên Thiên được một cánh tay mạnh mẽ nào đó kéo đi,cô nhìn lên Nguyên Khôi rồi quát:
- Anh làm cái quái gì vậy???
Thiên Thiên khó chịu nhăn mặt lại,ánh cô sắc lạnh nhìn Nguyen Khôi,anh không thèm nhìn cô mà vẫn cứ tiếp tục kéo tay cô đi đâu đó.Đôi chân của anh dừng lại trước một đồi hoa bồ công anh tuyệt đẹp.Thả tay cô ra,anh ngồi xuống đất rồi nói:
- Có phải cô rất thích hoa thiên sứ đúng không???
Anh nhìn xa xăm về phương trời nào đó,ánh nắng màu hung đỏ chiếu vào ánh mắt anh,cô thấy vậy thì cũng ngồi xuống bên canh anh,nhẹ nhàng nói:
- Tôi ư???Tôi không biết,nhưng bây giờ thì tôi lại thấy thích đồi hoa bồ công anh này.
Ánh mắt của cô nhìn về phía mặt trời mà xẫm vì trời sắp tối.Câu trả lời của cô làm anh đượm buồn,anh nhìn qua cô rồi hỏi.
- Sao cô lại thích đồi hoa này???Thích từ lần nhìn này sao???
- Đúng vậy,tại vì anh nên tôi sẽ tập thích đồi hoa này!!!
Anh và cô rơi vào trạng thái im lặng,được 5' sau,anh bất ngờ lên tiếng:
- Cô có tin vào quỷ trên đời này không???
Câu hỏi của anh làm cô hơi bất ngờ,nhưng rồi cô cũng mỉm cười và trả lời:
- Tôi tin!!!
- Tại sao???
Anh nhíu mày nhìn cô,cô vẫn bình thản trả lời.
- Vì tôi là...THIÊN THẦN.
Câu trả lời vừa dứt,đồi hoa bồ công anh bắt đầu rung chuyển,các bông hoa bắt đầu tàn đi.Điều kỳ lạ hơn,anh mắt của anh đỏ lên,nhìn cô với ánh mắt căm thù.Chuyện gì đang sảy ra vậy chứ???
- Cô là thiên thần sao???
Miệng anh bỗng thốt lên với một giọng nói vô cùng đáng sợ.Rồi đôi tay anh không tự chủ mà đưa lên trước mắt.
- Cái quái gì vậy???
Rồi cánh tay cô cũng vậy,không tự động mà đưa lên,bên trong hai cánh tay bỗng dưng xuất hiện một loại ánh sáng gì đó.Ánh mắt cô lóe lên một màu xanh dương.
Dấu vết Thiên Thần trên tay cô sáng lên,ánh sáng trên tay cô và anh chạm vào nhau,như ngăn cách hai phần thế giới bên nhau.
Tại sao anh lại có sức mạnh như vậy chứ???Câu hỏi quái dị của anh nữa.
Hai người của cô và anh bỗng dưng lâng lâng lên không trung,được 2 phút sau,hai người trở về trạng thái bình thường lại,cô hoảng hồn nhìn anh rồi ấp úng nói.
- Anh...anh...là...
- Tôi và cô,khác thế giới.
- Nhưng...tôi yêu anh.
Cô khó khăn lắm mới thốt ra được ba từ này,câu nói của cô làm anh có chút vui trong lòng,anh nhìn cô rồi nói:
- Em yêu tôi???Thiên Thần và Ác Quỷ...Tôi xin lỗi.
Anh đứng phách dậy,lạnh lùng bỏ tay vào túi quầ rồi bước đi.Đôi chân của anh bỗng dưng dừng lại khi miệng của cô thốt ra câu nói nào đó.
- Một lần thôi,tôi sắp xa trần gian rồi.
Cô không nhìn anh,mà ánh mắt của nhìn vào đồi hoa bồ công anh đang dần dần trở lại bình thường.
- Sắp xa thế giới???
Anh bước lại gần cô,ngồi xuống rồi ôm cô vào lòng.khẽ thì thầm vào tai cô.
- Tôi cũng yêu em,cô nàng Thiên Thần.
Cuộc đối thoại của hai người không hay được một ai đó nhìn thấy,cô gái đó bịt miệng lại rồi chạy đi.
Hai người mệt mỏi đứng dậy,cô và anh không nhìn nhau một lần,hai ánh mắt đã dần trở lại màu bình thường.
Ở trong một căn phòng sang trọng nào đó,một cô gái bịt miệng nấc lên từng hồi,đầu tóc mái thưa của cô ước đẫm vì mồ hôi,ánh mắt của cô mang lên vẻ lo sợ.
- Chuyện gì...vừa sảy ra???
Cô gái nấc lên liên hồi,cố gắng nói ra những gì muốn nói.
"Cốc...cốc...cốc..."
- Yến Nhi!!!- Tuyết Vy vừa nói vừa áp tai vào cửa,cánh tay vẫn cốc liên hồi.Chẳng lẽ...người con gái đã biết được sự thật,chính là...Yến Nhi sao???
Tiếng gõ cửa vang lên,Yến Nhi giật mình rồi ngồi co lại vào góc giường.
- Yến Nhi!!!Mày có trong đó không???
Giọng Tuyết Vy lại vang lên,bên trong không một động tỉnh nào,Tuyết Vy lấy điện thoại trong túi mình ra,bấm bấm gì đó rồi áp vào tai.
Bên trong,tiếng chuông điện thoại vang lên,chiếc điện thoại trên kệ rung chuyển,Yến Nhi không thèm để ý chiếc điện thoại mà vẫn cứ rụt rè trong góc giường.
Chuông điện thoại im lặng,rồi lại bật lên.Yến Nhi vội lấy điện thoại trên kệ rồi ném mạnh vào tường,tiếng động trong phòng khiến Tuyết Vy lo lắng,không suy nghĩ nhiều,Tuyết Vy vội vàng đá mạnh vào cánh cửa làm cửa sập xuống sàn,thấy Yến Nhi co ro trong mép giường,Tuyết Vy chạy lại bên Yến Nhi rồi hỏi:
- Mày sao vậy???
- Tao không sao cả.Mày biến ra khỏi phòng ngay cho tao.
- Mày sao vậy???
- Tao bảo mày cút ra khỏi đây ngay.
- Mà mày bị làm sao chứ???
- Bây giờ mày có ra ngoài không???
Yến Nhi nói mà nghiến răng ken két,nắm tay lại thành nắm đấm rồi đưa ra trước mặt Tuyết Vy,thấy tình hình khá căng,Tuyết Vy ực nước bọt rồi cười cười.
- Ừ,vậy lát nữa tao quay lại.
Tuyết Vy nói rồi đứng phách dậy,bước ra khỏi cửa.
Trước khi đi Tuyết Vy còn quay lại rồi nói một câu.
- Mày cứ ở đó đi,lát nữa sẽ có người thăm mày.
Câu nói bí hiểm của Tuyết Vy làm Yến Nhi khó hiểu,nhưng sực nhớ lại câu chuyện khó tin của anh hai và cô bạn thân mình mà Yến Nhi bỗng dưng lo lắng,lẫm bẫm một mình.
- Anh hai!!!Anh là Quỷ sao???
- Anh Thư!!!Mày là Thiên Thần sao???
Không biết chuyện tình của hai người sẽ đi về đâu???Hãy tiếp tục theo dõi truyện "Thiên thần ư? Chẳng sao,anh vẫn yêu em!!!"
_______________END CHAPTER 28_______________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...