Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Bây giờ đã là 5h30' p.m.Như Di và Gia Huy đang ngồi trên chiếc ghế đá ven công viên.
Ọc...ọc....ọc...
Bụng Như Di không tự chủ mà biểu tình,Gia Huy thấy vậy thì vội vàng lên tiếng:
- Cũng tối rồi,anh đưa em đi ăn tối.- Gia Huy đứng dậy,nắm tay kéo người Như Di dậy.
Như Di không nói gì cũng không phản kháng vì cô cũng đã đói lắm rồi,buổi trưa phải vật lộn với Yến Nhi và bà chằn Tuyết Vy nên cô cũng chưa kịp ăn trưa.
Gia Huy và Như Di bước lên con xe Audi R8,Gia Huy không quên đi vòng qua kéo cửa cho Như Di bước vào.
Gr...gr...gr...
Khi hai người đã định vị ở trong xe,Gia Huy rồ ga xe lên và phóng vụt đi.Con xe phóng nhanh trên con đường tấp nập xe cộ và người đi đường,nhưng chiếc xe của hai người lại là đặc điểm nổi bật với con siêu xe đắt tiền đã xuất hiện,cùng với tốc độ chạy đua với tử thần của Gia Huy làm mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Đi được 5' sau.Con xe của hai người dừng lại trước cửa một nhà hàng lớn,Gia Huy xuống xe rồi lại đi vòng qua mở cửa xe cho Như Di.Hai người bây giờ đã là tâm điểm của toàn thể mọi người có mặt trong nhà hàng.Những lời bàn tán không ngừng vang lên,kèm theo đó là những tiếng lách cách của máy chụp hình.
- Trời,anh nào mà đẹp trai quá kìa mày.
- Ừ,cô gái kia cũng đẹp quá.
- Đúng là trai tài gái sắc mà.
- Em nào xinh quá.

Những lời bàn tán đó đều lọt vào tai của hai người,chẳng thèm quan tam đến những lời nói đó.Gia Huy nắm tay Như Di bước vào trong nhà hàng.
Trái lại với không khí ở nhà hàng,nơi đây ngập tràn sự cô đơn và lạnh lẽo.Trên bàn ăn có xuất hiện vài món đồ ăn đơn sơ.Thiên Thiên buồn bã cô đơn cầm thìa lên,ăn một vài số đồ ăn rồi bỏ lên phòng.
Căn phòng của cô lạnh lẽo đến tột độ,những dòng nước mắt mặn chát rơi lã chã trên khuôn mặt bầu bĩnh.Mặn lắm...nhưng đâu mặn bằng nỗi cô đơn này.
Được 30' sau,nước mắt cô cạn dần,đôi mắt nhắm hờ lại rồi thiếp đi trong nỗi cô đơn da giết khi người thân thuộc cuối cùng tren trái đất này lại bõ cô đi.
...Sự buốt giá của màn đêm rạng đông cũng trôi qua nhanh chóng...
Buổi sáng trong lành cũng góp phần lạnh lẽo đến.Thiên Thiên ngồi bật dậy,mệt mỏi đi vào phòng làm VSCN để chuẩn bị cho ngày đi học mới.
Được vài phút sau,Thiên Thiên bước ra với bộ đồng phục quen thuộc.Nhìn bộ đồng phục mà cô có một nỗi quen thuộc nào đó.Không quan tâm cho lắm đến vấn đề này,Thiên Thiên lại bàn học lấy balo và chìa khóa xe rồi nhanh chân xuống gara xe.Chọn ình một con xe rồi nhanh chóng phóng đi.
Như thường lệ,chiếc xe của cô lại là một tâm điểm chú lớn của mọi học sinh.Chiếc xe cô dừng lại trong gara xe của trường cũng là lúc 4 con xe khác chạy vào.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào 4 con xe đó,kèm theo những lời bàn tán như mọi ngày.
Tuyết Vy và Yến Nhi đi một xe,Gia Huy và Như Di một xe,Ryu một xe và tất nhiên anh một mình một xe.Cả 6 người dừng xe và bước xuống cùng một lần.Thiên Thiên thấy vậy thì không quan tâm nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác quen thuộc nào đó,lạnh lùng bỏ lên lớp.
Nguyên Khôi thấy bóng dáng quen thuộc đang bước đi thì không khỏi đau lòng.Cũng lạnh lùng sải chân bước vào lớp khiến mọi học sinh khó hiểu vô cùng.Chỉ có Yến Nhi và Ryu hiểu được trong đầu anh đang nghĩ cái gì.
Thấy Nguyên Khôi bước vào trong thì Yến Nhi lắc đầu ngán ngẫm bước theo sau.
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông vào 15' đầu giờ vang lên,những tiếng giày lộp cộp của các nữ sinh.Cô giáo Bình vào lớp,trên tay là một sấp tài liệu.
- Các em,hôm nay lớp chúng ta có bạn mới,và có thông tin muốn thông báo cho các em biết.Trước hết chúng ta đón học sinh mới đã nào.- Cô giáo nhẹ nhàng lên tiếng.Mọi ánh mắt đều đổ dồn ra phía cửa trừ cặp mắt của 7 con người đang .
Từ ngoài,một anh chàng có khuôn mặt điển trai bước vào,các nữ sinh hét lên rầm rộ.
- Các em trật tự,em giới thiệu về mình đi.- Cô giáo nói rồi quay qua anh chàng kia.
Các nữ sinh đồng thời in lặng,thấy vậy anh giới thiệu.
- Xin chào mọi người,mình là Phạm Hoàng Mạnh.- Ánh mắt Hoàng Mạnh đổ dồn về phía bóng dáng quen thuộc đang nằm gục xuống bàn.
Nghe thấy cái tên khá quen thuộc,Yến Nhi ngước mặt dậy.Hai ánh mắt chạm nhau,trong miệng hai người lầm bầm.
- Anh/cô...- Hai người cùng nói nhỏ.

- Em muốn ngồi ở đâu???- Thấy Hoàng Mạnh không nói gì,cô giáo vội hỏi.
- Bạn ngồi với mìh nè.
- Không,bạn ngồi với mình.
- Ngồi với mình đi bạn.
Lời nói của các bạn gái nổi dậy.Hoàng Mạnh thấy vậy thì chỉ tay về phía Yến Nhi rồi nói.
- Em ngồi với bạn kia.
Không để cô giáo nói thêm gì,Hoàng Mạnh bỏ một mặt xuống chỗ mình và định vị.
- Được rồi,bây giờ cô sẽ thông báo thông tin mới cho các em.Ngày mai trường chúng ta có tổ chức buổi đi chơi ùa giáng sinh năm nay.Như thường lệ,chúng ta sẽ đi sớm hơn một tuần để về đón giáng sinh với gia đình.
- Á...hú...
- Yeah...Sắp dược đi chơi rồi.
Các học sinh hét hò ầm ỉ.Cô giáo thấy vậy thì không hài lòng,nhíu mày ra lệnh:
- Các em trật tự.
- Lớp trưởng,em xuống phong hiệu trưởng bóc thăm địa điểm chúng ta đi chơi nhé.- Thấy cả lớp đã ổn định,cô giáo tiếp lời.
- Vâng ạ.- Vy Nguyệt vâng lời đi ra ngoài.
Được 5' sau,Vy Nguyệt bước vào lớp cùng với tờ giấy gì đó trên tay.Mọi người cũng có thể biết được đó là tờ giấy địa điểm rồi.Vy Nguyệt bước lại bàn cô giáo và để tờ giấy xuống,bước về chỗ.Cô Bình cầm tờ giấy lên,vội đọc cho cả lớp nghe.

- Chúng ta sẽ đi....- Cô Bình cắt nữa câu làm cả lớp nóng máu.
- Thái Lan.- Cô giáo tiếp lời,cả lớp được một phen vui mừng.
Cả lớp vui mừng reo hò,chỉ có 8 con người vẫn bình thản không phản ứng.
Reng...reng...reng...
Câu nói của cô vừ dứt cũng là lúc tiếng trống vào tiết vang lên,mọi người lại chán nãn bước vào bài học.
Cứ như thế,một ngày trôi qua trong nhanh chóng.Như người ta thường nói:"Tháng năm chưa nằm đã sáng,tháng mười chưa cười đã tối".Vì vậy mà một ngày rạng đông mau chóng trôi qua.
Mọi người đang sắp xếp hành lí chuẩn bị cho chuyến đi Thái Lan.Thiên Thiên vừa dọn quần áo mà khuôn mặt vẫn không một cảm xúc.
Sắp xếp hành lí xong,Thiên Thiên xuống cổng nhà rồi đón taxi tới trường.Vừa tới trường,chiếc xe bus của trường đã đậu sẵn ở đó để chở mọi người ra sân bay.Cả trường rất náo nhiệt vì toàn thể học sinh trong trường đều được tham gia.Nhưng mỗi lớp lại là một địa điểm khác nhau.
Ai nấy đều lên xe để đi đến sân bay.Sau 1 tiếng ngồi trên xe bus,chiếc xe bus dừng lai trước mặt một sân bay lớn,ai nầy đều hồi hộp,nhốn nháo vì dâu là năm đầu tiên được đi ra nước ngoài,mấy năm trước chỉ đi trong phạm vi của nước.
- Chuyến bay từ Việt Nam đến Thái Lan chuẩn bị cất cánh,các hành khách chuẩn bị để máy bay cất cánh.Xin nhắc lại...
Lớp của anh và cô nhanh chóng bước lại để kiểm vé và hộ khẩu rồi vào trong.Trên máy bay,các học sinh đều phải ngồi theo chỗ ở lớp học.Nên vậy mà anh và cô phải ngồi chung với nhau mặc dù Thiên Thiên không muốn nhưng trong lòng lại len lõi một cảm giác lâng lâng khó tả.Máy bay cất cánh,bay vèo trên không trung,ngoài của sổ chỉ có một màu trắng của mây bao phủ.
---------------------END CHAPTER 26-----------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận