Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !


Ring...ring...ring...
Tiếng chuông ra chơi như vị cứu tinh của mọi người thoát khỏi những chiếc học nhàm chán. Thiên Thiên thẩn thờ bước ra khỏi lớp, Yến Nhi thấy cô đi ra cũng chạy theo níu tay cô hỏi:
- Này, đi xuống căn tin chơi đi???
- Bạn là ai???- Cô không trả lời mà hỏi lại.
- Yến Nhi, kết bạn nha???- Yến Nhi đề nghị.
- OK.- Cô trả lời, rồi một mặt bước đi.
Nhưng khuôn mặt baby của cô đã lọt vào tầm mắt của hai người, người con trai lo sợ và một người con gái vui vẻ. Người con gái đó chạy lại bên cạnh Thiên Thiên khi cô đã định vị ở chiếc bàn khuất người bên cạnh của sổ, vui vẻ nói.
- Anh Thư, tao nhớ mày quá à.
- Bạn là ai???- Thiên Thiên khó chịu, bây giờ cô không muốn kết bạn với ai cả.
- Tao, Như Di nè. Mày hỏi gì kì vậy. Thôi, đừng đùa nữa.- Câu hỏi của cô làm Như Di ngơ ngác. Lấy lại bình tĩnh, Như Di
dịu giọng trả lời.

- Tôi quen bạn sao???- Hai bê đầu lông mày của cô chau lại, khó hiểu nhìn Như Di.
-...
Yến Nhi ngồi đằng xa nhìn vào mà thấy xót cho Như Di. Yến Nhi tiến tới bàn cô, lên tiếng giải thích cho Như Di.
- Cách đây 3 tuần, nó mất tích. Sau khi trở về, nó ra vậy đó.
- Sao???- Như Di hoảng loạn.
Cả ba rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói một lời nào. Cho đến khi, Như Di lặng lẽ bước ra khỏi bàn. Bước lên phòng học, Như Di làm cho cả lớp được một phen hết hồn. Như Di vui vẻ thường ngày bây giờ là một khuôn mặt lanh tanh.
Ở dưới sân trường, một bóng người con gái đang bước chân đi đâu đó. Cô cứ đi, đi chô tới lúc, trước mặt cô bây giờ là một đồi hoa mặt trời rực rõ màu vàng dưới ánh nắng của mặt trời. Nhìn thấy có bóng người ngồi đó, cô bước lại gần, lên tiếng hỏi. Nói đúng hơn là hỏi để tìm đường về trường:
- Bạn gì ơi???
-...- Người con trai quay mặt đối diện cô, hai ánh mắt chạm nhau, đôi mày đẹp của anh nhíu lại. Tỏ vẻ khó chịu nhìn cô.
Đôi mắt màu huyết được ánh sáng chiếu vào làm cho nó thêm rực rỡ. Sóng mũi cao cao làm người ta mê hồn, đôi môi mỏng đỏ tự nhiên quyến rũ. Cô gái kia đơ vài giây, cô lấy lại tinh thần bằng nụ hôn của anh. Cô trừng mắt nhìn người con trai này, cố gắng đẩy anh ra nhưng không được, lực anh quá mạnh.
1s
2s
3s
Đến giây thứ ba, anh mới chịu buông cô ra, cô gái đó tức giận hét lên.
- NỤ HÔN ĐẦU CỦA TÔI! ANH DÁM LẤY NÓ SAO???- Cô trừng mắt nhìn người con trai đối diện mình. Lấy tay chỉ vào mặt anh, quát.
- Nụ hôn đầu??? Xin lỗi, tôi không biết. Tôi chỉ hôn cô để qua mặt nhỏ kia thôi.- Người con trai giọng nhẹ nhàng, anh cũng lấy tay chỉ về người con gái đang đứng lén lút đứng sau bức tường.
- Ai vậy??? Bạn gái anh hả??? Dễ thương nhỉ.- Cô gái lấy giọng trêu chọc, quên mất luôn nụ hôn đầu của mình.
- Bạn gái con khỉ.- Giọng anh khó chịu.
- Vậy tại sao lại theo anh đến đây???- Cô bà tám ngồi bệch xuống đất đối diện anh.
- Trời ơi, cô nhiều chuyện vậy. Mà cô là ai? Sao lại vào vườn hoa của tôi???- Anh nhìn từ dưới lên trên, đôi mắt anh dừng lại rước khuôn mặt khả ái của cô gái trước mặt. Lúc đầu anh nhìn cô rất khó chịu, nhưng bây gờ anh nhìn kỹ cũng thấy cô rất đẹp. Không son phấn, không điệu đà, không chảnh chọe. Nhưng anh lại khó chịu khi cô vào đồi hoa này của anh.

- Tôi xin lỗi, lúc mẹ sinh tôi ra cái mồm tôi ra trước. Tôi là Lê Nguyễn Tuyết Vy, anh có thể gọi tôi là Candy. Anh tên gì??? Đồi hoa của anh???- Không ai hỏi tên mình, Tuyết Vy cũng thật thà khai ra hết.
- Kang Min Ryu. Đồi hoa này là chính tay tôi trồng.- Đúng, chàng trai đó chính là Ryu, chàng trai của mặt trời.
- Cô lại đây làm gì???- Ryu tỏ vẻ khó hiểu, tiếng nói của anh kéo cô về thực tại.
- À, đúng rồi, anh dẫn tôi về trường đi. Lúc đầu tôi đi bậy nên mới lac vào đây, anh chỉ đường cho tôi về với.- Tuyết Vy sực nhớ lại, nhìn anh với ánh mắt cầu xin.
- Nếu tôi nói không???- Ryu bình thản.
- Anh...anh. À. Đúng rồi, nụ hôn đầu của tôi, anh mà không dẫn tôi về là tôi bắt đền anh vì lấy nụ hôn đầu của tôi.- Tuyết Vy dở giọng đe dọa. Cô cũng quên luôn nụ hôn đầu của mình.
- Đây là đồi hoa cuả tôi, cô vào đây toi còn chưa bắt đền cô, ở đó mà đe với dọa tôi hả.- Ryu lấy tay chỉ vào trán rồi đẩy ra sau. Lực đẩy của anh quá manh, toàn thân cô không tự chủ mà ngã ra sau, cùng lúc tay cô nắm chiếc caravat của anh mà kéo xuống theo.
Mắt chạm mắt. Môi chạm môi.
1s
2s
3s
...
Lần này thời gian trôi qua chậm hơn, anh và cô cùng nhắm tôi đôi mắt của mình lại, khi hơi thở đã không còn duy trì dược nữa. Ryu tiếc nuối rời khỏi đôi môi đầy quyến rũ kia, Tuyết Vy cũng định thần lại nhịp tim. Không hiểu sao gần anh quá mức, tim cô bị lỗi một nhịp, mặt nóng ran lên. Chính cô cũng không hiểu lý do.
Ryu cũng không thua kém gì Tuyết Vy, anh cũng có biểu hiện giống cô. Cảm giác này là gì đây???
Ryu đứng bật dậy, không suy nghĩ nhiều, nắm tay cô bước ra khỏi đồi hoa.

- Về phải search googe cái biểu hiện này mới được.- Tuyết Vy lẩm bẩm. Ryu khó hiểu nhìn cô, lên tiếng hỏi.
- Nói gì đó???
- Nói gì liên quan gì đến kinh tế nhà anh à. Mà anh định đưa tôi đi đâu đây???- Tuyết Vy mệt mỏi, trên mặt cô đã xuất hiện nhiều giọt mồ hôi.
Ryu nhìn cô, nói rõ hơn là nhìn những giọt mồ hôi trên mặt cô. Trong lòng dâng lên niềm cảm xúc xót xa khó tả. Ở đây đang là một con đường vắng người, Ryu ngồi quỳ xuống đất, nói.
- Lên đi, tôi cõng cô.
- Anh sao???- Tuyết Vy ngạc nhiên.
- Lên đi.
- Thôi khỏi...
- Có lên không thì bảo.- Ryu nói đe dọa.
Tuyết Vy miễn cưỡng ngồi len tấm lưng rộng lớn này, tim cô lại lỗi một nhịp. Cả hai im lặng, anh cõng cô trên một con đường vắng người. Nói đúng hơn, con đường này mang tên ''Con đường tình yêu''.
__________END CHAPTER 23_____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận