Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Cứ thế, năm tiết học trôi qua trong sự nhạt nhẽo.Nguyên Khôi ra về với vẻ mặt hết sức là lạnh lùng và khó chịu. Cả năm tiết học anh không nói chuyện với cô câu nào, vì thế anh khó chịu lắm. Người anh yêu cứ lảng vảng bên mình mà không được nói chuyện.
Tít...tít...tít...
Đang đi thì điện thoại anh kêu liên hồi, anh nhìn vào màn hình rồi bắt máy.
- Alo!
- Khôi hả, ra sân bay đi. Tao về rồi nè.
- Mày điên à, mày là ai mà kêu tao ra đón.
- Mày mắng ai điên. Gia Huy nè.
- À...ừ, tao ra ngay.
Thật sự thì anh không muốn ra tý nào, nhưng đây à bạn thân trong bang của anh nên anh phải ra gặp ngay.
Đặt mình xuống chỗ ngồi chiếc BMW của Yến Nhi để lại, Yến Nhi đi về xe trong gara do ông bảo vệ đem qua rồi nên anh đi xe này luôn.
Grrrrr....

Chiếc xe nổ máy, lăn bánh trên con đường dài.
-----------------------------------------
Thiên Thiên bước lên chiếc BMW của mình và phóng vụt đi. Trên xe cô không ngừng suy nghĩ về anh, những lời anh nói thật khó tin.
- Lại ôm mình rồi nói hiểu lầm là sao?- Cô nhíu mày đọc thoại.
- Thôi, không quan tâm, anh ta là ai mình không quan tâm.- Cô lắc đầu và tiếp tục công việc chạy xe của mình.
Kít.........
Tiếng thắng gấp của chiếc BMW của cô, cô đứng dậy và bước vào nhà. Vừa vào tới nhà, cô thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Tuấn thì dùng chân ngồi xuống đối diện Tuấn và hỏi:
- Có chuyện gi vậy?
- Tôi...Tôi sắp phải về trời.
- CÁI GÌ?
- Đúng, 4 tiếng nữa tôi phải về trời.
- 4...4...t..iế...n...g...n..ữa...s...ao?- Cô ấp úng không nói hết một câu. Sự thật này là sao đây, nó thật khó để cô vượt qua.
Thì ra là Tuấn đã chết một năm rồi sao.
- Đúng, vậy nên cô cho tôi hoàn thành một nguyện ước được không.
- Nếu được đúng khả năng của tôi, tôi sẽ làm.
- Hôm nay cô đi chơi với tôi được không?
- Được, cái này được nè.- Cô cười tít mắt. Thể xác cô cười nhưng tâm hồn cô thì không, nước mắt cô đang chảy ngược
vào trong. Tuấn là một người bạn mà cô xem như là anh trai, vậy nên cô buồn lắm.

Tại sân bay XX
Kít...... Tiếng phanh gấp của chiếc BMW vang lên một lần nữa, nhưng đây không phải là xe cô mà là xe của anh. Anh lạnh lùng bước xuống xe trước sự dòm ngó của tất cả mọi người có mặt tai sân bay. Mặc dù anh không phải là Mintin nhưng ở đây anh nổi bật còn hơn một Mintin sáng giá.
Anh không chú ý đén tất cả những thứ đó, bây giờ việc anh cần làm là tìm ra thằng bạn chí cốt của anh. Không cần đi tìm gì nhiều, không cần lên tiếng. Anh ngồi xuống chiếc ghế chờ gần chỗ các cô nhân viên.
Anh ngồi đó chờ cho đến khi một chàng trai đi lại gần anh, bên cạnh còn có một cô gái. Chàng trai đó mang một khuôn mặt rất ư là đẹp trai, mái tóc tím nhẹ ở phần trên, ánh mắt mà tím xanh nốt, anh còn sở hữu ình một đôi môi mỏng đỏ, trên tay anh cầm một cây đàn violong nữa. Đúng, anh chàng đó chính là Gia Huy. Còn cô gái kia mang khuôn mặt cực kỳ là baby, mái tóc màu hạt dẻ cùng với đôi mắt long lanh màu xanh ngọc làm cô nổi bật hơn.
- Gia Huy, Như Di, hai người về đây làm gì vậy?
- Tao về đây là có chuyện, không biết chuyện gì nhưng ba tao keu tao về gấp.
- Ừ.
- Mấy em hót gơ của mày đâu rồi.- Im lặng từ đầu đến giờ, bây giờ Như Di mới lên tiếng đùa giỡn.
- Đừng đùa với tao. Bây giờ không có hotgirl hay hotdog gì hết.- Mặt anh lãnh băng, không một giọt máu làm Như Di tái mặt.'
- Mày ăn nói cho đàng hoàng với vợ tao nha mày.- Nãy giờ nghe hai bên đấu khẩu mà Gia Huy không chịu làm hòa mà còn thêm dầu vào lửa.
- Biết rồi. Về.- Anh đứng dậy bước đi, chưa kịp để ai nói gì.
-...- Gia Huy lắc đầu ngán ngẫm. Gia Huy chắc chắn anh đang có chuyện không vui nên cũng không nói gì thêm mà kéo tay Như Di bước theo anh.
Anh, Gia Huy và Như Di bước lên xe. Anh bắt đàu nổ máy và lăn bước đi. Không khí trong này rất là căng thẳng, không ai nói với ai câu nào, mỗi người mỗi việc riêng. Anh thì chú tâm vào việc chạy xe, Gia Huy thì đùa nghịch với mái tọc hạt dẻ của Như Di, còn Như Di thì không chú tâm Gia Huy làm gì mà cứ chơi game trong ipad của mình.

Kít........
Lại là tiếng phanh gấp của chiếc BMW. Anh, Gia Huy và Di bước xuống xe. Anh không chịu nỗi khi ở với hai dưa trẻ con này mà lên tiếng:
- Tụi bay không về biệt thự tụi bây mà ở.
- Không thích.- Gia Huy đáp chắc nịch
- Vậy nếu tao không cho tụi bây ở?
- Ồ, anh Khôi đẹp trai cho tụi em ở đâu đi mà.
-...- Anh lắc đầu ngán ngẫm với tính tình trẻ con của Gia Huy.
Cả ba bước vào nhà và vè phòng của mình.
--------------END CHAPTER 18-----------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận