Họ cùng quay về. Reece lấy nước uống và đưa chai cho Brody.
“Họ luôn nói rằng ngay cả tên giết người hoàn hảo nhất cũng không thể làm được đến như vậy.”
Brody uống một ngụm to và trả lại chai nước cho Reece. “Họ nói rất nhiều chuyện và lúc này thì họ đã sai.”
“Thực sự là vậy. Nhưng cho dù cô ấy là ai thì cũng phải ở một nơi nào đó chứ. Hoặc thậm chí cô ấy còn có gia đình, có việc làm.”
“Có thể như thế.”
Cảm thấy hơi bực mình, Reêc thọc tay vào túi quần và nói tiếp “Thế thì cô ấy phải có quan hệ với ít nhất một người. Hắn giết cô ấy nghĩa là họ có quan hệ với nhau.”
“Có thể đã từng có thì đúng hơn. Có thể ngày hôm đó họ mới gặp nhau và cũng có thể họ quen nhau cả chục năm rồi. Họ có thể đến từ bất cứ nơi nào, California, Taxas, miền Đông hay thậm chí là nước Pháp.”
“Từ Pháp?” Reece ngạc nhiên hỏi lại.
“Người ở đâu mà chả có thể chém giết. Vấn đề là người nơi khác đến đây cũng chẳng kém gì người dân ở đây, thậm chí họ còn là những người tốt hơn. Wyoming còn ít người hơn cả Alaska mà.”
“Có phải vì thế mà anh đến đây không?”
“Có thể là một phần. Em làm việc ở đâu thì em là người dân ở đó thôi. Theo anh thì họ là người dân ở nơi khác đến đây cho dù họ là ai đi nữa.”
“Và họ đánh chết nhau chỉ vị họ bị lạc và hắn không thèm dừng lại để hỏi đường? Đó là hành động đáng trách của đàn ông. Nhưng em không nghĩ như vậy. Họ đến đó là vì họ có chuyện gì để nói hoặc để cãi nhau vì chuyện gì đó.”
Anh bắt đầu thấy thích cáhc nói chuyện của cô. Rất hiếm khi đều đặn. Cũng như khi nấu bếp, cô có thể làm bất kỳ thực đơn nào cùng một lúc.
“Đó chỉ là giả định chứ đâu phải là thực tế.”
“Đúng, đó là giả định và em giả định họ không phải là người Pháp.”
“Có thể là người Ý. Cũng khôgn thể bỏ qua người Latvi được.”
“Được. Hai người Lát vi bị lạc và cũng giống như bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới coi của quý của minh như chiếc la bàn, không thể đứng ra hỏi đường đi và cuối cùng thì mất hết uy lực.”
Anh trợn mắt kinh ngạc nhìn cô. “Đó là chuyện tối mật của đàn ông làm sao em biết được?”
“Hầu hết phụ nữ đều iết nhiều hơn các anh tưởng. Dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng bỏ xe lại, đi xuyên qua khu rừng ra bờ sông. Họ cãi nhau, đánh nhau và hắn giết cô ấy. Và vì là người Lát- vi sống ở miền núi hán xoá các dấu vết rất tài tình và sau đó đưa xác cô ấy ra xe rồi mang tận về quên chôn.”
“Em nên ghi lại những điều vừa nói.”
“Nếu đó là những chuyện nực cười vô nghĩa mà anh viết thì quả thực em vô cùng ngạc nhiên khi sách của anh được xuất bản.”
“Có thể anh bị bế tắc với ngườiPháp nhưng họ có thể là bất kỳ ai và đến từ bất kỳ đâu.”
Điều đó chỉ giúp xem xét vụ án cẩn thận hơn, trên phạm vi rộng hơn.
“Nếu hắn xoá được các dấu vết như vậy thị chắc chắn hắn phải là người có hiểu biết về việc đi lại và tìm dấu vết.”
“Rất nhiều người có thể làm được việc đó. Và cũng có thể bọn họ từng đến đay.”
Brody liếc nhìn xung quanh. Anh biết rất rõ địa hình ở đây, bởi vì anh đã đến đây, thấy thích và sử dụng nó trong tácphẩm của minh. Ở đây có rất nhiều hoa dại và hoa đồng tiền. Những bông kim ngân rực rỡ khi lan đến bất cứ đâu. Một nơi đẹp đẽ và mát mẻ.
Vào tháng sáu nó sẽ khoe hết sắc đẹp của mình.
“Bây giờ mới bắt đầu mùa du lịch.” Anh nói. “Nhưng mọi người đã bắt đầu đến đây có lẽ là để tránh sự đông đúc của mùa hè. hoặc cũng có thể họ đang trên đường đi đâu đó và ghé qua tranh thủ bách bộ. Thậm chí có thể là những người dân mà em gặp ở thị trấn và đã từng nếm các món ăn mà em nấu.”
“Quả là ý tưởng rất vui. Cám ơn anh”
“Em nhìn thấy hắn mặc đồ gì rồi. Vậy em có thể nhận ra nó không?”
“Mũ l¬ỡi trai màu cam, áo jacket đông hè màu đen. Ngày nào em cũng nhìn thấy loại áo đó nh¬ng em không nhìn rõ hắn, thậm chí có thể em đã phục vụ tận tay hắn món súp nh¬ng vẫn không thể nhận ra hắn. Không hiểu tại so em lại… ối lạy Chúa.” Cô hốt hoảng kêu lên.
Anh cũng nhìn thấy gấu, thậm chí anh còn nhận ra tr¬ớc cả cô. “Nó không để ý đến em”
“Và anh biết điều đó bởi vì anh là bác sỹ tâm thần của loài gấu?” Tuy nhiên cô cảm thấy không sợ lắm. “Trời ơi, nó to quá”
“Anh từng gặp những con còn to hơn”
“Tốt đối với anh. Này, chúng ta không đ¬ợc chạy đâu đấy nhé.”
“Không. Làm nh¬ thế sẽ chỉ làm nó chú ý và đ¬ổi theo cho đến khi nào bắt đ¬ợc chúng ta. Cứ nói chuyện, đi lại, tránh xa ra một chút. Nó nhìn thấy chúng ta rồi.”
Vâng, cô thầm nghĩ và bắt đầu thấy lo sợ. “Nh¬ vậy có tốt không?”
Cô lờ mờ nhớ ra trong sách h¬ớng dẫn đó, không có gì khó cả. Cô sẽ ngã ngay xuống đất bởi vì nó tấn công thì cô cũng chẳng chạy kịp.
Cô ch¬a kịp kiểm tra gợi ý của sách h¬ớng dẫn thì con gấu dừng lại nhìn họ một lúc lâu và rồi bỏ đi.
“Nó xấu hổ đấy.” Brody lên tiếng.
“Đúng vậy, ý t¬ởng tuyệt vời. Em phải ngồi xuống đây.”
“Tiếp tục đi đi. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy gấu hay sao?”
“Lần đầu tiên em nhìn thấy nó gần nh¬ thế.” Cô đ¬a tay lên ôm ngực để đảm bảo chắc chắn rằng tim cô vẫn còn đập trong đó. “Để tránh gấu, nh¬ trong sách h¬ớng dẫn nói thì phải nhịn thở. Em nghĩ nó rất đẹp theo cách riêng đến phát khiếp của nó.”
“Có điều này, nếu có xác chết quanh đây mà nó ngửi thấy, nó sẽ hung dữ hơn rất nhiều. Nh¬ thế có nghĩa là quanh đây không có xác chết hoặc nếu không thì hắn đã chôn rất sâu”.
Cô nuốt n¬ớc miếng rất sâu và mạnh nh¬ để lấy lại bình tĩnh. “Lại những ý t¬ởng hay nữa đối với em. Chắc chắn em sẽ phải uống một ly r¬ợu, một ly thật to.”
Cô cảm thấy an toàn hơn khi trở lại xe và cũng thấy vô cùng mệt mỏi. Cô muốn ngủ một lát. Giá mà có một căn phògn yên tĩnh, một chiếc chăn ấm thì tốt biết mấy.
Anh khởi động xe và cô nhắm mắt lim dim rồi cô trôi vào giấc ngủ mệt nhọc lúc nào không biết.
Cô ngủ rất im lặng, bình thản, không hề cựa quậy chút nào. Đầu cô dựa trên góc giữa thành ghế và cửa xe, hai tay vẫn để trên lòng.
Anh sẽ phải làm gì với côbây giờ?
Anhcũng không rõ,vì vậy anh lái xe đi lòng vòng để kéo dài quãng đ¬ờng trở về thị trấn.
Cô không chỉ làm những gì thuộc về bổn phận của mình. Rất nhiều ng¬ời se không làm đ¬ợc nh¬ cô. Họ sẽ cho rằng trách nhiệm của mình đã xong khi trình báo về vụ án.
Nh¬ng cô thì không.
Anh cảm thấy vui vui khi nghĩ đến việc cô phải kiểm tra ở bệnh viện tâm thần. Nghe cách cô nói anh có thể cảm nhận cô coi đó là sự đầu hàng.
Nh¬ng anh thì lại coi đó là sự dũng cảm.
Cô cho rằng những chuyến đi của cô từ thành phhố Boston nh¬ những chuyến bay nh¬ng anh thì lại coi đó là những chuyến đi biển. Cũng nh¬ anh khi rời khỏi thành phố Chicago, một chuyến bay thể hiện sự sợ hãi và chạy trốn. Còn một chuyến đi biển ¬? Nó là một chuyến đi. Anh cần có những chuyến đi nh¬ thế để tìm hiểu và làm những công việc mà anh muốn làm, sống theo cách của anh với những khoảng thời gian của chính mình.
Theo cách nhìn nhận của anh, Reece Gilmore cũng nh¬ vậy. Chỉ có điều cô mang quá nhiều hành lý theo mình.
Anh chả bao giờ lo sợ cuộc sống của mình sẽ ra sao nh¬ng anh hoàn toàn có thể m¬ờng t¬ợng ra nó. T¬ởng t¬ợng là công việc anh đang làm, cũng chỉ đơn giản nh¬ việc anh t¬ởng t¬ợng ra một con ng¬ời trong hốt hoảng, đau đớn, bối rối khi nằm trên gi¬ờng bệnh. Chả việc gì phải nghi ngờ sự minh mẫn tỉnh táo của mình, hãy cứ để cho nó đ¬ợc phát sáng, có rất nhiều việc mà một con ng¬ời bình th¬ờng phải làm.
Và cô đã kéo anh vào việc nay dù không hề dễ dàng chút nào. Anh không phải koại ng¬ời hành động kiểu lợn lành chữa thành lựon què. Cái gì thuộ cvề tự nhiên thì phải để nguyên trạng nh¬ thế, con ng¬ời càng ít can thiệp vào càng tốt.
Nh¬ng trong việc này thì anh đã tham gia rồi. Không phải vì anh có liên quan một chút đến việc chứng mặc dù nh¬ thế đã là đủ trách nhiệm của một ng¬òi dân.
Cô đã lôi kéo anh. Không phải vì sự yếu ớt của cô mà chính là chút sức mạnh còn lại mà cô đang cố sử dụng hết để chống lại cái ác. Anh phải tôn trọng điều đó cũng nh¬ anh phải công nhận trong cô cũng có sự hấp dẫn nào đó đối với anh.
Anh ch¬a bao giờ nghĩ sẽ chọn mẫu ng¬ời nh¬ cô. Một con ng¬ời gầy còm yếu đuối thích đ¬ợc yêu th¬ơng dỗ dành mà anh thì lại không có đủ kiên nhẫn để làm việc đó.
Anh thích một ng¬ời thông minh, nhanh nhẹn, khoẻ manh, luôn bận rộn với cuộc sống của mình. Nh¬ vậy sẽ không mất nhiều thời gian của anh.
Có thể tr¬ớc khi bị th¬ơng cô cũng là con ng¬ời nh¬ vậy và biết đâu cô sẽ lại quay về đ¬ợc với con ng¬ời vốn có của mình cho dù không đ¬ợc trọn vẹn. Anh nghĩ sẽ rất vui khi chứng kiến cảnh cô v¬ợt qua đ¬ợc những gì ở hiện tại và ngoái nhìn lại thành quả của mình.
Anh trong lúc miên man suy nghĩ anh vẫn tiếp tục lái xe để cô ngủ. Anh ngắm nhìn dãy núi Tetons mọc sừng sững trên thảo nguyên. Không hề có dốc thoải cũng nh¬ không có ngọn đồi thấp l¬ng chừng nào để làm giảm bớt đi nét sừng sững của nó.
Tuyết vẫn bao phủ trên đỉnh núi. Màu trắng cùng màu xanh và màu xám của nền trời nh¬ tạo ra một mảng không gian thứ hai.
Anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên anh nhìn thấy quang cảnh đó và ấn t¬ợng đến thế nào mặc dù anh vẫn tự hào coi mình không phải là con ng¬ời của nội tâm. Dãy Rockies cao lớn hơn, những dãy núi ở miền Đông thì thoai thoải hơn, còn những dãy núi ở đây, ở cái noi mà anh đã coi là nhà mình thì lại vô cùng hoang sơ.
Có lẽ anh đến đây bởi anh sẽ không phải chịu cảnh chen lấn xô đẩy ở khắp mọi nơi. Nh¬ng dù sao thì những ngọn núi kia cũng là phần th¬ởng rất lớn với anh rồi.
Anh chạy xe trên con đ¬ờng vắng vẻ hai bên là những vạt ngải đắng, thỉnh thoảng lại có mấy con bò rừng đứng nhìn trừng trừng. Đây đó trên đ¬ờng anh còn thấy những con thú lông bờm xờm, một vài con bê non, có lẽ chúng vừa mới ra đời đang quấn sau l¬ng mẹ chúng.
Anh biết Reece sẽ rất thích nhìn cảnh này nh¬ng anh vẫn để cô ngủ.
Chẳng bao lâu nữa khu thung lũng này sẽ nở rực hoa d¬ới ánh nắng mặt trời mùa hè, tạo nên màu sắc cực kỳ sặc sỡ cùng với những vạt ngải đắng. Anh t¬ởng t¬ợng với khung cảnh bao la đầy màu sắc nh¬ thế thì cả con ng¬ời lẫn súc vật đều khó có thể tìm ra đ¬ợc một ngôi mộ cho dù ng¬ời ta có cố gắng đào bới, tìm kiếm.
Anh cho xe rẽ vào đ¬ờng thị trấn Angel’s Fist hai bên đ¬ờng là những dãy d¬ơng và thông. Reece thì thào run rẩy trong khi ngủ và liếc mắt sang nhìn cô, anh thấy cô bắt đầu run.
Anh dừng xe lại giữa đ¬ờng và cầm tay cô gọi: “Dậy đi em”.
“Không”. Cô choàng tỉnh dậy nh¬ vận động viên chạy đ¬ờng dài bật khỏi vạch xuất phát. Nắm tay cô vung mạnh ra ngoài và anh nhanh chóng nắm lại.
“Em đánh anh anh sẽ đánh lại đấy.” Brody dịu dàng nói.
“Gì? Anh nói gì?” Cô nhìn trừng trừng nắm tay mình đang bị anh giữ.. “Em ngủ gật? Có phải em đã ngử gật không?”
“Nếu không phải thì em quả là rất giỏi đóng kịch trong một giờ qua”.
“Em đánh anh à?”
“Em chỉ ra đòn thôi và đừng làm nh¬ vậy nữa.”
“Em sẽ không làm thế.” Cô trấn tĩnh lại. “Anh thả tay em ra đ¬ợc không?”
Anh thả tay ra để cô rút tay về đặt trên lòng. “Em luôn giật mình tỉnh giấc kiểu nh¬ thế à?”
“Em không biết. Đã lâu lắm rồi- cũng không nhớ bao lâu nữa- em mới ngủ mà có ng¬ời ở bên cạnh. Em nghĩ em cảm thấy thoải mái hơn khi có anh ở bên.”
“Thoải mái, đ¬ợc thoải mái.” Anh nh¬ớng mày có vẻ giận dỗi.. “Tại sao em cứ nhắc đi nhắc lại mấy từ đó nhỉ. Chắc anh phải làm thay đổi cái đầu của em thôi.”
Cô mỉm c¬ời. “Lòng tốt của anh sẽ không làm phụ nữ bị tổn th¬ương đâu.”
“Vậy sao?”
“Ý em muốn nói là tổn thương về thân thể. Anh làm tổn thương trái tim của bạn minh nhưng lại không làm cô ấy phải bực tức. Anh làm sụp đổ lòng tự trọng của cô ấy với những câu nói mà bây giờ nghĩ đến em mới thấy chối như nhai phải sạn. nhưng dù sao em vẫn rất cảm kích vì anh đã để em ngủ. Em đã…Ôi, ồ nhìn kìa.”
Cô chợt hồi tưởng lại giấc mơ xấu vừa qua nhưng khung cảnh hiện ra phía trước khiến đầu óc cô như nhẹ bẫng. Rất ấn tượng, cô cởi dây an toàn, mở cửa xe và bước xuống. Làn gió thổi hơi lạnh phả khắp người cô.
“Khung cảnh thật hoang sơ, ấn tượng và rùng rợn. Tất cả đểu như bày ra, chiếm hết cả không gian, hình như chúng vừa mới ở đâu đến, nối đuôi nhau xuất hiện. Em thích sự xuất hiện bất ngờ này.”
Cô đi ra phía trước, đứng dựa vào thùng xe và tiếp tục ngắm nhìn. “Ngày nào em cũng đứng bên cửa sổ xem chúng hoặc trên đường đi làm. Nhưng cảm giacs lúc đó không giống như ở đây, không có nhà cửa mà cũng không có người.”
“Anh là người ở đây.”
“Anh hiểu ý em muốn nói gì mà. Ở đây ngắm nhìn chúng anh sẽ cảm thấy hết giá trị con người.”
Cô đứng ngắm và hài lòng vì anh đã cùng chia sẻ với cô. “Khi mới đến đây em nghĩ mình sẽ chỉ tạm thời ở lại tìm một việc gì đó để làm và rồi lại ra đi. Nhưng mỗi buổi sáng thức dậy ngắm nhìn hồ nước và thấy quang cảnh *** bóng xuống đó khiến em không thể đến quyết định ra đi nữa.”
“Thế thì em cần tìm một nơi nào đó để ở.”
“hiện tại em chưa nghĩ đến chuyện đó. Nhưng em nghĩ sau này em sẽ tiếp tục đi về miền Đông. Có thể không phải là Boston mà là Vermont. Em đã đi học ở đó nên cảm thấy quen thuộc hơn. Em rất nhớ màu xanh ở đó, màu xanh đặc trưng của vùng biến phía Đông.”
“Những đồng cỏ xanh tươi, thung lũng nở đầy hoa và đầm lầy, tất cả tạo thành một bức tranh tuyệt vời.”
“Đúng thế, nhưng ở đây cũng vậy. Còn hấp dẫn hơn cả ly rượu em vừa ao ước lúc trước.” Cô ngả đầu ra sau nhắm chặt mắt và hít thở.
“Đôi khi nhìn em cúng giống như thế khi em nấu ăn.”
Cô mở mắt, ánh mắt màu nâu của người mang dòng máu Tây Ban Nha. “Vậy sao? Anh bảo em giống cái gì?”
“Rất thoải mái, yên bình và hạnh phúc.”
“Em nghĩ đó là khi em cảm thấy tự tin. Sự tự tin sẽ làm em cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. Ước gì em luôn được như thế. Sau sự kiện đó em không thể nấu ăn được nữa. Hình như nó đã đánh cắp mất khả năng đó của em. Nhưng bây giờ thì em bắt đầu lấy lại được rồi. Có tiếng chim hót kìa, chúng ở đâu vậy?”
Anh cũng không hề để ý đến tiếng chim cho đến khi cô hỏi. Cô quay người nhìn ngó xung quanh hai mắt mở thật to nắm chặt cánh tay anh và chỉ “Anh nhìn kìa, ôi...!”
Brody nhìn theo và thấy một đàn vài con bò rừng đang rong ruổi đi qua bãi ngải đắng. “Chắc đây cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy chúng phải không?”
“Cũng như con gấu, em đã nhìn thấy chúng rồi nhưng đứng nhìn như thế này thì chưa. Phấn khích hơn nhiều. Ôi, anh nhìn kìa, con của nó.”
Giọng cô trầm trồ như muốn kéo dài mãi.
“Tại sao phụ nữ lại luôn có giọng nói như vậy khi nhắc tới con cái?”
Cô thẹn thùng đập mạnh vào tay anh. “Nhìn chúng rất yêu. Thế mà sau này chúng lớn to ghê.”
“Và thể là em rán chúng trên giàn phải không?”
“Kìa anh, thực sự em đang cảm thấy rất thoải mái ở đây. Nhìn chúng em chợt thấy thích được cưỡi ngựa hơn là đi chiếc SUV. Em muốn xem cả con linh dương nhưng trước hết em phải học cưỡi một con gì đó đã.”
“Em muốn cưỡi linh dương hay sao?”
“Không.” Cô lại cười rất thoải mái. “Đúng ra em thích ngắm linh dương trong khi cưỡi ngựa. Nhưng em chưa biết cưỡi ngựa.”
“Chả phải Lo đã đề nghị dạy em rrồi sao?”
Cô thọc tay vào túi trong khi mắt vẫn ngắm nhìn đàn thú. “Không phải thực sự ạnh ta thích thế đâu. Nhưng có thể em cũng sẽ tham gia- ý em nói bài học cưỡi ngựa- nếu anh ta biết cách cư xử.”
“Em luôn thích bạn trai phải biết cách cư xử sao?”
“Không hẳn như thế. Nhưng đối với anh ta thì phải như vậy.”
“Chuông báo thức sẽ chẳng bao giờ kêu nếu nó được lên dây cót”, anh đặt tay hai bên hông cô và kéo về phía mình.
“Kìa anh Brody.”
“Em không ngớ ngẩn, em cũng khônghề chậm hiểu chút nào. Trạng thái hốt hoảng lo sợ hoàn toàn khác. Em không định nói với anh rằng em không nhận ra chuyện gì sắp đến đấy chứ?”
Trái tim cô đập rộn ràng, có chút gì đó sợ hãi nhưng không phải hoàn toàn như vậy. “Đã lâu lắm rồi trong đầu em không có ý nghĩ đến chuyện đó. Em nghĩ nó đã bị lãng quên trong em rồi.”
“Nếu em không còn hứng thú gì nữa thì em phải thể hiện cho rõ ràng.”
“Tất nhiên là em còn hứng thú chứ. Chỉ là...ối”
Chưa kịp nói hết câu anh đã nắm tay cô nhấc lên. “Em nên tranh thủ hít thở đi. Chúng ta sắp phải nhìn thở đấy.”
Cô không thể hít thở, đầu óc như trống rỗng. Nụ hôn quá nhanh và bất ngờ khiến bầu không khí trong lành và mát mẻ mà cô đang hít thở bỗng trở nên nóng bỏng. Miêng anh không hề biết nhẫn nại, nhẹ nhàng, không thuyết phục cũng không cám dỗ cô. Nó chỉ làm những gì nó muốn. Cảm giác bị cuốn trôi tan ra thành từng mảnh khiến cô choáng váng, buông xuôi.
Rất nóng, rất cứng và tham lam. Hình như cô quên mất cảm giác người đàn ông thềm khát mùi vị của cô để thoả mãn mình.
Ngay cả khi cô còn đang phân vân không hiểu trong cô có còn gì để làm anh thoả mãn nữa hay không thi hai tay cô đã ôm chặt cổ anh. Tay anh ôm hông cô và ép chặt vào người mình.
Trái tim cô rộn ràng thổn thức cạnh trái tim anh và cô bắt đầu run. Miêng cô cũng khao khát không kém gì anh, tay cô không hề rời cổ anh. Không phải cảm giác sợ hãi khi anh hăm hở trên môi cô mà là sự xúc động do thèm khát dâng trào.
Anh là người ham muốn nhiều hơn, có lẽ vì vậy mà anh kéo cô lên cho đến khi cô ngồi lên thùng xe phía trước và rồi anh ép người vào, hành động nhiều hơn nữa.
Cô không còn làm chủ được mình nưa. Có thể sau này cô sẽ phải lo lắng nhưng bây giờ thì cô hoàn toàn đi theo tiếng gọi của bản thân và hai chân cô kẹp chặt ngang hông anh.
“Sờ vào người em đi.” Cô thì thầm gấp gáp “Bất kỳ đâu, bất kỳ chỗ nào cũng được.”
Bàn tay anh lần mò dưới chiếc áo len cho đến khi chạm vào ngực cô. Cô oằn ngưòi lên rên rỉ đòi hỏi. Bàn tay anh rất rắn và khô ráp cũng như bộ phận cơ thể kia của anh rất cứng và thẳng. Mỗi khi anh chạm vào người cô lại cảm thầy như đau đớn, bầm tím nhưng rất mêmf mại và tuyệt diệu.
Cô đáp lại cũng không kém, thậm chí còn ngoài sự mọng đợi của anh. Và ngay trên thùng xe anh gạt bỏ tất cả những gì vướng víu không cần thiết trên người cô cho đến khi sự nóng bỏng dâng trào kia vơi đi.
“Em nghỉ đi”. Bàn tay anh nắm tay cô bây giờ đã không còn chặt như trước nữa. “Em nghỉ một chút cho hồi phục đi”.
Cô chỉ nghe văng vẳng tiếng anh trong khi cảm xúc vẫn cuộn trào trong đầu cô. “Vâng, vâng. Ôi, chúng ta không thể, chúng ta không nên...”
“Chúng ta đã làm rồi và chắc chắn là sẽ tiếp tục chỉ có điều chúng ta không phải là những đứa trẻ chỉ mới mười sáu tuổi nữa nên việc đó sẽ không diễn ra trên thùng xe như thế này.”
“Không, đúgn thế.” Có phải đây là nơi họ đang ở bên nhau? Cô cố nhỏm dậy và tập trung “Lạy Chúa, chúng ta đang ở giữa đường. ĐI thôi, anh phải đi ngay thôi.”
Cô nhảy xuống, dùng tay quấn lại mái tóc rối và cài lại áo.
“Nhìn em như vậy được rồi.”
Nhưng cô không cảm thấy tự nhiên mà thay vào đó là cảm giác mất mát nhưng chưa mất mát hoàn toàn. “Chúng ta không thể...em chưa sẵn sàng...Làm như vậy không pảhi là việc làm tốt.”
“Anh không yêu cầu em phải cưới anh và sinh con cho anh cô bé mảh mai ạ. Một nụ hôn là việc làm tốt nhưng ngủ với nhau còn tốt hơn.”
Cô xoa hai thái dương than thở “ Em không biết nghĩ gì cả, đầu sắp nổ tung rồi.”
“Nhưng chỉ mấy phút trước đây thì bộ phận khác trên cơ thể em muốn nổ tung.”
“Thôi nào, anh có thể dừng lại được không? Tại sao chúng ta lại ở đay nói chuyện quan hệ nam nữ trong khi một người vừa bị giết?”
“Cho dù chúng ta có ngủ với nhau hay không thì cô ấy cũng không thể tồn tại mãi được. Nếu em cần thời gian suy nghĩ về chuyện đó thì em có thể suy nghĩ vài ngày. Nhưng nếu em nghĩ rằng sau đó chúng ta sẽ không đến với nhau nữa thì em quả là cô bé ngớ ngẩn”.
“Em không ngớ ngẩn.”
“Cứ xem đi, anh nói đúng đấy.” Và anh đi vòng xuống cửa xe.
“Brody, chờ một chút nào.”
“Để làm gì?
Cô nhìn anh chừng chừng. Một con người cao lớn, rất đàn ông và phong trần như được tô vẽ thêm dưới bóng của những dãy núi Tetons. “Em không biết. Em hoàn toàn không biết gì hết.”
“Được, chúng ta quay về. Anh muốn có một ly bia.”
“Em không ngủ với bất kỳ người đàn ông nào mà em gặp.”
Anh đứng dựa vào thành xe đã mở cửa. “Theo như lời em nói thì em đã không ngủ với ai trong vòng hai năm qua.”
“Đúng. Nếu anh nghĩ anh sẽ lợi dụng sự thiếu vắng của em...”
“Chắc chắn rồi. Anh cười có vẻ châm chọc cô và ngồi vào xe.
Cô đi vòng qua ghế bên, ngồi vào và cự lại. “Đúng là cuộc nói chuyện nực cười”.
“Vậy thì im lặng đi.”
“Không hiểu tại sao em lại thích anh.” Cô thì thầm. “Có thể là không. Chẳng qua em chỉ đáp lại vì đã lâu rồi em không quan hệ gần gũi với đàn ông.”
“Sao em không nói luôn là em không được đưa lên giường?”
“Đúgn thế. Em thì không lịch sự trong sử dụng từ ngữ như anh. Nhưng việc em đáp lại anh như thế không có nghĩa là em sẽ để anh bế em lên giường đâu.”
“Anh không có ý định dùng gậy đập vào đầu em rồi túm tóc em lôi đi.”
“Biết đâu được.” Cô lóngngóng lấy chiếc kính râm ra đeo. “Mặc dù em rất cảm ơn anh đã tin và ủng hộ em nhưng em...”.
Anh đạp mạnh phanh khiến người cô lao về phía trước. “Việc gì ra việc đó.” Giọng ạnh trở nên lạnh lùng đáng sợ. “Em đừng nói như thế.”
“Em...” Cô ngập ngừng hít thở thật sâu khi anh tiếp tục cho xe đi. “Thật xấu hổ, anh nói đúng, thật xấu hổ cho cả hai chúng ta. Em nói với anh rồi, bây giờ em không thể suy nghĩ gì cả. Người em nôn nao, đầu óc quay cuồng. Em không thể kiềm chế nổi, em sợ hãi và bị kích thích. Bây giờ em rất đau đầu.”
“Em uống thuốc giảm đau và nằm xuống đi. Nhớ nói với anh khi nào em bị kích thích.”
Reece trừng trừng nhìn dãy núi trước mặt. “Hai ngày hôm nay là hai ngày kỳ lạ nhất trong đời em.”
“Kể cho anh nghe đi.”
“Em muốn nói chuyện với cảnh sát trưởng. Anh đưa em tới đó.”
“Chúng ta nên về nhà uống thuốc và gọi điện cho anh ấy.”
“Em muốn nói chuyện trực tiếp với anh ấy. Cho em xuống.” Cô nhắc lại khi họ về đến thị trấn Angel’s Fist. “Anh cứ đi uống bia đi.” Brody không hề tỏ thái độ gì khiến cô quay sang anh giận dữ. “Em không yêu cầu anh đi cùng với em. Em không muốn. Nếu cảnh sát trưởng không thấy rằng em có thể làm chủ được mọi chuyện thì anh ấy sẽ không tin em.”
“Em phải bình tĩnh.”
“Em sẽ cố gắng.”
Khi đến trứoc cửa văn phòng cảnh sát trưởng, anh nhìn cô với vẻ nghi ngờ. “Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Anh hỏi gì?”
“Em sẽ cho anh ăn mà.”
“Ồ, em quên mất. Em sẽ nghĩ xem có món gì đó không.”
“Nghe có vẻ ngon đấy. Em đi nhanh đi cho xong chuyện và ngủ một lát đi. Nhìn em sắp gục ngã rồi đấy. ”
“Đừng đùa nữa. Anh làm đầu em rối tung lên bây giờ.”
Cô ngồi nán lại một lát rồi lấy tuis quờ tay mở cửa xe.
“Có vấn đề gì sao?”
“ không, em tưởng anh hôn tạm biệt em.”
Môi anh bặm lại khi liếc nhìn cô. “Reece này, anh nói nghiêm túc đấy. Chúng ta sẽ quan hệ lâu dài vơis nhau chứ?”
“Anh đúng là đồ ngớ ngẩn.” Nhưng cô bật cười, mở cửa xe bước ra. “Nếu anh muốn quan hệ lâu dài với em thì phải mang theo nhẫn”. Cô ngoái đầu vào trong và nói tiếp. “Và hoà tulip- em rất thích những thứ đó.” Cô đóng sầm cửa bước đi.
Sự phấn khích còn theo cô đến cửa văn phòng cảnh sát trưởng và chỉ khi mở cửa bước vào cô mới bắt đầu thấy hồi hộp.
Có mùi cà phê mốc và mùi hôi của chó bị ướt lông. Cô nhận ra ngay nơi phát ra các thứ mùi ẩm mốc trên chiếc quầy nhỏ đặt bên trái phòng. Thứ mùi đó bay ra từ chiếc bình đựng cà phê trông đen như bùn. Bên cạnh hai chiếc bàn làm việc ghép lại với nhau- có lẽ là nơi làm việc của các nhân viên phó- là con chó đang nằm trên nền nhà ngáy.
Chỉ một bàn có người ngồi. Đó là anh chàng tóc đen, để râu dê, ánh mắt khá vui vẻ. Reece còn nhớ tên anh ta là Denny Darwin rất thích món trứng rán kỹ và món thịt xông khói gần cháy.
Anh ta ngước lên khi thấy cửa mở và có vẻ hơi giật mình. Nhìn cách anh ta vội vã bấm bàn phím cô biết không phải anh ta đang làm việc công.
“Chào cô Gilmore”
“Tên tôi là Reece.” Nhìn anh ta không trẻ hơn cô là mấy, khoảng hai lăm tuổi, nét mặt khá tươi mặc dù để râu dê. “Tôi muốn nói chuyện với cảnh sát trưởng nếu anh ấy có ở đây.”
“Được thôi, anh ấy đang có ở trong văn phòng. Cô vào đi.”
“Cám ơn anh. Chú chó đẹp quá.” Cô dừng lại một chút nhìn kỹ hơn. “Tôi nhìn thấy nó rồi. Nó là con chó đã bơi xuống hồ.”
“Tên nó là Moses, con chó của Abby Mardson, con gái thứ hai của cảnh sát trưởng.”
“Vâng, cô bé ném bóng xuống hồ cho nó bơi xuống lấy.”
“Nó thường theo chúng tôi khi bọn trẻ đến trường. Hôm nay cũng vậy.”
Moses mở một mắt nhìn Reece và hơi quẫy đuôi có vẻ mừng.
“Chúng tôi thường hầm xương ở nhà hàng. Nếu Moses ăn thì anh cứ bảo tôi.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
“Chào Moses.”
Cô đi qua gian ngoài theo hướng Denny chỉ. Ngay ngưỡng cửa bước ra hành lang còn có một bàn nữa cho phạm nhân ngồi.
Phía cuối một đầu hành lang có hai phòng mở cửa không có ai làm việc, phía đầu bên kia một phòng ghi là nhà kho và một phòng rửa mặt. Đối diện với nhà kho là văn phòng của Rick cũng đang mở cửa.
Anh ta đang ngồi làm việc sau chiếc bàn tồi tàn quay mặt ra cửa sổ phía sau đủ để ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Ngoài điện thoại và máy tính như mọi người, trên bàn còn có hai khung ảnh, mấy tập hồ sơ và một chiếc ca màu đỏ tươi đựng các loại bút.
Chiếc giá cũ ở góc phòng treo mũ và áo choàng của Rick. Tường nhà treo đầy hình các siêu sao điện ảnh như John Wayne, Clint Eastwood, Paul Newman.
Rick đứng dậy khi thấy Reece ngập ngừng ngoài ngưỡng cửa. “Vào đi Reece, tôi đang định gọi điện lại về nhà cô.”
“Lẽ ra tôi nên lắp máy trả lời tự động. Anh có thể nói chuyện với tôi vài phút không?”
“Được thôi, cô ngồi đi. Cô muốn dùng chút cà phê khét tiếng nhất của bang Wyoming này không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh. Không biết anh đã có tin gì mới chưa?”
“Tin vui là tất cả các đối tượng ở thị trấn Angel’s Fist này đều đã được kiểm tra kể cả khách du lịch mới đến đây vài ngày. Không có ai bị mất tích phù hợp với người phụ nữ mà cô mô tả.”
“Chưa ai biết là cô ấy mất tích cà. Mới có một ngày trôi qua mà.”
“Có thể, tôi sẽ tiếp tục kiểm tra.”
“Anh cho rằng tôi chỉ tưởng tượng ra chuyện đó.”
Rick đi ra đóng cửa sổ và quay lại ngồi trên mép bàn. Vẻ mặt anh rất điềm tĩnh và nhẫn nại. “Tôi chỉ có thể nói với cô những gì tôi biết. Ngay bây giờ tôi chỉ có thể nói không có ai trong thị trấn mất tích cả. Tất cả các khách du lịch ở đây kể cả những người mới đến ngày hôm qua đều còn sống. Tôi còn biết trong phạm vi trách nhiệm của tôi rằng mới hai năm trước cô đã gặp chuyện rắc rối với bản thân.”
“Chuyện đó chẳng liên quan gì với việc này cả.”
“Có thể có đấy. Bây giờ tôi muốn dành thời gian nghiên cứu lại toàn bộ sự việc đó. Có thể cô nhìn thấy hai người cãi nhau như lời cô nói thậm chí có cả hành động chân tay. Nhưng cô đứng cách đó rất xa ngay cả khi cô sử dụng ống nhòm. Tôi muốn cô suy nghĩ lại xem liệu có phải cả hia người bọn đều đã rời khỏi chỗ đó hay không.”
“Cô ấy bị giết rồi.”
“Bây giờ hãy cùng nhìn lại nhé, cô ở mé bên kia con sông, chắc chắn cô không thể lấy được ví của cô ấy đúng không?”
“Không thể, nhưng…”
“Tôi đã xem báo cáo của cô vài lần rồi. Cô nhảy xuống và chạy đi tìm Brody. Phải mất khoảng nửa giờ cô mới đến đó được. Liệu trong thời gian đó cô ta có dậy được và bỏ đi không? Có thể cô ấy vẫn tức giận, bị bầm tím trên người nhưng vẫn còn sống và khoẻ mạnh.”
Reece thầm nghĩ, ly nước không vơi mà cũng chẳng đầy đâu. Nó chỉ là ly nước và chính cô đã nhìn thấy nó. “Cô ấy bị giết. Nếu cô ấy bỏ đi thì anh sẽ giải thích thế nào khi ở đó không còn chút dấu vết nào?”
Rick im lặng một lúc và rồi vẫn với giọng đều đều nhẫn nại khiến Reece cảm thấy như kiến đốt trong bụng. “Cô không phải là ngưòi ở khu vực này và lần đầu tiên cô đi lên con đường đó. Cô bị sốc và thất vọng trong khi đó con sông lại rất dài nên có thể cô nhớ nhầm vị trí. Khỉ gió, từ đó đến chỗ Brody không dưới nửa dặm đường đâu.”
“Tôi không nghĩ mình ở cách xa như thế.”
“Tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi. Nếu xoá dấu vết thì sẽ có rất nhiêuf công việc hắn phải làm . Tôi cũng đã đi kỉem tra các bệnh viện gần nhất và họ không hề xác nhận có điều trị người phụ nữ nào bị thương ở đầu hay ở cổ phù hợp với mô tả của cô. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục đi kiểm tra.”
Cô bực tức đứng dậy. “Anh không nghĩ rằng tôi nhìn thấy chuyện gì cả.”
“Cô sai rồi. Tôi cho rằng cô nhìn thấy chuyện gì đó khiến cô sợ hãi nhưng tôi không thấy có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy đó là vụ giết người. Theo tôi cứ để tôi tiếp tục theo dõi chuệyn này, tôi sẽ gọi cô khi cần. Cô cứ tạm gác lại chuyện này. Đến giờ tôi phải về nhà với vợ con. Tôi sẽ cho cô đi nhờ.”
“Tôi muốn đi bộ để quên đi những chuyện vừa qua.” Cô bước ra cửa và ngoái lại. “Người phụ nữ đó bị giết, thưa cảnh sát trưởng. Và tôi không thể gác lại chuyện đó.”
Cô bỏ đi và Richard Mardson thở phào lắc đầu. Anh đã làm tất cả những gì có thể và đó là tất cả những gì người ta có thể yêu cầu đối với một ngưòi đàn ông.
Bây giờ thì anh sẽ dắt chó về nhà ăn tối với vợ và các con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...