Thiên Thần Tan Vỡ

Cơn bão đầu mùa làm băng tuyết dày hơn

khiến mặt hồ trở nên xám xịt đầy bọt. Người

dân địa phương dừng xe trượt tuyết đi quét

tuyết trong khi bọn trẻ con trong những bộ quần

áo ấm mùa đông tập trung quanh hồ chơi trò

xây người tuyết.

Lynt vào nhà hàng Joanie giải lao để lấy lại hơi

ấm trong khi miệng vẫn liên tục lẩm bẩm than

phiền vì gió quá to.

Reece đã chứng kiến cảnh tượng đó khi cô đi

làm vào buổi sáng. Gió thổi ào ào lướt qua mặt

hồ làm bay tứ tung những mảng băng tuyết mới

hình thành.

Băng tuyết bay đập vào cửa sổ rát rạt. Nhà

hàng mất điện và đích thân Joanie phải mặc áo

ấm, đi ủng ra ngòai chạy máy phát.

Tiếng máy nổ cộng với tiếng gió và tiếng ồn phát

ra từ chiếc máy xúc tuyết của Lynt khiến Reece

như muốn điên đầu.

Tuy nhiên, mọi người vẫn lũ lượt kéo vào nhà

hàng. Lynt tắt máy chiếc máy xúc tuyết bước

vào và gọi một bát to thịt trâu hầm. Carl

Sampson mặt vẫn đỏ ửng vì gió lạnh bước vào

ngồi cùng bàn với Lynt ăn ngấu nghiến chiếc

bánh mì thịt và hai chiếc bánh nhân táo.

Khách vào rồi lại ra. Nhưng cũng có người ngồi

nán lại. Họ đến đây để dùng bữa và cũng muốn

tìm bạn để nói chuyện. Có cái gì đó trong bụng

và đuợc nói chuyện với mọi người sẽ ấm áp

hơn. Trong khi cô làm thức ăn phục vụ mọi

người, Reece cũng thấy thèm được nói chuyện.

Nhưng sẽ chẳng có ai để cô nói chuyện khi hết

ca làm. Reece đến cửa hàng tạp hóa mua một

đôi pin dự trữ đề phòng có lúc cần dùng.

Mùa đông đang thể hiện nốt chút sức mạnh tàn

phá cuối cùng của nó.” Mac nói khi đưa cho cô

đôi pin. “ Chúng ta sẽ phải điều chỉnh lại thôi.

Sắp hết bánh mỳ, sữa và cả trứng rồi. Tại sao

người ta cứ đổ xô đi mua những thứ đó khi có

bão nhỉ?”

“Tôi nghĩ chắc họ muốn làm món bánh mỳ

nướng kiểu Pháp.”

Mac cười “Chắc là vậy. Công việc của cô ở chỗ

Joanie thế nào? Từ lúc bão đến giờ tôi chưa có

thời gian tới đó. Tôi cũng muốn xem tình hình

thế nào. Làm thị trưởng là như vậy đấy.”

“Có máy phát điện, cửa hàng chúng tôi hoạt

động bình thường rồi. Chắc chỗ anh cũng vậy

thôi.”

“Đúng rồi, tôi không muốn đóng cửa. Lynt đã

dọn xong đường, chắc vài giờ nữa sẽ có điện.

Cơn bão cũng đang qua đi.”

Reece liếc nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi lại. “Vậy

sao?”

“Đến lúc phải cấp điện trở lại rồi. Chỉ còn rắc rối

chỗ mái nhà kho của Clancy thôi. Mà cũng do lỗi

của cậu ta cơ. Đến lúc phải sửa lại rồi mà cậu ta

không sửa. Cô nói với Joanie là tôi sẽ đến đó

kiểm tra xem mọi việc thế nào nhé.”

Đúng như lời Mac nói, chưa đầy một giờ sau gió

đã giảm mạnh. Chiếc máy hát của Joanie vốn

không được dùng điện từ máy phát cũng hoạt

động trở lại. Tuyết rơi và gió lớn khiến bầu trời

đen kịt che khuất cả máy ngọn núi phía xa.

Nhưng Reece lại thầm cám ơn kiểu thời tiết này

vì cô sẽ - dù muốn hay không – được đứng

trong hơi ấm của căn phòng ở khách sạn ngắm

nhìn bên ngoài.

Cô pha mấy thứ gia vị cho món hầm theo công

thức nấu ăn của Joanie, nướng không biết bao

nhiêu thịt, gà và cá. Cuối mỗi ca cô lại kiểm tra

số tiền khách hàng thưởng và bỏ vào phong bì

cô vẫn cất trong túi xách.

Thỉnh thỏang, Joanie lại mang cho cô một đĩa

thức ăn và Reece ngồi lặng lẽ một mình trong

góc bếp ăn trong làn khói của thịt nuớng bốc ra,

bên ngoài thực khách vẫn ngồi nghe nhạc và tán

gẫu. Ba ngày sau cơn bão, khi cô đang pha chế

món hầm thì Lo bước vào. Anh ta khịt mũi như

muốn thưởng thức mùi thơm và lên tiếng “Mùi

gì thơm quá đỗi.”

“Món súp Totilla (3). Anh có muốn dùng thử một

bát không?”

“Anh đang nói về em cơ. Nhưng dùng thử một

bát do em nấu cũng tốt.”

Cô mang cho anh ta bát súp vừa làm xong và

chuẩn bị làm bát khác. Lo tiến đến sau lưng cô

trong khi Reece với tay lấy bát. Quả là hành

động rất điển hình, cô thầm nghĩ và bước sang

một bước. “Em lấy được rồi. Mẹ anh đang ở

trong văn phòng đấy.” Reece cố tỏ ra thân thiện

với anh ta hơn mặc dù cô không muốn.

“trước khi rời khỏi đây anh sẽ gặp bà ấy. Anh

đến đây là để thăm em mà.”

“Vậy sao?” Cô đổ đầy bát súp và rắc lên trên ít

pho mát. Sẽ thật tuyệt vời nếu có thêm vài cọng

rau mùi. Reece bỏ thêm một ổ bánh mì và hai

lát bơ lên đĩa. “Món đã xong.” Cô gọi ra ngòai và

tiếp tục với thực đơn khác.

Có lẽ cô sẽ bảo Joanie nên bổ sung rau mùi và

vài loại rau thơm khác vào công thức.

“Này, em đi đây đấy? anh đi cùng với được

không?” Lo gọi to.

“Xin lỗi, em không nghe rõ anh nói gì.”

Cô thấy anh ta có vẻ ngạc nhiên thất vọng. Có lẽ

đây là lần đầu tiên anh ta bị đối xử như vậy.

Anh ta là con bà chủ, cô tự nhắc mình và mỉm

cười. “Em thường không để ý khi đang làm món

ăn.”

“Có thể thế nhưng hôm nay đâu có nhiều việc.”

“Cũng kha khá đấy.” Cô lấy ra mấy thứ đồ chuẩn

bị làm món pho mát thịt băm và món sandwich

thịt gà trong khi vẫn tiếp tục với món nướng.

“Ôi, ngon quá.” Lo vừa ăn súp vừa khen ngợi.

“Cám ơn anh. Nhớ nói với bà chủ như thế nhé.”

“Chắc chắn rồi, Reece này, anh xem thời gian

biểu rồi. Tối nay em không có ca trực.”

“Ừm” Cô vờ gật đầu với Pete khi anh ta đến giờ

giải lao và bước vào trong.

“Anh nghĩ chúng ta nên đi xem phim.”

“Em không biết trong thị trấn có rạp chiếu

phim.”

“Không có nhưng anh đã mua được bộ sưu tập

đĩa DVD hay nhất bang Wyoming này. Chúng ta

sẽ xem phim và cùng ăn bỏng ngô.”

“Vâng, sẽ rất tuyệt vời.” Con bà chủ, cô lại nhắc

mình. Cần phải rất cẩn thận giữa sự thân thiện

và sàm sỡ. “Rất cảm ơn lời đề nghị của anh

nhưng tối nay em có mấy việc phải làm mất rồi.

Anh có muốn dùng thêm chút bánh mỳ với súp

không?”

“Có thể.” Anh ta tiến lại gần cô hơn. “Nhưng em

yêu này, em sẽ làm tan vỡ trái tim anh mất nếu

em cứ từ chối anh thế này.”

“Em không nghĩ thế.” Cô cố gắng tỏ ra nhẹ

nhàng trong khi vẫn tiếp tục làm thực đơn món

nướng và mang cho anh ta ổ bánh mỳ “Anh

không nên đến gần lò nuuớng quá. Có thể bị

bỏng đấy.”

Cô tưởng anh ta sẽ quay ra ngòai với món súp

và bánh mỳ nhưng Lo lại đứng dựa lưng vào bệ

bếp tiếp tục nói “Anh là người rất dễ bị tổn

thương đấy/”

“Vậy anh nên tránh xa em thì hơn. Em sẽ làm

tổn thương anh mất. Ở Boston, em đã làm trái

tim rất nhiều người rỉ máu. Đó là căn bệnh của

em”

“Anh sẽ chữa trị cho em”

Cô líếc nhìn anh ta. Quả là con người đẹp trai và

hấp dẫn. Nếu không phải là bây giờ thì cô sẽ rất

vui khi anh ta theo đuổi mình. Nhưng thực sự

lúc này cô không còn hứng thú gì với chuyện đó

nữa. “Anh không sợ hay sao?”

“Nó có đau không em?”

Cô bật cười trước câu hỏi thơ ngây của anh ta.

“Em thích anh và rất muốn như vậy. Anh là con

trai của bà chủ và đương nhiên là người quan

trọng thứ hai sau bà chủ đối với em. Em không

ngủ chung với bà chủ cho nên em cũng không


ngủ chung với anh được. Nhưng em đánh giá

cao lời đề nghị đó.”

“Anh đã đề nghị được ngủ với em đâu.”

“Làm như thế sẽ đỡ mất thời gian của cả hai

chúng ta.”

Lo chậm rãi ăn từng thìa súp với vẻ trầm ngâm,

nụ cười của anh ta cũng chậm rãi và trầm ngâm

“Chắc chắn anh sẽ làm em thay đổi. Em đã cho

anh một nửa cơ hội rồi.”

“Đó chính là lý do vì sao anh chua có được một

cơ hội.”

“Hoặc là em sẽ bị đuổi việc hoặc là mẹ anh sẽ

không chấp nhận anh nữa.”

Cô lấy thịt nướng ra khỏi lò và chuẩn bị cà chua

cho món sandwich.

“Em không muốn bị đuổi việc, và mẹ anh cũng

rất yêu anh.”

Reece chuẩn bị xong món và đặt ra đĩa. “Bây giờ

anh ra quầy ăn món súp. Anh đang làm vướng

lối em đấy”

Lo cười nhăn nhở “Anh không thích phụ nữ tỏ

ra hách dịch đâu.”

Nhưng anh ta vẫn đi ra ngoài khi cô tiếp tục

chuẩn bị thực đơn khác.

“Anh ta sẽ quay lại đấy, không dễ dàng từ bỏ

thế đâu. “Pete đã ở Wyoming khá lâu nhưng vẫn

nói đặc sệt giọng miền Bắc.

“Có lẽ em nếu nói với anh ta là tôi đã kết hôn

hoặc là người đồng tính luyến ái mới được.”

Pete cười thật to trêu cô. “Quá muộn rồi cô em

ơi. Giờ chỉ còn cách em nói là đã yêu anh mê

mệt thôi.”

“Ồ, tại sao em không nghĩ đến điều đó nhỉ.”

“Chính vì chưa ai nghĩ đến nên mọi việc bây giờ

mới thế này.”

Joanie bước vào nhét một tấm séc vào túi Pete

và một tấm khác vào túi Reece. “Tiền công hôm

nay.”

“Cảm ơn cô.” Và Reece mạnh dạn đề nghị “Lúc

nào rảnh cô cho cháu xem căn phòng trên tầng

nếu còn trống nhé.”

“Chưa thấy ai đến đó ở cả. Cô thấy rồi hay sao?

Vào phòng tôi đi”

“Nhưng cháu muốn..”

“Làm những gì cô đã yêu cầu đi.” Joanie không

nói thêm câu nào mà bước ra ngoài.

Không còn sự lựa chọn nào khác, Reece định

bước theo, Joanie mở ngăn kéo chìm trong

tường bên ngoài treo bức ảnh một cậu cao bồi

cưỡi ngựa, lấy ra một chiếc chỉa khóa treo cho

Reece

“Lên xem đi”

“Chưa đến giờ giải lao của cháu.”

Joanie chống một tay lên hông dõng dạc nói

“Này, cô bé, khi tôi nói giải lao thì đó là giờ giải

lao. Lên xem đi, cầu thang ở phía sau.”

“vâng, mười phút nữa cháu sẽ quay lại.”

Tuýêt đang tan nhưng bên ngoài trời vẫn rất

lạnh và cô phải lấy áo khóac mặc vào. Tầng trên

nhiệt độ khác hẳn bên dưới. Joanie quả là biết

cách tíêt kiệm khi không cho hệ thống sưởi lên

trên này.

Căn hộ bên trên chỉ là một phòng duy nhất có

một chỗ thụt vào để kê giường bên ngòai là

chiếc bục nhỏ ngăn với gian bếp. Nền nhà đặt

gỗ sồi đã lốm đốm những chỗ xước, tường nhà

xơn màu nâu sáng.

Phòng tắm chỉ nhỉnh hơn nhà tắm trong căn

phòng cô đang thuê ở khách sạn một chút đủ

cho chiếc bồn tắm và bồn rửa nhỏ đã cũ. Vòi

nước và chiếc gương bên trên đã nổi đầy những

vết ố. Trong gian phòng chính kê một chiếc ghế

sofa bọc nhung kẻ, một chiếc ghế bành màu

xanh nhạt và hai chiếc bàn nhỏ bên trên xếp

những chiếc đèn chắc là được mua ở chợ trời

về.

Cô mỉm cười khi bước đến cửa sổ. Tất cả các

cửa sổ của căn phòng đều quay ra hướng núi,

không gian rất thóang đãng. Cô sẽ có thể ngắm

nhìn bầu trời xanh mây trắng và hồ nước khi

màu xanh vốn có của nó đang trở lại.

Tuyết tan đang chảy thành dòng dưới những

ngọn cỏ đã biến thành màu nâu vì lạnh. Mấy

rặng liễu, rặng dương oằn mình run rẩy trong

gió. Đỉnh núi tuyết phủ lúc ẩn lúc hiện khi

những đám mây bay đến rồi lại bay đi.

Thị trấn với những con đường lầy lội, những ban

công và những túp lều nhỏ nằm rải rác bên

dưới cô. Đứng ở đây cô có thể cảm nhận được

một phần của nó nhưng vẫn thấy an toàn và

riêng biệt. “Ở đây mình sẽ cảm thấy rất thoải

mái.” Cô lẩm bẩm một mình.

Cô sẽ phải mua một số. Khăn tắm, khăn mặt,

đồ bếp núc và đồ vệ sinh. Cô nghĩ đến tấm séc

trong túi, khoản tiền hoa hồng bây giờ đã không

còn. Nhưng cô vẫn có đủ tiền mua những đồ

dùng cần thiết. Thật vui, đã gần một năm nay cô

mới phải mua những vật dụng cần thiết cho

mình. Quả là bước chuyển biến lớn và chẳng

bao lâu nữa sẽ là sự thay đổi tiếp theo. Liệu

điều đó có quá lớn, quá sớm đối với cô? Thuê

một căn hộ, mua đồ dùng. Điều gì sẽ xảy ra nếu

cô phải rời đi? Nếu cô bị đuổi việc? Nếu…

“Vớ vẩn, tại sao phải tự dằn vặt mình như vậy.

Nếu chỉ là những điều sẽ xảy ra trong tương lai.

Quan trọng là hiện tại và hiện tại thì cô lại thích

sống ở đây.”

Trong lúc cô lặng lẽ suy nghĩ, đám mây bay đi

và ánh nắng mặt trời le lói hiện ra.

Đó là dấu hiệu tốt và cô quyêt định sẽ ở lại đây

cho đến khi nào cô còn có thể.

Có tiếng bước chân ngòai cầu thang và cô bất

chợt thấy e ngại. Cô thọc tay vào rồi nằm chặt

chíếc nút báo nguy hiểm (4). Tay kia cô đặt lên

mấy chiếc đèn để trên bàn.

Khi Joanie mở cửa bước vào cô giả bộ đang xem

mấy chiếc đèn.

“Hơi xấu một chút nhưng vẫn dùng được.”

“Xin lỗi cô, cháu xem hơi lâu. Cháu sẽ xuống

ngay đây.”

“Không cần vội vàng. Back đang canh chừng

món nướng rồi. Không có gì phức tạp cả, cậu ta

sẽ đảm đương được. Cô có quyết định ở đây

không?”

“Có, nếu cháu có thể xoay sở trả được tiền thuê

cho cô. Cô chưa nói với cháu giá…”

Joanie xem qua căn phòng một lượt và đưa ra

mức giá thấp hơn mức cô thuê phòng ở khách

sạn một chút.

“Mức giá đó bao gồm cả tiền sưởi ấm và chiếu

sáng. Nếu muốn có điện thoại thì cô phải bỏ

tiền ra, muốn sơn lại tường cũng vậy. Tôi cũng

không muốn ồn ào trên này trong giờ cửa hàng

mở cửa”

“Không, cháu thích lặng lẽ. Cháu muốn trả tiền

thuê hàng tuần, như thế sẽ thuận tiện hơn nếu

cháu phải chuyển đi.”

“Tùy cô miễn là cô trả tiền đúng hạn. Cô có thể

chuyển đến ở ngay hôm nay.”

“Ngày mai cháu sẽ chuyển đến. Cháu muốn có

thời gian chuẩn bị vài thứ.”

“Cũng được.” Joanie liếc nhìn căn phòng một lần

nữa và nói tiếp “Căn phòng còn khá rộng. Tôi có

mấy thứ đồ thừa sẽ mang lên đây cho cô. Nếu

cần giúp chuyển đồ Pete và Beck sẽ giúp cô một

tay.”

“Thế thì tốt quá. Cháu chỉ cần có vậy thôi.”

“Hiện tại thì cô chỉ được trả như vậy. Nhưng tôi

sẽ sớm tăng lương cho cô.”

“Cám ơn cô.”

“Không cần phải cám ơn vì những gì đã được

thỏa thuận từ đầu. Cô chỉ cần làm tốt công việc

của mình là được. Không gây ra rắc rối gì, cũng

không hỏi han gì nhiều cả. Tôi đề cập chuyện đó

là bởi cô đã vắng mặt khi người ta đến yêu cầu

cô khai báo về bản thân hoặc cũng có thể cô

không muốn người ta hỏi han về mình.”

“Đó là câu hỏi hay yêu cầu?”

“Nhưng cô rất thông minh.” Joanie đặt tay lên


túi chiếc tạp dề mà Reece biết trong đó chị ta

cất bao thuốc lá. “Cần phải nói điều này. Cô

đang gặp rắc rối. bất kỳ ngừơi nào cũng có thể

nhận ra điều đó khi nhìn thấy cô. Tô nghĩ họ đã

đúng khi gọi cô là cô gái có vấn đề”

“Họ gọi như vậy sao?” Reece lẩm bẩm.

“Đó là cách tôi nhìn nhận. Cô muốn giải thích

hay cứ lặng yên như vậy thì tùy cô. Nhưng cô

không được để nó làm ảnh hưởng đến công việc

và tôi cũng vậy. Cô là đầu bếp giỏi nhất mà tôi

từng gặp từ trước đến nay. Tôi muốn tận dụng

cô nhất khi tôi biết cô sẽ không thấy thất vọng

nếu cô bỏ đi. Nhưng tôi sẽ trả tiền lương đầy đủ

và đúng thời gian cho cô và cho cô thuê căn hộ

này với mức giá hợp lý. Cô sẽ có thời gian nghỉ

ngơi và nếu cô ở đây thêm hai tháng nữa tôi sẽ

tăng lương cho cô.”

“Cháu sẽ không bỏ đi, nếu phải ra đi cháu sẽ

thông báo trước với cô”

“Rất tốt. Bây giờ tôi muốn hỏi thẳng cô chuyện

này. Nếu cô nói dối tôi sẽ biết. Có phải cô đang

có chuyện dính dáng đến pháp luật không?”

“Không.” Reece dùng tay vuốt tóc và mỉm cười.

“Thề có Chúa, cháu không hề có chuyện đó.”

“Tôi cũng không nghĩ như vậy nhưng cô cần biết

là một vài người dân ở đây nghĩ cô gặp chuyện

rắc rối gì đó. Người dân ở thị trấn này rất thích

suy đoán và giết thời gian” Joanie dừng lại một

lúc và tiếp. “Cô không muốn nói ra những bí

mật của mình là chuyện của cô. Nhưng nếu có

ai đó đến tìm cô thì cô nên nói cho tôi biết cô

muốn gặp họ hay muốn tôi chỉ họ đi nơi khác.”

“Sẽ không có ai đến tìm cháu cả. Chỉ có duy

nhất bà cháu biết cháu đang ở đâu. Cháu cũng

không chạy trốn ai cả.”Ngoại trừ chính bản thân

mình, cô thầm nghĩ.

“Vậy thì được. Cô cầm chìa khóa phòng đi. Tôi

còn một chiếc nữa trong phòng làm việc của tôi.

Cô không cần phải lo ngại tôi sẽ đột nhập hay

khám xét phòng của cô khi cô chuyển đến. Nếu

cô trả tiền nhà tôi sẽ trừ luơng mà không giải

thích gì cả.”

“Nếu cô có thể trả lương cho cháu bằng tiền

mặt thì cháu sẽ trả tiền thuê nhà tháng đầu cho

cô.”

“Làm như vậy cũng được. Còn một điều nữa. Có

thể thỉnh thỏang tôi sẽ nhờ cô giúp việc nướng

bánh. Tôi sẽ nướng ngay tại bếp nhà mình.”

“Việc đó cháu có thể giúp cô.”

“Tôi sẽ ghi việc đó lên thời gian biểu. Bây giờ

chúng ta nên quay xuống trước khi Beck đầu

độc khách hàng.”

(3) Món súp nấu bằng bột mỳ, đậu, pho mát và

thịt nghiền (ND)

(4) Nút báo gọi nhân viên an ninh hoặc lực

lượng cứu trợ khẩn cấp (ND)

Với phần lương còn lại và số tiền thưởng. Reece

đến cửa hàng tạp hóa. Chỉ mua những đồ dùng

thật cần thiết thôi, cô tự nhắc mình như vậy.

Đây không phải là nơi mua sắm và cô cũng

không đủ tiền để thỏa mãn cám dỗ khi đi mua

sắm.

Thật là cực hình khi đi mua sắm mà chỉ quay về

với vài đôi tất và một chiếc quần jean duy nhất.

Và cô cũng đến cửa hàng sau khi đã động viên

an ủi mình rất nhiều lần.

Cô rung chuông và nhanh chóng bước vào trong.

Có vài ngừơi cũng đang ở bên trong và họ nhận

ra cô khi cô bước vào. Người đàn ông đang ở

quầy đồ gia dụng kia gọi món thịt bò bít tết

thêm nhiều hành, người phụ nữ và đứa trẻ

đang xem hàng ở khu đồ khô kia ăn món gà rán

và salad.

Reece bước đến chỗ mấy ngừơi đang nhặt đồ

xếp lên xe đẩy và vẫy tay chào Mac Drubbber.

Cô cảm thấy an ủi phần nào khi anh ta gật đầu

chào lại. Rất vui khi nhận ra ngừơi ta và người

ta cũng nhận ra mình. Rất tình cờ mà cũng rất

bình thường. Cô đang đi tìm mấy loại ga trải

giường. Màu trắng sẽ không phù hợp vì rất giồng

màu ở bệnh viện. Cô sẽ chọn loại màu xanh

nhạt chấm hoa tím và chăn màu xanh đậm.

Khăn mặt cô chọn là loại màu vàng hoa cánh

bướm. Có chút cảm giác ánh nắng mặt trời trong

khi tắm cũng tốt.

Cô đến quầy thanh toán lần đầu

“Cô tìm được nơi mới rồi phải không?”

“Vâng. Đó là căn hộ trên tầng hai chỗ nhà hàng

Joanie.”

“Thế thì tốt. Cô muốn tôi mở một tài khoản cho

cô không?”

Cô phân vân không biết có nên mua sắm vài thứ

đồ nữa không. Làm như vậy sẽ phá vỡ nguyên

tắc cô tự đặt ra cho mình hơn tám tháng qua.

“Được thôi. Hôm nay tôi nhận lương nên sẽ mua

thêm vài món đồ dùng trong bếp.”

Cô vừa chọn đồ vừa lẩm nhẩm tính toán những

thứ gì thật cần thiết và những gì có thể tạm gác

lại. Một chiếc chảo rán và một chiếc xoong nhỏ.

Cô không đủ tiền mua những loại đồ mà cô từng

dùng trước đây nhưng sau này có thể cô sẽ mua

được.

Ngay cả khi tính toán, điều chỉnh những món đồ

mình mua cô cũng liên tục để ý ra ngòai cửa

mỗi khi có tiêng chuông reo.

Cô thấy Brody bước vào vẫn với chiếc áo da đã

cũ và đôi giày chỉ che đến mắt cá chân, bộ râu

đã mấy ngày không cạo. Dường như anh ta biết

điều đó nhưng chẳng thèm để ý. Brody liếc nhìn

cô trước khi đi đến quầy rau quả.

Rất may là cô đã đến đó nhặt mấy thứ đồ cần

thiết cho việc nấu nướng và tích trữ trong tủ

lạnh. Cô đẩy chiếc xe đến quầy và lên tiếng. “Đủ

rồi anh Mac.”

“Tôi sẽ thanh toán cho cô. Ấm đun nước không

phải trả tiền. Quà tặng của cửa hàng.”

“Ồ, không, anh không cần thiết phải làm như

vậy.”

“Đó là quy định của cửa hàng mà.” Mac vẫy tay

và gọi lớn. “Brody, đến đây một lát.”

“Có ngay.” Brody xách bốn túi sữa, một hộp

bỏng ngô và một gói cà phê. Anh gật đầu chào

Reece. “Cô có khỏe không?”

“Tôi vẫn bình thường, cám ơn anh.”

“Reece chuyển đến chỗ nhà hàng Joanie.” Mac

thông báo

“Vậy sao?”

“Tôi sẽ tính tiền và đóng gói. Cậu giúp cô ấy một

tay chuyển mấy thứ này đến đó đi.”

“Ồ, không, không. Không cần làm phiền các anh.

Tôi có thể tự làm được mà.” Reece vội vàng lên

tiếng.

“Một mình cô không chuyển hết những thứ này

được đâu. Cậu có thể lấy xe của mình ra được

chưa Brody?”

Brody cười rất tươi. “Rất sẵn sàng.”

“Đến thẳng nhà hàng Joanie và sẽ dùng bữa tối

ở đó đúng không?”

“Tôi cũng đang dự định như thế.”

“Xong rồi. Cô trả bằng tiền mặt hay séc?”

“Tiền mặt. Tôi có mang theo tiền mặt.” Trừ tiền

chiếc ấm đun nước cô đã tiêu gần như đến

đồng xu cuối cùng mà cô mang theo người.

“Tính tiền những thứ tôi mua vào tài khỏan

nhé.” Brody đặt mấy thứ đồ vừa mua lên chiếc

hộp Mac vừa đóng gói xong và bê ra. Khi anh

quay vào thì Mac cũng sắp gói xong chiếc hộp

thứ hai. Reece bê chiếc hộp cuối cùng lên nói.

“Cám ơn anh Mac.”

“Chúc cô vui vẻ ở nơi ở mới.” Anh nói với ra khi


Reece theo Brody ra cửa.

“Anh thực sự không cần phải làm như vậy. Anh

ấy chỉ nói đùa thôi mà.”

“Ừ, đúng” Brody đặt chiếc hộp thứ hai vào phía

sau chiếc Yukon của mình và quay sang chiếc

hộp Reece đang ôm trên tay.Cô giữ chặt chiếc

hộp và khăng khăng.

“Tôi nói anh không cần phải làm như vậy. Tôi có

thể tự xoay sở đựơc.”

“Ồ, không, không thể… Em không thể tự làm

được. Hãy cùng giúp đỡ nhau khi chúng ta còn

trẻ.” Brody lẳng lặng lấy chiếc hộp ra khỏi tay cô

xếp lên xe và nói tiếp. “Em lên xe đi.”

“Tôi không cần..”

“Đừng ngớ ngẩn. Em còn bao nhiêu đồ đạc đấy.

Em có thể lên ngồi cùng hoặc đi bộ.” Brody vừa

nói vừa vòng qua bên kia xe.

Cô muốn đi bộ nhưng làm như vậy sẽ rất ngớ

ngẩn và trẻ con. Cô đành ngồi lên xe giận dữ

đóng sầm cửa lại. Chả thèm quan tâm đến thái

độ của Brody, cô mở cửa và ngồi nhìn ra ngoài.

Anh không nói gì vì radio đang phát bài hát của

ban nhạc Red Hot Chili Peppers (Ớt đỏ cay xè

nóng bỏng) nên cô cũng chả cần phải nói chuyện

xã giao trên quãng đường ngắn.

Brody đậu xe ở mé đường, mở cửa và kéo một

chiếc hộp ra. Reece cũng lấy một hộp từ phía

bên kia. “Cửa vào ở mé sau.” Cô buông lời cộc

lốc khiến chính bản thân cũng ngạc nhiên. Đã

lâu lắm rồi cô không hề giận dữ với ai như vậy

ngoài chính mình.

Cô phải bước vội vàng mới theo kịp anh và mặc

dù vẫn thở hổn hển khi lên đến cửa phòng, cô

vẫn cố tỳ chiếc hộp vào tường vào cúi người lấy

chìa khóa mở cửa.

Brody chuyển chiếc hộp anh đang bê sang một

tay, tay kia lấy chìa khóa và mở cửa.

Cơn giận dữ lại bùng lên trong cô. Đây là nơi ở

của cô và cô có quyền mời ai vào hay không.

Trong khi anh đã bước vào trong, đặt mấy thứ

đồ của cô lên bệ bếp.

Anh lại tiếp tục đi ra không nói nửa lời. Reece

đặt chiếc hộp của cô xuống và lao nhanh ra cửa

với hy vọng sẽ đuổi kịp Brody để tự tay cô mang

chiếc hộp cuối cùng vào.

Nhưng cô vừa ra đến nơi thì anh cũng đã đi vào

với chiếc hộp trên tay.

“Tôi sẽ mang vào từ đây.” Cơn gió mạnh thổi tóc

cô bay che vướng trước mặt. Reece bực bội gạt

mái tóc ra sau.”Cám ơn anh”

“Anh đang mang rồi. Cái quái gì trong này thế?

Gạch à?”

“Hình như là chảo rán và đồ vệ sinh. Tôi có thể

mang được mà?”

Anh chẳng thèm để ý đến những gì cô nói mà

tiếp tục bước chân lên cầu thang. “Chỉ ra ngoài

có một lát việc gì em phải khóa cửa?”

“Thói quen của tôi như thế” Cô lấy chìa khóa ra

và chưa kịp đẩy chíêc hộp sang bên để mở cửa

thì anh đã làm xong

“cám ơn anh” Cô đứng bên cạnh cửa và mặc dù

biết làm như thế là khiếm nhã nhưng cô vẫn

không thể kiềm chế nổi. “Xin lỗi vì đã làm phiền

anh quá nhiều.”

“A ha.” Anh quay lại hai tay vào túi áo. Căn

phòng khá nhỏ nhắn xinh xắn và thoáng đãng.

Có lẽ đây là điểm nổi bật nhất của nó. Mặc dù

không có ngừơi ở nhưng bên trong rất sạch.

Chắc hẳn Joanie phải cho ngừơi quét dọn rất

thường xuyên.

“Em nên sơn lại tường.”

“Vâng, tôi cũng dự định như vậy.”

“Và phải mua cả lò sửơi nếu không em sẽ chết

cóng ở đây mất.”

“Không có sơn cũng chẳng có sửơi ấm gì cả khi

tôi chưa chuyển hẳn đến đây ở. Không dám làm

mất thêm thời gian của anh nữa.”

Brody quay lại nhìn thẳng vào mắt cô. “Không

phải em không muốn mất thời gian của anh mà

em không muốn anh ở đây nữa.”

“Vâng, tạm biệt anh”

Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau anh mỉm cừơi

thực sự với cô. “Nhìn em đáng yêu hơn khi em

tức giận. Tối nay chúng ta có món gì đặc biệt

không?”

“Gà rán, khoai tây xào mùi, đậu và cà rốt.”

“Nghe có vẻ hấp dẫn đấy.” Anh đi ra cửa đứng

trước mặt cô gần đến nỗi anh có thể nghe rõ

từng hơi thở của cô. “Hẹn gặp lại em”

Anh vừa bước ra khỏi cô lập tức đóng sầm cửa

và khóa trong. Brody đi vòng quanh căn hộ một

lượt và khi xuống bên dưới anh còn ngước lên

nhìn để thỏa mãn trí tò mò.

Cô đang đứng chỗ cửa sổ giữa ngắm nhìn mặt

hồ. Thân hình mảnh khảnh, mái tóc rối vì gió

thổi, đôi mắt sâu có vẻ khó hiểu. Nhìn cô giống

bức tranh vẽ thiếu nữ đứng bên cửa hơn là

người thực. Anh phân vân không hiểu vì sao

thân hình cô lại trở nên như vậy.

Mùa xuân đến cũng có nghĩa đường sá đầy bùn

đất. Những còn phố, lối đi, vỉa hè đều bán đầy

bùn. Những khách hàng quen đến nhà hàng

Joanie đều bỏ hết giày dép ở ngòai trước khi

bước vào. Chưa có mấy khách du lịch đến thăm

các công viên và ngắm cảnh nhưng đã có những

người đến thăm hồ nước, thăm con sông, bơi ca

nô và thuyền Kayak (5).

Thị trấn Angel’s Fist vẫn giữ được khỏang thời

gian tĩnh lặng tạm thời giữa mùa đông và sự sôi

động của mùa hè.

Buổi sáng khi mặt trời hé những tia nắng hồng

đầu tiên, Reece đang lái xe trên con đường hẹp,

lồi lõm ở mé bên kia hồ. Đúng ra đây là một lối

đi nhỏ chứ không phải đường.

Một con hươu đang tha thẩn trên đường khiến

cô giật mình ngạc nhiên và thầm cám ơn Chúa

vì cô đã lái xe rất chậm.

Bây giờ thì cô đã có thể hát cả bài ca cám ơn

Cô phải có mặt lúc bảy giờ và mặc dù đã dành

ra khỏang thời gian gấp đôi cho việc đi đường

nhưng cô vẫn sợ bị muộn hoặc bị lạc sang bang

Utal.

Buổi sáng hôm nay cô sẽ phải nướng bánh mỳ

và cô không hề muốn mình bị lạc đường.

Cô đi qua mấy rặng liễu đỏ. Ít nhất thì vẫn còn

nhìn thấy những rặng liễu đỏ này. Ánh bình

minh bây giờ đã rõ hơn.

Qua rặng liễu đỏ này sẽ rẽ trái và sẽ.. Đúng rồi.

Cô thốt lên mừng rỡ vì mình không bị lạc.

Cô nhìn thấy chiếc Ford cũ của Joanie, tự làm

động tác ăn mừng chiến thắng với chính mình

và dừng xe.

Cô cũng không nhớ rõ là mình phải tìm đến ngôi

nhà như thế nào nữa, một ngôi nhà nhỏ tồi tàn

hay một ngôi nhà biệt lập kiểu phương Tây. Đó

có thể là nơi bà chủ nóng tính của cô sống.

Reece không nghĩ mình sẽ tìm đến ngôi nhà cửa

gỗ kính rất rộng rãi mái vòm này.

Cô cũng không nghĩ là sẽ có rất nhiều loại hoa

bướm mùa đông mọc bên các cửa sổ. Đúng là

ngôi nhà được xây dựng rất hào phóng chỉ có

điều các đường nét kiến trúc chủ yếu là các thiết

kế thẳng đơn giản chứ không phải là những

đường cong cầu kỳ. Nhưng cô không hiểu tại sao

ngôi nhà lại nấp mình trong rừng cây như thế

này. Có lẽ chính điều đó làm nên tính bí mật

thú vị của nó.

Cô theo hướng dẫn dừng xe và đi ra phía sau.

Bốn mặt ngôi nhà đều có cửa cổ. Đúng là chủ

nhân của nó đã rất hào phóng khi cho mọi

người được tha hồ ngắm cảnh núi non, đầm lầy,

hồ nước và cả thị trấn. Cửa sổ nào cũng đều có

các chậu hoa bướm, ngoài ra còn có các loài hoa

khác như thủy tiên, tulip, lục bình tất cả chỉ chờ

hơi ấm trở lại là khoe sắc.

Ánh sáng chiếu vào các cửa kính và cô thấy

Joanie bên trong mặc áo len xắn tay đang pha

trộn thứ gì đó.

Reece đến cửa và gõ nhẹ.

“Cửa mở đấy.”

Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên vì Joanie để cửa

mở. Nếu cô là kẻ điên với chiếc gậy trên tay thì

sao? Tại sao một ngừơi phụ nữ sống một mình

mà lại không có biện pháp đề phòng dù là sơ

đẳng nhất đó? Cô bước vào gian phòng nhỏ gọn

gàng, mé bên cửa trên áo jacket bằng vải len,

mũ nâu và ủng chắc là của Joanie.

“Nếu giày bẩn thì bỏ ở ngoài trước khi vào

phòng.”

Reece kiểm tra lại giày và cúi xuống tháo ra bỏ

ở ngoài.

Nếu vẻ bề ngòai của căn nhà đã là sự phô

trương thì trong gian bếp này người ta sẽ tìm

đuợc bằng chứng cụ thể.

Không gian rất rộng, sáng sủa, các bệ bếp đều

được bọc đồng sáng lóang. Lò nướng là loại lò

đôi sử dụng công nghệ đối lưu nhiệt. Các đồ đạc

khác như tủ lạnh, máy trộn đều thuộc loại đắt

tiền khiến cô vô cùng choáng ngợp.

Reece cảm thấy mắt mình rơm rớm ướt

Cách bài trí của căn phòng cũng rất hấp dẫn.

Các bóng đèn nhỏ được trang trí tỏa sáng ở mép

cửa sổ, bình hoa bằng gỗ được cắm những loại

cây hoa nhìn rất lạ mắt. Ngọn lửa nhỏ trong lò


sưởi rung rinh bốc cháy. Không khí nức mũi

thơm của bánh mì và hương quế.

Joanie đặt chiếc bát xuống bệ lên tiếng.

“Sao? Cô đến đây để trố mắt ra nhìn hay làm

việc?”

“Cháu muốn chiêm ngưỡng một chút.”

Cái miệng xinh xắn của Joanie mím lại. Rõ ràng

cô không thể từ chối lời đề nghị chân thành của

Reece “Cô ngạc nhiên phải không?”

“Hào nhóang quá. Cháu cảm thấy chóang ngợp.

Cháu không nghĩ là..” Cô ngập ngừng hắng giọng

không dám nói hết câu.

“Cô nghĩ chúng ta sẽ làm công việc này với chiếc

lò nướng tồi tàn phải không?” Joanie bước đến

chỗ chiếc máy pha cà phê làm bằng thép không

gỉ và nói tiếp “Đây là nơi tôi sống và làm việc

cho nên tôi phải làm cho mình thấy thoải mái và

phong cách một chút.”

“Cháu muốn nói là cháu sẽ rất vui nếu được

nhận cô làm mẹ nuôi.”

Joanie cười lớn “Tôi thích cuộc sống riêng tư của

mình. Cô thấy đấy, ở khu vực này của thị trấn

chỉ có một mình tôi sống. Từ đây đến chỗ

Mardson khá xa, chỗ Rick Debbie và bọn trẻ nhà

họ ở. Đứa con gái bé nhất nhà họ thường đến

chơi bên hồ với con cún của nó chắc là cô cũng

gặp rồi đấy.”

“Vâng.” Reece chợt nghĩ đến cô bé đứng bên hồ

ném bóng xuống nước cho con chó bơi xuống

vớt - “Cháu gặp cô bé mấy lần rồi.”

“Bọn trẻ rất đáng yêu. Bên cạnh nhà họ là nhà

của Dick. Cô đã gặp cậu ta khi đến cửa hàng lần

đầu tiên rồi đấy. Đúng là ông cụ non.”

Joanie tỏ ra khá thích thú. “Cậu ta luôn tỏ ra là

người quá đĩnh đạc nhưng không giấu nổi vẻ trẻ

con. Có thể cô chưa nhận thấy điều đó.”

“Cháu nghĩ cháu cũng nhận thấy điều đó.”

“Cũng ngay bên cạnh là gian nhà nhỏ của Boyd.

Còn một vài người khác nữa nhưng chủ yếu là

những người đến thuê để ở. Nói chung nơi này

khá yên tĩnh.”

“Nơi này rất đẹp. Lúc trên đường đến cháu thấy

một con hươu và súyt đâm vào nó.”

“Chả sao cả nhưng đến nhà tôi thì cô nên gõ

cửa. Tôi chả thèm quan tâm đến bọn thú hoang

đó trừ phi chúng nó đến đây phá phách hoa

nhà tôi.”

Joanie vừa nhìn Reece vừa lau tay. “Tôi sẽ nghỉ

uống cà phê và hút điếu thuốc. Nước đang sôi

trong ấm rồi đấy. Cô pha cà phê mà uống.

Chúng ta sẽ phải làm việc mấy giờ liền. Trong

khi làm việc tôi không thích nói chuyện linh tinh.

Cô phải làm quen với điều đó.”

“Vâng, chắc chắn rồi.”

Joanie châm thuốc hút và đứng dựa vào bệ bếp

phả khói rất thoải mái. “Chắc cô đang phân vân

tôi làm gì ra tiền mà có thể sống như thế này.”

“Chỗ này rất đẹp.”

“Tôi đã sở hữu nó gần hai mươi năm nay rồi.

Trong suốt khỏang thời gian đó tôi đã sửa sang

thay đổi không biết bao nhiêu lần khi tôi thấy

thích.” Joanie ngừng lại một lát uống một ngụm

nhỏ cà phê và kể tiếp “Và bây giờ tôi cũng đang

tính sẽ tiếp tục thay đổi nó đây.”

Reece nhấc chiếc ấm ra khỏi bếp “Cô rất có

năng khiếu về chuyện này.”

“Và cô đang phân vân, mà đúng là như vậy, tại

sao chỗ cửa hàng của tôi lại không được chỉnh

trang cho lắm đúng không? Người ta đến nhà

hàng Angel Food chỉ để tìm cảm giác thoải mái

và giá rẻ. Tôi luôn tâm niệm điều đó trong đầu

kể từ khi tôi mở cửa hàng này gần hai mươi

năm trước.”

“Cô rất giỏi làm kinh doanh.”

“Cô nói đúng. Tôi đến đây vì tôi muốn có cuộc

sống riêng của mình, muốn mang lại cuộc sống

đầy đủ cho cậu con trai của tôi. Tôi đã từng sai

lầm khi cưới một gã đàn ông chỉ được mỗi cái

mã đẹp trai. Nhưng điều đó chả mang lại gì cho

tôi và con trai tôi cả.”

Cần phải cẩn thận hơn trong lời nói của mình,

Reece thầm nghĩ như vậy trong khi cô cầm ly trà

mình vừa pha uống. “Cô đã xoay sở rất tốt khi

không có ông ấy.”

“Nếu còn ở với ông ta thì chắc một trong hai

chúng tôi phải bỏ mạng. Tốt nhất là tống khứ lão

đi và tôi cũng chuyển đến nơi khác ở. Tôi còn

một chút tiền cũng đủ để lo toan cho mình”

Joanie nhếch mép cười có vẻ khinh bỉ. “Tôi thật

ngốc nghếch khi lấy lão ta làm chồng nhưng tôi

cũng còn đủ khôn ngoan khi giữ tài khỏan riêng

của tôi ở ngân hàng mà không nói cho lão ta

biết. Tôi đã phải làm việc và dành dụm từ năm

mười sáu tuổi. Tôi đã từng làm bồi bàn, phụ

bếp rồi nấu bếp, buổi tối mới có thời gian đi học

và cũng từ đó tôi bắt đầu học quản lý nhà

hàng.”

“Cô thật đảm đang trong mọi việc”

“Khi trút được gánh nặng đó tôi nghĩ nếu mình

có làm việc thì cũng là làm cho mình và con

mình chứ chả ai khác cả. Vì vậy tôi đã đến đây

và được nhận vào làm đầu bếp cho nhà hàng

này, lúc đó nó có tên là Chuckwagon”

“Vậy sao? Nhà hàng Joanie trước đây có tên là

Chuckwagon?”

“Lúc đó nhà hàng chả làm được món gì ra hồn

cả. Chỉ bốn tháng sau tôi trở thành người sở

hữu nó. Chủ cũ là một tay ngốc đang đánh mất

dần tài sản của mình. Ông ta bán lại nhà hàng

cho tôi với giá rất rẻ, tất nhiên tôi cũng phải mất

công mặc cả và dỗ dành ông ta” Joanie có vẻ

tươi tỉnh hơn khi nghĩ đến thành công đó. “Năm

đầu tiên tôi và William sống trên tầng hai chỗ cô

ở bây giờ đấy.”

Reece tưởng tượng cảnh hai mẹ con họ phải

sống trong căn phòng chật hẹp như vậy. “Vất vả

quá” Cô nhìn Joanie lẩm bẩm “Chắc cô đã rất

vất vả khi phải một mình kiếm sống nuôi con”

“Chả có gì là vất vả nếu cô có nghị lực và mục

đích rõ ràng. Tôi có cả hai. Tôi mua mảnh đất

này, dựng tạm căn nhà với hai phòng ngủ và

một phòng tắm. Lúc đó gian bếp chỉ bằng nửa

bây giờ thôi. Nhưng đối với tôi lúc đó nó chả

khác gì thiên đường sau tám năm sống trong

căn hộ chật hẹp ấy! Tôi đã đạt được những gì

tôi muốn bởi vì tôi là con người rất bướng bỉnh

khi muốn làm việc gì đó. Tôi còn nhớ rất rõ cảm

giác lúc tôi chuyển đến nơi ở mới bỏ lại những

gì vốn là của mình mặc dù nó cũng chẳng còn

giá trị gì”

Joanie nhún vai trong khi uống cà phê và tiếp

tục. “Khi nhìn thấy cô tôi chợt nhớ ngay đến

những ngày tháng đó.”

Có thể như thế, có thể cô ấy nhận ra điều gì đó

ở người phụ nữ thường xuyên giật mình tỉnh

giấc lúc ba giờ và cầu nguyện “Tại sao cô lại lựa

chọn chỗ này?”

“Lúc đầu tôi cũng không nghĩ như vậy” Joanie

dụi mẩu thuốc lá vào gạt tàn và uống nốt chỗ cà

phê. “Đơn giản tôi chỉ muốn tìm một nơi nào

khác chỗ mình đang ở thôi. Rất tình cờ tôi tìm

được chỗ này và quyết định sẽ ở đây.”

Reece đặt ly trà xuống bệ bếp và nói “Chắc cô

đang phân vân vì sao một người được học đầy

đủ về nấu ăn như cháu lại đến làm việc cho cô?

Vì sao cháu bỏ nơi cũ mà đến đây ở với cô đúng

không?”

“Tôi chả để ý nhiều lắm”

Reece nghĩ, đây là người phụ nữ đã cho mình

việc làm, chỗ ở và bây giờ đang tỏ ra khá gần

gũi với mình. “Cháu cũng không có ý định giấu

giếm mọi người. Chỉ có điều cháu không thể nói

ra chi tiết được. Chỉ biết rằng nó đã làm cháu

rất đau đớn. Nhưng không phải là ai đó gây ra

mà là một sự việc. Cháu đã trải qua nó và bị

tổn thương lớn cả về thể xác lẫn tinh thần.”

Cô nhìn vào mắt Joanie. Ánh mắt rất mạnh mẽ

và đanh thép chứ không phải là ánh mắt tỏ ra

thương xót. Không hiểu sao cô vẫn tiếp tục kể.

“Và khi nhận ra cháu sẽ không thể bình phục

được nếu vẫn tiếp tục ở đó, cháu đã quyết định

ra đi. Bà cháu đã dành gần như trọn đời lo toan

cho cháu và cháu không thể như thế mãi được.

Cháu đã bỏ đi và gọi điện về thuyết phục bà

rằng cháu sẽ không sao. Cháu chỉ muốn có một

khỏang thời gian dành cho riêng mình”

“Vậy sao? Cô đã thuyết phục được bà mình.”

“Không hẳn như vậy nhưng bà cháu cũng không

thể ngăn cản được cháu nữa. Mấy tháng nay bà

cháu đã yên tâm hơn đôi chút. Bà nghĩ cháu chỉ

đang khám phá những nơi mới thôi. Cháu vẫn

gửi thư và gọi điện về nói vói bà như vậy. Và ở

một khía cạnh nào đó thì đúng là cháu đang đi

khám phá thật.”

Cô đi ra lấy chiếc tạp dề treo trên móc rồi nói

tiếp “Dù sao bây giờ cháu cũng thấy tốt hơn lúc

trước rất nhiều rồi Cháu thấy thích nơi này và

cháu chỉ cần có thế.”

“Vậy thì cứ tiếp tục như thế đi. Bây giờ cô chuẩn

bị làm một ít bánh pa-tê. Nếu cô làm được

chúng ta sẽ làm thêm”

(5) Một loại thuyền gỗ nhẹ vốn xuất phát từ loại

thuyền gỗ bọc da chó biển của nguời Ét-ki-mô.

(ND)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui