Thiên Thần Tan Vỡ

Những mảng tường và nền nhà còn đầy vết bẩn mà cô đang lau dở, anh có thể thấy rất rõ điều đó khi cầm chiếc khăn ướt trên tay. Anh biết cô đã thất vọng thế nào khi bình tĩnh lại và chứng kiến cảnh này.

Cô sẽ xé toạc bức vẽ, để lại cả vết dán trên gương, cuộn tròn và vứt vào sọt rác.

Anh còn có thể tưởng tượng đầu óc cô đã quay cuồng như thế nào khi phải mang chiếc khăn đi nhúng nước. Cô đã lau, lau rất mạnh cho đến khi nước rỉ ra đỏ cả bàn tay và cô nghẹn thở trong khi khóc nức nở.

Cho đến bây giờ anh vẫn cảm nhận rất rõ điều đó.

CÓ PHẢI LÀ TÔI KHÔNG?

- Em không nghĩ mình đã làm việc đó.

Anh không hề quay lại chỗ cô mà tiếp tục xem rất kỹ các bức tường. – Chiếc bút đỏ đánh dấu đâu?

- Em… em không biết. Chắc là em cất đi rồi. Mắt vẫn mờ đi vì đau đầu và nước mắt nhưng cô đi vào bếp và mở ngăn kéo.

- Nó không còn ở đây. Trong nỗi thất vọng, cô mở ngăn kéo thứ hai, rồi ngăn kéo tiếp theo nhưng vẫn không thấy chiếc bút đâu.

- Không cần tìm nữa.

- Nó không còn ở đây. Chắc em đã mang đi và vứt rồi. Em không nhớ, cũng như mọi lần trước.

Ánh mắt anh rất sắc bén. Nhưng giọng nói thì không hề thay đổi, rất bình tĩnh và lạnh lùng. – Những lần khác là lần nào?

- Em nghĩ em sắp ngất mất rồi.

- Không, em không thể ngất được.

Cô đóng sầm ngăn kéo, ánh mắt đỏ mọng vì khóc và bực tức. – Đừng bảo em thế này thế kia.

- Em sẽ không ngất. – Anh nhắc lại và đến bên nắm tay cô. – Bởi vì em chưa nói cho anh nghe những lần trước là như thế nào. Chúng ta ngồi xuống đi.

- Em không thể.

- Đuộc rồi, vậy thì đứng. Em còn rượu mạnh không?

- Em không muốn uống rượu.

- Anh không hỏi em muốn gì. – Anh tự đi mở tủ lạnh tìm chai rượu. Nếu là lúc bình thường thì anh đã pha thêm chút nước ép trái cây.

- Uống đi cô bé mảnh mai.

Cô đang rất bực tức và thất vọng nhưng cô biết chả có lý do gì để cãi lại anh cả. Cô cầm ly rượu và uống một ngụm hết luôn.

- Bức vẽ đó chính là em.

- Sao em biết.

- Nếu em tưởng tượng ra thì… Em đã từng trải qua cảnh bạo lực.

- Em đã bao giờ bị bóp cổ chưa?

- Đây là một hình thức khác. – Cô đặt mạnh chiếc ly xuống bàn và nói tiếp. – Có kẻ nào đó từng muốn giết em và hai năm nay em đã chờ đợi giờ phút đó. Có một sự tương đồng giữa bức vẽ phác thảo đó và em.

- Bởi vì cả hai người đều là phụ nữ và tóc đều đen, dài. – Brody nhướng mày và đưa tay sờ mái tóc đã cắt ngắn quá vai của cô. – Đó không phải là gương mặt của em.

- Nhưng em không nhìn rõ cô ấy.

- Em đã nhìn thấy.

- Em không biết.

- Anh thì biết. – anh biết cô không có cà phê nên đến mở tủ lạnh và rất vui khi thấy cô đã để sẵn bia ở đó cho anh. – Em đã nhìn thấy hai người đó ở bên sông.

- Làm sao anh có thể chắc chắn được. Anh có nhìn thấy họ đâu.

- Anh nhìn thấy em. Nhưng chúng ta hãy quay lại chuyện ban nãy đi. Em nói những lần khác là như thế nào?

- Em không nhớ mình có cầm bút vẽ nghệch ngoạc vào bản đồ hay không, không nhớ có phải nửa đêm em đã mở cửa và quên không khóa, không nhớ là có để bát trộn thức ăn vào phòng để đồ trong khi lại để ủng và ba lô vào chạn bát hay không. Cũng không nhớ có phải mình đã xếp đồ vào túi hay không nữa. Em phải quay lại thôi.

- Em định quay lại đâu?

Cô đưa tay lau nước mắt và để nguyên như vậy. – em không thể phục hồi được. Em phải quay lại bệnh viện.

- Vớ vẩn. Chuyện xếp đồ vào túi là thế nào?


- Tối hôm qua em đến quán bar Clancy cùng với Linda về nhà em thấy đồ đạc của mình đã được xếp hết vào túi. Chắc em đã làm việc đó vào buổi sáng hay trong giờ giải lao gì đó nhưng em không nhớ rõ. Có lần chiếc đèn pin em luôn để bên giường lại nằm trong tủ lạnh.

- Càng ngớ ngẩn. – anh sờ tay vào túi rau quả cô vẫn để trên bàn. – Cái gì thế này?

- Rau xanh thôi. – Cô đưa hai tay xoa thái dương. – Em phải ra đi thôi. Em đã nghĩ đến điều này từ lâu lắm rồi. Em sẽ lên đường và coi như mọi chuyện đã trở lại bình thường đối với em.

- Em nhìn thấy một phụ nữ bị giết. Đó là chuyện không bình thường chút nào. Lúc đầu anh cũng nghi ngờ, nhưng bây giờ…

- Anh đã nghi ngờ?

- Không phải anh nghi ngờ việc em đã nhìn thấy cô ấy – đúng ra là họ. Mà anh nghi ngờ không biết có phải cô ấy bị giết hay không. Có thể cô ấy đã dậy được và đi khỏi chỗ đó. Nhưng bây giờ thì anh biết cô ấy đã bị giết.

- Anh có nghe em nói không đấy? Anh có nhìn thấy em đã làm gì ở đó không? – cô giận dữ chỉ tay về phía phòng tắm.

- Nếu không phải là em làm chuyện đó thì sao?

- Còn ai vào đây nữa? - Cơn bực tức của Reece như bùng phát. – Em không bình thường Brody ạ. Vì Chúa, em đã tưởng tượng ra vụ giết người đó và viết cả lên tường mà không biết mình đang làm gì.

- Nếu không phải em làm chuyện đó thì sao? – Anh nhắc lại vẫn với giọng lạnh lùng. – Nghe này, anh đã quá quen với những tình huống nếu như thế rồi. Điều gì sẽ xảy ra nếu em nhìn thấy đúng như những gì em nói?

- Nếu đúng thế thì sao? Chả có gì thay đổi cả.

- Có đấy. Em đã xem phim Ánh sáng lửa ga chưa?

Cô nhìn anh chăm chú. – Có thể đó là lý do em còn quan hệ với anh. Anh cũng điên khùng chẳng kém gì em cả. Nó có liên quan gì đến em khi em chỉ là con điên bỏ nhà ra đi và không nhớ mình có cầm bút vẽ đầy lên tường nhà tắm hay không?

- Thế nếu em không phải là người vẽ lên đó thì sao?

Đầu cô choáng váng, nôn nao. Cô không còn sức để đi đến ghế nữa nên ngồi luôn xuống nền nhà dựa người vào cánh tủ lạnh. – Nếu anh cho rằng ai đó đang giở trò Charles Boyle với em thì anh cũng điên khùng chẳng kém gì em cả.

- Cái gì làm em lo sợ hơn? – Anh cúi người xuống để ánh mắt hai người ngang nhau. – Tự cho rằng mình đang suy sụp hay cho rằng người khác nghĩ về mình như thế?

- Em không biết.

- Chuyện này đã vỡ lở rồi và em sẽ phải tiếp tục hành động cùng anh. Em nhìn thấy một người phụ nữ bị giết trong khi không còn ai khác nhìn thấy. Em báo cảnh sát và tin đồn lan ra. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu kẻ giết người kia nghe được tin đó, hay như chúng ta giả định là hắn nhìn thấy em. Hắn sẽ không thể nhởn nhơ trốn thoát được. Cho dù hắn có xóa dấu vết thì cũng không thể thoát tội được.

- Bởi vì có một người làm chứng. – cô lẩm bẩm.

- Đúng thế. Nhưng người làm chứng đó lại có tiểu sử của bệnh tâm thần xuất phát từ một vụ bạo lực. Hắn sẽ lợi dụng điều đó. Không phải ai cũng tin cô ấy trong khi cô ấy là người mới đến thị trấn này, thân phận lại chưa rõ ràng. Nhưng cô ấy khăng khăng muốn làm rõ chuyện đó, vậy thì chả có lý do gì mà không làm cho thân phận của cô ấy trở nên phức tạp hơn.

- Trời ơi, lạy Chúa. Sao anh không cầm súng bắn luôn vào đầu em đi

- Lại thêm một vụ giết người nữa. Người ta sẽ phải xem xét em rất nghiêm túc.

- Chuyện thường xảy ra sau cái chết.

- Đúng thế. Cần phải cứng rắn hơn chút nữa. Có thể sẽ khiến cô ấy bực tức thêm nhưng sẽ có tác dụng. – Nhưng nếu cứ tiếp tục quấy rầy nhiều cô ấy thì sẽ xảy ra hai khả năng. Hoặc là cô ấy sẽ suy sụp, sẽ trần truồng vừa chạy trên đường vừa hát hoặc là cô ấy sẽ bỏ đi và gục ngã ở một nơi nào đó. Trong cả hai trường hợp đó việc cô ấy cho rằng đã nhìn thấy vụ giết người sẽ bị lãng quên.

- Nhưng đó là …

- Người điên đúng không? Không, hoàn toàn không điên chút nào. Ngược lại, hành động đó rất khôn ngoan và tàn nhẫn.

- Có nghĩa là anh không cho rằng em bị hoảng loạn về tinh thần mà anh muốn em tin rằng tên giết người kia đang theo dõi em, hắn đã đột nhập vào nhà em và quấy rối đe dọa em.

Anh lấy thêm một lon bia. – Đó chỉ là giả thuyết.

Cô ngồi ngẫm nghĩ một lúc và có vẻ thấm thía lời anh nói. – Khả năng thứ nhất dễ xảy ra hơn. Thực ra em đã lâm vào tình trạng như vậy.

- Anh cũng nghĩ thế. Nhưng em lại không thích những thứ dễ dàng.

- Khả năng đó ít xảy ra với một người đã từng trốn tránh mọi thứ ngay cả bản thân mình.

- Nếu em nghĩ thế thì có thể em hơi kiệt sức rồi

Anh đứng dậy và giơ tay đỡ cô. Reece ngần ngừ một lúc nhưng cuối cùng cũng nắm tay anh đứng dậy.

- Em đang thấy gì?

- Em đang thấy một phụ nữ sống sót. Bạn bè của cô ấy – những người quan trọng chẳng kém gì người trong gia đình – đều đã bị giết. Một người trong số đó nằm ngay trước mặt cô ấy trong khi cô ấy cũng bị bắn và đang nằm chờ chết. Cô ấy nằm trong bóng tối, máu chảy. Tất cả những gì cô ấy biết đã rời bỏ mà không để lại lý do hay lời giải thích nào khiến cô ấy cảm thấy vô cùng bất an và không biết mình có còn tỉnh táo hay không. Hai năm sau cô ấy lại đứng đây vì cô ấy đang tìm đường trở lại, từng bước, từng bước một với nhịp độ do chính cô ấy tạo ra.

- Anh nghĩ cô ấy là một trong những người khỏe nhất mà anh từng gặp

Cô hít thở nặng nhọc. – Em nghĩ anh không hiểu nhiều về cô ấy.

- Em lại thế rồi. – Anh mỉm cười và trìu mến dí tay lên trán cô. – Đến đó đi. Mang theo chút gì. Tối nay em nên ngủ lại chỗ anh.


- Em không thể cất những thứ này đi được.

- Được đấy. Anh kiểm tra túi rau quả của cô. – Có đủ cho bữa tối không?

- Ôi, chết thật. Món sò!

Anh biết cô đã đi thẳng về nhà khi thấy cô mở chiếc túi và thọc tay vào. – Ôi, may quá, em đã đóng gói và vẫn còn lạnh. Dù sao thì cũng có cái để giảm nhiệt.

- Anh thích món sò.

- Chẳng qua là anh chưa gặp những loại thức ăn mà mình không thích thôi. Cô tỳ tay lên bàn và nhắm chặt mắt. – Anh sẽ không bỏ mặc em. Em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà.

- Anh đã nói với em rồi, anh không thích phụ nữ hay bị kích động.

- Nhưng cũng đã có lần anh nói với em anh có thể chấp nhận những người loạn thần kinh chức năng.

- Đúng, anh nói thế. Nhưng không có nghĩa là kích động giống với loạn thần kinh chức năng trong khi đó thần kinh chức năng của em lại không đến nỗi nào. Anh sẽ phải chờ xem tình hình sau này thế nào.

Cô dùng khuỷu tay lau cặp mắt còn ướt. – Như thế công bằng hơn.

- Em sẽ phải nấu bữa tối cho anh rồi.

- Cám ơn anh. – Cô thả tay ra và nhìn anh. – Anh đã ôm em khi em khóc. Nhưng thế sẽ phiền cho anh.

- Em không bị kích động mà em bị tổn thương và tốt nhất là không nên để chuyện đó xảy ra nữa.

- Em yêu anh. Em đã yêu anh mất rồi.

Brody im lặng một lúc lâu và khi anh cất tiếng cô thấy giọng anh có vẻ lo sợ và hơi khó nghe.

- Nhưng đã mắc lỗi thì phải bị xử phạt chứ.

Cô cười rất to và thoải mái. Nụ cười làm cổ họng cô đỡ tắc nghẹn và đỡ căng thẳng hơn. – Em đã không kiềm chế được. Anh yên tâm đi, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu.

Cô quay lại và thấy anh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ thận trọng như đang gỡ quả bom sắp nổ. – Em bị loạn thần kinh nhưng em cũng là người phụ nữ nhạy cảm hiện đại. Anh không phải chịu trách nhiệm về những cảm xúc của em cũng không bắt buộc phải đáp lại nó. Nhưng nếu anh trải qua những gì mà em từng trải qua thì anh sẽ thấy mọi chuyện không phải lúc nào cũng dễ dàng. Ý em muốn nói là những cảm xúc của em, thời gian và những con người em gặp. Người điều trị cho em bảo em ghi nhật ký trên máy. – cô tiếp tục trò chuyện trong khi đóng gói những thứ cần thiết phải mang đi. – Làm như vậy để lưu lại những cảm xúc và ý nghĩ của em – những thứ mà em không thể viết ra giấy được. Nó sẽ giúp em cảm thấy dễ dàng hơn sau này nếu em phải ghi ra giấy.

- Em đã nhầm lẫn lòng tin, nói lời cám ơn không đúng chỗ và em còn quên rằng chúng ta đã có những giờ phút nồng nàn bên nhau.

- Đầu em có thể không được tỉnh táo nhưng trái tim em thì không có vấn đề gì cả. Nếu anh cảm thấy phiền lòng thì em sẽ gọi cho Linda và đến ngủ cùng cô ấy cho đến khi em biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo.

- Em cứ làm những gì em thích. – Anh thẳng thắn. – và tất nhiên là cả những việc cần thiết để có được bữa tối với những thứ này.

Cô ấy không yêu mình, mà thực ra chỉ lo ngại về mình. Anh đang giúp đỡ cô – có thể đây là sai lầm đầu tiên của anh – và bây cô lại đang làm mọi việc trở nên phức tạp hơn. Anh nghĩ, mình đúng là đàn bà, chỉ rước việc vào thân.

Và anh đang phải chịu hậu quả.

Cũng may bây giờ cô không đề cập đến những chuyện rắc rối đó nữa.

Công việc nấu ăn đã làm cô ổn định trở lại. Khi ngồi viết anh cũng cảm thấy như vậy nên anh hiểu. Bận bịu với công việc người ta sẽ tạm quên những điều phiền toái.

Nhưng rồi cô sẽ đề cập lại chuyện đó thôi. Và nếu suy luận của anh đúng thì quả thực là cô đang gặp rắc rối.

- Em uống một chút vang chứ?

- Không, không. Cám ơn anh. Em chỉ uống nước thôi. – Cô bày rau xanh cùng với cà rốt tươi ra đĩa. – Vài phút nữa mới xong hết. Chúng ta có thể bắt đầu trước với những thứ này.

Anh nhận thấy anh đã ăn rất nhiều cà rốt với cô trong mấy tuần qua so với sáu tháng trước đây anh sống một mình.

- Cô Joanie sẽ rất bực mình nếu nhìn thấy những gì đã xảy ra trong nhà tắm của em.

- Vậy thì sơn lại đi.

Reece khêu một miếng salad. – Làm sao có thể sơn lại gạch lát được.

- Có thể Mac sẽ có thứ gì đó giúp em giải quyết được. Dù sao chỗ đó cũng đã xuống cấp rồi, cô bé mảnh mai ạ.

- Vẫn còn hy vọng. Trong vòng chưa đầy một năm qua em đã mất quá nhiều thời gian và trí nhớ bây giờ cũng không được tốt nữa rồi.

- Không phải là bây giờ em đang trong tình trạng đó đấy chứ? Anh đã ở bên em rất nhiều trong hai tuần qua và anh chưa thấy em bị điên đến mức bỏ nhà ra đi hay mộng du lần nào, hay vẽ bậy lên tường nhà trong tình trạng vô thức. Anh chưa thấy em làm gì kỳ lạ ngoài việc sắp xếp lại gian bếp của anh.

- Sắp xếp thì đúng hơn. – cô đính chính. – Nếu muốn sắp xếp lại thì ít nhất gian bếp của anh cũng phải có một trật tự gì đó đã chứ.


- Nhưng trước hay sau gì thì anh cũng tìm thấy những thứ đồ của anh. Bởi vì dù sao nó vẫn còn ở đó, như thế cũng đã tốt chán rồi. – có ai ở nhà hàng Joanie cho rằng em là con người kỳ quặc không?

- Chỉ có cô Joanie cho rằng em là con người kỳ quặc vì em cứ nằng nặc đòi có mướp tây để làm món xúp thịt.

- Mướp tây cũng là một loại rau lạ. Khi những chuyện tương tự như thế này xảy ra với em ở Boston, em cũng đang ở một mình à?

Cô đứng dậy cho nốt những thứ cần thiết vào món ăn. – Không. Tình trạng còn tồi tệ hơn vì lúc nào em cũng lo lắng nó có thể xảy ra ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào. Khi ra viện em ở với bà. Bà đưa em đi mua sắm sau đó em thấy chiếc áo len dài tay màu nâu này trong ngăn kéo của mình em hỏi bà ngay. Em thấy có điều gì đó không ổn khi nhìn ánh mắt bà và em nài nỉ thì bà nói chính em đã mua. Bà và em đã nói chuyện với nhau về chiếc áo đó vì nó không hợp với em. Em còn nói với bà và cô nhân viên bán hàng là em muốn mua nó vì em nghĩ nó có thể chống đạn được.

Cô đảo món sò với đôi tay rất khéo léo trong khi vẫn nói chuyện. – Lần khác bà vào phòng em giữa đêm vì thấy có tiếng ồn. Em đang đóng đinh vào cửa sổ nhưng không nhớ mình đã đi lấy búa và đinh. Bà dìu em ra ngoài trong khi em khóc nức nở.

- Cả hai sự kiện đều khó hiểu đối với anh. Và em rất sợ hãi phải không?

- Sợ hãi không giải quyết được việc gì cả. Còn có những chuyện khác nữa. Có những đêm em lâm vào tình trạng hoảng loạn khi thấy có tiếng đâm xe, tiếng súng nổ và tiếng la hét. Có lần em còn phá cửa nhưng không được nên trèo qua cửa sổ trong tình trạng như vậy. Một người hàng xóm thấy em đứng một mình trên vỉa hè mặc áo ngủ. Em cũng không nhớ em đang ở đâu và làm thế nào em ra đó được.

Cô đặt đĩa thức ăn trước mặt Brody. – đó chính là lúc em phải vào bệnh viện. Em thấy hình như bệnh của em tái phát.

- Những chuyện đó chỉ xảy ra khi em ở một mình đúng không? Em làm việc ở nhà hàng Joanie tám tiếng một ngày và từ năm đến sáu ngày một tuần. Em ở cùng với anh, đi chơi cùng với Linda nhưng chuyện đó chỉ xảy ra khi em ở một mình. Em còn nhớ bộ phim Ánh sáng lửa ga chứ?

- Anh có phải là Joseph Cotton không đấy? Anh thích phụ nữ biết đến những bộ phim kinh điển. – anh nắm tay cô. – Anh còn có một bộ phim khác nữa đấy. Phim Cửa sổ phía sau.

- Có. Nhân vật Jimmy Stewart nhìn thấy một vụ giết người ở sân nhà bên cạnh khi anh ấy đang nằm nghỉ vì bị gãy chân. – với vẻ mặt vô tư, cô ngồi xuống với đĩa thức ăn của mình. – Không còn ai khác nhìn thấy và cũng không ai tin anh ấy, thậm chí cả Grace Kelly cũng vậy. Cả người bạn thân nhất của anh ấy cũng thế.

- Wendell Corey phải không?

- Đúng rồi. Cả anh chàng vui vẻ Thelma Ritter cũng thế. Không ai tin rằng Raymond Burr giết vợ mình.

- Chả có chứng cớ nào ủng hộ người anh hùng của chúng ta. Không ai nhìn thấy, không có dấu hiệu vật lộn, không có vết máu. Và Jimmy cũng hành động rất kỳ lạ.

- Có nghĩa là theo anh thì em là hiện thân của hai phim Ánh sáng lửa ga và Cửa sổ phía sau phải không?

- Cần phải chú ý những người như Perry Mason nói giọng Pháp.

- Anh làm em cảm thấy tốt hơn rồi đấy. Mới hai giờ trước… Cô phải ngừng lời đưa tay lên dụi mắt. – Em đã ngồi thu lu dưới nền nhà run rẩy. Em lại rơi xuống đáy vực sâu rồi.

- Không, em chỉ trượt ngã một chút thôi. Nhưng em lại đứng dậy được. Đó là hành động dũng cảm.

Reece buông tay mệt mỏi. – Em chả biết phải làm gì.

- Bây giờ thì em ăn món sò đi. Sắp hỏng rồi đấy.

- Vâng. – Cô khiên cưỡng ăn và thấy anh nói đúng. Món sò đã mất ngon. – Em đã tăng ba pound rồi.

- Những ba pound cơ đấy. Anh sẽ phải ăn mừng thế nào đây nhỉ?

- Chắc là vì em nấu ăn nhiều hơn, không chỉ ở nhà hàng Joanie mà cả ở đây nữa. Như chúng ta đang làm đây.

- Anh biết rồi.

- Em còn làm chuyện đó điều độ nữa.

- Anh nhắc lại: anh biết rồi.

- Em còn cắt tóc và thẩm mỹ nữa.

- Cũng biết rồi.

Cô lắc đầu cắn chặt răng tức tối. – Vậy anh có thích hay không?

- Cũng được. – Brody vẫn nhát gừng.

- Thôi đi nào Brody. – Cô xua tay nói kháy. – Anh hào phóng lời khen của mình đến thế cơ à?

- Anh vốn là người hào phóng mà.

Reece đưa tay vuốt mái tóc vừa cắt của mình. – Em rất thích. Nếu anh không thích thì cứ nói thẳng ra.

- Nếu không thích thì anh sẽ nói không thích. Hoặc anh sẽ nói anh chả quan tâm cho dù em có làm hỏng mái tóc của mình.

- Đó chính là những gì anh muốn nói. Ở với anh em học được nhiều điều đấy. Em thích ở bên anh, nói chuyện với anh. Em muốn nấu cho anh ăn và ngủ cùng với anh. Em còn cảm thấy… Em sẽ không nói em là ai vì anh không hiểu được đâu.

- Anh không bắt em phải nói ra chuyện đó.

- Không, tất nhiên là không rồi. Em còn cảm thấy thích được làm con người như ý mình kể từ khi em gặp anh. Nhưng cả hai chúng ta đều biết sẽ tốt hơn nếu mỗi người chúng ta nên cách xa nhau một chút.

Brody nhướng mày và ăn thêm một miếng sò. – Nghe này, nếu em nói là em yêu anh thì có nghĩa là nó sẽ gắn chúng ta lại với nhau đấy.

- Không đâu. – Vẻ mặt cô vẫn rất trầm ngâm. – anh nên thấy đó là một sự may mắn vì em yêu anh cho dù tinh thần em có vấn đề. Rất nhiều phụ nữ bị anh hấp dẫn bởi chuyện đó nhưng rồi họ sẽ thất vọng vì bản chất kỳ quặc trong con người anh.

- Đứa trẻ ba tuổi cũng kỳ quặc đấy.

- Đúng. Nhưng cảm giác của em về anh thì khác. Nếu cho rằng em đang sa ngã thì đúng là em đã không nhận ra được bản chất của mối quan hệ này. Còn nếu anh đúng – tất nhiên phải có sự tác động của ngoại lực – thì em đã thất bại.

Brody cầm lon bia lặng lẽ nhấp một ngụm. – Nếu chỉ vì em là con người lập dị mà anh rút lui thì đúng là anh đã không biết vượt qua khó khăn. Hoặc nếu đó chỉ là do có người muốn biến em thành con người như vậy thì anh cũng không thể làm gì khác được. Anh đã bỏ lỡ vận may không nhận ra được điều đó. Nhưng anh cũng sẽ không dễ gì mà phải từ bỏ những món ngon và chuyện quan hệ của chúng ta.

- Như thế còn được. Nếu sau này mà anh thay đổi thì em cũng không trách anh nữa. – Cô lấy bình nước bỏ thêm vài lát chanh mang đến.

Brody với tay qua bàn nắm tay cô và chờ cho đến khi cô ngước mắt lên nhìn vào mắt anh. – Không chỉ là chuyện ăn uống và quan hệ kia đâu. Anh còn…” cảm xúc à? Cảm xúc cái gì đây? Nếu chỉ là sự thông cảm dành cho cô thì không đủ, anh tự hỏi mình. – anh còn quan tâm đến những gì xảy ra với em.


- Em biết.

- Tốt. Vậy thì chúng ta không cần thiết phải ngồi đây mà phân tích mổ xẻ gì thêm nữa. – Bàn tay cô rất mềm mại và yếu ớt trong tay anh. Anh đặt nó xuống bàn nhưng vẫn nắm tay cô. – Rồi chúng ta sẽ tìm ra thôi, Reece ạ.

Và lúc này đây, với sự ấm áp lan tỏa từ bàn tay anh sang tay cô, cô cảm thấy tin tưởng hơn.

Ăn uống và dọn dẹp xong xuôi, họ cùng ngồi uống trà và anh chuyển sang chủ đề khác.

- Em có thể ở lại đây một mình trong khoảng một giờ được không?

- Tại sao vậy?

- Anh nghĩ, anh nên đến chỗ Rick đưa anh ta đến đây để xem thế nào.

- Đừng. – Cô lắc đầu trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa anh đã nhóm trong lò sưởi. – Anh ta không tin những gì em nhìn thấy trên con đường đó. Anh ta đã làm công việc của mình, và theo như em biết thì anh ấy đã làm rất tốt. Nhưng vấn đề là anh ấy không tin em. Sáng nay em có ghé qua văn phòng và gặp anh ấy cùng với Debbie và Hank. Khi em lấy bức vẽ đó ra và bảo anh ấy là em sẽ đến hỏi mọi người ở thị trấn Jackson Hole thì em chỉ nhận được sự cảm thông từ phía họ mà thôi.

- Nếu có ai đó đột nhập vào nhà em…

- Nếu có thì chúng ta cũng không nên nói ra. Làm sao họ có thể vào được. Em đã lắp khóa mới rồi cơ mà.

- Khóa có thể phá được, hoặc có thể đánh chìa để mở. Em để chìa khóa ở đâu.

- Ở ngăn trong chiếc ví của em.

- Còn khi em làm việc?

- Em cũng để ở đó, hoặc nếu em không mang ví thì em để ở túi áo khoác. Túi phải, vì em thuận tay phải, nếu anh muốn cụ thể hơn.

-Em để ví và áo khoác ở đâu khi làm việc?

- Em để trong văn phòng cô Joanie. Cô ấy cũng giữ một bộ chìa để trong tủ chìa khóa. Em không nghĩ chúng ta vội vàng kết luận cô ấy là kẻ đã đột nhập vào nhà em và tra tấn em theo kiểu đó.

- Rất có thể có người đã vào phòng của cô ấy và ăn trộm chìa khóa đi đánh.

Cô giật mình đặt ly nước xuống bàn. – Anh cho rằng kẻ đột nhập kia là người thị trấn này phải không?

- Có thể. Có thể kẻ đó đang ở thị trấn này khi vụ án xảy ra. Và cũng có thể hắn vẫn ở đây khi biết rằng em đã nhìn thấy vụ đó.

- Nhưng ở đây có ai nhận ra người phụ nữ đó đâu?

- Anh không nói cô ấy là người ở đây hay quanh đây.

Reece hơi ngả người ra sau. – Không, không. Anh không nói thế. Em đoán, em chỉ cảm giác là nếu cô ấy không phải là người ở đây thì hắn cũng không phải người ở đây.

- Có thể có mà cũng có thể không. Có thể hắn là người ở thị trấn này hoặc thường xuyên đến đây. Người này biết đi săn, cắm trại, bơi thuyền và biết xóa dấu vết. Vì vậy, anh nghĩ hắn sẽ không phải là người chỉ quen sống ở thành thị. Có ai biết em đi vắng cả ngày hôm nay không?

- Em có giấu ai đâu

- Vấn đề là ở đó. Chúng ta phải ghi lại các mốc thời gian. Em nói em có viết nhật ký đúng không?

- Vâng.

- Anh sẽ xem thế nào?

- Không bao giờ.

Anh hơi cau mày nhưng rồi lại cười rất tươi. – có anh ở trong đó không?

- Tất nhiên là không. Làm gì có người phụ nữ nào lại viết về người đàn ông đã làm chuyện đó với mình trong nhật ký? Như thế nực cười lắm.

- Anh chỉ đọc những chỗ em viết về chuyện chúng ta thôi, xem em viết có đầy đủ không?

- Em ghi đầy đủ. Em sẽ xem lại và ghi thêm ngày giờ.

- Được rồi, nhưng không phải là tối nay. Em rất mệt rồi, em nên đi nghỉ đi.

- Em vẫn ngồi được.

- Thế thì anh sẽ phải dìu em lên khi người em rã rời ra. Anh phải làm việc một chút.

- Ồ. – Cô nhìn ra ngoài. – Vậy thì, có lẽ em nên…

- Sau khi anh đã kiểm tra xong tất cả các khóa thì em cũng phải ở trên giường rồi, cô bé mảnh mai ạ.

Chả có lý do gì phải cố tỏ ra là mình không mệt. Và cô đứng dậy. – Mai em làm ca sáng, em sẽ khônh đánh thức anh khi em dậy nhé.

- Anh đánh giá cao việc đó.

- Cám ơn anh đã dìu em, Brody.

- Anh có cho không em đâu.

Cô cúi đầt đặt lên môi anh một nụ hôn. – có chứ. Rất nhiều lần trong buổi tối hôm nay là đằng khác ấy.

Cô biết anh đã kiểm tra lại tất cả các khóa vì anh nói thế mà. Cô lên giường rồi mà vẫn nghe thấy tiếng bước chân anh trên cầu thang. Khi nhòm ra cô thấy phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn và có tiếng gõ bàn phím lách cách.

Biết anh còn ngồi ở đó cô yên tâm lên giường trong khi cửa phòng ngủ vẫn mở và cô có thể nhắm mắt đi vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui