Thiên Thần Tan Vỡ

Doc Wallace mang ra hai chiếc ly đựng trà bằng đá rất xinh xắn và cà phê, đường bỏ trong chiếc đĩa bằng thủy tinh xanh. Phòng khách của ông rất đẹp, được trang trí kiểu cách, trên tường treo các bức ảnh đóng khung cẩn thận chụp gia đình ông cùng với bức hình một thiếu nữ đang vui vẻ ngồi đọc sách.

Nếu Doc có ý định làm cho Reece cảm thấy thoải mái thì ông đã thành công. Cô như bị hút hồn bởi cách trang trí ở đây, hoàn toàn khác với cảm giác lo lắng khi ngồi trước lò sưởi và mùi hương hoa dành dành nồng nàn trong không khí.

Ấn tượng đầu tiên của cô là sự thoải mái dễ chịu và cô biết đây là người đàn ông được học hành chu đáo.

Không hề có đầu thú vật treo trên tường, không có đèn chiếu, cũng không có các loại chăn dày mang phong cách Anh-điêng. Cô biết ông có đi câu cá nhưng trên mặt lò sưởi không phải là một con cá hồi nhồi bông mà thay vào đó là một chiếc gương hình oval xinh xắn khung gỗ anh đào.

Cô thấy kiểu bố trí của căn phòng này rất quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu đó trong thành phố Boston.

- Đó là căn phòng yêu thích của Susan đấy! – Doc rót cho cô ly trà mà chính tay ông vừa pha. Khi còn sống cô ấy rất thích ngồi ở đây đọc sách. Cô ấy đọc rất nhiều. Cho nên chú không muốn thay cái gì cả.

Ông mỉm cười và mời Brody một ly trà khác.

- Hình như lúc nào cô ấy cũng quanh quẩn ở đây. Có lần…- Doc ngập ngừng một lát, ánh mắt ông trở nên hiều dịu và buồn buồn. - Sau khi làm việc chú có thể ngồi hàng giờ ở đây nói chuyện với cô ấy. Có thể nhiều người cho rằng ngồi nói chuyện với người đã chết thật điên rồ. Nhưng chú nghĩ đó là tình người. Có rất nhiều điều mọi người cho là điên rồ nhưng thực ra lại rất tình người.

- Hơi điên rồ chính là biểu hiện của tình người đấy. – Brody nhón một chiếc bánh quy và bình luận.

- Như vậy thì cháu cụng thích làm việc đó. – Reece lên tiếng. – Cháu rất càm kích vì chú đã cố tạo cho cháu sự thoải mái. Và thực sự cháu đã cảm thấy dễ chịu khi ở đây. Nhưng cháu biết đôi khi cháu vẫn còn cảm giác lo lắng, hồi hộp thậm chí là sợ hãi nữa.

- Biết được chính mình là tốt rồi. – Brody nhón thêm một chiếc bánh quy. – Rất nhiều người chả biết thân phận rẻ mạt của mình làm người khác khó chịu.

Cô lườm anh và quay sang Doc Wallace.

- Nhưng cháu cũng biết những gì cháu nhìn thấy ở bên sông là sự thực. Không phải là giấc mơ, không phải là do lóa mắt. Cũng không phải là do đầu óc hoảng loạn và trí tưởng tượng quá phong phú mà cháu nghĩ ra được chuyện đó.

- Đừng quá bận tâm với những gì Rick nói. – Doc nhẹ nhàng. – Cậu ấy chỉ làm những gì có thể. Đó là công việc của cậu ấy và cậu ấy đã làm tốt ở thị trấn Angel’s Fist này.

- Ai cũng biết thế. – Reece cự lại.

- Tuy nhiên, chúng ta có thể giúp cậu ấy trong chuyện này.

- Chú có tin cháu không?

- Việc chú tin cháu hay không không quan trọng. Nhưng cũng chả có lý do gì khiến chú nghi ngờ lời nói của cháu. Hình như cháu đang cố không muốn để mọi người chú ý đến mình thì phải.

Doc đổ nước vào ly cà phê của mình. Ông duỗi thẳng chân và bắt chéo lên nhau như để khoe đôi giày thể thao thời trang.

- Báo cáo lại chuyện này coi như đã xóa bỏ hết nỗ lực của cháu!/

- Báo cáo về một vụ giết người cũng bình thường như khi cháu nhìn thấy tín hiệu báo có thêm một người bạn online trên mạng yahoo Messenger thôi. Việc cháu có bịa ra chuyện đó để thu hút sự chú ý của mọi người hay không chả quan trọng gì. – Ông nâng kính và nhìn cô chăm chú qua cặp tróng kính sạch bóng. – Hơn nữa, Brody đã tin cháu. Chú biết không dễ gì lấy được lòng tin của cậu ấy đâu. Vì vậy…

Doc đặt ly cà phê sang bên cạnh lấy khung vẽ và chiếc bút chì. – Chú phải thừa nhận là công việc này làm chú rất phấn khích. Cứ như mọi thứ tự nhiên đi vào trật tự kỷ cương của nó vậy.

- Theo nghĩa gì?

Doc cười rất tươi. - Tất nhiên là theo nghĩa đen của nó. Brody đã nói với cháu là chú biết vẽ phác thảo, thậm chí còn có vài bức được đưa đi triển lãm rồi.

- Cháu sẽ đến đó xem thế nào.

- Cháu nên xem. Có vài bức của các họa sỹ địa phương khá đẹp. Tuy nhiên, chú chưa từng làm công việc như thế này vì vậy có lẽ chú phải hỏi cháu để tìm hiểu trước một chút đã. Cháu hãy nghĩ về hình dạng khuôn mặt trước. Nó hình vuông, tròn, hay hình chữ nhật. Cháu còn nhớ không?

- Có. Cháu có thể tả được.

- Cháu nhắm mắt lại một lúc và tái hiện lại hình ảnh đó trong đầu đi.

Cô làm theo lời Doc nói và hình ảnh người phụ nữ hiện lên. – Hình oval, nhưng hẹp và dài. Hình elip thì đúng hơn.

- Được rồi, có nghĩa là mặt cô ấy gầy gầy.

- Vâng. Tóc cô ấy dài và đội mũ lưỡi trai đỏ chụp sát xuống dưới trán. Nhưng cháu vẫn nhận thấy mặt cô ấy dài và hẹp. Lúc đầu cháu không nhìn thấy mắt cô ấy vì cô ấy đeo kính râm ôm mắt, cháu nghĩ vậy.

- Thế còn mũi cô ấy thì sao?

- Mũi à? – cô hơi bất ngờ trước câu hỏi của Doc. Cháu không nghĩ mình nhớ rõ đâu.

- Cháu cô nhớ những gì có thể.

- Cháu nghĩ… mũi cô ấy dài và hẹp cũng như khuôn mặt nhưng không cao. Cháu chú ý đến miệng của cô ấy nhiều hơn vì nó liên tục cử động. Cô ấy nói chuyện, hoặc la hét gì đó luôn mồm. Không hiểu sao cháu lại rất chú ý đến cái miệng của cô ấy.

- Miệng cũng mỏng sao?

- Cháu không chắc lắm, có thể như thế. Nó liên tục cử động. Ý cháu là hình như cô ấy có rất nhiều chuyện để nói. Và không nói chuyện thì cô ấy la mắng, cau có. Cô ấy đeo khuyên tai, vòng đeo tai thì đúng hơn. Chắc chắn như thế vì cháu nhìn thấy nó ánh lên. Tóc cô ấy đen, dài xuống đến lưng và hơi gợn sóng. Khi hắn đẩy cô ấy ngã, kính bị rơi ra. Cô ấy rất tức giận, cháu có cảm giác mắt cô ấy khá to. Nhưng lúc đó cô ấy rất tức giận và bị sốc nên…

- Thế còn những đặc điểm nhận dạng? – vẫn với giọng đều đều nhẹ nhàng Doc hỏi cô. – Chẳng hạn như vết sẹo, nốt ruồi hay nếp nhăn?


- Cháu không nhớ gì cả. Cô ấy trang điểm. – Reece nói rất nhanh như vừa phát hiện ra điều gì. – Cháu nghĩ cô ấy trang điểm rất kỹ. Môi cô ấy rất đỏ, có thể là do tức giận nhưng chắc chắn là cô ấy tô nhiều son. Nhìn cô ấy khá diêm dúa nên cháu nghĩ cô ấy đang trang điểm nhiều. Khoảng cách lúc đó rất xa ngay cả với chiếc ống nhòm của cháu.

- Không sao, theo cháu thì cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi?

- Ừm, cháu nghĩ khoảng gần bốn mươi tuổi. Có thể hơn kém khoảng mười tuổi, trời đất.

- Cháu nhìn lại xem thế nào, có đúng với ấn tượng ban đầu cháu nhìn thấy cô ấy không?

Reece nhoài người ra phía trước khi Doc quay bức hình lại phía cô.

Cô không ngờ Doc có thể tái hiện giỏi đến như vậy. Tuy chưa hoàn toàn đúng với những gì cô nghĩ nhưng cũng gần như vậy. – Được rồi, được rồi. Nhưng cháu nghĩ cằm của cô ấy nhọn hơn một chút, mắt không tròn như vậy mà dài hơn.

Reece cầm ly trà nhấm nháp trong khi Doc điều chỉnh lại bức hình. – Cháu không nhớ rõ màu mắt của cô ấy nhưng có thể là màu tối. Miệng cũng không rộng như vậy, lông mày mỏng hơn và rất cong. Khi hắn đẩy cô ấy ngã, mũ rơi ra. Ban nãy cháu đã nói điều này chưa nhỉ? Và cháu thấy trán cô ấy rộng hơn.

- Em nghỉ một chút đi. – Brody gợi ý khi thấy cô bắt đầu xúc động.

- Vâng, vâng. – cô chợt nhận thấy tim mình đang đập rất mạnh và hai tay bắt đầu run. – Cô ấy sơn móng tay, hình như màu đỏ, cháu không còn nhớ rõ nữa. Cháu nhìn thấy cô ấy chống tay xuống đất khi hắn đè lên cô ấy.

- Cô ấy có cào hắn không? – Brody hỏi.

- Không, không thể. Hắn đè lên và hai đầu gối tỳ lên tay cô ấy. Cô ấy không thể cào hắn được, không có cơ hội nào cả. Khi đã ngã xuống cô ấy không thể làm được gì.

- Thế này được chưa?

Reece nhìn rất kỹ bức hình. Có những thứ không thể hiện được. Doc đã không thể hiện được cơn giận dữ, sợ hãi, và cảm xúc của cô ấy. Nhưng nét mặt đã giống hơn rất nhiều.

- Được rồi, được rồi, đúng như cháu nghĩ. Như thế được rồi phải không?

- Chú cũng nghĩ vậy. Để xem có cần điều chỉnh thêm gì không nhé. Cháu ăn bánh quy đi trước khi Brody ngốn hết. Dick làm đấy. Đàn ông mà làm bánh ngọt đến vậy.

Cô cầm một chiếc bánh và Doc hỏi thêm mấy chi tiết. Ngồi uống trà cô xem Doc điều chỉnh lại miệng và mắt người phụ nữ. Lông mày bây giờ đã mỏng hơn nhiều.

- Được rồi. – Reece đặt mạnh ly trà xuống bàn có vẻ xúc động. – Đúng như cô ấy rồi. Đúng như những gì cháu nghĩ. Cháu…

- Bình tĩnh nào. – Brody lại cắt ngang. – Nếu đó đúng như những gì em nghĩ thì như vậy là đủ rồi.

- Không phải người của thị trấn này. – Doc ngẩng mặt lên kết luận. – Không hề giống ai mà tôi từng gặp.

- Nhưng nếu cô ấy ghé qua đây có thể là để mua xăng, hay mua đồ dùng gì đó thì sẽ có người nhìn thấy.

- Rick sẽ in ra và gửi fax cho các địa phương khác. – Doc bặm môi nhìn lại bức vẽ của mình. – Và gửi cả cho quản lý các công viên. Nhìn cô ấy rất lạ. Tôi đã từng điều trị cho hầu hết mọi người ở thị trấn này và cả các khu vực lân cận, cả khách du lịch, và những người chỉ ghé qua đây một hai lần. Tôi dám đảm bảo tất cả những người sinh ra ở đây trong vòng hai mươi năm qua và những người dù chỉ gặp một lần tôi cũng nhận ra ngay. Nhưng người này thì hoàn toàn lạ.

- Và nếu cô ấy chưa từng ghé qua đây thì chúng ta sẽ không biết cô ấy là ai. – Reece nói rất nhẹ.

- Đó chính là điểm anh thích ở em đấy, cô bé mảnh mai ạ. – Brody nhót thêm một chiếc bánh quy. – Em có thể mô tả hắn ta cho bác sỹ không?

- Em không nhìn thấy hắn. Thực sự là như vậy. Em chỉ nhìn thấy tay, lưng của hắn thôi, hắn đeo găng tay. Tay hắn rất to, nhưng có thể em chỉ tưởng tượng ra. Hắn đội mũ, đeo kính râm và mặc áo khoác.

- Cháu có nhìn thấy màu tóc của hắn không?

- Không, cháu không nghĩ là mình nhìn thấy. Thực ra cháu cũng không để ý nữa, cháu chỉ chú ý đến cô ấy. Khi hắn đẩy cô ấy ngã cháu rất kinh ngạc và chỉ còn chú ý đến những gì xảy ra với cô ấy.

- Thế cháu có để ý khuôn hàm dưới của hắn không?

- Tất cả những gì cháu biết là hắn rất khỏe. Hình như cháu đã nói điều này về cô ấy rồi thì phải không? – Cô đưa tay dụi mắt và cố tập trung suy nghĩ. – Hắn rất cứng rắn và có vẻ bình tĩnh. Cô ấy thì nóng nảy và tức giận nhưng hắn thì hầu như không động đậy gì. Hắn rất biết giữ sức đúng không? Cô ấy chạy đi chạy lại liên tục vung tay chỉ trỏ. Hắn đẩy cô ấy ngã xuống nhưng chỉ nhẹ như phẩy con ruồi. Có thể cháu chỉ tưởng tượng ra thế thôi.

- Có thể thế mà cũng có thể không. Thân hình hắn thì sao?

- Tất cả những gì cháu có thể cảm nhận là hắn cao lớn. Nhưng cũng không chắc, chỉ có điều là hắn cao lớn hơn cô ấy. Khi hắn đè lên cô ấy cháu biết chắc chắn là hắn cố ý làm việc đó. Nhìn cách hắn giữ tay cô ấy cháu biết hắn cố ý. Có thể khoảng cách quá xa nhưng rõ ràng là hắn cố tình và rất lạnh lùng.

Doc cầm bức phác họa lên xoay lại cho Reece xem và cô nhún vai thán phục.

Bức họa vẻ cả người quay lưng lại và hơi ngoái đầu ra phía sau. Cô thấy hơi chán nản vì rất nhiều người đàn ông có khuôn hình như thế.

- Chả giống ai cả. – cô nhận xét.

- Tuy nhiên, cháu vẫn có thể loại bỏ vài người ở thị trấn Angel’s Fist này khỏi danh sách. Vì dụ như Pete, vì cậu ta rất nhỏ con, hay Joe Pierce vì người này béo hơn rất nhiều. Hoặc Carl chẳng hạn, thân hình cậu ta tròn như chiếc thùng. Tất cả những người này đều không phù hợp về khuôn hình. Và cháu nói đúng, hắn ta không còn trẻ. Ý chú nói là ở độ tuổi vị thành niên hay mới hơn hai mươi tuổi. Cử chỉ hành động của hắn già dặn hơn nhiều. Dù sao thì cũng đỡ phức tạp hơn rồi.

- Cũng không phải cháu. – Brody lên tiếng. – Trừ phi cháu là siêu nhân có thể bay qua lại con sông đó.

- Không. – Lần đầu tiên kể từ khi đến đây Reece mỉm cười. – Không phải là anh.

- Chú sẽ sao ra và để một bản ở văn phòng. Rất nhiều người đến đó. Chú cũng sẽ mang đến văn phòng cảnh sát trưởng một bản.


- Cám ơn chú rất nhiều.

- Có vẻ chúng ta đang chơi trò trinh thám. Dù sao thì cũng là một sự thay đổi công việc thú vị đối với chú. Brody, cậu có thể mang khay nước này vào trong giúp tôi không?

Nhìn ánh mắt Doc, Reece hiểu bây giờ ông lại trở về với cương vị của một bác sĩ và cô là bệnh nhân. Cô không muốn từ chối ông có lẽ vì ông vừa giúp cô một việc. Nhưng Reece vẫn cảm thấy sợ hãi khi Brody bước vào phòng trong.

- Cháu không có ý định đến đây để được tư vấn về sức khỏe.

- Có thể, nhưng dù sao chú cũng là bác sĩ phụ trách khu vực này từ lâu lắm rồi và bây giờ thì cháu lại đang ngồi trong phòng của chú. Ánh mắt cháu rất mệt mỏi, cháu ngủ thế nào?

- Không đều lắm, chỉ thỉnh thoảng mới có đêm cháu ngủ yên giấc.

- Còn chế độ ăn uống?

- Cũng thất thường. Nhưng khá hơn trước đây rất nhiều rồi. Cháu biết tình trạng sức khỏe của cháu có liên quan đến tinh thần. Và cháu không hề coi nhẹ yếu tố nào cả.

- Cháu có đau đầu không?

- Có. – Cô thở dài. – Nhưng cũng đỡ hơn trước đây rất nhiều, ít nhất thì cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Cháu vẫn cảm thấy lo lắng mặc dù đã ít hơn. Trước đây cháu thường gặp ác mộng nhưng bây giờ có lẽ chỉ là những giấc mơ xấu thôi. Chứng hoang tưởng cũng đỡ nhiều. Cháu đã cùng Linda Gail đến quán bar Clancy. Cách đây hai năm cháu không bao giờ dám đến những chỗ đó. Cháu cũng đang nghĩ đến chuyện quan hệ với Brody, đã hai năm nay cháu không quan hệ với người đàn ông nào. Mỗi khi nghĩ đến việc rời khỏi thị trấn này thì cháu lại kiên quyết không làm. Tối hôm qua cháu đã cởi bỏ hết đồ đạc ra nhưng sau đó lại cất vào.

Ánh mắt Doc có vẻ sắc bén sau cặp kính. – Cháu thu dọn đồ đạc hay sao?

- Cháu... – Cô im lặng một lúc. – Vâng, cháu cũng không nhớ có phải mình đã thu dọn hay không, cháu biết đó là sự thụt lùi về tình trạng tinh thần nhưng bù lại là cháu đã bỏ hết đồ đạc ra và thậm chí còn đến đây nữa. Cháu đang hồi phục và dần trở lại với con người của mình.

- Và còn dè dặt nữa. – Doc nói thêm. – Cháu thực sự không nhớ là mình đã thu dọn đồ đạc hay sao?

- Không, cháu không nhớ, à mà có, nó làm cháu rất sợ. Có lần cháu đã để đồ đạc sai vị trí nhưng cháu cũng không nhớ. Dù sao thì cháu nghĩ cháu có thể vượt qua được mọi chuyện, một năm trước cháu không hề nghĩ đến điều này.

- Cháu đang dùng thuốc gì?

- Hiện tại cháu không dùng thuốc.

- Bác sĩ khuyên cháu như vậy hay sao?

- Không hẳn như thế. Cháu bỏ dần từng loại và cách đây sáu tháng thì bỏ hẳn không uống nữa. Thuốc chỉ có tác dụng khi cháu cảm thấy cần nhất, nó giúp cháu lấy lại sự cân bằng. Nhưng cháu không thể sống cả đời với thuốc được. Chỉ khi nào rất cần thiết cháu mới dùng, còn bây giờ cháu muốn tự mình vượt qua. Cháu muốn là chính mình.

- Cháu sẽ đến gặp chú khi cần giúp đỡ về y tế chứ?

- Vâng, cháu sẽ đến.

- Cháu có muốn chú kiểm tra sức khỏe cho cháu không?

- Cháu không…

- Chỉ là kiểm tra thôi. Lần cuối cùng cháu kiểm tra sức khỏe khi nào?

- Khoảng một năm trước.

- Vậy thì tại sao sáng mai cháu không đến văn phòng của chú?

- Sáng mai cháu có ca làm.

- Thì chiều mai, ba giờ. Chú sẽ đợi.

- Sẽ khó khăn đối với cháu đây. Nhưng không sao, cháu sẽ đến. Cháu thích ngôi nhà của chú, cả việc chú giữ nguyên căn phòng như khi cô nhà chú còn sống nữa. Ước gì sau này cháu cũng sẽ có một căn phòng và có ai đó chăm sóc nó cho cháu. – Cô đứng dậy và nói tiếp. – Bây giờ cháu phải đi làm đây.

Doc cũng đứng dậy. – Được, ngày mai, ba giờ. – Và ông đưa tay ra hiệu lệnh như đã có sự thỏa thuận.

- Cháu sẽ đến. - Reece hứa.

Ông tiễn cô ra cửa và cũng đúng lúc đó Brody từ nhà trong đi ra. Brody định đến lấy xe nhưng Reece lên tiếng.

- Em muốn đi bộ, em muốn hít thở không khí một chút, vẫn chưa đến ca làm mà.

- Được, anh sẽ đi cùng em, chỉ cần em cho anh ăn trưa thôi.

- Anh vừa ăn hai chiếc bán quy rồi còn gì.

- Thế em muốn thế nào?


Cô lắc đầu: - Anh sẽ phải đi bộ quay lại lấy xe.

- Anh sẽ quay lại sau bữa trưa. Em có thể làm món gà cháy không?

- Em làm được, nhưng món đó không có trong thực đơn.

- Vậy em có thể đòi trả tiền nhiều hơn. Tự nhiên anh lại thích món gà cháy ăn với sandwich. Em cảm thấy thoải mái hơn chưa?

- Em nghĩ là thoải mái hơn rồi. Bác sĩ Doc rất giỏi trấn an người khác. – Cô thọc tay vào túi chiếc áo len có cổ cô đã mặc từ sáng vì trời rất lạnh. – Chú ấy đã thuyết phục em như người chú ruột để em đến khám sức khỏe ngày mai. Có thể anh đã biết chuyện đó rồi.

- Chú ấy đã nói với anh chuyện đó. Ông ấy rất tò mò, thậm chí còn hỏi anh đã ngủ với em chưa?

- Tại sao chú ấy lại làm như vậy?

- Đó là công việc của chú ấy. Em đang ở thị trấn Angel’s Fist này và tất nhiên chú ấy phải có trách nhiệm quan tâm đến em. Chính vì thế anh có thể nói rằng nếu người phụ nữ đó từng đến đây thì chắc chắn chú ấy sẽ biết. Con chó của cảnh sát trưởng lại dưới hồ kìa. Hình như nó thích bơi hơn là đi trên đường.

Hai người dừng lại xem con chó đang gắng sức bơi dưới hồ làm gợn sóng uốn cong hình dãy núi in trên mặt nước.

- Nếu ở lại đây em cũng sẽ nuôi một con và dạy nó bơi ở hồ giống như cô bé – tên nó là gì nhỉ? – Abby hay làm với chú Moses này. Em sẽ làm cho nó một phòng nhỏ để nó ở ngoài khi em đi làm. Bà em cũng nuôi một con nhỏ xíu chỉ bằng chiếc ấm pha trà tên là Marceau. Đi đâu bà cũng cho nó đi theo.

- Bằng chiếc ấm pha trà thì đâu phải là chó được.

- Nó đúng như thế đấy, và rất đáng yêu.

- Đó chỉ là một thứ đồ chơi được đặt tên thôi.

Reece cười rất thoải mái. – Marceau rất khôn và trung thành.

- Em có cho nó mặc áo không?

- Không, mặc dù em thích nó nhưng nếu được em sẽ nuôi một con to hơn giống như Moses và dạy nó bơi.

- Tất nhiên là nếu em ở lại đây.

- Vâng, nếu em ở lại. – Và trong khi tưởng tượng hình ảnh Moses của cô bơi lội, Reece quyết định mạnh dạn. – Ngày mai em muốn đến chổ anh, nấu ăn tối và ở lại đó một đêm với anh.

Anh cùng cô đi dạo thêm một đoạn. Họ đi qua một ngôi nhà có mấy luống hoa bướm trồng giữa bãi cỏ và bà chủ nhà đã làm cả mấy con hình nộm để bảo vệ hoa.

Anh chợt nghĩ đến những người thường trang trí bãi cỏ nhà họ bằng những hình nộm người và thú vật.

- Ở lại qua đêm có nghĩa là chúng ta sẽ làm chuyện đó không?

- Lạy Chúa, em hy vọng như vậy. Em không dám hứa chắc nhưng em hy vọng là thế.

***

Cô giữ lời hứa với bác sĩ Doc và coi đó là một bước tiến bộ nữa của mình. Cô rất ghét cảm giác lộ liễu khi trên người không mặc gì khác ngoài chiếc váy rộng.

Nhưng nếu cô không đủ can đảm và sự thoải mái khi trần truồng đứng trước một bác sĩ thì làm sao cô có thể thoải mái làm chuyện kia với Brody được?

Cô ngồi trong bóng tối trước bàn kiểm tra để y tá của bác sĩ Doc kiểm tra huyết áp. Tất cả đèn đều tắt và cô nhắm chặt mắt, cô hy vọng ông cũng nhắm mắt.

Uống rượu cũng là một giải pháp hay, nhiều rượu có nghĩa là cô sẽ cảm thấy nhiều bóng tối quanh mình hơn.

- Hơi cao chị ạ. – Willow, cô y tá người Shoshone thông báo. Tóc cô ta đen, dày bện thành đuôi, cặp mắt nâu rất sâu và ướt.

- Tôi hơi hồi hộp, tôi luôn hồi hộp khi đứng trước bác sĩ.

Willow nắm tay Reece. – Chị đừng lo, bác sĩ Doc rất hiền. Tôi phải lấy một chút máu của chị để làm xét nghiệm. Chị nắm chặt tay lại và nghĩ đến điều gì đó vui vẻ đi.

Reece chỉ nghĩ đến chiếc kim và cô đánh giá Willow rất cao. Cô không thể nhớ đã bao nhiêu lần cô phải tiêm sau khi bị bắn. Có những y tá có bàn tay như thiên thần nhưng cũng có những người như quỷ dữ.

- Bác sĩ Doc sẽ vào với chị ngay bây giờ.

Reece gật đầu và gai người khi nghĩ lời nói của Willow là sự thực.

Bác sĩ Doc nhìn rất khác khi ông mặc áo blu trắng, đi giày trắng và đeo chiếc ống nghe quanh cổ. Ông nheo mắt nhìn cô trước khi xem hồ sơ sức khỏe của cô.

- Cháu nghĩ cháu cần tăng thêm mười pound nữa.

- Cháu biết, một tuần trước đây cháu cần tăng mười lăm pound.

- Kể từ cuộc phẫu thuật sau khi bị bắn đến giờ cháu có phẫu thuật lần nào nữa không?

Cô liếm mạnh môi thật mạnh: - Không, cháu luôn khỏe mạnh.

- Không có dị ứng gì cả. Huyết áp cần thấp hơn, thói quen ngủ nghĩ đều hơn. Vòng kinh của cháu có đều không?

- Có. Nhưng cháu phải dùng thuốc tránh thai để điều hòa lại sai khi… Bây giờ thì cháu không cần dùng nữa rồi. – Nhưng cô thầm nghĩ, có thể tối nay việc đó sẽ thay đổi và không biết huyết áp của cô có tăng vọt lên không.

- Không có tiền sử về bệnh tim, ung thư hay tiểu đường. Cháu không hút thuốc, uống rượu ít hoặc ở mức vừa phải.

Ông xem hồ sơ của cô một lúc nữa rồi đặt xuống gật đầu. – Về căn bản sức khỏe của cháu khá tốt.

Ông kiểm tra phổi, phản xạ, cầm tay cô kiểm tra sự phối hợp và giữ thăng bằng, kiểm tra mắt, tai, tuyến lệ và amidan của cô.


Trong khi khám bệnh ông liên tục nói chuyện với vô về tình hình trong thị trấn. – Cháu đã nghe chuyện đứa con trai lớn của Bebe và hai thằng bạn của nó bị bắt quả tang ăn cắp vặt ở cửa hàng bách hóa tổng hợp chưa?

- Nó đang bị quản thúc ở nhà, không được cho cam kết hứa sẽ sửa chữa. Mỗi ngày hai giờ làm việc ở nhà, ở trường, nhà hàng của Joanie và bất cứ việc gì Drubber có thể tìm được cho nó làm.

- Đỡ vất vả cho Bebe. Chú còn nghe nói Maisy Nabb lại ném hết quần áo của Bill ra cửa sổ, cả giải thưởng giành cho cầu thủ xuất sắc nhất khi cậu ấy đưa được đội bóng của trường lọt vào vòng tứ kết.

Không đến nỗi nhàm chán lắm khi nói chuyện với ông về đề tài này. Về những con người mà cả hai cùng biết.

- Cháu còn nghe nói cậu ấy đánh bài thua mất khoản tiền dành dụm để mua nhẫn đính hôn cho cô ấy. Nhưng cậu ấy bảo muốn chơi để kiếm được thêm tiền mua một chiếc nhẫn xứng đáng với cô ấy.

- Cô bé ném quần áo của nó ra ngoài bốn lần một năm. Nó nói đã dành dụm tiền mua nhẫn cho con bé đã năm năm nay. Có nghĩa là quần áo của nó đã bị ném ra đường mười lăm đến hai mươi lần rồi. Thằng cháu nội của Carl ở Laramie cũng được học bổng của trường đại học Wyoming.

- Vậy sao? Cháu không biết chuyện đó.

- Cũng chỉ mới nhận được thông báo. Carl mới biết tin chiều hôm qua. Cậu ta rất tự hào. Chú sẽ gọi Willow vào kiểm tra vú và ngực cho cháu.

Reece nằm ngả người gác chân lên giá. Cô nhìn trừng trừng trần nhà với những hình bướm bay lượn xung quanh trong khi bác sĩ Doc kéo ghế ngồi giữa hai chân cô và Willow phụ giúp cho ông.

- Nhìn khá khỏe mạnh. – Doc nhận xét.

- Rất tốt, có lẽ đã lâu rồi nó không phải làm việc. – Willow nói.

Khi thấy tiếng Willow cười, Reece chỉ còn biết nhắm mắt. Cô chợt nghĩ đến mấy câu ngạn ngữ cổ xưa dạy người ta phải cẩn thận với suy nghĩ của mình. Nhưng bây giờ thì nó không còn là ý nghĩ nữa mà đã trở thành lời nói mất rồi.

Khi Doc khám xong, ông kéo chân cô khép lại và đứng sang cạnh chuẩn bị khám ngực.

- Cháu có kiểm tra kinh nguyệt hàng tháng không ?

- Có, à không. Khi nhớ ra thì cháu kiểm tra thôi.

- Cháu nên kiểm tra khi tắm vào ngày đầu tiên cháu có. Phải tạo thói quen cho mình nếu không cháu sẽ quên. – Ông đặt tay lên vết sẹo trên ngực cô. – Chắc cháu đau rất nhiều.

- Vâng.- Cô vẫn nằm nhìn ngắm những cánh bướm vui nhộn đầy màu sắc trên trần nhà. – Rất nhiều nỗi đau.

- Ý cháu nói là nỗi đau ám ảnh phải không ?

- Đôi khi cháu cảm thấy thế, nhất là khi gặp ác mộng hoặc khi cháu hoảng sợ. Nhưng cháu hy vọng đó không phải là sự thật.

- Nhưng cháu cảm thấy có thật.

- Vâng, rất thật.

- Cháu có thường xuyên bị đau ám ảnh như thế không ?

- Cháu không chắc lắm, khoảng hai lần một tuần. Trước kia cháu còn bị vài lần một ngày.

- Cháu có thể ngồi dậy được rồi. – Ông quay lại ghế trong khi Willow quay ra ngoài. – Cháu không muốn tiếp tục điều trị bằng liệu pháp vật lý à ?

- Cháu không.

- Thế còn liệu pháp hóa học ?

- Cũng không. Cháu đã sử dụng cả hai. Cháu nói với chú rồi, có tác dụng nhưng cháu muốn tự mình điều trị cho mình.

- Được thôi. Cháu hơi suy nhược đấy, có lẽ cháu cũng biết rồi. Và có thể thiếu máu nữa. Chú muốn cháu phải tăng khẩu phần ăn lên, ăn nhiều thức ăn có chất sắt. Nếu cháu không biết những loại thức ăn nào có nhiều chất sắt chú sẽ bảo Willow in cho cháu một danh sách.

- Cháu là đầu bếp mà.

- Vậy thì thực hiện ngay đi. – Ông chỉ tay về phía cô như để nhấn mạnh. – Chú sẽ cho cháu mấy loại cây giúp cháu ngủ ngon hơn. Cháu có thể pha như trà uống trước khi đi ngủ.

Reece ngạc nhiên hỏi lại : - Chú chữa trị toàn diện à ?

- Cây cỏ đã được dùng để chữa bệnh từ thời cổ xưa rồi. Chú thường chơi cờ với bố của Willow. Ông ấy là người Shoshone và chơi cờ rất giỏi. Chính ông ấy dạy chú về loại thuốc thiên nhiên này. Ông ấy chết mùa thu năm ngoái ở độ tuổi chín mươi tám trong khi ngủ.

- Đúng là gợi ý hay.

- Chú sẽ pha chế và sáng mai mang đến nhà hàng Joanie cho cháu.

- Không cần phiền... à vâng, cháu muốn xin cả tên vài loại cây nữa.

- Được, bốn đến sáu tuần nữa cháu đến kiểm tra lại.

- Nhưng...

- Chỉ để kiểm tra lại trọng lượng, máu và kiểm tra bên ngoài thôi. Nếu chuyển biến tốt thì ba tháng sau đó cháu mới quay lại. Nếu không... – Doc bước xuống khỏi ghế đặt tay lên vai cô và nhìn thẳng vào mắt cô – Chú sẽ phải áp dụng biện pháp khắt khe.

- Vâng, thưa ngài bác sĩ.

- Ngoan lắm. Chú nghe nói cháu làm món thịt bò hầm rất ngon. Cháu trả công cho chú bằng món đó cũng được, coi như chú mời cháu đến kiểm tra.

- Nhưng như thế thì không công bằng cho chú.

- Nếu chú không thích món bò hầm đó thì chú sẽ lấy tiền của cháu. Cháu đứng dậy mặc quần áo vào đi.

Nhưng cô vẫn ngồi đó khi ông đã đi ra và đóng cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui