Thiên Thần Ngủ Gật

“ Nào ! Các em !” Cô chủ nhiệm bước vào lớp, dẫn theo một chàng trai phía sau.

Tất cả mọi thành viên lớp 12K4 cùng há hốc miệng nhìn nhau, nhìn vào cô giáo, cuối cùng dừng hẳn ánh mắt vào nam sinh có gương mặt cực kì điển trai. Từ bộ quần áo sành điệu cùng mái tóc thời thượng trên đầu anh, đôi dày hàng hiệu lót dưới đôi chân thẳng tắp, đó là lời giới thiệu hoàn hảo nhất cho một gia thế không tầm thường.

Cô giáo đứng trên bục giảng, ánh mắt hài lòng. Cô nói với học sinh của mình.

“Lớp chúng ta vui mừng chào đón thành viên mới, cậu ấy là Mạc Đông Tuyền.”

Cả lớp vỗ tay ầm ầm, nhất là các nữ sinh, trong đôi mắt đỏ rựng như bị sét đánh.

Đáp lại sự nồng nhiệt đó, Mạc Đông Tuyền nhếch môi nhẹ một cái, mái tóc hất sang bên. Nụ cười thần thánh trên môi anh với toàn bộ nữ sinh quý giá như vật báu, chỉ riêng một người.

Trong không khí sôi nổi ấy, khi tiếng vỗ tay vừa dứt, ngay trong góc lớp phát ra một tiếng ồn vô cùng chói tai, hệt như âm thanh người ta đang cưa gỗ.

“Khò…khò…!”

Mọi người quay lại nhìn, xen lẫn trong sự thất vọng là ánh mắt xấu hổ, còn cô giáo chỉ bất lực lắc đầu.

“Kịch San San !” Một tiếng gọi vang rền như sấm phát ra trên bục giảng, cô giáo hình như không còn giữ được bình tĩnh.

Ở dưới góc lớp, giấc ngủ của Kịch San San không vì thứ âm thanh dữ dội ấy mà chấm dứt, ngược lại, càng lúc cô càng mê man hơn.

“San San ! Dậy đi ! Cô giáo tới rồi !” Cô bạn bên cạnh lo lắng lay lay người Kịch San San, nỗ lực hết sức mình.

Kịch San San mở mắt từ, hai tay dụi dụi mắt.

Có chuyện gì vậy nhỉ? Kịch San San bất mãn nhìn ra thái độ khó hiểu của mọi người, hai chân mày nhướng lên.

“Kịch San San ! Em đứng lên cho tôi.” Cô giáo đập mạnh tay xuống bàn, quát ầm ĩ. Thứ âm thanh đó dường như đâm thủng màng nhĩ Kịch San San khiến cô giật mình, liền nhanh chóng đứng dậy. Nhưng cái đáng để giật mình hơn không chỉ thế, cho tới khi Kịch San San trông thấy nụ cười kiêu ngạo của chàng trai đang đứng cạnh cô giáo mình.

Kịch San San thở đều, cố gắng xâu chuỗi lại sự việc, sau đó khẽ gật đầu như thể chấp nhận sự thật đang diễn ra.

“Kịch San San !” Mặc dù đã hạ giọng nhưng vẫn còn sót lại đôi ngọn lửa trong lời cô giáo. “Em biết hành động của mình vô lễ và xấu xí thế nào không?”

Nhìn thấy cái cúi đầu nhận lỗi của Kịch San San, cùng đôi gò má đang bắt đầu đỏ ửng, cô giáo cố kiềm chế cơn giận xuống. Mắng Kịch San San chẳng qua chỉ giống như nước đổ đầu vịt, theo kinh nghiệm đó, cô giáo bỏ qua cô và tiếp tục nói vào việc chính.

Cô giáo nhìn qua Mạc Đông Tuyền, nụ cười ngọt lịm như sữa đặc, thái độ thay đổi bất ngờ.

“Đông Tuyền ! Em hãy mau ổn định chỗ ngồi.”


Mạc Đông Tuyền thu gọn lớp học trong ánh mắt, dùng cái lướt nhẹ đi qua từng gương mặt hết sức chào đón của các nữ sinh, cuối cùng dừng ngay chỗ chiếc bàn đặt ở góc lớp. Anh nhanh chân bước xuống, đứng bên cạnh Kịch San San, sau đó mở lời.

“Tôi muốn ngồi ở đây !”

Kịch San San tròn vo đôi mắt đang nổi hẳn từng mạch máu li ti, tưởng chừng hai lỗ mũi xịt ra khói.

“Không được !” Kịch San San đập tay xuống bàn. Nhưng sau khi nhìn vào nét mặt của cô giáo và tất cả mọi người, cô liền nở một nụ cười giả tạo hết mức. “Anh hiểu cho, bàn chúng tôi không còn chỗ trống.”

Mạc Đông Tuyền không thèm bỏ tai lời từ chối của Kịch San San, ngay lấp tức cười một cách gợi tình với cô gái bên cạnh cô.

“Cô có thể nhường chỗ cho tôi ?”

Nụ cười giết người của Kịch Đông Tuyền khiến cô gái ngẩn ngơ, nhất thời đứng lên can tâm tình nguyện nhường lại chỗ của mình. Mặc cho Kịch San San đau khổ níu lấy tay giữ lại, trong tâm trí của cô gái lúc này chỉ có mỗi chàng trai đẹp như tranh vẽ đang đứng trước mặt.

Sau khi mạc Đông Tuyền ung dung ngồi xuống vị trí ở chiếc bàn cuối, Kịch San San lập tức dịch người qua bên, dù biết hành động đó chỉ tăng thêm khoảng cách với anh ta tầm vài xentimet .

“Bạn mới, chiều nay chơi bóng rổ không?” Một chàng trai với cặp kính dày cộm trên mặt quay xuống nhìn Mạc Đông Tuyền, vui vẻ cất lời.

“Được chứ !” Mạc Đông Tuyền đáp lời. Anh quay qua gương mặt Kịch San San đang ỉu xìu như cái bánh gạo tẩm nước, hất hàm lên. “ Nha đầu thối, chiều nay đi cổ vũ cho tôi.”

Kịch San San cười “ Ha ha” đầy khoái chí, giống như vừa nghe được một câu chuyện hài hước. “Giây thần kinh của anh có vấn đề đấy à? Vì sao tôi phải đi cổ vũ cho anh?”

“Vì cô là bạn gái của tôi.” Mạc Đông Tuyền nói sang sảng, cố tình phát ra âm thanh lớn hơn bình thường.

Hai từ “bạn gái” thốt ra từ miệng Mạc Đông Tuyền nhẹ như không, nó chẳng những khiến cặp mắt của Kịch San San tròn vo mà còn dụ dỗ bao nhiêu ánh mắt khác cùng kinh ngạc nhìn xuống. Nam sinh trong lớp không tin nổi vào những gì vừa nghe, còn các nữ sinh, một nửa họ ánh mắt thất vọng đầy đau khổ, nửa còn lại cố gẳng phủ nhận sự thất này.

Kịch San San mặt đơ như đá tảng, nhất thời cứng họng không biết khẩu chiến Mạc Đông Tuyền ra sao, liền nhanh chóng bước ra khỏi chỗ của mình. Vậy mà Mạc Đông Tuyền lại nhất quyết không chịu buông tha cô, luôn bám sát mỗi bước chân từ tầng ba xuống giữa sân trường.

“Mạc Đông Tuyền !” Kịch San San hét ầm lên như còi báo động. “Anh định trả thù tôi chứ gì?”

Mạc Đông Tuyền tiến gần thêm một bước, cả cơ thể to lớn chắn ngang trước mặt Kịch San San. Anh gật đầu, nụ cười nửa miệng.

“Nha đầu thối, nếu không phải trả thù cô thì tôi tới đây làm gì? Không phải cô từng mạnh miệng nói sẽ chờ tôi tới xé xác mình sao?”

“Mạc công tử, trí nhớ của anh cũng tốt thật đấy !” Kịch San San gật đầu, đáp lại lời hăm dọa của Mạc Đông Tuyền một cách nhẹ tênh. “ Anh có bản lĩnh thì trả hết mối thù này đi, Kịch San San tôi nếu vì sợ anh bỏ chạy, tôi nhất định sẽ bò từ đây ra tận cổng trường.”

Nói rồi Kịch San San quay người, hai bím tóc hất sang bên như trêu tức.


Trên đời này còn có kẻ khiến Kịch San San phải cúi đầu sao? Nằm mơ cũng chẳng thấy nữa là.

Nhưng cũng trên đời này lại có kẻ khiến Mạc Đông Tuyền trở nên bất lực sao? Anh là ai cơ chứ?

Kịch San San bực bội dáng từng bước chân xuống nền gạch, mặt đỏ rực như lưỡi dao vừa được nung. Tại sao cô phải để bụng tên biến thái như Mạc Đông Tuyền chứ? Thật không đáng chút nào.

Trước cửa lớp 12A1, lần đầu tiên người ta trông thấy Kịch San San thập thò ngoài cửa với gương mặt buồn rầu.

“Diệp Tử Thông đâu rồi?” Kịch San San giữ lấy một chàng trai vừa bước ra, hỏi han.

“Tôi không biết.” Vừa trông thấy Kịch San San gương mặt chàng trai liền biến sắc, nhanh chóng trả lời rồi thoát thân.

Kịch San San thất vọng dẫm chân liên tục xuống sàn nhà, miệng nguyền rủa.

“Diệp Tử Thông, anh không mau hiện hồn về đây cho tôi, ngày mai mưa ngập hết cả nhà anh luôn.”

“Kịch San San, tới tìm Tử Thông đấy à?” Lôi Dĩ Hà tươi rói như hạt dẻ cười vừa mới bóc vỏ, đập nhẹ tay vào vai Kịch San San.

“Anh là ai?” Kịch San San chau mày.

“Tôi là Lôi Dĩ Hà, bạn của Diệp Tử Thông.” Lôi Dĩ Hà nói. “Nếu cô muốn gặp cậu ta, tôi nhất định sẽ giúp, nhưng phải có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Kịch San San cố gắng bình tĩnh, lấp liếm cơn giận khi trên đời có kẻ giám đặt điều kiện với mình.

“Lúc nào cô pha coffe cho Tử Thông, nhớ chuẩn bị cả phần của tôi nữa. Tôi rất thích vị coffe của cô.” Lôi Dĩ Hà cười lấp lửng.

“Không được !” Kịch San San nổi đóa lên. “Anh dám đụng miệng vào những ly coffe ấy à?”

“Sao phải keo kẹt thế chứ?” Mặt mày Lôi Dĩ Hà méo mó. “Cô và Diệp Tử Thông đúng là loại keo kiệt như nhau.”

“Anh…anh…!” Kịch San San thật muốn phát điên lên được. “Rốt cuộc Diệp Tử Thông đang ở đâu? Anh không nói tôi giết anh.”

“Được rồi ! Tôi nói là được chứ gì?” Lôi Dĩ Hà giả vờ sợ hãi. “Anh ta đang ở trên thư viện…này…này…Kịch San San… nhớ chuẩn bị coffe cho tôi với đấy.”

Không biết Kịch San San ăn gì mà chạy nhanh thế, Lôi Dĩ hà chỉ còn nước đứng từ xa lắc đầu.

Đến trước cửa thư viện, Kịch San San thở dốc. Ngoại thất thư viện trường Thiên Ngôn rất hoành tráng, nhưng thật không ngờ nội thất bên trong lại sang chảnh thế này. Kịch San San đứng trước sảnh lớn, giữa cả núi người qua lại vẫn thấy mình chơi vơi. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hối hận, tại sao hơn hai năm học ở Thiên Ngôn, chưa một lần cô đặt chân tới nơi đây. Không phải vì hứng thú, nhưng ít nhất lúc này còn biết đường để tìm Diệp Tử Thông.


Kịch San San lượn lờ hết mọi ngóc ngách ở tầng một, không có dáng người nào viết vào mắt cô ba chữ Diệp Tử Thông, thật mệt chết đi được. Cô cuốc bộ từng bước chân trên cầu thang, tưởng chừng không còn chút sức lực nào nữa, đã vậy lại không biết Diệp Tử Thông đang bế quan chỗ nào.

Sau một hồi kiên nhẫn tìm kiếm, cuối cùng trời không phụ lòng người. Vừa trông thấy Diệp Tử Thông đứng tựa người vào tủ sách, ánh mắt đổ xuống cuốn sách đang cầm trên tay, Kịch San San sung sướng hét lên.

“Đồ ngốc Diệp Tử Thông ! Tôi ở đây.”

Rõ ràng là Kịch San San đang kiếm Diệp Tử Thông, nhưng cái cách cô gọi anh, người ta vừa nghe đã tưởng hoàn cảnh của hai người đang đổi ngược. Kịch San San ở đó thì liên quan gì tới Diệp Tử Thông nhỉ ? Đã vậy hai tay cô còn khuấy động trên cao.

Vẫn cái chất giọng ầm ĩ đến quen thuộc này, Diệp Tử Thông vừa nghe chân mày đã nhíu lại. Kịch San San tới đâu là ồn ào tới đó, đã vậy lúc nào cô ta cũng kéo anh vào cuộc chơi.

Diệp Tử Thông đẩy ánh nhìn bực bội qua gương mặt Kịch San San, thở dài một cái, sau đó gấp cuốn sách trên tay đặt vào vị trí ban đầu. Anh không thèm bận tâm tới sự xuất hiện của cô, chậm chạp từng bước chân cho tới khi khuất người sau kệ sách. Nhưng Kịch San San đâu có vừa, chẳng lẽ đã tới được đây cô lại bằng lòng để Diệp Tử Thông bỏ mặc mình sao?

Kịch San San bám theo mỗi bước chân của Diệp Tử Thông như dính phải keo, miệng tụng kinh không ngừng nghỉ. Cô nói.

“Diệp Tử Thông, tại sao anh để Lôi Dĩ Hà đụng vào ly coffe của tôi?”

“Không phải cô bảo pha nó cho tôi sao?” Diệp Tử Thông quay người lại, anh hỏi.

“Đúng vậy !” Kịch San San trả lời, hai má phình lên.

“Cô pha coffe cho tôi, nghĩa là nó thuộc quyền sở hữu của tôi.” Diệp Tử Thông lạnh nhạt giải thích. “Đã vậy tôi muốn sử dụng những thứ của mình ra sao, cô có quyền quản chắc?”

Lời nào thốt ra từ miệng Diệp Tử Thông đều giống như có gai, Kịch San San nghe tới đâu đau tới đó. Lí lẽ của Diệp Tử Thông quá sắc sảo, nhất thời Kịch San San cứng hỏng không cạy được miệng mình. Đã vậy, càng lúc Diệp Tử Thông càng cố tình bài xích cô.

“Kịch San San ! Cô mau về lớp đi. Thư viện không phải nơi để cô làm ồn đâu.”

“Tôi cứ không về đấy !” Kịch San San phản bác. “Nếu hôm nay anh không nói rõ mọi việc, tôi nhất định không rời khỏi đây.”

“Tùy cô thôi. “ Diệp Tử thông nhếch môi, nhanh chóng quay người bước đi.

Biết rõ Kịch San San luôn dai dẳng đi sát sau lưng mình, dù vậy Diệp Tử Thông vẫn cố tình làm ngơ, dành hết sự tập trung khi rê ngón tay vào gáy sách. Thực tế bản thân anh biết rõ, chỉ vài chữ được in đậm ấy cũng không thể lọt vào đầu.

“Diệp Tử Thông ! Anh là đồ ngốc ! Anh biết hôm nay tôi bị bắt nạt thế nào không?” Kịch San San dẫm chân bình bịch xuống sàn như đưa trẻ đang làm nũng, mặt méo xệch đi rất xấu xí.

Kịch San San bắt nạt người khác đã đành, trên đời con có kẻ giám bắt nạt cô ta sao? Diệp Tử Thông cảm thấy câu nói vớ vẩn của Kịch San San thật tức cười, nhưng anh lại không cười, bởi chỉ cần anh cười một cái, cô ta nhất định sẽ được nước mà làm càn.

Sau một hồi mân mê giá sách, cuối cùng Diệp Tử Thông cũng lôi ra một cuốn, lật qua từng trang giả bộ nhâm nhi. Nhưng cái cách cư xử này của anh chẳng những không thể đuổi đi kẻ bám đuôi Kịch San San mà ngược lại nó còn phản tác dụng.

Kịch San San cảm thấy dây thần kinh trong người bị kéo căng, một mạch hùng hổ tiến lại gần Diệp Tử Thông rồi cắn cho anh ta một cái. Diệp Tử Thông bị tấn công bất ngờ liền đánh rơi cuốn sách trên tay, tay còn lại đang bị Kịch San San giữ trong miệng. Cổ tay anh đau rát, theo phản xạ liền kêu lên một tiếng, nhưng bị những ánh mắt không hài lòng của những người xung quanh dội lại, Diệp Tử thông liền không mở miệng nói thêm câu gì.

Kịch San San được thể càng làm tới, trút hết cơn giận của mình bằng cách nghiến chặt gia thịt Diệp Tử Thông, hệt như con sói đang thèm máu.

Người ta không thể ngờ rằng, khuất sau kệ sách trong thư viện, bị một cô gái cắn vào cổ tay đến đau đớn, trên gương mặt chàng trai không chút biểu cảm gì. Là vì anh không biết đau hay hệ thần kinh trong người anh ngừng hoạt động, tại sao ngay một cái nhướng mày hay nhăn mặt anh cũng không? Hệt như anh can tâm tình nguyện để cho cô gái ấy làm tổn thương mình, dù có xương tan thịt nát thì vẫn không thấy đau?


Sau khi được hành hạ Diệp Tử Thông tới hả hê, Kịch San San từ từ nhả cổ tay anh ra khỏi miệng, ngước đầu nhìn lên. Đáp lại cái nhìn của cô, gương mặt Diệp Tử thông trơ ra như bức tưởng, duy chỉ có ánh mắt đen sâu hút hồn, ngay lập tức nó hút hết sinh lực trong người Kịch San San.

“Chảy máu rồi.” Kịch San San hối lỗi xoa xoa tay vào vết cắn trên cổ tay Diệp Tử Thông, gương mặt đau khổ. Cũng lợi dụng việc ấy, cô tránh luôn ánh mắt dạt dào tình cảm của anh.

Thực ra là thế nào? Không phải sau bao nhiều thời gian theo đuổi Diệp Tử Thông, cái Kịch San San chờ đợi là ánh mắt này sao ? Vậy lí do gì khi anh đã trao cô ánh mắt ấy, cô lại không có đủ dũng cảm để đón nhận, cuối cùng gục mặt xuống ?

Diệp Tử Thông đọc rõ nét ngại ngùng trong mỗi hành động của Kịch San San, cả những cái rung tay nhè nhẹ của cô, nhưng chính anh cũng không hiểu được lí do. Từ từ đẩy cánh tay tội lỗi của cô ra, anh nói.

« Vết thương nhẹ thôi, tôi không sao ? »

« Không vì thế mà anh giận tôi chứ ? » Gương mặt Kịch San San mếu máo như sắp khóc, dù vậy ánh mắt cô vẫn đổ gục xuống sàn nhà.

Diệp Tử Thông gõ nhẹ vào đầu Kịch San San một cái, sau đó xoa xoa vào mái tóc cô như đang âu yếm thú cưng. Anh cười.

« Có đau không ? »

Cả câu nói lẫn hành động của Diệp Tử Thông khiến đầu óc Kịch San San rối loạn, từng mạch máu trong người cô đập sai nhịp với nhau, đã vậy đôi mắt to tròn nay càng giãn hết ra. Kịch San San nuốt khan một cái, ngước nhìn nụ cười lạ lẫm trên môi Diệp Tử Thông, lắc đầu. Đáp lại sự thắc mắc đó, Diệp Tử Thông giải thích.

« Coi như chúng ta đều, không ai nợ ai. »

Không phải Diệp Tử Thông mấy năm liền là học sinh xuất sắc sao, vậy lí do gì một bài toán đơn giản như vậy, anh lại làm sai ? So sánh cái mốc đầu nhè nhẹ và vết cắn làm chảy máu bằng hai từ « bằng nhau », Kịch San San cảm thấy hời cho mình quá, nhưng lại rất thiệt thòi cho anh.

Cứ như vậy, không biết Kịch San San và Diệp Tử Thông đứng bất động nhìn nhau trong bao lâu ? Chỉ là thân nhiệt của Diệp Tử Thông vốn dĩ cao hơn người thường, bây giờ nó lại bức xạ qua cơ thể Kịch San San, khiến đôi má cô đỏ ửng, tự nhiên Diệp Tử Thông liền muốn cắn một cái.

« Tử Thông ! » Tiếng gọi yếu đuối phía sau lưng cất lên phá tan sự tĩnh mịch do Diệp Tử Thông và Kịch San San tạo ra giữa một nơi nhộn nhịp người, anh liền quay đầu lại. Qua khe hở giữa phần eo và cánh tay Diệp Tử Thông, ánh mắt Kịch San San chạm phải khuôn mặt thất vọng của một cô gái, trên đó thoáng qua chút buồn rầu.

Tiêu Đàm tiến sát lại chỗ Diệp Tử Thông, dùng ánh mắt khó hiểu xuyên suốt gương mặt Kịch San San, cuối cùng dưng ngay trên vết thương ở cổ tay anh. Cô lo lắng.

« Anh bị sao thế này ? » Tiêu Đàm nắm lấy cổ tay Diệp Tử Thông. « Để tôi băng lại cho anh. »

« Không sao. » Diệp Tử Thông cười trừ, đưa cổ tay đặt sát miệng rồi ngậm qua một cái. Anh nói. « Thực ra vết cắn này ngọt lắm. »

Lúc nói câu đó, rõ ràng Diệp Tử thông cố tình nhìn vào mắt Kịch San San, hai má cô bất chợt đỏ ửng. Cái dụng ý trong câu nói của anh, không phải Kịch San San không hiểu, chỉ là cô không giám tin. Còn Tiêu Đàm, cô lại không muốn tin.

Tiêu Đàm cười gượng gạo, ấn cuốn sách vào tay Diệp Tử Thông.

« Tôi lục hết cả thư viện mới tìm giúp anh được cuốn này. Anh cầm về đọc đi. »

« Được rồi ! Tôi cảm ơn. » Diệp Tử Thông cười nhẹ, cầm lấy cuốn sách rồi nói tiếp. « Lần sau cô không cần vất vả như vậy đâu. Nếu muốn đọc cuốn nào tôi sẽ tự tìm lấy. »

Nói rồi Diệp Tử thông quay lại nhìn Kịch San San, gõ nhẹ vào đầu cô một cái rồi nhắc nhở.

« Đồ ngốc ! Mau về lớp đi. »

Kịch San San gật đầu rồi nhanh chân trở về lớp, bở mặc trong thư viện còn mỗi Tiêu Đàm và Diệp Tử Thông đang đứng với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui