Thiên Thần Không Có Cánh
Nó không thể nhìn thêm được nữa, những giọt máu của anh vương trên sàn nhà ngày càng nhiều, nó sậm lại như thể là một đóa hồng đỏ rực đẹp mê hồn nhưng đầy mùi chết chóc. Vầng trán anh đẫm mồ hôi vì đau đớn. Từng roi từng roi vụt lên người anh biến thành vạn mũi kim châm vào ngực nó khiến nó nhức nhói, không thể thở được nữa.
“Dừng lại, đủ rồi. Ta thua rồi, ông dừng tay lại………” – nó dùng cái giọng khàn khàn để nói. Giọng nói cuả nó khiến Gia Anh từ từ mở mắt ra nhìn nó. Khuôn mặt thanh tú của nó tràn toàn là nước mắt. Không còn đau đớn gì nữa cả, anh thấy nó vẫn là để ý tới anh, khiến anh vui lắm.
“Vi, em đừng khóc nữa. Không ai nói với em là khi em khóc thì nhìn em rất xấu sao?” - anh nói với nó như vậy. Luôn là cái kiểu nói khiến nó ngừng khóc như mọi khi. Nhưng giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn nói như vậy được?
“Sao? Hắn không phải là kẻ thù của mày sao? Giờ sao lại thương xót cho hắn vậy?”
“Ta đồng ý, mang giấy lại đây!” – nó nói, phải làm như vậy để cứu anh. Với bản tính của Một Mắt thì chắc chắn hắn dám nói dám làm. “Ba à, con xin lỗi, con gái bất tài không thể giữ sản nghiệp được cho ba” – nó nhủ thầm trong lòng như vậy.
“Mang những giấy tờ ta đã chuẩn bị sẵn lại đây” - hắn ta ra lệnh - “Nếu ngay từ đầu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì cô em đâu có phải chịu thiệt?” đổi giọng rất nhanh, Một Mắt dùng tay nâng cằm của nó lên “Nhìn thì cũng thanh tú, quả thật là đệ nhất mĩ nhân của đảo Thiên Đường. Hay là về làm bà xã của ta đi, ta sẽ không bạc đãi cô em đâu. Hhahaha”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...