Thiên Thần Không Có Cánh
Một Mắt chưa lúc nào từ bỏ ý đồ xưng bá giang hồ của mình nhưng hiềm một nỗi hắn không có thể chống lại được cả dòng họTrịnh Hạ. Căn bản hắn không có khả năng quang minh chính đại mà giành lấy nhưng đã lỡ đắc tội với nó và Gia Anh thì cũng không có cách nào khác được. Hoặc là tranh thủ cơ hội này mà ra tay nếu không hắn sẽ rất thê thảm về sau.
Đã nghĩ là phải làm, rất nhanh chóng đám người Một Mắt đã chặn đầu được Hạ Vi và Gia Anh đang trên đường trở về trung tâm đảo. Hai người không chút hoảng hốt và lo lắng khi có cả 1 đám người vây quanh mình, quả không hổ danh là những người được đào tạo để kế nghiệp của hai dòng họ lớn.
Hạ Vi nở một nụ cười lạnh khiến cho ngay cả Một Mắt cũng thấy bất an:
“Một Mắt, có phải ông không muốn sống nữa? Nếu ông thấy như vậy ta có thể giúp nhưng chỉ là đâu cần phải huy động nhiều người như vậy?”
Gia Anh cũng nhàn nhạt tiếp lời:
“Nếu ông suy nghĩ lại thì tôi sẽ tha cho ông đường lui.” Nói xong còn dùng tay mơn man con dao nhỏ trong tay, hệt như một con quỷ khát máu khiến cho đám người của Một Mắt rùng mình và vô thức lùi lại một khoảng cách khá xa.
Gia Anh cũng tranh thủ mà nói nhỏ với nó
“Tôi không biết chúng ta có bao nhiêu ân oán nhưng tạm thời phải cùng nhau đối phó với đám người này đã. Cùng nhau sống sót rời đây mới có cơ hội để nói rõ ràng. Em đã trưởng thành chắc hẳn cũng rõ thiệt hơn như thế nào đúng không?”
“Hừ, trước mặt tao mà liếc mắt đưa tình được. Chúng mày đâu? Lên! Đưa chúng nó xuống âm ti mà tiếp tục nói chuyện yêu đương.” – Không để cho Hạ Vi kịp phản ứng Một Mắt đã ra lệnh cho bọn đàn em xông lên. Lưu lại bên người hắn chỉ có vài tên có vẻ như có địa vị và mấy thằng thân cận.
Tình hình vô cùng hỗn loạn, bình thường Gia Anh có thể dễ dàng đối phó đám người này nhưng hiện tại anh đang bị thương nên chống đỡ rất chật vật. Chả mấy chốc miệng vết thương lại toác ra và sau đó tiếp tục chảy máu. Hạ Vi khá hơn đôi chút, không phải là nó chưa từng trải qua thực chiến nhưng dù sao thì sau một đêm trong điều kiện màn trời chiếu đất thì cũng có chút uể oải.Một Mặt chỉ đứng nhìn đám hỗn chiến trước mặt, hai người kia tuy có đôi chút mệt mỏi nhưng vẫn rất lợi hại. Đàn em của hắn đã bị thương hơn phân nửa nếu cứ tiếp tục thì chỉ có một kết quả là cùng nhau đi gặp Diêm Vương.
Hắn nở một nụ cười âm hiểm, ra lệnh cho thằng thân cận đứng bên cạnh
“Mày còn đứng đấy à? Phải đợi tao dạy cho phải làm gì à? Theo tao bao nhiêu năm mà chẳng khôn ra tí nào cả.”
“Dạ, em làm ngay đây ạ,” – gã đó khúm núm mà nghe lệnh của Một Mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...