Ngày hôm ấy, nó đã gặp anh tại cổng trường, vô tình thôi ánh mắt hai người
giao nhau. Nhanh chóng lẩn trốn ánh mắt ấy nó đã nhìn lên cổ anh.
Nhìn thấy trên cổ anh là chiếc dây chuyền mà lâu nay nó đã gần như quên
mất. Đã lâu lắm rồi, nó mong sẽ có ngày này, ngày anh lại mang trên mình chiếc dây chuyền đó nhưng cũng chính nó lại thấy sợ cái ngày này.
Ngày mà anh mang lại nó có nghĩa là anh đã nhớ lại tất cả chính vì vậy nên nó sẽ lo sợ, nó không muốn lại một lần nữa anh biến mất khỏi tầm mắt của nó. Thà rằng anh cứ không nhớ ra nó thì có khi nó còn được nhìn thấy anh hàng ngày nhưng bây giờ thì chỉ e điều mà nó lo sợ sẽ đến. Nó im lặng không lên tiếng trước biểu hiện của anh. Nó biết, giờ nó mà có ý đến bên anh thì cả anh và nó sẽ gặp nhiều đe dọa từ Trịnh Luân.
Cả buổi học, tinh thần căng như dây đàn, nó chỉ mong kết thúc nhanh chóng buổi học để không phải lo sợ. Yêu thì yêu đấy, nhưng nó chưa có đủ khả năng để giành hạnh phúc về phía mình.
Như nó mong muốn, anh không đến tìm nó, bởi vì cũng như nó anh biết giờ chỉ có thể đứng từ xa nhìn nó, dù có bên cạnh nó trong giờ học thì cũng chỉ thế thôi. Đâu có làm gì được, anh không muốn nó bị tổn thương bởi ba của anh.
Cả giờ học cứ như vậy, có lẽ sẽ không có gì khuấy động được cái không khí im ắng của lớp học nếu như không có cô Minh Nguyệt mang đến cho cả lớp 12A của tụi nó. Theo những gì cô cho chúng nó biết, Royal và Sunshine sẽ tổ chức một dạ tiệc giao lưu giữa 2 trường và thành phần tham gia chính là thành viên của 12A và 24 người đứng đầu về thành tích học tập của Sunshine.
Đó là việc chưa từng có trong lịch sử của 2 trường, tất cả đều không biết đó là hành động của Thuận Phong nhằm tìm kiếm người con gái mà Thuận Phong yêu. Một điều duy nhất yêu cầu là tất cả mọi người đều phải hóa trang, và mang mặt nạ.
Không thích thú gì với việc tham gia vào dạ tiệc nhưng nó, San San, Mỹ Linh, Gia Anh và Triết Vũ đều là những người xuất sắc nhất của 12A cũng như Royal nên bắt buộc phải tham gia. Không để nó – công chúa của Royal xuất hiện trong dạ tiệc mà làm mất mặt cả trường cũng như thanh thế của Hạ gia nên Triết Vũ đã buộc phải trổ tài. Từ váy dạ tiệc đến giày, tất cả Triết Vũ đều đích thân lựa chọn, cậu muốn nó trở thành người con gái nổi bật nhất trong dạ tiệc đó để xứng đôi với Gia Anh. Chỉ khi 2 người đó ở bên nhau thì cậu mới có thể có được hạnh phúc. Chính vì vậy cậu kiêm luôn cả việc trang điểm cho nó trước khi tới khi dạ tiệc và cậu cũng không quên lặng lẽ mang cho nó chiếc dây chuyền cũng đôi với Gia Anh.
Khi nó đặt chân tới dạ tiệc, tất cả đều đã có mặt không ai lộ ra khuôn mặt thật của mình. Tất cả đều ngoái nhìn nó, đẹp kiêu sa trong chiếc váy dài đen bó sát lấy cơ thể khoe ra những đường cong tuyệt mĩ của nó. Chiếc vấy ấy được đính những viên đá nhỏ trong suốt phản chiếu ánh sáng của ánh đèn của dạ tiệc khiến nó càng trở nên rạng rỡ. Màu đen của chiếc váy đã khiến nó toát ra khí chất tao nhã nhưng cũng khiến người ta cảm thấy nể sợ. Đã vậy nó mang trên mình chiếc mặt nạ được chạm khắc tinh xảo được nạm những viên kim cương nhỏ. Sau chiếc mặt nạ đó đôi mắt màu hổ phách của nó trở nên sâu thẳm khiến ai cũng phải siêu lòng. Trên cổ chính là chiếc dây chuyền của Gia Anh tặng nó, chính nhờ chiếc dây chuyền này mà San San, Mỹ Linh và Gia Anh đã nhận ra nó.
Những tưởng nó không tới nhưng nhìn thấy nó tới tay trong tay với Triết Vũ. Tất cả đều ngạc nhiên khi nó đi cùng Triết Vũ. Cậu mặc bộ vest màu đen, tất cả nhìn đơn giản nhưng cũng để toát ra khí chất của mình không phải là người tầm thường.
Nó không khó khăn lắm khi đưa ánh mắt mình khắp đại sảnh của khách sạn để tìm hai cô nàng kia. San San và Mỹ Linh đều rất nổi bật bởi vì hai cô đều mặc những trang phục cầu kì và cũng sang trọng, ánh mắt nó không dừng lại ở đó nó đưa mắt tìm anh. Kia rồi, anh đang đứng kia mặc một bộ vest màu trắng, tôn nên vẻ đẹp khó người bì kịp của anh.
Anh mang một chiếc mặt nạ không kém phần tinh xảo mặt nạ của nó. Và đương nhiên trên cổ anh vẫn mang chiếc dây chuyền cùng một đôi với nó.
Khi nó vừa đến bên San San và Mỹ Linh cũng là lúc mà một điệu nhạc du dương vang lên, tất cả nhưng học sinh ở đây đêm nay đều tạm quên đi sự khác biệt về thân phận và cùng nhau khiêu vũ. Nó muốn mình như nàng Lọ Lem được ở bên anh cho đến hết đêm nay, được một lần nữa trong vòng tay anh để tìm lại cảm giác ấm áp trong trái tim đã lạnh giá từ lâu của nó.
Cũng phải cảm ơn người đã đề ra ý kiến này, nhờ đó mà anh đã không ngại ngần tới mời nó một điệu slow nhẹ nhàng. Không lo ngại, nó nhẹ nhàng đưa tay cho anh và cùng anh bắt đầu nhảy. Nhẹ nhàng, anh vẫn là người dẫn dắt nó trong từng bước nhảy như ngày nào. Nó và anh vẫn cứ khiêu vũ mà không để ý những ánh đèn đã tập trung vào 2 người và tất cả đã ngừng khiêu vũ và nhìn cặp đôi đẹp như thiên thần kia khiêu vũ. Nó và anh như lạc vào thế giới riêng, thế giới của hai người.
Phút giây này nó và anh như thấy mình trở lại ngày còn bên nhau. Cả hai đều không muốn điệu vũ này kết thúc, muốn thời gian như ngừng đọng nó lâng lâng trong men say của ái tình. Dù ngắn ngủi thôi nhưng nó thấy mình đã không uổng phí khi đã cất công tới dạ tiệc này.
Trong khi đó, Mỹ Linh cũng đang nhìn bạn nhảy của mình, đó là một học sinh của Sunshine và trên người con trai này có mùi hương của người con trai mà cô vẫn hàng thương nhớ.
Điệu nhạc kết thúc, nó phải trở về bên 2 người bạn của mình. Tâm trạng hụt hẫng như đã đánh mất vật quý giá nhất không chỉ của riêng mình nó mà cả Mỹ Linh cũng vậy. Cô vẫn mơ màng, bởi mùi hương của Kevin vẫn còn đâu đây, như một giấc mơ vậy. Từ ngày về nước, cô và Kevin hoàn toàn mất liên lạc, lẽ nào anh đã trở về và ở ngay bên cạnh cô?
Qủa thật hạnh phúc thường ngắn ngủi, nó mong mãi được ở bên cạnh anh nhưng sao nhannh quá, điệu vũ đã kết thúc. Triết Vũ đưa cho nó một ly vang đỏ, loại mà nó vẫn rất thích. Đang uống thì nó nhận ra một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía đại sảnh, mọi ánh sáng đều tập trung về đó:
“ Ngày hôm nay, tôi đến với dạ tiệc này không cần công khai thân phận nhưng tôi sẽ công khai tình yêu của mình. Tôi đã đợi ngày này rất lâu, và tôi muốn em biết rằng tôi chưa bao giờ hết yêu em,”
Người con trai mặc vest trắng ấy, hoàng tử của bữa tiệc nhìn thật khôi ngô dù phân nửa khuôn mặt đã giấu sau chiếc mặt lạ. Khi anh vừa dứt lời, một tiếng đàn piano vang lên, tiêng đàn ấy đã quá quen thuộc với nó. Anh đã viết bản nhạc này nhưng lúc ấy chưa hề có lời cho bài hát. Thế rồi, một giọng ca trầm ấm vang lên khiến cho không ít thiếu nữ ở phía dưới xao động
“ Ai nói rằng có cánh mới là thiên thần
Ai nói rằng thiên thần thì phải có cánh
Không có cánh em vẫn là thiên thần
Em là duy nhất
Thiên thần trong lòng tôi
Tôi lạc bước trong mùa đông
Trong tuyết phủ băng giá
Trái rim đã khép cửa, để mình tôi cô độc
Và thế rồi
Như một phép màu
Em đã xuất hiện
Đột ngột gõ cửa trái tim này
Em cho anh cảm xúc
Được yêu thương chân thành, được khóc và được cười
Dùng đôi cánh vô hình
Kết từ tình yêu
Đưa anh tới miền gọi tên thiên đường
Nơi tràn ngập yêu thương, đong đầy những tiếng cười
Từng điệu nhạc dịu êm và hiền hòa
Như chính em
Người yêu ơi có biết?
Cho dù phải cách xa
Cho dù vạn năm sau
Tôi vẫn chờ và yêu mình em
Bởi em là duy nhất
Thiên thần không có cánh của tôi
Đừng ngại ngần
Hãy nắm tay tôi này
Cùng hướng về tương lai
Đừng chia xa nữa nhé em
Tôi sẽ bên em suốt kiếp trọn đời
Tôi yêu em rất nhiều”
Từng lời ca tha thiết, cổ họng nó thấy đắng ngắt ngay cả mùi vị rượu nó cũng thấy đắng. Nó không thể khống chế được mình nữa, suýt chút nữa nó lao đến bên anh nếu như Triết Vũ không giữ nó lại. Đúng lúc đó, có một giọng nói vang lên, đều đều không nhanh cũng không chậm:
“ Các bạn có nhận thấy hôm nay số khách mời nam và nữa của dạ tiệc này là bằng nhau? Bởi vì hôm nay ngay tại đây và vào lúc này chúng ta hãy tham gia một trò chơi nho nhỏ. Lát nữa ánh đèn sẽ tắt hết và nhiệm vụ của các bạn là phải tìm ình một bạn khác giới và trao đổi với người ấy bông hoa cài ngực của 2 người, sau 3 phút ai không thực hiện được người ấy sẽ thua cuộc và sẽ nhận hình phạt tương xứng”
Khi giọng nói kết thúc là lúc đèn cũng tắt hết, nó nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Triết Vũ nhờ một một cú đấm vừa đủ mạnh khiến cậu phải buông tay. Trước khi đén tắt cả nó đã nhìn thấy anh xũng như Triết Vũ đã khịp nhận ra có một bóng người con gái mặc chiếc váy màu đỏ đang tiến về phía Gia Anh.
Trong bóng tối, nó đã va phải một người con trai. Nó cũng nhanh chóng nhận thấy người này đã đổi bông hoa cài ngực của mình. Tệ hơn nữa là nó cảm nhận thấy một hơi thở nóng ấm đang kề sát mặt mình, và rồi một đôi môi ấm nóng kề ngay nên môi nó. Đôi môi ấy mềm mại mang lại cho nó không phải sự hoảng sợ mà là một sự thoải mái. Trái tim nó như đập sai nhịp, khuôn mặt nó ửng hồng may mà không có đèn nên không ai nhìn thấy. Nhưng gần như ngay lập tức nó muốn giữ lại người này xem là ai thì nó sờ thấy một vết sẹo khá lớn ở cổ tay người đó. Người con trai nhanh chóng dời đi trước khi đèn sáng trở lại. Không ai biết được trong bóng tối cũng còn có bao nhiêu nụ hôn nhanh chóng như vậy nữa
Ánh sáng trở lại nó nhanh chóng nhận ra anh đứng cách nó khá xa và Triết Vũ thì đã biến mất. Không ai nhận ta ngoài Triết Vũ ra thì cũng có một người con gái biến mất.
Nó dời khỏi dạ tiệc mà không hề tim được Triết Vũ. Đêm ấy sau dạ tiệc không chỉ có nó mất ngủ mà còn có mấy người nữa không thể ngủ nổi bởi vì trong trái tim đang thắp lên ngọn lửa của tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...