Thiên Thần Hoa Hồng
Biệt Thự Wonderstar
Ngồi trên ghế so pha xem ti vi, Hải Trình nghe thấy tiếng lục đục ở trong bếp, bỗng dưng bụng réo òng ọc, thế là tắt ti vi và lò dò đi vào trong bếp thì thấy một cô gái tóc buông xõa, mặc một chiếc vãy trắng tinh khôi, dây buộc nơ tụt xuống dưới và chủ nhân thì chưa hề biết, không những thế, tiếng nhạc piano du dương của chiếc radio nhỏ làm cho căn bếp như sáng bừng lên. Hải Trình ngẩn người ra mất mấy giây rồi tiến về phía tủ lạnh lấy ình một lon coca. Hứa Anh lúc này lấy tay quấn tạm mớ tóc lên rồi lại chú tâm vào công việc của mình, không quan tâm ai đang ở đằng sau, từng món ăn nấu đều rất chuyên nghiệp. Hải Trình không cưỡng lại được đành rón rén lại gần từ phía sau xem món gì mà thơm thế, cậu vươn cổ ra nhìn
Bốp !!!
AAAA
Tiếng la thất thanh vang lên át cả tiếng nhạc, tất nhiên đó là tiếng của Hải Trình, Hứa Anh cầm cái chảo hốt hoảng nhưng không làm gì cả, từ hốt hoảng chuyển sang tức tối
_ Anh làm cái gì thế hả ?
Hải Trình ôm lấy mặt vừa bị cái chảo không thương tiếc úp vào, gào lên
_ Chính tôi mới là người hỏi cô làm cái gì, tự nhiên úp nguyên cả cái chảo vào mặt người khác, may là cái chảo đó chưa nấu cái gì nếu không mặt tôi thành cái bánh rán rồi đấy !_ nói rồi xoa xoa cái mặt
Hứa Anh vẫn giơ cái chảo lên
_ Thế tại sao không đường đường chính chính mà bước vào sao lại phải rón rén làm gì ? Anh bị thần kinh à ?
_ Cô bị thần kinh thì có, bỏ cái chảo xuống ngay !!_ Chưa nói xong đã chạy vội ra ngoài, caaujp hải xem cái mặt như hoa như ngọc có bị làm sao không, nếu có thì con nhóc chết chắc rồi !
Hứa Anh hừ một tiếng rồi lại tiếp tục vào công việc dù có hơi hối hận về việc mình đã làm nhưng mặc kệ, đáng đời anh ta. Thật ngớ ngẩn mà !
Buổi trưa hôm đó, một bữa ăn thịnh soạn chưa từng thấy được bày ra bàn, sơn hào hải vị đủ cả, Hải Trình phục sát đất, không ngờ cô nhóc nấu ăn ngon như thế, mà còn ngon mắt nữa chứ ! thế là cậu hí hửng cầm đũa lên nhưng bỗng dừng lại
_ có độc không đấy ?
Hứa Anh không thèm liếc nhìn
_ Có ! Một bát ! Sao ? Sợ à ?
_ Nhất thì chết, tôi đói lắm rồi
Hứa Anh bật cười
_ Cô nấu ăn ngon thật đấy !
_ Tất nhiên_ Cô nhóc vênh mặt lên tự hào_ sau này thất nghiệp thì khỏi lo đi ăn xin (>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...