Lốt Quỷ
Sân bay
Daisy và Dương Ái Trang đứng dựa lưng vào thành ô tô
_ Thật phiền khi nhờ con tới đây
_ Không sao, con cũng muốn gặp Hải Di mà, 3 năm rồi còn gì_ Daisy vui vẻ nói rồi hướng mắt về sân bay_ Máy bay sắp hạ cánh rồi, chúng ta đi thôi
Rồi cả hai tiến về hướng sân bay, Daisy cầm trên tay một tấm bảng
Sân bay ồn ào, Daisy chen vào một chỗ trống, cô vô tình bị ai đó giẫm vào chân, đau quá nhưng ánh mắt cô bỗng ‘reo’ lên
_ Dương Hải Di!!! Hải Di!!! Ở đây!!!_ Mọi người quay lại nhìn sinh vật lạ với sóng âm cực mạnh trên sân bay nhưng cô không quan tâm
_ Vâng!!!_ HẢi Di chào lại, bây giờ sân bay có tới hai sinh vật như thế. Một cô nhóc 16 tuổi, mặc chiếc áo gi lê bò, chân váy xếp li duyên dáng, mái tóc dài xõa xuống và một chiếc bồng to bản, trông thật xinh xắn và đáng yêu, đặc biệt, cô nhóc rất giống Dương Hải Trình
Hải Di đi theo Daisy, hai chị em nói chuyện rôm rả
_ Lâu không gặp em, liệu nhóc có còn nhớ chị không?
_ Mới có ba năm thôi, trí nhớ của em không tồi như vậy đâu, chị Trần Anh thật xinh đẹp
Daisy phổng mũi, he he, mấy khi được một người quen khen một cách tử tế nếu không toàn đá xéo nhau
Bà Ái Trang đi đến gần_ My baby, chào mừng con trở về Việt Nam, ôi nhớ quá
Hải Di kéo tay bà cô ra_ Cô lớn thế này rồi mà cứ trẻ con lon ton thì làm sao mà lấy được chồng
Ái Trang phụng phịu_ Đến cả con cũng chê bà cô này già chứ gì
_ Con không dám, ha hahaha…
_ Con về có lâu không?
_ Ông ngoại cho con về luôn, rảnh thì sang thăm ông cho ông đỡ chán là được
Daisy sốt sắng đi lấy xe ô tô, khi chỉ còn lại hai người
_ Con biết ta gọi con về có chuyện gì không?
Hải Di mân mê những bông hồng còn đọng nhưng giọt nước
_ Vâng… anh HẢi Trình gặp chuyện và gia tộc đòi thay người thừa kế vì có tổng số cổ phần lớn nhất SOTSG, 59%
_ Thông minh lắm, có lẽ bây giờ ba của con cũng biết con về nước, ông ngoại con chẳng giữ im lặng được lâu đâu mà phải bắt người khác thực hiện cam kết mới dám cho con về. Chuyện này anh trai ta chẳng thèm quan tâm hay đang theo dõi tình hình gì đó, ta cũng không biết nhưng cái đà này người thừa kế tập đoàn SOTSG sẽ không còn là Hải TRình mất thôi. Ở bên đó con cũng thường giúp ông ngoại con quản lí công ty vậy cũng làm được những điều người khác không nghĩ tới nhỉ
Hải Di hơi nheo mắt
_ Người đứng đằng sau là ai vậy cô
_ Tộc trưởng thứ 20, Dương Trí Dũng, thật điên khùng khi chọn gã già 70 tuổi đó làm tộc trưởng nhưng mà nghe nói gã được làm tộc trưởng là ý của ba con thì phải_ Ái Trang ôm trán_ Thật không thể hiểu nổi!
Một chiếc mui trần được đỗ sẵn ở đó
_ Đúng ý em nha_ Daisy hét to lên từ xe ô tô
_ CẢm ơn chị aaaaa_ Nói rồi Hải Di lên xe
_ Con đi đâu vậy?
_ Giải quyết một số việc ấy mà_ Rồi cô giơ khâu súng ngắn GA trên tay và đúc vào trong túi_ Món quà gặp gỡ phải thật bất ngờ
_ Khoan đã! Con định làm gì?_ Ái Trang vẫn hỏi mặc dù bà biết Hải DI đi đâu nhưng Hải Di đã phóng ô tô đi mất
_ Cô cứ yên tâm, là em gái Dương HẢi Trình thì con bé biết mình nên làm gì_ Daisy lên tiếng_ CHúng ta về thôi
Ái Trang gật đầu
Biệt thự tộc trưởng thứ 20_ Dương Trí Dũng
Cạch!
Hải Di xuống xe, cô bỏ mũ bảo hiểm liếc mắt nhìn tòa biệt thự to lớn, lão ta xài tiề quá chớn rồi . Cái mạng gì 70 tuổi không con cái thì xây cái tòa biệt thự to như dinh tổng thống này làm gì không biết, chỉ để nuôi lũ cá cảnh thôi à? Để xem người quen gặp lại sẽ như thế nào?
Cô đứng trước cổng
“ Xin cho biết tên, đẳng cấp?” máy kiểm tra gắn ngay trước cổng, ông ta nghĩ mình là ai mà đòi đẳng câp của người khác, cô nhếch môi cười
ĐOÀNG!
Bảng kiểm tra vỡ tan tành, còi bào động réo ầm ĩ, tình hình này chế độ an ninh còn cao cấp hơn cả nhà trắng luôn ấy, và cuối cùng cô được đưa vào trong
_ Liều lĩnh không nên là tính cách của một cô nàng như cháu đâu cô bé à?
_ Vậy ông nghĩ một người như tôi thì nên như thế nào?_ Cô ngang bướng hỏi lại
_ DỊu dàng và phải đi bên cạnh nhưng chàng trai xứng đáng chứ không phải phá hỏng hệ thống an ninh của ta rồi xông vào đây như đứa vừa thoát khỏi trại tâm thần_ sự chế nhạo hiển hiện trong câu nói của lão, một cách cợt nhả lão như muốn tống cô vào nhà lao
_ Hahahaha…_ cô bật cười_ Tộc trưởng à? Một người như cháu thì còn xa vời lắm
_ Tộc trưởng? ta không nhớ trong họ Dương có người như cháu, hô hô, không lẽ ta nổi tiếng như vậy hay sao?
Hải Di mỉm cười, cô tiến lại gần hơn
_ Ông quên nhanh thật đấy, người quen ba năm trước mà như cả thế kỉ chúng ta mới gặp nhau
_ Ba năm trước? không kẽ…
Cạch!
Một khẩu súng gí sát thái dương ông ta
_ Dương Hải Di_ Cô nói tiếp vế sau_ em gái Dương HẢi Trình, người đã cắt đứt một ngón tay của ông? Sao rồi, nhớ ra chưa?
Lão ta nhìn xuống bàn tay trái của mình, nới thiếu đi hẳn một ngón tay, làm sao lão có thể quên được cái ngày kinh khủng mà lão đã cấu kết với tộc trưởng thứ 19 ( lão ta sau này bị Hải Trình dọa cho nhồi máu cơ tim và chết hai ngày sau đó) để kết Hải Di vào một bản án của gia tộc, như không tôn trọng tộc trưởng chẳng hạn, nhưng rõ ràng tộc trưởng không coi cô ra gì vì lí do con gái không có chỗ đứng. Nhưng thật đáng tiếc cho cái suy nghĩ ngu ngốc đó. Đã là em gái của một đàn anh hắc đạo thì chí ít cũng biết chĩa súng vào người khác khi cần thiết. Với ông ta, Hải Di cũng là một mối nguy hiểm. Bằng chứng là ông ta phải trả giá bằng nỗi đau mất đi một phần của cơ thể, ngón tay út đó, là do không cố ý nhưng thế thì cũng không giảm bớt lỗi sợ hãi của ông ta. Đó là bí mật của ba năm trước, khi lão chưa là tộc trưởng, lão đã bắt cóc HẢi Di đòi tiền chuộc đã đánh đập cô bé 13 tuổi. Nhưng thật không ngờ đã chạy thoát và lấy mất ngón tay út của ông ta khi tranh giàng con dao. Nhưng rốt cuộc thì cô bé không hề có bằng chứng. để bào vệ cho cháu gái mình, ông ngoại cô đã phải đưa cô sang Mỹ ba năm liền. Chuyện này tưởng chừng đã đi vào dĩ vãng nhưng cho tới ngày hôm nay… ha haha ha…
_ mày… mày đã về…?
Đám thuộc hạ của lão ta buộc phải hạ súng khi khẩu súng trong tay cô đang sí sát thái dương lão, nhưng cô hạ súng và mỉm cười
_ CHỉ là chào hỏi thôi, để cho ông biết tôi cần thứ gì và điều ngu ngốc ông đang làm, cứ thử tiếp tục đi, sẽ phải hối hận đấy, mất tất cả ư? Chuyện đó là đương nhiên!
Đoàng!!
Một phát đạn ghim vào ghế sô pha. Lão ta sợ tím cả mặt, không thốt lên được lời nào. Tất nhiên lão biết HẢi Di đáng sợ như thế nào. Một kẻ như Dương HẢi Trình đã khiên cả gia tộc co quắp trong sợ hãi thì bây giờ có thêm Dương HẢi Di, lỗi sợ đó càng tăng gấp đôi. Hải Di ánh mắt đanh lại, cô lên xe và phóng vụt đi. Thực chất cô không hề đáng sợ như thế, như đại bàng giấu vuốt, như bị áp bức mới giơ móng lên tự vệ mà thôi. Nghe có vẻ hoang đường nhưng Dương Hải Di đã tham gia vào đội phòng chống tội phạm khi mới 13 tuổi của sở cảnh sát Đan Thiên, thật điên rồ cho những kẻ coi thường điều đó
Biệt thự nhà họ Vũ
_ Hải Trình thế nào rồi?_ Vũ phu nhân, tức là bà Vũ Hứa Hồng Ngọc lên tiếng hỏi Hứa Vy
_ Con không biết! Mẹ hỏi con bao nhiêu lần rồi hả?_ cô miễn cưỡng trả lời_ Cậu ta không liên quan gì đến con hết, vì vậy đừng có hỏi con!
Chát!!Hứa Vy sửng sốt
_ Im miệng! Đó là trách nghiệm của con, là bổn phận của con, vì con là một người con của nhà họ Vũ, ông ngoại con đã hứa hôn cho con với Hải Trình, đó là điều vinh dự cho con
_ Mẹ lầm rồi, đó không phải bổn phận của con, con không mang họ Vũ, đó chỉ là họ của mẹ mà thôi, con mang họ Visser vì vậy con không cần phải làm theo cái tâm nguyện điên rồ ấy. Vả lại con chỉ là vật thay thế thôi, Vũ Hứa Anh mới là người phải thực hiện nó chú không phải con!!!!!
CHÁT! CHÁT! CHÁT!
Liên tiếp ba phát tát, Hứa Vy nghiêng mặt sang một bên, má cô hằn năm ngón tay đỏ ửng, đôi mắt cô ậng nước
_ Con có biết là con đang xúc phạm ông không hả!! Mẹ biết con không phải người thực hiện nó nhưng Hứa Anh mất tích và có người nói nó đã chết con biết không!!! Chúng ta chưa từng ngừng tìm kiếm nó nhưng 17 năm rồi không có lấy một tin tức quý giá nào, vì vậy con mới là người phải thay!!!
_ Vậy sao?!!_ Hứa Vy ngắt lời_ Vậy làm ơn xin mẹ hãy tìm ra nó trước đám cưới điên rồ này đi, con hận nó, hận vì là người thay thế của nó, hận vì chỉ là một vật thay thế trong cuộc sống của nó mẹ hiểu không!!!!!!_ Cô gào lên rồi chạy ra ngoài
Vũ phu nhân khoanh tay, bà thấy mắt mình hơi cay, đây là lần thứ hai bà đánh con gái bà như thế, lần thứ nhất bà đã khiến Hứa Vy mất tích cả ngày trong quán rượu nhưng chẳng còn cách nào khác cả
“ Tha thứ ẹ” _ bà ôm lấy đầu, thở dài “ Hứa Anh, bây giờ con đang ở đâu?”
Vũ Thiên đứng trước cửa cô nhi viện Từ An, cậu nghĩ mình có nên vào hay không? Đã nhiều ngày từ khi Hứa Anh mát tích cậu chưa đến đây, hình như chỉ có mình Daisy đến thường xuyên, không biết tình hình thế nào
Cạch!
Cửa mở làm cậu giật mình
_ Anh Vũ Thiên…sao anh không vào trong?
_ ừ anh vào đây, em đi học à?
_ Vâng…_ rồi bé Chuối đi, Thiên liền đi vào trong nhà
_ Khoan đã!_ Bé Chuối đột nhiên nói_ Xin anh cố tìm ra chị Chíp nhé_ Rồi bé chạy ù ra cổng
Điều đó làm Thiên bỗng cảm thấy ngột ngạt, cậu bước vào trong
_ Cậu Thiên…_ Dì Vân hỏi
_ Chào Dì!
_ Cậu đến tìm mẹ Sa à, chị ấy đang ở trong phòng ấy_ Rồi Dì mang theo đống quần áo sơ sinh đi
Chỉ vội vã nhìn theo, cậu cảm thấy cô nhi viện bây giờ thật yên ắng, ngoại trừ những đưa trẻ đến tuổi đi học ra thì một nửa vẫn chỉ dưới năm tuổi, sao lại tồn tại sự yên ắng này trong ngôi nhà toàn trẻ em?
_ Phụng Thiên? Cậu đến đúng không? … vào trong đi
Hơi bất ngờ nhưng Thiên cũng mở cửa bước vào trong, cậu thấy mẹ Sa đang lục gì đó trong ngăn tủ, tóc tai rũ rượi, thấy cậu vào, bà liền chạy ra và quỳ sụp xuống, cậu xin . Thiên sửng sốt kéo bà lên nhưng bfa chằn xuống
_ Cô, cô đứng lên đi, cô đừng làm thế, có chuyện gì vậy?
_ Xin cậu! Xin cậu hãy giúp tôi tìm ra Hứa Anh, nếu không có nó chắc tôi chết mất! Xin cậu…_ Bà nức nở, hai tay chắp trước ngực cầu xin
_ Chắc chắn rồi, cô đứng dậy đi mà…
_ Không! Không! Nếu mình cậu không thể làm được thì hãy nói với bố mẹ ruột của nó! Xin cậu…xin cậu…
_ Khoan đã!!_ cậu nghi hoặc_ Bố mẹ ruột là sao? Cô biết bố mẹ ruột của cô ấy là ai đúng không, tại sao không nói cho cô ây?
Mẹ Sa càng khóc to hơn, bà đang chìm dần chìm dần trong oan nghiệt 17 năm về trước
_ Xin cậu… xin cậu… tất cả vì lòng đố kị mà tôi đã cướp đi tình thương của cha mẹ mà nó phải có, vì sự ngu ngốc ấy mà tôi đã đẩy nó vào cảnh bơ vơ cực khổ. Nhưng xin cậu hãy tin tôi, tôi đã ân hận suốt 17 năm qua, đã rất nhiều lần tôi muốn nói cho nó nhưng tôi sợ rồi nó sẽ ghét bỏ tôi, hận tôi và tôi sẽ mất nó hoàn toàn…
Thiên gào lên
_ Bà mất ư? Ngay từ đầu cô ấy đã không thuộc về bà vậy bà mất đi cái không thuộc về mình là đúng thôi!!!! Đừng có cầu xin tôi, hãy cầu xin cô ấy kia kìa!!! Giờ thì bà nói đi bố mẹ cô ấy là ai?!!
Người mẹ Sa run lẩy bẩy
_ Là… là chủ tịch tập đoàn FREE…
Đoàng!!!
Như một phát súng ghim giữa thái dương, Vũ Thiên choáng váng và khụy xuống. Vậy rốt cuộc Hứa Anh chính là đứa bé mất tích của nhà họ Vũ ư, là em giá của Vũ Hứa Vy? Là đứa con gái vất vả bao năm chịu bao cực khổ tủi nhục. Cậu cảm thấy uất hận vì điều đó, cậu chỉ muốn hất tay người đàn bà trước mặt cậu ra khi bà ta vẫn víu vào áo cậu. Đôi mắt cậu ánh lên giận dữ, mẹ Sa vẫn nứa nở
_ Tôi là một người đàn bà xấu xa vô liêm sỉ. Chỉ vì tôi mất bình tĩnh khi biết mình không thể có con và chồng đi ngoại tình, lòng đố kị với sản phụ duy nhất trong ngày hôm đó của bệnh viện sinh con, một đứa con gái đáng yêu mà tôi hằng ao ước nhưng mãi mãi không thể có được. Trong cơn loạn chí tôi đã đánh cắp nó. Sau khi có nó tôi đã trở lại bình thường, tiếp tục công việc là một bác sĩ sau khi chuyển chỗ làm đi thật xa và che đậy thành công thân phận thật của nó suốt 17 năm dù rất nhiều lần bị tìm đến, lập ra cô nhin viện này và nhận những đứa trẻ không gia đình… tất cả để bù đắp cho lỗi lầm không thể tha thứ của tôi. Khi nó nhìn tôi trìu mến, tôi chỉ muốn mình có đủ dũng cảm quỳ xuống trước mặt nó và xin nó tha thứ nhưng lại không dám làm điều đó. Tôi bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa đùa về hoàn cảnh gia đình nó, rằng họ lạc mất nó chứ không phải bị bỏ rơi. Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi cho đến một ngày, nó đỗ vào Đan Thiên, tôi không thể ngăn cản nó đi tìm ước mơ của mình nhưng tôi vẫn rất sợ rồi một ngày nó sẽ tìm ra sự thật, rất sợ… rất sợ…
_ Giờ bà nói thì có ích gì !!!!_ cậu nói rồi chạy ra ngoài để người đàn bà tự cấu xé mình như 17 năm trước rơi vào cơn loạn chí cho đến khi gặp được Hứa Anh. Bà giữ lại cái tên cho cô vì không muốn cô mất đi tất cả kể cả cái tên từ tay bà, dù chỉ là cái tên thôi nhưng cũng mong nó chọn vẹn. Nhưng bây giờ nói thì có ích gì, phải, không ích gì…
_ KHông được!_ Thiên đá văng lon nước ngọt bị ai đó vứt lăn lóc trên đường_ Không thể để Angel biết chuyện này, cô ấy có hôn ước với Dương HẢi Trình, như vậy mình sẽ mất cô ấy mãi mãi, không! Không thể để chuyện đó xảy ra, không thể để mụ đàn bà ngu ngốc kia tiết lộ ra chuyện đó! KHông bao giờ!!!_ Cậu nghĩ và khuôn mặt đanh lại, máu ác quỷ lại dâng lên và nhấ chìm lương tâm và tình người của cậu xuống vực xâu
“ Tôi sẽ cứu bằng được cô ấy nhưng bà không được nói cho cô ấy biết thân phận thật của mình
_ Tại sao?
_ KHông tại sao cả, nếu bà nói, cả cô nhi viện này và cả cô ấy sẽ không thể sống yên!!!!!”
12h trưa, ngôi chùa cổ
Hứa Anh ngồi đu mình trên lan can thềm cửa phòng ngủ, cầm trên tay một bó hoa hồng tím kiêu sa, mắt hướng vào màn xanh của cây rừng. Cô nhớ mọi người quá nhưng cô cũng bắt đầu yêu nơi này mất rồi, biết làm thế nào đây?
_ Nhìn gì vậy?_ Hải Trình đứng bên cạnh, mắt cũng hướng ra phía Hứa Anh đang nhìn
_ Mây, rừng và núi_ Giọng cô lơ đãng
_ Cô thích hoa hồng à?
Một tia thích thú hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp
_ Ừ! Tôi yêu mọi loài hoa hồng, từ màu sắc đến ý nghĩa của chúng
Trình gật gù
_ Không tồi, vậy cô thử nói tôi nghe đi, tôi là loài hoa gì?
Không quay lại nhìn, Hứa Anh bắt đầu huyên thuyên
_ Anh là hoa hồng đỏ thẫm nhưng cũng là hoa hồng vàng. Một tình yêu cháy bỏng nhưng cũng lạnh lùng khiến người khác cảm thấy khó hiểu khi định nghĩa một tình yêu hai màu
Hải Trình có vẻ suy nghĩ
_ Theo cô… Đình Vũ Thiên là hoa hồng gì?
_ Hoa hồng xanh!
“ Hoa hồng xanh?”_ Hình ảnh một bông hoa hồng xanh chợt lướt qua trước mắt, nhạt nhòa và đầy bi kịch
_ Hoa hồng xanh vừa thể hiện tình yêu mạnh mẽ, vừa thể hiện sự bí ẩn như cách người ta gọi tên nó bắt đầu và kết thúc cũng bằng dấu hỏi chấm. Tôi luôn cảm thấy Thiên như vậy, cậu ấy có những suy nghĩ tôi không thể đọc tên, ánh mắt không cảm xúc nhưng đôi môi vẫn cười, cậu ấy ngày càng thay đổi, không còn là một Đình Vũ Thiên hay cười như tôi biết, nhưng có lẽ, Thiên là người đáng thương…
_ Đình Vũ Lam… là hoa hồng gì?
Lúc này thì Hứa Anh quay sang Hải Trình mỉm cười và Hải Trình không thể lí giải được nụ cười đó có ý nghĩa gì và tại sao cô ấy lại cười như thế
_ Cô ấy là hoa hồng viền trắng, loài hoa hi sinh cho tình yêu, một loài hoa thanh khiết, tao nhã, tuyệt vời…
Đúng vậy, Vũ Lam rất thích hoa hồng viền trắng, rất thích
_ vậy còn cô?
Hứa anh hơi bất ngờ vì bị nhắc đến mình, cô khẽ lắc đầu
_ Tôi không biết, có lúc toi tự hỏi, tôi sẽ là hoa hồng gì, là đơn độc không phương hướng hay hạnh phúc, tự tin… tôi cũng không biết nữa…_ Cô im lặng một lúc_ Anh từng nói tôi luôn nở nụ cười đúng không, những người nhìn đời qua nụ cười thì càng dễ vỡ, mà khi đã ngã xuống hố thì khó mà kéo được lên…_ Giọng cô lãng đãng và xa vời_ Cười nhiều thì càng đau nhiều, chỉ là cố che giấu nỗi đau qua nụ cười mà thôi, giống một chú hề vậy…
Hải TRình nhìn bó hoa trên tay Hứa Anh
_ Hoa hồng tím có ý nghĩa gì?
_ một vẻ đẹp kiêu sa và quyến rũ, một tình yêu cháy bỏng, sự chung thủy bền vững…
Rồi không ai nói thêm gì cả, Hứa Anh cũng hiểu được hải Trình muốn nói gì. Cô là hoa hồng tím ư? Có được không? Hay chỉ là suy nghĩ mơ hồ?
Đêm, trời mưa tầm tã, sấm chớp đùng đùng như muốn chia thế giới thành nhiều mảnh không gian bao la, ngôi chùa cổ bập bùng ánh lửa. Hứa Anh bế trên tay bé Trang _ Đứa bé ông lão nhặt về nuôi khi bị bỏ rơi ở bìa rừng, em bé tội nghiệp nằm trong chăn khe khẽ ngủ
Đùng!!!!
_ aaaaa…_ Hứa Anh kêu lên, xé tan không gian yên lặng
_ Mưa to quá…_ ông lão từ bên ngoài đi vào, phủi phủi quần áo còn vương nhưng hạt mưa hắt chéo vào từ mái hiên_ Có lẽ sẽ mưa suốt đêm nay đấy
_ Vâng…
Hải Trình theo vào sau, trên tay bê một khay cháo
_ Ồ! Tôi không biết là anh có tài nấu ăn cơ đấy_ Giọng nói có phần chế nhạo kèm vài tia cười cợt trên khuôn mặt vừa run lên vì sấm
Hải Trình vênh mặt lên
_ Cô nghĩ tôi là ai mà tôi biết nấu, ông nấu đấy, thơm không?_ Rồi hua hua trước mặt Hứa Anh như trêu ngươi, cô nhóc cong môi lên, hừ một tiếng
_ Tay của anh không đau nữa à?
_ Có… nhưng chỉ như kiến cắn thôi, hơn tháng rồi còn gì…
ĐÙng!!!
_ Mưa to quá, kiểu này có người cả đêm mất ngủ rồi…
Hứa Anh không thèm nghe, cô kéo chiếc chăn mỏng lên cao hơn, ôm em bé đang ngủ say, và cơn mưa ngoài kia vẫn như chút nước
_ Ăn đi.. trông cô có vẻ mệt mỏi_ Hải Trình đẩy tô cháo về phía cô nhóc_ Tôi nấu cho cô đấy, đặc biệt luôn
_ thế ai vừa bào là ông nấu
_ THì ông đứng bên cạnh chỉ bảo còn tôi nấu, như thế đúng quá còn gì…
Hứa Anh bỗng cảm thấy ấm sực, cô nhận lấy khay cháo rồi đưa bé Trang cho Hải Trình, cậu nựng hai cái rồi đung đưa tay hát rap ru em ngủ. Cô nhóc bật cười
Cách không xa, cũng trong khu rừng đó
_ AAAAA!!!_ Chấn Minh gào lên tức giận
_ Anh Chấn Minh, hay chúng ta về thôi, trời mưa to quá…
_ KHông! Vẫn phải tìm, nếu về bây giờ hôm khác phải tìm lại từ đầu à_ Tất cả đều ướt như chuột lột, chỉ có những chiếc balo nilong của mỗi người là không sao cả
_ Nhưng hiện tại bây giờ có khó hơn gì đâu, như mò kim đáy bể
_ Thế nguồn tin có chính xác không?_ Chấn Minh gào lên
Mấy đứa đàn em lui cui nhìn nhau không nói gì
_ Ôi chúa ơi…_ Chấn Minh ngồi thụp xuống rên rỉ, cậu vò mớ tóc ướt nhẹm, tìm cả ngày mà vẫn không ra chút tung tích nào cả, trời lại đang mưa xối xả, làm thế nào bây giờ, cậu đứng dậy, đang định lấy hơi_ Thôi, chúng ta v…
_ Anh Chấn Minh!!!_ Một tên đàn em hớt hải chạy tới
_ Sao? Chó sói hay sư tử hay gấu hay beo nói nhanh lên!!!!
_ Không gì hết, có … từ từ em thở đã
_ Nói nhanh lên xem nào, cái câu của cậu dài hơn từ cậu cần nói rồi đấy!!
_ Có… có nhà..
Đồng loạt tất cả mọi người rú lên, hét ầm ĩ, đêm nay không phải chết rét ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi, Chấn Minh ôm chặt tên đàn em vừa phát biểu rồi thụi một phát làm cậu ta ho sặc sụa
_ Tốt lắm…hahahaa .. chúng ta đi thôi_ Thế là cả bọn vừa đi vừa hét như quỷ rừng
Từ trong nhà, Hứa Anh nghe thấy những âm thanh kì dị len lỏi trong màn mưa, đôi tai thính làm cô chợt rùng mình khi nghĩ đến một bầy sói đang rú vang cả khu rừng
_ Chuyện gì vậy?_ Vừa hỏi Hải Trình vừa đút thêm củi vào bếp
_ Không biết!!!_ Cô chùm chăn lên đầu, mong là điều cô nghĩ chr là tưởng tượng. Nhưng sau đó những tiếng cây gãy gộc càng gần hơn và làm tất cả giật mình. Hứa Anh kêu lên, HẢi Trình chạy ra ngoài xem xét, đúng vậy ,những tiếng đó càng ngà càng gần ngôi chùa này hơn
Rắc! Một chuỗi âm sắc kì dị vang lên, sau đó là một tiếng hét kinh hãi, tiếng hét đó quen quen, nhưng cậu vẫn cảnh giác. Không phải sói, là ai đó, không, là một nhóm người mới đúng
Rắc!
Một người nhảy ra khỏi lùm cây
_ YEEE! Sống rồi anh em ơi!!!_ CHấn Minh nhìn thấy nhà thì hét lên báo hiệu, nhưng vừa nhìn thấy HẢi Trình, niềm vui đó được nhân đôi, còn Hứa Anh thì chui hét lên sợ hãi, chùm chăn kín đầu, Hải Trình suýt chút nữa thì cầm chổi khảo cho Chấn Minh một cái, cậu ta nhảy lên ôm cứng lấy Hải Trình, lũ đàn em hét lên vui sướng, tình cảnh bây giờ như một lũ chạy loạn và đang loạn cào cào cả lên
Chấn Minh vui sướng hét lên rồi phủi phủi những sợi nước còn vương trên người Trình
_ thôi khỏi, càng lau càng ướt_ Trình gạt tay ra rồi lườm một cái làm Chấn Minh hết hồn nhưng lại cười hề hề, đám đàn em theo sau ngồi thụp xuống sàn thở hổn hển
_ Đại ca trốn kĩ thế, anh có biết bọn em tìm anh vất vả thế nào không mà cả…aa_ Thấy Hứa Anh đứng bên cạnh từ lúc nào, cậu ta giật thót chỉ thiếu mỗi việc ôm chặt vào cột nhà
_ Tôi đáng sợ lắm sao?_ Hứa Anh có vẻ tức giận nhưng sau đó lạ bật cười
Chấn Minh lùi lại một bước
_ KHông…không đâu ạ…_ Rồi kéo tay Hải Trình_ huynh có bị cô ta làm thịt không đấy?
Hải Trình nói nhỏ
_ KHông, nếu có thì huynh mày thành ma rồi còn đâu_ Cậu tưởng tưởng đến cái tay sưng vù mà Hứa Anh vẫn bóp chặt lấy nó. Ực! đau chết mất
Nhưng mà nói nhỏ như họ thì đến chắc chết luôn, đến cả mấy đứa đàn em cũng phải bật cười còn Hứa Anh ý nhị đi vào nhà, chùm chăn rồi ngồi cạnh đống lửa ôm lấy bé Trang , vẫn ngủ ngon lành. Ông lão dẫn mấy người kia đi thay quần áo, cũng may vì chuẩn bị trước nên tất cả đều mang theo quần áo bên trong chiếc balo nilong và thế là tất cả quây quần bên trong căn phòng có bếp lửa ở giữa
Câu chuyện bắt đầu
Vì nhiều người làm bé Trang giật mình nên mọi người dồn sự chú ý về bé
_ Uầy! Con của hai người đó hả?
CỐP!
Chấn Minh vừa dứt lời thì một cú đánh vào đầu, đúng là nói không suy nghĩ
_ sao đại ca đánh em
Hải Trình chỉ lườm một cái, nhưng đáng tiếc cú đánh đó không phải của Hải Trình mà là của Hứa Anh
_ Này! Sao lại đánh tôi ? Trước đây tôi cũng thấy cô như thế đâu, có đánh người tùy tiện đau
_ Thế thì cậu được đánh người khác còn tôi thì không à?, tôi đang tức giận đấy, nếu không ngậm miệng lại tôi xé xác cậu như xé đùi gà đấy!_ Hứa Anh đùa
_ Đại nhân tỷ tỷ, em không có ý đó_ Chấn Minh né người về phía Hải Trình
“ Đại ca nói thật đi, cô ta có xé xác đại ca như xé đùi gà không đấy, em nghi lắm mà đại ca lại tự tôn và không bao giờ thừa nhận…”
Ha hahaha cả hai bật cười, bỗng dưng Chấn Minh thấy thật thoải mai khi ở cạnh một Hải Trình thật khác, sự xuất hiện của cô gái này cũng không phải là điều xấu, ngược lại, cô ấy thật tài giỏi khi huấn luyện ra một Dương Hải Trình ra như thế này, tất nhiên là theo hướng tích cực
_ À!_ chấn minh rút điện thoại ra
_ Ở đây không có sóng đâu_ Hứa Anh nói
_ Quên mất_ Cậu đập bộp một cái vào đầu_ Đại ca cần nghe những điều này_ Mặt Chấn Minh nghiêm túc hẳn
Cậu ngừng một lúc rồi nói tiếp
_ Đại ca mất tích hơn tháng nay mà gia tộc lại giở trò thay người thừa kế, lão già Dương Trí Dũng có lẽ chơi bài ngửa lần này đấy, khốn nạn thật, nếu anh Dã Khải không kìm lại thì em đã cho lão đi gặp phật tổ rồi
_ Thật thế à?_ Một nét ma quỷ chợt hiện lên trên khuôn mặt Hải Trình, Hứa Anh khẽ rùng mình
_ Hải Di, em gái đại ca về nước rồi, cô Ái Trang vừa báo cho em
Một bên chân mày Hải Trình nhướn cao
_ Tốt! Nó về rất đúng lúc
_ nghe nói cô ấy vừa về đã làm lão ta sợ mất mật
_ Hải Di?_ Hứa Anh hỏi lại
Chấn Minh quay sang
_ Là em gái của HẢi TRình đại ca, xinh đẹp đáng yêu nhưng đụng đến cô ấy là cả một vấn đề đấy
Hứa Anh gật gù, đúng là anh nào em đấy
_ Còn gì nữa không?
Chấn Minh lắc đầu
_Còn Dã Khải?
Chấn Minh lại gõ vào đầu mình một cái
_ Anh không nhắc thì em quên mất, bỗng dưng anh Dã Khải nói cái quái gì lạ lắm, cứ như chuẩn bị đi chạy loạn đến nơi mà còn rất hình sự nữa
_ Thu cái bản mặt nai tơ đó lại và nói nghiêm túc đi_ Hải Trình sốt ruột
_ anh ấy nói có liên quan đến vụ án chưa được làm sáng tỏ hai năm trước_ Hải Trình và Hứa Anh giật mình chòn Chấn Minh nhìn HỨa Anh ái ngại
_ Không sao, nói tiếp đi!_ TRình nói
_ Đột nhiên anh ấy nói chúng em phải tìm ra anh càng nhanh càng tốt theo lời của Daisy
_ Daisy?
_ Còn nữa, cô ấy còn nói vụ án hai năm trước có thể... sẽ lặp lại một lần nữa
_ Lặp lại?_ Hứa Anh vô thức hỏi
_ Đừng có chặn lời tôi_ CHấn Minh bực mình vì cậu nghĩ Hứa Anh không biết gì cả và đang hỏi một cách mơ hồ, tất nhiên điều này cần có thời gian giải quyết_ Rồi anh Dã Khải nói tìm ra manh mối, phóng xe đi mất và nói nếu không tìm thấy anh ấy thì có lẽ anh ấy đã xảy ra chuyện, anh ấy còn nói Daisy biết chyện này, nếu muốn biết hãy hỏi cô ấy
_ sao nữa?!!!_ TRình như mất bình tĩnh_ Tại sao cô ta lại biết chuyện này!!!!?
_ Có thể cô ấy biết hung thủ là ai!!!_ CHấn Minh lỡ miệng dù điều đó cậu không chắc chắn
_ KHốn kiếp!
_ Anh Dã KHải có thể đang gặp nguy hiểm, em lo lắm...
Một hình ảnh đẫm máu lại hiện về trong tiềm thức, rồi hỉnh ảnh cậu co quắp trong sự sợ hãi và dằn vặt đến tột cùng. TRình khẽ run lên, cậu nhìn xoáy sâu vào ngọn lửa đang cháy và dường như ngọn lửa ấy cũng đang dần cháy trong con mắt của cậu, một màu đen u ám bỗng vây kín cả căn phòng. Hai bàn tay cậu nắm chặt. Cậu có thế tin được sao? TẠi sao Daisy lại biết hung thủ, cô ta biết bao giờ và vì sao lại biết. TẠi sao cô ta có thể biết dễ dàng như vậy trong khi hai năm qua cậu không thu được điều gì. Tại sao cô ta biết nhưng lại giấu kín và phải để Dã Khải tự tìm hiểu. Dù cậu biết Chấn Minh chỉ đang giả định nhưng mọi thứ cô ta đã nói với Dã Khải đều ám chỉ điều này, cô ta có ý gì khi giúp cậu nhưng lại không nói cho cậu nghe tất cả sự thật? Cô ta nghĩ gì và sẽ làm gì? Cô ta trở về đột ngột rồi cái tin này cũng đột ngột. Cô ta sợ điều gì cơ?
Trình cười khẩy
_ Lặp lại là sao ?_ Hứa Anh vẫn bình tĩnh, cô hỏi lại câu hỏi đã bị gạt đi trước đó
_ Cô trật tự đi!_ CHấn Minh quát lên, không thể bình tĩnh được nữa, Hứa Anh túm lấy cổ áo Chấn mInh, gắt
_ Tại sao thế hả? Tôi cũng có liên quan đấy!! Biết không hả!!! Giờ thì nói đi, là sao!!!!_ CHấn Minh sửng sốt, tất cả đều sửng sốt
Tại sao một chuyện như vậy, chỉ vì cái bóng ma kí ức đó mà cô bị lôi vào cuộc chiến của họ, tại sao cô lại bị gạt đi khi muốn biết về điều đó, về cái thứ đã phá hủy cuộc sống tươi đẹp của cô?
Cô là nạn nhân và cô cần phải biết!
_ Là sẽ có ai đó chết, như hai năm trước, có đến hai mạng người chết oan _ Chấn Minh lùi lại đằng sau, tránh ánh mắt mầu xanh nhạt quyết liệt của Hứa Anh
Cô ngồi thụp xuống, tim đập nhanh
Một ý nghĩ lướt qua đầu Chấn Minh
_ Tôi không chắc mục đích của việc đã và sắp diễn ra nhưng người của quá khứ cũng đều có đủ, dù cô là người thay thế nhưng cô cũng nên cẩn thận vì người chết hai năm trước là Đình Vũ Lam…!
_ Đủ rồi! _ TRình quát lên khi Chấn Minh vừa nói hết câu_ Ngày mai chúng ta sẽ về, cần phải hỏi rõ Trần Anh chuyện này
_ KHông! Anh có thể về nhưng Daisy nói phải giữ bí mật nếu tìm được anh trước khi người của Vũ Thiên tìm thấy, vì có thể, phải rồi, cô ấy nói hai người sẽ gặp nguy hiểm
_ Cả hai?
_ Phải! kể cả cô Demon à ! Tôi tin cô ấy vì Anh DÃ Khải cũng tin cô ấy, anh Dã Khải không bao giờ nhìn nhầm người. Giờ thì tôi tin cô có liên quan rồi, còn liên quan nhiều là đằng khác, và cô sẽ...
_ Thành một mảnh ghép còn thiếu chấm dứt bi kịch chưa tới hồi kết !!_ HẢi Trình nói thay
Liệu mội chuyện có như họ dự đoán hay không ?
Sóng Gió
Sáng hôm sau, mặc dù trời mưa nhưng Hứa Anh và HẢi Trình cũng quyết định về, một phần vì có vẻ mọi chuyện đang rối tung lên một phần vì Hứa Anh nhớ cô nhi viện. Cô chia tay ông lão và hứa sẽ trở lại vào một ngày không xa. Cuộc di chuyển diễn ra một cách im lặng, họ được đưa đến căn biệt thự Wonderstar theo sự sắp xếp của Daisy, mọi thứ đều gần dũi với thiên nhiên và đặc biệt, bất tận một màu xanh. Căn biệt thự được xây nhỏ nhắn nhưng đầy đủ tiện nghi, không khác gì một khu du lịch xanh. Hứa Anh thích thú chạy lung tung và ngắm nghía mọi thứ, cô hét lên vui sướng vì có cả một vườn hoa hồng rực rỡ sắc màu, như trong khu rừng có ngôi chùa cổ vậy.. HẢi Trình thư thái ngồi uống rượu vang trên chiếc ghế mây ngoài sân, trời đã tạnh mưa và tươi mát. Mọi thứ như chẳng có chuyện gì xảy ra
_ Đại ca..._ Chấn mInh ngồi xuống đối diện, đặt trước mặt HẢi Trình một chiếc laptop và một tập hồ sơ, là hồ sơ vụ án_ Anh định làm gì thế ?
Trình xoay laptop về phía mình và bắt đầu gõ phím.
Cạch ! Cạch ! Cạch !... cậu lướt tay nhanh, hết viết rồi lại xóa mà những kết quả cậu tìm thấy đều không như ý muốn. Khẽ nhíu mày, cậu nhớ rất rõ, cách đây không lâu cậu cũng tìm lại thông tin của vụ án hai năm trước do một nhà báo uy tín đăng tải, trong một trang web nào đó, nhưng không phải gõ thế nào cũng có thể tìm ra
_ CHẳng phải anh tìm đến phát điên mà vẫn không tìm ra điều gì sao ?
_ Có thể có nghi vẫn nhưng tìm mãi mà vẫn không thể tìm ra điểm nào cả, một vụ án như thế tại sao lại không hề có sơ hở, dù là một chút sơ ý viết vào hoặc nó đã bị xóa đi
Hải Trình vẫn tiếp tục gõ, mắt dán vào màn hình còn Chấn Minh thì tím trong tập hồ sơ
Enter !
_ Đây rồi !
Đây là bài viết của một nhà báo, rất dài, kể chi tiết về vụ án, như vậy cũng có thể coi là một bộ hồ sơ, nhưng nhìn khách quan ra, bài viết này còn chi tiết hơn cả hồ sơ vụ án của bên cảnh sát, mà có khi bọn họ nhận tiền rồi viết vớ vẩn vào đó cũng không ai biết, giả sử như việc những sự kiện bị giản thể ngắn gọn một cách ngu xuẩn. Cậu không phải mò vào trang web này một mà rất nhiều lần nhưng những lần như vậy chỉ làm cậu muốn đập nát mày tính. CẬu và Chấn Minh căng mắt ra đọc không sót chữ nào, từ mở đầu đến diễn biết và cả bình luận, giải thích, và có nhiều thứ cậu không muốn nói, không tìm được gì cả, cậu bắt đầu kéo chuột
_ Dừng lại !_ Hứa Anh lên tiếng, cô nhóc đứng bên cạnh từ lúc nào, cô cúi đầu xuống, chỉ vào dòng chữ cô cho là nghi hoặc
_ Nhìn này, tại sao Đình Vũ Lam lại có mặt ở đó và đỡ đạn cho anh
Đúng ! Cái đó cũng được bài báo nêu ra
_ ý cô là gì
_ Hoặc cũng có thể cô ấy biết hung thủ thật thì sao ?
Có thể lắm chứ, không một cơ quan thẩm định nào nói tới điều này, họ vô tình hay cố tình bỏ sót nó mà phải để một bài bào mạng lên tiếng và không được in ấn . Và Trình cũng đã quên mất, sao cô ấy lại biết nơi đó trong khi bọn chúng dàn dựng khéo léo không một vết tích. Và cũng có thể như lời Hứa anh nói, cô ấy biết hung thủ là ai...
_ Thông minh lắm !_ Trình tán thưởng ý kiến đó
Hứa anh nhún vai, có ý rằng « tôi mà lại » rồi quay lưng đi mất, nơi đây còn nhiều thứ để khám phá, cô chỉ bận tâm khi thấy cả hai mặt càng ngày càng đỏ rồi dần chuyển sng đen khi nhìn chằm chằm vào cái mày tính, nguy cơ đập nát nó là rất cao. Cô cúng phải công nhận hung thủ rất khôn ngoan, nhưng có vẻ cái hắn cần không phải tiên mà là mạng người, vừa thực hiện mục đích của mình vừa đổ tội cho nhưng đối tác bất mãn với SOTSG, trong đầu cô chợt nghĩ tới một người nhưng sau đó lại gạt nó đi
Trình bắt đầu suy nghĩ từ vẫn đề đó nhưng càng nghĩ cũng chỉ là mơ hồ đoán mò mà thôi, mọi chuyện đang rối tung lên mà vẫn không liên lạc được với Daisy, lần nào gọi cũng vào chế độ hộp thư thoại, còn Dã Khải nữa, cho người tìm khắp nới mà vẫn không thấy, đã xảy ra chuyện gì chăng ?
Biêt thự họ Đình
Vũ Thiên ngồi trên chiếc chiếc bàn cạnh hồ bơi, lau chùi khẩu súng
_ Cậu chủ..._ Huy Vũ lí nhí lại gần
_ Tìm thấy họ chưa ?
_ vẫn.. chưa..._ Cậu ta khó nhọc nói
Pặc !
Thiên xốc cổ áo cậu ta lên, gí khẩu súng vào thái dương
_ Tao đã nói với mày rồi, nếu không tìm thấy thì đừng có vác mặt về gặp tao_ Thiên gằn từng chữ, Huy Vũ run rẩy không nói lại câu nào
Thiên bỏ súng xuống, mặt chợt dãn ra
_ Có chuyện gì ?
_ Dương Trí Dũng, lão già nói em gái Dương Hải Trình là Dương Hải Di vừa về nước
Thiên khựng lại
_ Em gái ? tao không biết là nó có em gái cơ đấy
_ Con nhóc đó sang Mỹ 3 năm rồi, con nhóc cũng kinh khủng không khác gì anh nó chỉ là nó không muốn thể hiện mà thôi
Thiên cười khây
_ Lão già nói sợ, không tiếp tục được nữa và nói cậu ‘nhờ’ người khác
Rầm !
Chiếc bàn đổ kềnh
_ Nói với lão, nếu lão không làm và có bất cư hành vi nào phản kháng thì lão sẽ chết như đứa con hoang của lão và có thế sẽ đau đớn hơn_ Thiên gằn từng chũ hiểm độc, cậu lại gần bồn hoa, ngắt một bông hoa hồng xanh rồi vò nát
Tiếng nhạc điên loạn của LIVE Lại vang lên, Daisy đã lâu không tới đây, cô biết người của Hải Trình có gọi nhiều cuộc cho cô, có thể thông báo tìm được người nhưng cũng có thể gọi về vụ án Hai năm trước nhưng cũng có thể là cả hai. Cô không trốn tránh, chỉ là có tin tức của Y Linh, việc cô đã nhờ Y Linh cách đây một tháng, sau khi xong việc cô sẽ liên lạc với Hải Trình. Thạt may vì họ còn sống, Y Linh đã đến, uống hết cốc nước trên bàn , thở dốc, khuôn mặt nhợt nhạt, lo lắng. Daisy cũng bồn chồn theo
_ Có chuyện gì vậy ?
_ Có người theo dõi tôi, phải vất vả lắm tôi mới cắt đuôi được
Daisy càng thêm lo lắng
_ Cô bình tĩnh ! không thể có chuyện đó đâu, chũng ta không thể bị lộ
_ Tôi không biết... liệu chúng ta ở đây có an toàn không ?
_ Điều này cô cứ yên tâm, ở đây chỉ có người của tôi thôi
Y LINh lấy ra trong túi xách mang theo một tập giấy, các cơ mặt dãn ra, thở đều hơn
_ Đúng như cô nói, kể cô tình làm sai chứng cứ có cảnh sát trưởng, lão ta có vẻ rất sợ hãi khi làm việc này, thẩm định pháp y và một tên nhà báo trong tòa soạn của nhà Nhã Uyên
_ Một lũ mạt hạng !_ Daisy đập bàn
_ Còn nữa, tôi vô tình biết được chuyện này.._ GIọng Y LINH nhỏ hơn, khuôn mặt co lại, vẻ thất thần càng lộ rõ trên khuôn mặt thiếu ngủ
_ Chuyện gì ?
Y LINh lại lôi từ trong túi ra một tập hồ sơ
_ Tôi không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì nên đã viết tập hồ sơ này, cô cầm lấy và cất cho thật kĩ
Daisy cầm lên toan mở
_ Đừng ! Đây chỉ là bản sao
_ Rốt cuộc cô muốn nói điều gì ?
Y Linh hít một hơi
_ Ông Đình Vũ Trung cha của Đình Vũ Lam chết rồi
_ Cái gì ?_ Daisy bật dậy khỏi ghế_ Không thể, ông ta còn rất khỏe mạnh cơ mà
_ Đột quỵ ! Tin được không, tôi nhờ một người bạn tìm hộ thì biết ông ta chết ỏe công viên, và hồ sơ bệnh án của ông ta thì ông ta hoàn toàn không có bệnh gì cả, tiểu sự bệnh tim cũng không và sẽ không có cú shock nào dẫn đến dột quỵ
_ Theo cô ông ta bị hại chết ư ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...