Cô nhi viện Từ An
_ Sao rồi? tìm thấy chưa?_ Mẹ Sa lo lắng khi thấy cả Thiên, Daisy và cả Hứa Vy trở về không có Hứa Anh
Vy lắc đầu chán nản, Daisy vì mới quen nên hỏi thăm mọi điều về Hứa Anh , ngoài ra không bình luận thêm gì cả, âu một phần nỗi cũng là do cô
Vy không nói gì thêm, chỉ nhìn Thiên. Từ lúc chạy đi tìm Hứa Anh đến giờ đã được 10 tiếng, Thiên cứ như người mất hồn, thỉnh thoảng Vy gọi còn không thưa. Thiên quan tâm đến Hứa Anh như vậy có cái gì đó không phải chỉ vì người có khuôn mặt của em gái mình mà Thiên vẫn nói, và cô không hiểu tại sao cô lại giúp Thiên vô điều kiện như vậy. Có lẽ cả hai chuyện này, cô đều không thể trả lời
Gọi Thiên ra ngoài, Vy đi luôn vào vấn đề
_ Bạn thích Demon?
_ Gì cơ?
_ Trả lời đi, bạn thích Demon?_ Vy mất bình tĩnh, và cô cũng không hiểu tại sao mình luôn gọi Hứa Anh là Demon dù biết thực chất cô không phải thế
Thiên im lặng và im lặng
_ Thiên!!!
Thiên cười, không phải nụ cười hiền mà là một nụ cười lạnh đến gai người
_ Điều đó với bạn quan trọng vậy sao?_ Mặc dù lớn hơn 1 tuổi nhưng Hứa Vy vẫn muốn Thiên gọi mình là bạn. Thiên vừa nói vừa nghiêng đầu dò xét
_ Tôi…_ Vy ấp úng, đúng vậy, điều đó với cô quan trọng vậy sao?
_ Có một điều cô không biết và tôi cũng chưa cho ai biết, nhưng cô có thể muốn nghe_ Thiên không còn xưng hô là bạn và tôi nữa, thay vào đó là một giọng nói hết sức xa lạ
Vy nuốt khan, cô lấy lại bình tĩnh, những chữ Thiên vừa nói ra làm cô cảm thấy sợ hãi
_ Tôi và Lam không phải anh em sinh đôi mà thực chât không phải anh em ruột, tôi là con nuôi
ĐOÀNG!
Như một tiếng súng ngân dài và đanh thép, Vy mở to hai mắt. Chuyện gì xáy ra thế này, Thiên không phải con ruột nhà họ Đình hay sao? Chuyện gì thế này, chuyện điên rồ gì đang xảy ra thế này? Không! Có lẽ cô nghe nhầm thôi! Nhưng ánh mắt của Thiên đã chứng minh điều ngược lại
_ Tôi được nhận nuôi vào cái ngày Lam được sinh ra. Tôi lớn lên, yêu thương Lam hết mực, nhưng từ khi biết Lam không cùng chung huyết thống, tôi đã yêu nó…
Vy khụy xuống, cô bám tay vào tường, nước mắt cô rơi lã chã
_ Nghe buồn cười nhỉ.._ Thiên cười khẩy, nụ cười chua xót_ Có chuyện gì chúng tôi cũng nói cho nhau, yêu thương nhau.. nhưng từ khi cậu ta- Dương Hải Trình xuất iện và đảo lộn tất cả, Lam yêu cậu ta, tôi trở thành thừa thãi, điều đó thôi thúc tôi trả thù cho chính sợ ruồng bỏ đó
Trời đất dưới chân Vy như sụp đổ hoàn toàn, cô nằm mơ cũng không thể ngờ một người hiền lành như Thiên lại là một kẻ chứa đựng nhiều hận thù đến thế. Tiếng cười lạnh vang lên nghe chua chát và đắng ngắt đến tái tê
_ Tôi đã trả thù vì điều đó_ Giọng Thiên vẫn đều đều, như đang kể một câu chuyện trước khi đi ngủ, nhưng âm điệu mỗi lúc càng nặng nề và gai góc hơn, đau đớn và đáng sợ hơn_ Vụ bắt cóc 2 năm trước là do tôi sắp đặt, giết mẹ cậu ta trên đường đi đòi tiền chuộc tuy chỉ là một tai nạn nhưng số phận bà ta vẫn sẽ chết trong tay tôi. Nhưng tôi không thể ngờ mọi thứ tôi nói trong điện thoại với bọn bắt cóc Lam đều nghe thấy cả. Con bé đến đó, giải cứu cho Dương Hải Trình và nhận phát đạn từ tay tôi, thay cho hắn, hah haahahaha…_ Thiên bật cười chua chát
Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng nóng hổi, đau đớn. Vy không thế nghe thêm được nữa, cô lắc đầu nguồi nguội
_ Kế từ đó, tôi đã biến cuộc đời cậu ta thành con rối trong tay tôi, Tộc trưởng họ Dương đã khiến cậu ta chịu những hình phạt khắc nghiệt của gia tộc, về điều gì ư? Hại chết mẹ của mình, hahahhah…
“ Đừng nói nữa… đừng nói nữa…”_ HÀng ngàn lần Vy cầu xin trong nước mắt mà không thể thốt ra thành lời. Không chỉ có Dương Hải TRình thành một con rối mà chính cô cũng biến thành một công cụ trong tay Thiên rồi để cậu điều khiển không lí do
_ Bây giờ, tôi sẽ không để ai cướp đi Angel của tôi một lần nữa, không bao giờ, dù kẻ đó có là ai!!!_ Cậu gằn từng chữ
_ Và cậu đã giết Phùng Ngọc Tâm và Trần Nhã Uyên rồi đổ tội cho Dương HẢi TRình và lại sai người hại cậu ta trên cầu Cô Xa?!!_ Hứa Vy chỉ muốn hét lên
_ Chẳng phải cô đã biết tất cả rồi sao/ Dơ bản lắm phải không? Bàn tay tôi đã nhẫn nhụa máu tanh, không thế rửa sạch nên chỉ còn cách bước tiếp và tiếp tục nhơ bẩn. Tôi thề, kẻ nào đụng đến Angel của tôi, một là giết, và hai là sống không bằng chết!!!
“ Anh đã thành công với em rồi anh có biết không?”
_ Tại sao? Tại sao lại nói với tôi nhưng lời này?_ Vy cố gắng nói ra từng từ khó nhọc
_ Vì sao ư? vì Angel tin tưởng cô, cô là người chị mà cô ấy yêu quý, Vì cô tự động giúp tôi, vì thế thì lí do gì tôi không nói cho cô, vì tôi biết cô không còn đường để lui nữa_ Nói rồi cậu nhếch mép đi vào trong, để lại mình Hứa Vy với cả sự đơn độc
Từng từ từng câu nói nghe sao mà lạnh lùng đến thế, cô chỉ là một công cụ. Giờ thì cô hiểu ra tại sao cô lại làm theo lời Thiên vô điều kiện, luôn gọi Hứa Anh là Demon, Vì cô yêu Thiên, sẵn sàng biến thành một công cụ rẻ tiền, vì cô không muốn Hứa Anh trở thành một Angel mà mãi mãi chỉ là Demon mà thôi. Tôi hận, hận cô!!!!
Nếu làm theo lời Thiên, cô sẽ trở thành kẻ tội đồ, còn nếu không làm theo lời Thiên, cô sẽ mất Thiên mãi mãi. Cô úp mặt vào hai lòng bàn tay, khóc trong câm lặng “ Anh muốn em phải làm gì đây?”
Một lúc sau, lấy lại bình tĩnh, cô mới bước vào trong nhà
Nhưng cả hai không hề biết rằng, họ không phải là người duy nhất biết bí mật này, mà Daisy cũng đã nghe hết mọi chuyện. Từng câu từng chữ như đâm vào não cô những mũi tên tẩm độc. Không ngờ Đình Vũ Thiên lại dơ bẩn như một ác quỷ như thế, tại sao cô lại phải căng tai nghe những lời này cơ chứ
Không! Không! Cô không thể để bọn họ đạt được mục đích, cô phải ngăn bọn họ lại, cô phải cứu mọi người thoát khỏi con quỷ khát máu này
Cô bước vào trong, cảnh giác như kẻ vừa mới đi ăn trộm về, cô đưa anh mắt về phái HỨa Vy, chị ấy đang nghĩ gì và sẽ làm gì? Hận hay là tha thứ?
Bỗng chuông điện thoại của cô ngân vang , cô vội bắt máy
_ sao?Tìm thấy rồi ư?..._ Một quãng im lặng_ Toi sẽ tới đó ngay
Thiên nhìn cô chờ đợi, cô hít một hơi
_ Tìm thấy xe của HẢi TRình ở vách núi Huyền!
Những đợt sóng ầm ầm vỗ vào bỡ cát hào vào cái giá lạnh của những cơn gió vô tình, không một ngôi sao sáng, trên trời chỉ có màu âm u
Tại núi Huyền, không chỉ có cảnh sát, nhân viên cứu hộ mà còn có người của bà Dương Ái Trang, Dương Dã Khải, Chấn Minh và đám đàn em của Hải Trình. Tiếng người ồn ào náo loạn
_ Cô Ái Trang, tìm thấy họ chưa?_ Daisy hỏi
Bà Ái Trang lắc đầu
Bỗng từ ngoài khơi một âm thanh chói tai vọng vào, co tín hiệu từ đội cứu hộ
Mọi người đều tập trung về hướng biển
Một đoàn thuyền lần lượt cập bến vào bờ theo ánh đèn từ đất liền rọi ra, như một ngọn hải đăng dẫn đường
Họ trở về ướt sũng, mệt nhoài
_ Trong vòng 20km dọc bờ biển, chúng tôi không tìm thấy ai hay xác của bất cứ người nào. Đoàn sẽ tiếp tục tìm kiếm vào sáng mai
Thiên như ngã khụy xuống, bà Ái Trang ngất xỉu, đoàn cứu hộ lần lượt rời khỏi núi Huyền cùng những đoàn người khác. Daisy chạy theo ông trưởng đoàn
_ Các vị hãy tiếp tục tìm kiếm, nhỡ đâu lại tìm thấy họ thì sao
Ông trưởng đoàn thở dài rồi nói
_ Bây giờ ngoài biển đang có bão, nếu tiếp tục e rằng không những không tìm được người mà sẽ có thêm nhiều mạng người khac nữa_ nói rồi ông ta bỏ đi
Daisy chạy lại an ủi Thiên nhưng cậu hoàn toàn không nghe gì cả, cậu chỉ hét lên tuyệt vọng. Daisy hiểu, kẻ còn lại mới là người đau. Hai người, đều là người cậu yêu thương và đang dần dần rời xa cậu, đó có phải hình phạt dành cho cậu hay không? Nếu đúng, tại sao không giáng xuống đầu Đình Vũ Thiên này, tại sao lại bắt cậu ta phải sống trong hận thù và li biệt như vậy. Sống như vậy, liệu đau đớn hơn cái chết chăng?
Thiên khóc, những giọt nước mắt chảy ra từ con tim bỏng rát. Đau! Daisy chạy đến nhìn Thiên trong sự tuyệt vọng. Cậu ta đáng trách, nhưng đáng thương nhiều hơn. Tình yêu có thể khiến con người ta trở lên tốt đẹp nhưng cũng từ tình yêu hận thù được sinh ra. Con người ta có thể hi sinh tất cả vì tình yêu nhưng để có được tình yêu, ta có thể bất chấp tất cả
Cô ngồi xuống vỗ vai Thiên an ủi
Đình Vũ Thiên hai mắt đã không đẫm lệ. Trời cũng đã đổ mưa, những giọt nước cứ thế rơi xuống như những giọt nước mắt đau lòng
_ Chúng ta… về thôi_ Hứa VY tiến lại gần
Hai chiếc xe cứ thế rời xa núi Huyền, mưa mỗi lúc một to, nước mỗi lúc một dâng cao, gió vẫn làm người ta tê tái, màn đêm vẫn vô tình mang đến sự cô đơn
Sự xuất hiện của Daisy quá đột ngột và sự thật cô vừa mới biết cũng quá đột ngột, cô phải chấp nhận nó thể nào đây?
“ Angel à, bạn và Hải Trình có còn sống hay không?”
Nếu còn sống và trở về, Thiên sẽ làm gì với họ. Daisy sẽ không nói cho họ biết vì như Thiên nói, kẻ nào ngáng chân cậu, kẻ đó sẽ chết, không ai có thể cướp Angel của cậu đi, vậy số phận của cô cũng sẽ như Ngọc Tâm hay Y Linh thôi. Nhưng cô cũng không thể không làm gì, cô sẽ âm thầm giúp đỡ họ, còn chị Hứa Vy…Daisy quay sang, cô đã ngủ
_ CHị sẽ chọn gì, chúng ta liệu có bước chung đường hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...