10h tối, cô nhi viện từ an
_A! Chị Chíp về_ Bé Chuối reo lên, ôm chầm lấy Hứa Anh_ Chị đi đâu hai ngày nay, em nhớ chị quá
_ Sao giờ em vẫn còn chưa ngủ, các em đi ngủ rồi, em cũng đi ngủ đi nếu không mai lại không dậy đi học được bây giờ_ Hứa anh xoa xoa mái đầu của em rồi em chạy vào trog nhà
_ ơ! Con xuất viện rồi sao?_ Mẹ Sa từ trong nhà đi ra và ngạc nhiên hết sức khi trông thấy cô, hai mẹ con ôm lấy nhau
Thiên bước vào sau, cậu nhìn đồng hồ
_ thôi, cháu chào bác, cháu phải về đây, muộn quá rồi
_ ừ!, cũng muộn rồi, cháu cẩn thận nhé_ Mẹ Sa mỉm cười, Hứa Anh gật đầu và chào tạm biệt
Cạch! Thiên vừa bước ra ngoài, Hứa Anh chạy ngay vào bếp, bụng cô réo nãy giờ, đói meo cả, không thể để Thiên nhìn thấy nếu không quê chết mất
Thiên đi ra cổng, cậu chuẩn bị mở cửa xe thì điện thoại reo, cậu nhận ra số của ai
Píp!
_ Mẹ ạ! Con đây_ Cậu trả lời và mở cửa ô tô
“ Về đi con…Con đừng bỏ mẹ như em Lam…về đi”
Vâng!
Vậy là Thiên lại phóng vun vút trên đường, khuôn mặt cậu thoáng buồn, đôi mắt đen cụp xuống. Có một điều gì đó rất giống Dương Hải Trình… để lại phía sau màn nước mưa mờ đục
_ Chào cậu chủ
_ Chào cậu chủ
2 hàng người làm cúi đầu, Thiên đi giữa, gật đầu, viên quản gia tiến lại gần, đưa cho cậu cái khăn bông to, Thiên cầm lấy, lau những giọt nước còn đọng trên tóc và trên áo
_ Mẹ Tôi đâu?
_ Phu nhân đang ở phòng khách
_ Sao không cho bà đi ngủ đi, 11h rồi..
_ Phu nhân nói chờ cậu
Chỉ cần nghe có thế Thiên đi ngay vào phòng khách, ánh sáng từ chiếc đèn chùm to sáng cả căn phòng. Căn phòng sáng chưng, nhưng cô đơn. Nhìn mà xem, một ngôi nhà như nơi ở của môt vị hoàng đế sa hoa. Kiến trúc cổ điển xen hiện đại. Chiếc đèn chùm đo một nhà Thiết kế nổi tiếng người Pháp tự tay vẽ và lắp đặt. Những bình hoa trải dài được làm từ pha lê, cắm những bông hoa hồng viền trắng, loài hoa mà Vũ Lam thích nhất. Chiếc tủ để ti vi được làm từ loại gỗ tốt và đắt nhất, Những bức tranh của những danh họa nổi tiếng treo đầy tường… Thiết kế vừa hiện đại vừa cổ kính càng toát lên sự sang trọng cho căn nhà. Những đường nét trạm khắc tinh sảo, chiếc thảm được đan thủ công trải trên sàn, những tủ kính trong đoa đầy các loại rượu vang hảo hạng, thơm lừng cả một góc phòng. Nhưng tất cả dù có sa hoa tới đâu, rực rỡ tới đâu, hào nhoáng tới đâu cũng không thể bằng được nụ cười của một cô gái. Bức chân dung Đình Vũ Lam với khuôn mặt đẹp tươi, xinh xắn, nụ cười dịu dàng, quen thuộc nhưng cũng rất xa vời, và ở dưới, một người đàn bà đang khóc, rơi rớt đều những giọt nước mắt khổ đau
_ Mẹ…
Người đàn bà giật mình, quay đầu lại nhìn Thiên, hàng nước mắt vẫn tuôn trào từ khóe mắt sưng mòng, bà chạy tới ôm lấy Thiên
_ tốt rồi! Con của mẹ đã về, em Lam đâu con, con có tìm được nó không, con bé tệ thật, đi lâu thế không về…_ Bà cuống cuồng giật giật tay Thiên
_ Mẹ à…_ Thiên chán nản, cậu không muốn trái tim người đàn bà rạn nứt vì mất đứa con gái thân yêu giờ đây lại càng nứt nẻ vì khóc hết nước mắt. Trái tim bà đau đớn cứ như thể hai năm trôi qua với bà là không tồn tại. Nhưng dù sao cậu cũng phải cho bà biết, sự thật mãi mãi là sự thật, dù cho bà có gào thét gọi tên con thì Đình Vũ Lam của bà vẫn đã mãi mãi ra đi
_ Không! Không!_ Bà đẩy thật mạnh Thiên ra_ Ngay cả con cũng nói em Lam đã chết! Không! Không! Các người lừa tôi!!!!_ Bà chạy thật nhanh về phòng và đóng cửa lại
Rầm!
_ Mẹ!!!_ Cậu đập cửa_ Nghe con nói mẹ ơi…
_ Cút đi! Các người lừa tôi!!!!
Thiên thôi không đập cửa nữa, tim cậu nhói đau, cậu đành quay người, bước ra phòng khách
_ bà ấy như vậy đã hai năm rồi_ Giọng Thiên nhỏ
_ Vâng!_ Viên quản gia cúi đầu
_ Tôi sẽ đưa bà ấy đi Mĩ điều trị
_ Phu nhân sẽ không đi đâu, bà ấy không muốn người khác nghĩ mình bị điên…_ Giọng viên quản gia nhỏ dần
_ Vì vậy tôi càng phải đưa bà đi, ta muốn bà khỏi bệnh vì như thê Lam mới an lòng
Nói rồi cậu về phòng, chợt cậu khựng lại trước bức ảnh. Cậu đưa tay lên, sờ vào nụ cười vừa gần gũi vừa xa vời ấy, rồi cậu nhìn xuống dòng chữ cuối bức ảnh “ tặng con gái mẹ 27_3”
Lam đã đi rồi, mãi mãi tuổi 16 của mình, không bao giờ lớn nữa, không bao giờ có thể nói được nữa, không bao giờ có thể gọi Thiên được nữa
“ Anh Thiên! Sinh nhật em anh tặng em quà gì nào?
Anh Thiên đáng ghét tranh đồ chơi của con mẹ ơi
Em thật sự không thể ngờ anh lại có thể làm như thế! Dối Trá!!!
Đoang!
Không!!!”
Thiên nhắm mắt lại, những mảng kí ức đau đớn lại hiện về. Cậu mở choàng mắt, cắn chặt răng, đi về phòng, tay của cậu lấy từ trong túi áo, một chiếc đồng hồ cầm tay nhỏ, bên trong là ảnh của Hứa Anh. Thiên có giống Hải Trình không? Khi cùng đau đớn về một thứ?’
Biệt thự họ Dương
Choang!!
Rầm!!!
_ Cậu chủ!!_ Viên quản gia đập cửa phòng Trình, khi cậu đang phát điên và chỉ muốn đạp phá mọi thứ
_ Hải Trình, cậu điên rồi, cậu đang làm cái quái gì thế hả?_ Dã Khải hét lên
_ Cậu chủ! Xin cậu!!!!
Rầm!
Chiếc bàn để nến bị xô đổ, bùng cháy
_ Cậu chủ làm ơn mở cửa ra!!!!
Cháy… Cháy… mau dập lửa…
Những âm sắc kì dị cùng những tiếng người vang lên. Phòng của HẢi Trình đang cháy mà cậu vẫn không ra khỏi phòng. Cậu vẫn đứng một góc, từ trong đáy mắt, một màu lửa đang lớn dần và sắp bao trùm lấy mọi thứ
_ Chìa khóa dự phòng, nhanh lên! _Bà Ái Trang cuống cuồng dựt trùm chìa khóa từ tay quản gia
Aoooooo! Dã Khải đồ chậu nước vào người mình rồi lao vào
_ Cẩn Thận!
Choang!!
Tiếng thủy tinh vơ xáo trộn cùng tiếng lửa, hệ thống chữa cháy bắt đầu phun nước, ngọn lửa ranh ma đã thiêu trụi gần hết căn phòng trước khi bị dập
_ Hộc Hộc hộc
Tiếng người xôn xao, lửa đã tắt
_ con bị Điên rồi sao_ bà Ái Trang gắt lên_ Con muốn tự tử à mà Lửa to như vậy mà vẫn đứng như trời trồng, nếu không có Dã Khải thì con chết rồi con biết không?
Trình ngồi xuống ghế, mặt tái mét, không nói lời nào
_ Con… con bị làm sao vậy? – ái Trang đỡ lấy người Hải Trình, tay bà ướt nhẹm
_ Maaaauuuu!!!
_ Gọi cấp cứu nhanh lên!
Một lần nữa căn ngà sang trọng lại nhốn nháo, lao xao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...