Tại cô nhi viện Từ An_ 9h tối
_ Sao? Con bé đang ở đâu?...Ừ, Bác sẽ tới ngay_ Mẹ Sa hốt hoảng khi nghe tin từ Thiên, mẹ quên mất mình phải làm gì rồi, đứng ngây như phỗng, các nhóc đã ngủ hết, chỉ còn lại các dì ngồi thất thểu với nhau
_ Chị Sa! Con bé ở đâu?
Mẹ Sa sực tỉnh, hốt hoảng
_ Nó…nó đang ở bệnh viện_ Mẹ vơ vội cái áo khoác_ Vân đi cùng chị tới bệnh viện!
_ Vâng
Cả hai chị em cùng chạy ra ngoài, ở đây buổi tối không mấy khi có taxi nên phải ra tận đường quốc lộ may ra giờ này ở đó còn có vài cái. Không khí ngoài trời giá buốt, lá cây xào xạc, sự rét buốt cũng âm thầm ngấm vào thân cây, làm chúng run lên bần bật. Trời lại chuyển giông
_ A! taxi_ Dì vân reo lên và vẫy vội chiếc taxi đó vào, mẹ Sa kéo khăn chùm kín mặt, mùa đông thật khiến người ta tê tái
Trên đường đi, không hiểu sao, mặc dù ngoài trời rất lạnh, bên trong có bật điều hòa đi chăng nữa, dì Vân run lên từng hồi còn mẹ Sa lại mồ hôi mẹ đẻ mồ hô con, giống nhưu đang sợ hãi điều gì đó chứ không giống lo lắng cho Hứa Anh
Bệnh viện Maria
Huych! Huỵch! Huỵch!...
_ Cho hỏi bệnh nhân Vũ Hứa Anh ở phòng nào?
_ Bác sĩ Phạm Kim Sa đó à? Chị chờ chút ạ_ Cô y tá lật lật quyển sổ_ À, bệnh nhân Vũ Hứa Anh nằm ở phòng 107, bên tay trái đầu hành lang tâng 2_ Ủa mà sao người nhà chị lại tới bệnh viện này?
_ Cảm ơn!
Chỉ nghe xong tên phòng bệnh là mẹ Sa vội chạy đi, cũng chẳng có gì cả, đây không phải bệnh viện mà mẹ Sa làm nên cô y tá hỏi vậy cũng chẳng có gì
Cạch!
Mẹ Sa bước vào, toan gọi tên Hứa Anh thì khựng lại, phòng không chỉ có Hứa Anh mà còn có thêm hai người nữa, một người trong đó là Thiên, còn một người thì mẹ không biết. Cô gái đó nằm tựa đầu vào giường, ngủ gục. Mẹ Sa nhìn Hứa Anh an toàn thì cảm thấy nhẹ nhõm, bà tiến lại gần giường bệnh hơn, chợt bà nhìn trân trân khuôn mặt nghiêng của Hứa Vy “ sao…. Sao cô giái này trông quen quá”
Hứa Vy dụi mắt, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một ánh mắt đang nhìn cô
_ Con chào bác.
Mẹ Sa hơi bối rối rồi cũng mỉm cười
_ Tôi làm cô giật mình sao?
Hứa Vy lắc đầu
_ Dạ không đâu ạ_ Rồi quay sang nhìn Hứa Anh_ Em ấy ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy hôm là có thể ra viện thôi
_ Tốt quá_ Dì Vân reo lên
_ Không có gì đâu bác_ Hứa Vy cười hiền
Đúng lúc Thiên cũng vừa tỉnh, khuôn mặt cậu thật mệt mỏi, ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng
_ Cậu ổn chứ?_ Dì Vân hỏi
_ Vâng_ Thiên gật đầu_ Cháu không sao
_ Cảm ơn con rất nhiều vì đã chăm sóc cho con bé, nó thật tội nghiệp
_ Không có gì đâu ạ…_ Thiên khó nhọc nói rồi lại khó nhọc thở. Cậu không còn chút sức lực nào cả, hai mi mắt không mở nổi dù có gắng gượng tới đâu
_ Đi nghỉ đi, bạn vất vả cả ngày rồi_ Vy quay sang Thiên, giục
_ Không sao…_ Thiên sua tay
_ Hai cháu cứ đi nghỉ đi, cô sẽ trông con bé cho
Hơi lưỡng lự rồi Thiên gật đầu
Vậy cháu đi nghỉ đây, rồi Thiên rút mũi kim trên tay ra, cẩn thận đặt sang một bên, bước ra cửa. Trong một thoáng, Vy bước theo sau và đỡ lấy Thiên khi cậu chập choạng ngã, ánh mắt cô chợt buồn
Mẹ Sa đứng đó, ánh mắt khó hiểu “ Đúng! Rất quen, cô gái đó rất quen”
_ư…ư…ư…_ Hứa Anh he hé mắt, ánh sáng từ ô cửa sổ đã được vén rèm lên làm cô chói mắt, cô nheo nhe đưa tay lên bóp bóp cái trán nặng trịch
_ A…_ Cô kêu khẽ, vai cô nhói lên, đau điếng. Giờ cô mới nhớ ra mọi chuyện, có lẽ mọi người đã nhìn thấy khuôn mặt thật của cô rồi, thôi mọi chuyện đến đâu thì đến
Cạch!
_A! con tỉnh rồi!_ MẸ Sa đặt hộp thức ăn xuống bàn và đỡ Hứa Anh dậy
_ Nào, mẹ vừa mua cháo, con ăn đi cho nóng…_ Rồi mẹ mở lắp hộp và mang một bát cháo ra, hương thơm làm cô thấy sảng khoái nhưng cô không muốn ăn. Không phải cô không đói mà là không muốn ăn. Mẹ Sa đưa thìa cháo vào miệng nhưng cô tránh đi
_ Thôi nào, co thực mới vực được đạo chứ, ăn đi cho khỏe nào
Hứa Anh vẫn lắc đầu
_ Thôi vậy, mẹ để đây lúc nào đói thì con ăn nhé
Cô im lặng một lúc nhưng rồi chợ nhớ ra điều gì đó, cô hỏi
_ Con nghỉ bao lâu rồi mẹ
_ 2 ngày…
_ 2 ngày? Ôi không…_ Cô rên rỉ_ Con phải đi học… aaaa
Vai Hứa Anh lại nhói lên, cô nằm vật ra giường, thở hổn hên, kiểu này thì học với hành cái gì đây trời…
_ Con đừng cử động nhiều, nếu không máu sẽ rỉ ra đấy, thôi mẹ đi làm đây
Hứa Anh không nói giò cả, nghe lời vẫn hơn
Vậy là cả ngày hôm nay cô ngồi ngắm lan can bệnh viện và ngửi mùi thuốc sát trùng. Thiên và chị Vy phải đi học không đến thăm cô được nhưng một bó hoa hồng tím được mang đến làm xua tan cái màu trăng đơn điệu này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...