Thật là đáng tiếc, nhưng cô sẽ không bao giờ có thể thể hiện kỹ năng mới của mình trước đám đông, bởi vì Caine và cô sẽ gây xì căng đan trước giới thượng lưu với cái cách tuyệt đối khơi gợi và vô cùng báng bổ mà anh đã dạy cô khiêu vũ. Và mặc dù anh hoàn toàn tỏ ra logic trong những lời giải thích của mình thì cô vẫn không chịu tin rằng các quý cô quý bà và các quý ông trong giới thượng lưu lại cởi bỏ hết quần áo ra trước khi họ bước vào nhảy điệu waltz.
Caine giúp cô giải trí hết ngày hôm đó, nhưng ngay khi màn đêm buông xuống, họ đã có cuộc cãi vã đầu tiên.
“Ý anh là gì, anh sẽ ra ngoài ư?” Cô kêu ầm lên khi anh mặc áo choàng vào. “Chúng ta đã đồng ý rằng chúng ta sẽ không rời khỏi căn nhà phố này …”
“Anh sẽ cẩn thận.” Caine cắt ngang rồi hôn lên trán cô. “Lyon và Richards đang chờ anh, em yêu. Anh sẽ phải ra ngoài hàng đêm, anh e là thế, cho đến khi bọn anh kết thúc chuyện này. Giờ thì đừng có lo lắng nữa và hãy nói với anh rằng em sẽ không thức chờ anh về.”
“Em sẽ thức chờ anh.” Cô lắp bắp.
“Anh biết.” Anh thở dài trả lời. “Nhưng dù sao thì cũng hãy nói với anh rằng em sẽ không thức chờ anh.”
Cô để anh thấy sự bực tức của mình. “Caine, nếu có chuyện gì đó xảy ra với anh, em sẽ vô cùng tức giận đấy.”
“Anh sẽ cẩn thận.” Anh hứa.
Jade đi theo anh ra đến cửa sau. “Anh sẽ nhớ McKindry chứ?”
Anh quay lại, tay để trên nắm cửa. “Đó là bài học của em, em yêu.”
“Ồ, anh cũng hoàn toàn có thể học được từ bài học đó.” Cô lẩm bẩm.
“Được rồi.” Anh trả lời, cố gắng xoa dịu cô. “Anh sẽ nhớ McKindry.” Anh quay lại và mở cửa ra. “Jade?”
“Vâng?”
“Em sẽ ở đây khi anh quay về nhà, đúng không?”
Cô cảm thấy sửng sốt trước câu hỏi của anh, cả cảm giác bị sỉ nhục nữa, và hẳn là cô sẽ quát tháo anh ầm ĩ bằng những lời chỉ trích khắt khe nếu như nghe anh không mong manh đến thế, thay vào đó cô hỏi lại. “Em đã làm anh cảm thấy không chắc chắn đến mức đó ư?”
“Trả lời anh đi.” Anh ra lệnh.
“Em sẽ ở đây khi anh quay về nhà.”
Những lời nói chia tay đó đã trở thành thủ tục của họ. Hàng đêm, ngay khi Caine chuẩn bị ra ngoài, anh sẽ nói với Jade rằng anh sẽ nhớ McKindry, còn cô sẽ nói với anh rằng cô sẽ chờ đợi anh ở nhà.
* * *
Suốt trong khoảng thời gian đêm tối mịt mùng đó, trong khi Jade chờ chồng quay về nhà với mình, cô nghĩ về cảm giác mong manh của anh. Đầu tiên, cô tin rằng cô là nguyên nhân. Dù sao thì cô cũng đã để anh nhìn thấy cảm giác không chắc chắn của bản thân cô quá thường xuyên. Nhưng cô cũng cảm giác rằng xuất thân của Caine là một nguyên nhân khác dẫn đến cảm giác mong manh đó của anh. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của anh như thế nào. Ngài Harwick đã gọi mẹ của Caine là một người đàn bà đanh đá. Cô nhớ ông ta còn nói rằng người đàn bà đó đã cố gắng làm cho con trai mình chống lại cha. Hẳn là đó không phải là một khoảng thời gian yên bình đối với Caine.
Cô càng nghĩ nhiều về chuyện đó, cô lại càng cảm thấy thuyết phục hơn rằng Caine thực sự cần cô cũng nhiều như cô cần anh.
Khám phá đó đối với cô là một sự an ủi.
* * *
Quý bà Briars gửi vài tin nhắn mời Jade đến thăm, nhưng Caine không cho phép cô rời khỏi căn nhà phố, và gửi lời hồi đáp rằng vợ mình lúc này đang khó ở.
Cuối cùng, bà bạn của cha Jade đành đến gặp cô. Ký ức của Jade về người phụ nữ này mù mịt như màn sương mờ, nhưng cô cảm thấy tội lỗi khủng khiếp về chuyện đã giả vờ bị ốm khi cô nhìn thấy bà đã già nua và ốm yếu đến mức nào. Nhưng bà vẫn còn xinh đẹp với đôi mắt vẫn còn tinh tường có màu xanh dương và mái tóc xám bạc. Khả năng hiểu biết của bà cũng khá là sắc bén.
Jade rót trà mời khách trong phòng khách, rồi ngồi xuống bên cạnh Caine trên chiếc ghế trường kỷ. Anh dường như khá quyết tâm muốn tham gia vào cuộc nói chuyện giữa những người phụ nữ này. Cả vợ lẫn chồng đều ngồi lắng nghe Quý bà Briars bày tỏ lời thành kính phân ưu với cái chết đầy bi kịch của Nathan. Jade đóng vai một cô em gái đau buồn khá đạt, nhưng cô ghét sự dối trá này, bởi vì sự thương cảm của Quý bà Briars là quá chân thành.
“Khi ta đọc về bi kịch đó ở trên báo, ta cảm thấy choáng váng.” Quý bà Briars nói. “Ta không biết tí gì về chuyện Nathan là người của Chính phủ làm cái thứ công việc bí mật đó. Caine, ta phải nói với cậu rằng ta cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc khi nghe tin em trai cậu cũng bị tên cướp biển dã man đó giết chết. Ta không biết cậu bé đó, dĩ nhiên rồi, nhưng ta chắc chắn rằng cậu ta hẳn là có một trái tim làm bằng vàng.”
“Cháu cũng chưa gặp Colin bao giờ.” Jade xen vào. “Nhưng Caine đã kể với cháu tất cả mọi điều về anh ấy. Anh ấy là một người tốt, thưa Quý bà Briars, và anh ấy đã chết vì quốc gia.”
“Làm sao mà Pagan lại liên quan đến chuyện này?” Quý bà Briars hỏi. “Ta vẫn còn thấy mù mờ về các chi tiết cụ thể, bé con.”
Caine trả lời câu hỏi đó. “Từ những gì mà Bộ Chiến tranh có thể chắp nối lại với nhau thì Nathan và Colin đã bị chặn đánh trên đường điều tra một nhiệm vụ tối mật.”
“Không phải chuyện trở nên khá mỉa mai khi mà hai người cuối cùng lại lấy nhau sao?” Quý bà Briars hỏi, lúc này giọng nói của bà có chút âm điệu của một nụ cười.
“Không hề.” Caine trả lời. “Cả hai chúng tôi đều bỏ lỡ buổi lễ vinh danh anh em trai chúng tôi. Rồi Jade đến gặp tôi, cô ấy muốn nói chuyện về Nathan và tôi nghĩ rằng tôi cần phải nói chuyện về Colin. Ngay lập tức chúng tôi bị hút vào nhau.” Anh dừng lại và nháy mắt với Jade, rồi nói tiếp. “Tôi tin rằng đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Ta có thể hiểu vì sao.” Quý bà Briars nói. “Jade, cháu đã trở thành một cô gái xinh đẹp.” Bà lắc đầu rồi thở dài. “Ta không bao giờ hiểu được vì sao người bạn của cha cháu lại lôi cháu đi xa quá nhanh chóng như thế sau đám tang của cha cháu. Ta thừa nhận rằng lúc đó ta sắp tiến hành thỉnh cầu Đức Vua để giành quyền giám hộ. Ta đã luôn mong muốn có một đứa con gái. Ta cũng đã tin rằng cháu sẽ được đi đây đi đó nhiều hơn rất nhiều nếu ở với ta. Giờ, sau khi đến thăm cháu thế này, ta phải thừa nhận rằng cháu đã được nuôi nấng rất tốt.”
“Lúc đó bác Harry cứ nhất quyết là bọn cháu phải rời khỏi đó ngay lập tức.” Jade giải thích. “Ông ấy không phải là người giám hộ hợp pháp của bọn cháu và ông ấy biết rằng bà sẽ đấu tranh để giành quyền giám hộ đối với cháu và Nathan.”
“Đúng thế.” Quý bà Briars đồng ý. “Cháu có biết không, ta cảm thấy phần nào có trách nhiệm trong cái chết của Nathan. Đúng, ta cảm thấy thế. Nếu thằng bé đến sống với ta, ta chắc chắn sẽ không để nó lang thang trong những chuyến đi biển như thế, chuyện đó quá nguy hiểm.”
“Nathan đã là một người hoàn toàn trưởng thành khi cậu ấy quyết định làm việc cho nước Anh.” Caine xen vào. “Tôi nghi ngờ là bà có thể giữ cậu ấy ở nhà được, thưa Quý bà Briars.”
“Tuy vậy,” Bà phản đối. “tôi vẫn không hiểu tại sao cha các cháu không cân nhắc đến chuyện để ta là người giám hộ …”
“Cháu tin là cháu hiểu.” Jade nói. “Harry đã kể với cháu rằng cha đã quay lưng lại với nước Anh.”
“Ta không thể tưởng tượng được vì sao.” Quý bà Briars đáp lại. “Ông ấy dường như rất hài lòng với ta.”
Jade nhún vai. “Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết được lý do của ông. Harry tin rằng cha cháu bị chính những hình ảnh ma quỷ sống trong đầu ông săn đuổi.”
“Có lẽ thế.” Quý bà Briars đồng ý. “Giờ thế là đủ về cha cháu rồi, Jade. Hãy kể cho ta nghe về cuộc đời trước đây của cháu đi. Chúng ta sẽ có rất nhiều các thông tin để chia sẻ với nhau đấy. Cuộc sống trên hòn đảo nhỏ xíu đó thì như thế nào? Cháu có được học viết và đọc không? Cháu làm gì để giữ ình được bận rộn, cô bé? Ở đó có nhiều những buổi tụ tập để có thể tham gia không?”
Jade bật cười. “Những người sinh sống trên đảo không phải là một phần của xã hội văn minh, thưa Quý bà Briars. Hầu hết bọn họ thậm chí còn chẳng thèm bận tâm đi giày nữa. Cháu chưa bao giờ có thể đọc hay viết bởi vì Harry không thể tìm thấy ai đó có thể dạy cháu.”
Jade nói dối bởi vì Caine đã khăng khăng là không để cho bất cứ ai biết là cô có những khả năng đó. Mỗi một bí mật nho nhỏ sẽ tạo thêm lợi thế cho họ, anh giải thích. Nếu như tất cả mọi người đều tin rằng cô đã không được học đọc, vậy thì cô sẽ không thể đọc được những lá thư đó.
Cô thì cho rằng lý do đó chứa đầy kẽ hở, nhưng cô không tranh cãi với chồng. Cô tập trung vào việc phịa ra vài câu chuyện hài hước về thời thơ ấu của mình để thoả mãn trí tò mò cho Quý bà Briars. Cô kết thúc những lời bình luận của mình bằng sự thú nhận rằng mặc dù đó chắc chắn là quãng thời gian yên bình, nhưng nó cũng hơi nhàm chán một chút.
Chủ đề câu chuyện chuyển sang vấn đề về cuộc hôn nhân hiện thời của họ. Caine trả lời tất cả những câu hỏi của Quý bà Briars. Jade cảm thấy sửng sốt vì cái cách anh nói dối một cách trơn tru dễ dàng. Rõ ràng là anh cũng có khả năng bẩm sinh đó như cô.
Người bạn cũ của cha cô có vẻ hứng thú một cách thật lòng, Jade nghĩ rằng bà là một người phụ nữ vô cùng ngọt ngào.
“Tại sao bà chưa bao giờ kết hôn?” Jade hỏi. “Cháu biết đó là một câu hỏi tọc mạch, nhưng bà là một người rất xinh đẹp, thưa Quý bà Briars. Cháu chắc chắn là bà phải có cả tá các anh chàng trẻ tuổi lởn vởn xung quanh hi vọng được bà chú ý.”
Quý bà Briars rõ ràng là hài lòng trước lời nhận xét của Jade, thực ra bà còn đỏ cả mặt lên. Bà dừng lại vỗ lên mái tóc của mình trước khi trả lời, và Jade nhận ra cơn chấn động trên bàn tay của người phụ nữ đứng tuổi đó. Sự tàn phá của tuổi tác, cô kết luận trong khi chờ nghe câu trả lời của bà.
“Ta đã đặt hi vọng vào cha cháu trong một thời gian dài, cháu yêu quý. Thorton là một người đàn ông nổi bật, mặc dù vậy tia lửa đặc biệt giữa chúng ta lại không tồn tại. Cuối cùng chúng ta trở thành bạn tốt của nhau. Thi thoảng ta vẫn nghĩ về ông ấy, và thi thoảng ta vẫn lôi những món quà nhỏ quý giá mà ông ấy đã tặng ta ra xem, rồi ta lại trở nên uỷ mị.” Bà thừa nhận. “Cháu có bất cứ kỷ vật đặc biệt nào làm cho cháu nhớ đến cha cháu không, Jade?”
“Không.” Jade trả lời. “Tất cả mọi thứ thuộc về cha cháu đều đã bị cháy thành tro trong đám cháy đó rồi.”
“Đám cháy?”
“Chuyện này sẽ làm bà phiền muộn, thưa Quý bà Briars, nhưng ngôi nhà xinh xắn đáng yêu mà bà đã giúp Nathan tu sửa lại đã bị phóng hoả. Tất cả mọi thứ trong đó đều đã bị phá huỷ.”
“Ôi, cô bé yêu quý đáng thương của ta.” Quý bà Briars thì thào. “Đó hẳn phải là khoảng thời gian khó khăn cho cháu, đúng không?”
Jade gật đầu đồng tình. “Dĩ nhiên Caine đã là một nguồn an ủi cho cháu lúc đó, cháu nghi ngờ là cháu có thể vượt qua được tháng vừa rồi nếu như không có anh ấy bên cạnh.”
“Đúng thế, thật là may mắn.” Quý bà Briars nói, rồi bà đặt tách trà xuống mặt bàn. “Vậy là cháu nói rằng cháu không có bất cứ thứ gì để nhớ về cha cháu? Không một thứ gì cả ư? Không ngay cả một quyển kinh thánh của gia đình hay một cái đồng hồ hay một lá thư ư?”
Jade lắc đầu, Caine nắm lấy tay cô và siết nhẹ. “Em yêu, em quên mất cái rương rồi.” Anh nhẹ nhàng xen vào một cách trơn tru.
Cô quay sang nhìn Caine, tự hỏi anh đang chơi trò gì, dĩ nhiên là không có một chút dấu hiệu bối rối nào xuất hiện trên mặt cô rồi. “Ồ, đúng rồi, cái rương.” Cô đồng ý.
“Vậy là rút cục cháu vẫn có thứ gì đó để nhớ về cha cháu.” Quý bà Briars tuyên bố, bà gật đầu với vẻ thoả mãn rõ ràng. “Ta sẽ nhanh chóng quay về nhà và xem qua những thứ của ta để xem có tìm ra thứ gì cho cháu không. Một đứa con gái phải có một vài thứ đồ lặt vặt từ cha của mình chứ. Nào, ta nhớ có một bức tượng bằng sứ rất dễ thương mà cha cháu đã tặng ta như một món quà sinh nhật khi ta lên mười sáu …”
“Ồ, cháu không thể lấy món quà đó của bà.” Cô xen vào.
“Đúng thế, cô ấy không thể.” Caine nói. “Hơn nữa, cô ấy đã có cái rương rồi. Dĩ nhiên là chúng tôi chưa có cơ hội nào để kiểm tra bên trong nó. Jade đã quá ốm trong mấy tuần vừa rồi vì lo lắng buồn phiền.” Anh quay sang mỉm cười với Jade. “Em yêu, em nghĩ thế nào nếu tuần tới chúng ta sang căn nhà phố của Nathan? Nếu em cảm thấy khoẻ hơn để có thể ra ngoài.” Anh quay sang nói với Quý bà Briars. “Chúng tôi vẫn còn phải giải quyết vụ lùm xùm của anh trai cô ấy.”
Jade nghĩ rằng Caine đã mất trí rồi. Cô mỉm cười chỉ để che giấu sự không thoải mái của mình, trong khi chờ đợi điều ngạc nhiên tiếp theo từ anh.
Và nó đến không mất nhiều thời gian. “Có lẽ bà sẽ thích đi cùng chúng tôi đến chỗ Nathan và kiểm tra qua cái rương cùng chúng tôi.” Caine đề nghị.
Quý bà Briars từ chối lời mời, bà kiên quyết bắt Jade phải đến thăm bà sớm rồi ra về. Caine hộ tống người đàn bà già yếu ra tận xe ngựa.
* * *
Jade đi đi lại lại trong phòng khách cho đến khi anh quay trở lại. “Tất cả những chuyện này là cái gì thế?” Cô gặng hỏi ngay khi anh vừa quay trở lại.
Anh đóng sầm cửa lại trước khi trả lời cô, và rồi cô nhận ra vẻ mặt toe toét của anh. Caine trông vô cùng hài lòng với bản thân.
“Em không thích nói dối trước người phụ nữ đáng mến đó một chút nào, Caine.” Cô kêu lên. “Hơn nữa, em là người nói dối chuyên nghiệp trong gia đình này chứ không phải anh. Vì Chúa, tại sao anh lại nói với bà ấy là còn có một cái rương chứ? Có phải là anh nghĩ điều đó sẽ làm cho bà ấy cảm thấy khá hơn để bà ấy không cần phải từ bỏ bất cứ món quà yêu quý nào của bà ấy vì em? Anh biết không, giờ khi em suy nghĩ lại chuyện này, em nhận ra là em không thích nghe anh nói dối chút nào cả. Sao nào?” Cô gặng hỏi khi cần phải dừng lại một chút để thở. “Anh sẽ phải nói gì để biện hộ ình đây?”
“Lời nói dối đó là cần thiết.” Caine lên tiếng.
Cô không để cho anh nói thêm lời nào. “Không có lời nói dối nào là cần thiết cả.” Cô trích dẫn lại từ trong trí nhớ của mình. “Anh đã nói với em điều đó nhiều ngày trước, nhớ không?”
“Em yêu, em thực sự bực mình vì anh đã nói dối ư?” Anh hỏi, trông có vẻ kinh ngạc.
“Em gần như chắc chắn là bực mình.” Cô đáp trả. “Em đã dần dần tin vào sự trung thực của anh, Caine. Nhưng nếu như anh bảo em rằng lời nói dối đó thực sự là cần thiết, thì em phải giả thiết rằng anh có một kế hoạch. Có phải anh nghĩ rằng Quý bà Briars sẽ đề cập đến cái rương tưởng tượng này với ai đó không? Có phải thế không?”
Cô nghĩ rằng cô đã nghĩ thông suốt chuyện này. “Không.” Anh trả lời, mỉm cười trước vẻ mặt cau có mà lời phủ nhận của anh đã gây ra.
“Không ư? Vậy thì anh nên cảm thấy hổ thẹn cho chính mình vì đã nói dối người đàn bà già nua đó.”
“Nếu em để anh giải thích…”
Cô khoanh hai tay trước ngực. “Tốt hơn hết là lý do này nên hợp lý, thưa quý Ngài, nếu không em có thể sẽ quấy rầy anh đến phát điên lên đấy.”
Anh nghĩ rằng lúc này giọng cô nghe như bác Harry của cô vậy. Tất nhiên là cô đã quát tháo ầm ĩ đủ để cho anh rút ra kết luận đó. Anh bật cười và kéo cô vợ có vẻ mặt cau có của mình vào trong vòng tay.
“Sao?” Cô lẩm bẩm trên ngực chiếc áo choàng của anh. “Giải thích đi, nếu anh vui lòng, tại sao anh lại nói dối trước một người bạn thân của gia đình như thế?”
“Bà ta không phải là một người bạn thân của gia đình.” Caine nói với cô, sự bực tức trong giọng nói của anh là rõ ràng.
“Dĩ nhiên là phải rồi.” Jade phản đối. “Anh nghe bà ấy rồi đấy, Caine. Bà ấy giữ tất cả những món quà nho nhỏ mà cha em đã tặng. Bà ấy yêu cha!”
“Bà ta đã giết ông ấy.”
Jade không phản ứng gì trước câu nói đó trong một lúc lâu mà chỉ im lặng. Rồi cô chầm chậm ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, cô lắc đầu.
Anh gật đầu khẳng định.
Đầu gối cô trở nên yếu ớt, Caine phải đỡ lấy cô khi cô ngã sụm vào anh. “Có phải anh đang cố nói với em rằng,” cô bắt đầu, giọng cô chỉ còn mảnh như sợi chỉ, “có phải ý anh muốn nói rằng Quý bà Briars là …”
“Bà ta là Ice.”
“Ice?” Cô lại lắc đầu kêu lên. “Bà ấy không thể là Ice. Vì Chúa, Caine. Bà ấy là phụ nữ.”
“Và phụ nữ thì không thể là kẻ giết người ư?”
“Không.” Cô lắp bắp. “Ý em là có, em thực sự cho rằng …”
Anh cảm thấy tội nghiệp vì tình trạng rối bời của cô. “Tất cả những manh mối đều phù hợp, Jade. Giờ hãy ngồi xuống và để anh giải thích cho em nghe.” Anh gợi ý.
Cô đơn giản là quá choáng váng để có thể cựa quậy, Caine dẫn cô đến chiếc ghế trường kỷ, nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống trên những chiếc gối, và rồi ngồi xuống bên cạnh cô. “Mọi chuyện thực sự rất logic.” Anh bắt đầu khi quàng tay quanh vai cô.
Một nụ cười méo xệch xuất hiện trên môi cô, cô đang hồi phục lại từ tình trạng sững sờ ban đầu của mình. “Em đã biết là nó sẽ logic mà.”
“Anh đã nghi ngờ khi đọc lại những lá thư, dĩ nhiên rồi. Và anh không bao giờ phạm một lỗi lầm đến lần thứ hai, em yêu, nhớ không?”
“Em nhớ rằng anh thích khoe khoang về điều đó bất cứ lúc nào có thể. Nào giờ hãy giải thích cho em cái lỗi lầm mà anh không lặp lại đó là gì xem nào?”
“Anh đã nghĩ rằng Pagan là một người đàn ông. Anh chưa bao giờ từng xem xét đến chuyện hắn ta có thể là một người đàn bà. Anh đã không lặp lại sai lầm đó khi tiến hành săn lùng Ice.”
“Anh thực sự tin rằng Quý bà Briars là Ice đúng không? Làm thế nào mà anh lại rút ra kết luận đó?” Cô hỏi.
Anh vẫn chưa sẵn sàng để thay đổi chủ đề câu chuyện một cách hoàn toàn như thế. “Jade, đã có bao giờ em cân nhắc đến chuyện Ice có thể là một người đàn bà chưa? Hãy nói thật cho anh nghe xem nào.” Anh ra lệnh với giọng ngạo mạn mà cô vô cùng yêu thích.
Cô thở hắt ra. “Anh sẽ hả hê cho xem.”
“Đúng thế, anh chắc là anh sẽ hả hê.”
Họ cùng trao cho nhau một nụ cười. “Không, em chưa bao giờ từng một lần xem xét đến khả năng đó. Thế đấy, anh vui lòng chưa?”
“Hết sức vui lòng.” Anh kéo dài giọng.
“Caine, anh vẫn còn phải thuyết phục em.” Cô nhắc anh. “Chúa ơi, em vẫn cảm thấy khó khăn để tin được vào chuyện này. Ice đã giết người và đe doạ giết Nathan và em ư? Hãy nhớ trong một bức thư, ông ta đã nói với cha em rằng nếu như những lá thư không được trả lại, ông ta sẽ giết bọn em.”
“Không phải ông ta, em yêu.” Caine đáp lại. “Mà là bà ta.” Anh thở dài thườn thượt, rồi thêm vào. “Jade, có một số phụ nữ giết người.”
“Ồ, em biết.” Cô phản bác. “Tuy vậy, chuyện đó không có vẻ gì là dành cho phụ nữ cả.”
“Em có nhớ trong một trong những lá thư lúc ban đầu, khi họ mới có bí danh hành động, thì Ice đã thừa nhận là đã nổi điên lên vì cái tên đó? Câu nói đó đã làm anh tò mò, không có nhiều đàn ông quan tâm đến những chuyện vặt như thế. Nhưng phụ nữ thì sẽ bận tâm, đúng không?”
“Vài người sẽ thế.”
“Có những manh mối quan trọng, dĩ nhiên rồi. Briars đã thuê toàn bộ đội ngũ người làm cho căn nhà ở nông thôn của Nathan. Bọn họ là người của bà ta, trung thành với bà ta. Sự kiện ngôi nhà đó bị cướp bóc cho anh biết rằng bọn chúng đang tìm kiếm. Và đoán xem Hudson – viên quản gia của Nathan – lúc này đang ở đâu?”
“Ông ấy đang ở tại căn nhà phố của Nathan, đúng không? Ông ấy canh gác ở đó cho đến khi bọn em đóng cửa nó.”
“Không, lúc này lão ta đang ở nhà của Quý bà Briars. Anh hình dung là cho đến lúc này chúng ta sẽ phát hiện ra căn nhà phố của anh trai em đã bị lật ngược lên rồi.”
Cô phớt lờ nụ cười của anh. “Em chưa bao giờ tin Hudson.” Cô tuyên bố. “Ông ta cứ cố gắng ép em uống trà. Em cược rằng đó là thuốc độc.”
“Nào, Jade, đừng có để trí tưởng tượng của em làm mờ mắt. Nhân tiện đây, tất cả những tai nạn khó hiểu đó là do Hudson gây ra. Bọn chúng đã đào mộ cha em với hi vọng là những lá thư đã được giấu ở đó. Chúng cũng đã dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ.”
“Có phải Hudson đã bắn chết con ngựa tốt của Nathan không?”
“Không, mà là Willburn.” Caine giải thích.
“Em sẽ nói với Nathan.”
Caine gật đầu. “Hudson đã lo chi tiết công việc dọn dẹp. Nhân đây, em đã đúng, một chiếc xe ngựa đã được sử dụng để đem con ngựa đi. Phải mất bảy gã đàn ông khoẻ mạnh để nhấc được con chiến mã đó.”
“Làm thế nào anh biết hết những chuyện này?”
“Em đã thấy ấn tượng vì anh rồi, đúng không?” Anh thúc cô đưa ra câu trả lời.
“Vâng, Caine, em thấy ấn tượng. Nào giờ kể nốt em nghe đi.”
“Thuộc hạ của anh đã thu thập được những thông tin về những chuyện đã xảy ra cho anh vì thế anh không thể chiếm hết công trạng của họ được. Con ngựa được tìm thấy trong một khe núi cách đường chính gần hai dặm.”
“Chỉ cần chờ đến khi em nói với Nathan.” Jade lẩm bẩm.
Caine vỗ lên vai cô. “Em có thể giải thích tất cả những chuyện đó cho cậu ta sau khi chuyện này kết thúc, được chứ?”
Cô gật đầu. “Có còn gì nữa để kể cho em không, Caine?”
“À, một khi anh đã kết luận rằng Briars chắc chắn là ứng cử viên hợp lý nhất, anh liền nghiên cứu xuất thân của bà ta. Trên bề mặt, tất cả mọi thứ có vẻ như đều rõ ràng, nhưng anh càng nghiên cứu sâu hơn thì những điều kỳ cục nhỏ nhặt bắt đầu xuất hiện.”
“Ví dụ như?”
“Bà ta đi lại quá nhiều so với một người phụ nữ.” Anh nhận xét. “Ví dụ,” Anh thêm vào trước khi Jade có thể cắt ngang. “bà ta đi đi về về đến Pháp ít nhất là bảy lần như anh biết, và …”
“Và anh cho rằng chuyện đó là kỳ cục ư? Có thể bà ấy có họ hàng…”
“Không.” Anh phản đối. “Hơn nữa, Jade, hầu hết những chuyến đi của bà ta đều nằm trong thời gian chiến tranh. Còn có những manh mối đáng chú ý khác nữa.”
“Em thực sự tin rằng em đã kết hôn với người đàn ông thông minh nhất trên đời.” Cô khen ngợi. “Caine, chuyện này mới chỉ bắt đầu có ý nghĩa đối với em, thế Ngài Richards và Lyon nói gì về khám phá của anh đây?”
“Anh vẫn chưa nói với họ.” Anh trả lời. “Anh muốn chắc chắn tuyệt đối. Sau khi nghe những câu hỏi của Briars thì giờ anh không còn chút nghi ngờ nào nữa. Anh sẽ nói với họ ngay trong tối nay khi anh gặp họ ở White’s.”
“Câu hỏi nào của bà ta đã làm anh nghi ngờ?”
“Bà ta hỏi em ngay là em có biết đọc không, nhớ không? Xem xét đến sự kiện là hầu hết những quý cô quý bà có giáo dục ở Anh đều học được kỹ năng đó, anh đã cho rằng đó là một câu hỏi đáng chú ý.”
“Nhưng bà ta biết em được nuôi dạy trên một hòn đảo.” Jade tranh luận. “Đó là lý do vì sao bà ta hỏi, Caine. Bà ta chỉ cố gắng tìm hiểu xem liệu em có được nuôi dạy tử tế mà không phải nói huỵch toẹt ra thôi và …”
“Bà ta cũng hơi quá hứng thú trong việc tìm hiểu xem cha em đã để lại cho em cái gì.” Anh cắt ngang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...