Nhã vừa dứt lời, hai pháo bông bên góc sân khấu bắn 'bụp' một tiếng. Rồi sau đó, những anh phục vụ măc đồng phục bê thức ăn lên, để vào vị trí của mỗi người. Nhã đã rời sân khấu từ lâu, biến mất cùng Lam. Đến giưa giờ ăn, bọn họ muốn chúc rượu cô và Lam nhưng không thấy tăm hơi.
Chiếc limo sang chảnh lướt nhẹ trên con đường, dừng lại trước một nhà hàng châu Âu sang trọng. Lam và Nhã bước xuống xe. Hai bộ cánh công sở đi dứoi chiếc đèn vàng của hai người đã đẹp, bây giờ còn quyến rũ đến phát kinh. Họ di chuyển nhanh chóng vào phòng vip 1, ở đay có hai vị chủ tịch của tập đoàn The King đang chờ họ. Tất nhiên là các bạn đang nghĩ, một công ty lớn như vậy, mà tại sao hai con nhóc này lại dám đến trễ, bạn sẽ nhận được câu trả lời là, hai ông kia đến sớm quá thôi
Nhã đẩy cửa vào, khẽ cúi đầu chuyên nghiệp mỉm cười, Lam cũng tương tự. Hoàng đang định đưa tay ra bắt thấy Nhã làm động tác như vậy, biết ngay, con bé này nó đang từ chối. Hoá ra tin đon trên báo là thật. Có nghĩa là ai gặp hai con nhóc này xong, cũng đều lên báo nói: Họ trả lời cũng như cách nói chuyện hay bàn về dự án làm ăn rất chuyên nghiệp, nếu nghe qua sẽ thấy họ kể rất nhiều, bạn sẽ có ý nghĩ là, mình đang khai thác bí mật công ty họ. Nên vì vậy, ai cũng sẽ thương cảm mà đưa ra một chút bí mật của mình. Và sau đó, nghĩ lại bạn sẽ thấy hối hận. Đó là sự khôn khéo, mà khiến chúng tôi phải nể phục, hoặc là bạn gặp mặt bọn họ, bạn đinh đưa tay ra bắt, nhưng hai cô gái đo chỉ cúi đau rồi khẽ mỉm cười, nếu bạn tố cáo họ vô lễ với bề trên, thì xin thưa người đời sẽ nghĩ bạn nông cạn. Bọn họ là những vị chủ tịch cao nhưng cũng phải cúi đầu chào trươc những công ty con. Vậy nên, nói trắng ra bạn mới là người 'vô lê'.
Bọn họ ngồi vào bàn ăn. Hoàng lên tiếng chúc mừng bên công ty họ đa chiến thắng trong phiên toá lần trước. Nhã mỉm cừoi
- Thật ngại, phó giám đốc Vũ, chúng tôi thật sự còn phải học hỏi các ngài rất nhiều
- Hà hà, Phó giám đốc Lục, cô lại khiêm tốn quá rồi. Hoàng cừoi hà hà, a h xem cô nàng này xử xự thế nào
- Phó giám đốc Vũ, ngài đang đề cao tôi quá rồi. Ngài cũng là một doanh nhân thành đạt, không thể thua bọn người như tôi được. Nhã lên tiếng ôn hoà
- Được, được. Nào ăn đi, đo ăn ơr nhà hàng này rất ngon đó. Hoàng mỉm cừoi, anh không thể địch lại nổi rồi. Con nhóc đó đúng là nguy hiểm mà.
Nói như vậy chả khác nào, con nhóc nói con nhóc tài năng hơn cả mình, và mình có tài nhưng lúc nào cũng tự thua kém ngươi khác. Nếu không vòng vo, mà nói thẳng ra thì đây chẳng khác gì một câu dạy bảo, cũng chẳng khác gì, muốn cho đối phương dừng lại lời khen. Quả thật, đáng để khâm phục
- Phó tổng giám độc Lục, cô có thể cho biết ngươi ngồi bên canh cô là ai không. Phong lên tiếng, để xem mấy nhóc hành xử ra sao
- Tổng giám đốc Vũ, cô ấy là một người bạn thân thiết của tôi. Cô ấy đa giúp tôi trong rất nhiều việc. Vả lại, cô ấy là ngưoi tốt. Nhã mỉm cừoi lên tiếng, cô hơi ngạc nhiên vì chưa có ai dám hỏi thẳng cô như vậy cả
Phong nghĩ : Cách trả lời rất chuyên nghiệp, nói thẳng không dài dòng nhưng không để lộ bất cứ cái gì ngoài mối quan hệ bạn thân
- Vậy, hôm nay tôi muốn bàn với bên công ty cô về vụ thầu này. Chẳng nhẽ, có thể cho người ngoài biết sao. Phong nhếch lông mày lên, ca này khó đó mấy nhóc
- Tổng giám đốc Vũ, nếu nói chúng tôi là người ngoài, các anh cũng vậy, chúng ta đâu phải là người một nhà. Hơn nữa, nếu anh muốn bàn về vụ thầu, anh chọn bên tập đoàn nào cũng được, tại sao lại chọn tập đoàn chúng tôi rồi phán xét những ngừoi mà tập đoàn họ đưa đến.
Phong hơi ngạc nhiên, thường thì anh hỏi câu này, sẽ chẳng ai trả lời đuoc. Anh vẫn còn muốn nghe tiếp
- Vả lại, nếu đã chọn công ty chúng tôi là bên đoi tượng để đàm phán, chắc hăn anh có con mắt nhìn người khiến người đời không thất vọng. Lam nói lạnh te, rành rọt từng chữ
Oa, không ngờ con nhóc này lại nói uy quyền như vậy. Anh thích cách hành xử như vậy. Nếu suy xét kỹ câu nói vừa rồi là nói công ty anh là loại không biết nhìn người còn nếu nghe qua sẽ không hiểu. Anh khâm phục
- Được rồi , vậy hy vọng chúng ta có thể làm ăn tốt đep và thuận lợi cho cả hai bên
Bữa cơm trưa kết thúc, Hoàng nhỏ nhẹ lên tiếng
- Phó giám đốc Lục, tôi có thể mời cô đi chơi chiều nay không
- Xin lỗi, nhưng tôi đã có vị hôn. Nhã mỉm cừoi rồi tinh nghịch nháy một mắt.
Hoàng đơ vài giây, lúc tỉnh lại thấy hai cô gái đa lên con limo mất dạng. Phong khẽ vỗ vai Hoàng, rồi bồi thêm một câu:
- Càng ngày, em thấy anh càng háo sắc hơn rồi, Người ta mới nháy mắt một cái, đã hồn xiêu phách lạc. Nói xong anh đi vào xe limo ngồi trước. Hoàng cau có nhìn thằng em. Đúng là thằng cô hồn mà, cái miệng toàn nói những từ đáng gét
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...