Vừa lúc đó, nó cũng đã đến sân bay. Không chần chừ nó đi thẳng vào trong và đứng ở phòng đợi…1 lần nữa,cả cái nhà ga quốc tế lại xôn xao. Mọi con mắt đều đổ dồn vào nhìn nó, nó khẽ nhăn mặt. Cảm giác không thoải mái cho lắm.
“ Chuyến bay từ Florida đến Việt Nam sẽ hạ cách trong vòng 5 phút nữa – Flights from Florida to Vietnam will land in 5 minutes ” – khẽ gật đầu, nó là người không thích chờ đợi. Nhưng nó tự hỏi, còn 5 phút nửa thì có lâu đối với nó không ? tự đặt câu hỏi rồi tự lắc đầu cho là câu trả lời của mình. Bỗng ở đâu, khá nhiều người chen vào nơi nó đứng, xô xô đẩy đẩy. 1 người nào đó đã vô tình đẩy nó, nó chúi người về phía trước, chân không giữ thăng bằng được nửa. Vơ vội tay, nó hy vọng là sẽ níu lấy 1 vật gì đó. Phù, may thật, nó đã nắm được cách tay của người phía trước. Nếu không nó sẽ phải hôn đất mẹ thân yêu mất.
- không sao chứ …? _ giọng nói dịu dàng và xen lẫn 1 tí lo lắng. Hình như là nó đã nghe ỡ đâu rồi. Ngước mặt lên nhìn, không phải chứ…
- ồ, là em sao ? _ Hải Đăng nhận ra ngay người con gái trước mặt mình. Khuôn mặt này làm sao có thể quên được chứ. Nó đơ vài giây, cái cảm giác thân quen lại 1 lần nửa len lỏi vào tim nó. Nhưng gương mặt nó vẫn lạnh tanh và bình thản. ( xém cạp đất mà còn bình thản được nửa, hay thật ==’ )
- em không sao chứ ? _ câu hỏi được lặp lại, vẫn giọng nói dịu dàng đó, vẫn ánh mắt lo lắng đó. Nó khẽ lắc đầu, tay đã thôi nắm lấy cánh tay của Đăng. “tại sao Trần Hải Đăng lại ở đây ?” – “ anh ta đến đây để làm gì chứ ? ” – “ mà anh ta đi một mình sao ? ” – “ mặc đồ vest lịch sự như thế này, chắc là gặp 1 người có tầm cỡ ?” …bla bla…và hàng ngàn ngàn câu hỏi được đặt trong đầu nó.
- ủa, đây là người hồi sáng đụng trúng Đăng phải không ? _ Bảo Trân từ đâu lên tiếng. Theo sau là Bảo
- ừ, là cô ấy _ Đăng gật gù
- wow ~ người đẹp. Càng nhìn càng đẹp. Em tên gì vậy ? _ Bảo từ phía sau mà phóng lên phía trước. Nhìn nó bằng ánh mắt dò xét.
- anh cả à… _ Đăng cảm thấy khó chịu, nhưng chất giọng vẫn nhỏ nhẹ. “ anh cả…? không lẽ đây chính là Trần Gia Bảo, con trai đầu lòng của Hoàng Triệu ” – câu hỏi lại được đưa ra trong đầu nó
- gì hả ? _ Bảo quát _ nhưng con bé này học chung trường với mày sao ?
- là chung trường, hình như nhỏ hơn Đăng 1 lớp _ Trân chẹp miệng trả lời thay Đăng
- 17 tuổi …? Vẫn còn con nít sao ? hết hứng _ Bảo buông ra 1 câu, quay lưng bỏ đi nhưng vẫn kịp nói với nó _ mới 17 tuổi mà như thế này, chắc cỡ 20 tuổi thì nhìn ngấy ngây luôn nhỉ ? 1 tí cảm xúc vẫn không hiện hữu trên gương mặt thiên thần của nó, không nói gì nhưng mắt nhìn theo hướng của Bảo. Trong đầu nó đang suy nghĩ điều gì đó…
- em đến đây làm gì ? _ Đăng hỏi, ánh mắt chờ đợi câu trả lời. Nhưng…nó đi qua Đăng như chưa hề quen biết. Trân cảm thấy thật khó chịu khi thái độ của nó dửng dư như vậy
- sao lại có người mặt dày thế kia ? đã không xin lỗi chuyện hồi sáng thì chớ…ít ra cô cũng nên trả lời khi người khác hỏi chứ ? à…không lẽ cô bị câm à ? tôi nói phải không ? _ Nghe Trân nói xong, nó khựng lại. Mặt hơi nghiên về phía sau
- tôi không bị câm _ Cả Đăng và Trân đều nhìn nó sững sờ, giọng nói thánh thót như tiếng đàn. Tim của Đăng lại lệch đi 2 nhịp. Nói xong nó bước đi, không thèm nhìn lại lần thứ 2
cuối cùng thì chuyến bay đó cũng đã hạ cánh, hành khách rất đông. Nó mở to cả 2 mắt ra để tìm cho thật kỹ cái dáng thân quen ngày nào. Nhìn qua bên phải, nhìn qua bên trái, nhìn tới nhìn lui. Sắp hết hành khách rồi nhưng sao nó vẫn không thấy Chợt…nó đứng như chôn chân dưới đất, mắt mở căng hết cỡ nhìn cho thật rõ…đó chẳng phải là Hoàng Triệu hay sao ? theo sau ông ta là 5 người khác, nhìn tướng ta mỗi người, nó đoán là phải cỡ hắn ( Hoàng Triệu ) trở lên. “Thì ra các cậu chủ của tập đoàn T.K đến sân bay là đến đón tên khốn đó” – nó nhìn theo, ánh mắt không giấu được vẻ thù hận và căm ghét. Tay nó nắm chặt lại, mím môi, tay nắm chặt tới nỗi muốn bật máu…
- Hạ Băng ! – 1 người con trai ngoại quốc tiến lại, nỡ 1 nụ cười tươi tắn. Tay nó nới lỏng ra, môi cũng đã hết mím. Nó nhìn người con trai trước mặt, khẽ gật gật
- Cậu sao vậy ? mệt ỡ đâu à ? _ nhận ra vẻ khác thường ở nó, người đó hỏi
- Ren…tôi đã…thấy Hoàng …Triệu..._ nó nói, gương mặt vẫn bình thản. Nó kiềm chế, phải, nó đã kiềm chế cho sự căm hận người đàn ông đó không đén đỉnh điểm.
- đừng tha thứ cho hắn _ Ren nói, khuôn mặt cậu không còn tươi cười như ban nảy. Ánh mắt xót xa nhìn nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...