Thiên Thần Băng Giá, Em Là Của Tôi
~ Quay lại phòng giam nà(ノ。≧◇≦)ノ ~
Phương với Thiên thấy bà Marry như vậy thì đã vội vàng chạy đến, lục lọi hết cả 2 ba lô xem có cách gì không....đúng lúc này thì Phương lôi ra một chai thuốc nhỏ nhỏ rồi nói:
- Mình nhớ là mình đâu có cho lọ thuốc này vào đâu!
Bà Lilly vừa nhìn thấy lọ thuốc thì nhanh chóng giật lấy nó rồi đỡ đầu bà Marry dậy rồi cho bà ấy uống hết cả lọ thuốc. Sau khi cho uống xong thì nhịp tim cùng sắc mặt của bà Marry đã trở nên khá hơn.
- Cô Lilly, lọ thuốc đó là gì vậy? Tại sao cô Marry lại có thể phục hồi nhanh như vậy? -Phương cất giọng ngạc nhiên, tò mò hỏi.
Lúc này bà Sandy vỗ vai Phương rồi nói:
- Đó là lọ thuốc giải độc, trị thương vô cùng đặc biệt của riêng Thiên Như. Tại sao trong cặp con lại có lọ thuốc này?
Phương nhìn khuôn mặt hốc hác của bà Marry rồi lắc đầu nói:
- Con thật sự không biết. bác Thiên Như con đã có gặp ở nhà của anh Thiên nhưng sau đấy....
Bà Anna như nhớ ra được điều gì đó liền nói:
- Liệu 2 ác quỷ vừa rồi có phải là người của Thiên Như đến giúp chúng ta không nhỉ? Nếu như vậy tại sao họ còn không mau cứu chúng ta ra!
Mọi người đều chỉ biết thở dài nhìn nhau bất lực. Lúc này Thiên bế bà Marry nằm lên một đống rơm to sau đó thì quay ra băng bó vết thương cho mấy người kia. Các vết thương khá nặng nhưng may mắn rằng vẫn chưa bị nhiễm trùng (Tại sao ư? Tại 2 bé ác quỷ của tôi hàng ngày cho thuốc giải vào trong cơm đó .+:。(ノ・ω・)ノ゙).
Sau khi băng bó các vết thương xong thì Thiên quay ra hỏi:
- Tại sao ở tầng này lại chỉ có mấy người chúng ta bị giam ở đây? Chẳng lẽ lại có sự sắp xếp trùng hợp nào ở đây sao?
Bà Sandy lắc đầu rồi nói:
- Không phải vì trùng hợp đâu! Tầng này là phòng giam của những "kẻ đặc biệt" cho nên để "được" vào đây có lẽ là do sự sắp xếp của 2 ác quỷ kia!
- Thiên, cháu đưa cho cô ít nước để cô cho mẹ cháu uống. Bà ấy chắc hẳn đã khát khô rồi!
Thiên đưa chai nước trong ba lô của mình ra đưa cho bà Lilly, thấy nắp chai hình như đã bị mở nhưng chẳng để ý mấy. Bà Lilly cầm chai nước mở ra, nâng đầu bà Marry lên cho bà ấy uống một chút nước.
- Có lẽ là mẹ cháu chưa tỉnh lại được đâu, bà ấy bị thương rất nặng mà!
Lời Thiên nói thì 99% là mang sự chua xót. Đúng lúc này phòng giam mở ra, lại là 2 ác quỷ vừa rồi ↖(^ω^)↗ cùng một chiếc xe đẩy đồ ăn.
Bà Anna lên giọng mỉa mai:
- Ngày cuối cùng nên mấy người muốn cho chúng tôi ăn ngon sao?
Daniel cười khổ, Ali vội nói:
- Tụi tôi đã có công có sức giúp mấy người vậy mà còn bị ăn chửi! Thật bất công quá đi!
Lúc này nó và hắn chui ở ngăn dưới của xe đẩy phì cười. Mấy người kia không thấy 2 người bọn họ bởi chiếc khăn màu đen đang che chắn cho họ thoát khỏi ánh nhìn của những tên canh gác.
Lúc này Ali ló mặt vào rồi nói:
- Này, mau ra đi chứ! Hết lính canh rồi.
Sau đó Ali quay ra bảo Daniel mở cửa ra rồi 2 người ra ngoài canh chừng để đề phòng bất trắc.
Nó ra hiệu "Ok" rồi quay qua bảo hắn:
- Này cậu...anh chúng ta ra ngoài thôi!
Hắn nghe nó gọi có chút vui vui nhưng rồi giữ tay nó lại rồi nói:
- Dù sao thì Ali cũng đã dặn là phải chuẩn bị tinh thần trước. Dù sao em cũng là con gái, sẽ dễ mềm lòng, sẽ trở nên yếu đuối đấy!
Nó trong lòng bồn chồn không yên nhưng vẫn cố bình tĩnh nói:
- Không sao, dù sao thì đâu phải là đứa con gái nào cũng yếu đuối, dễ mềm lòng đâu! Thôi ra nào! Em đang vô cùng nóng lòng để được gặp lại mẹ.
Vậy là hai người bước ra. Khi vừa nhìn thấy nó và hắn thì bà Anna bật khóc, đứa con trai duy nhất của bà...cuối cùng bà cũng được gặp lại sau bao nhiêu năm trời.....
Còn về phía nó và hắn. Hắn thì vô cùng vui vì đã được gặp lại mẹ, định chạy về phía bà Anna nhưng quay ra nhìn nó thì hắn phải mau chóng đến dìu nó. Nó vừa ra ngoài thì nhìn thấy cảnh mẹ mình nằm trên đống rơm, người đầy vết thương.....hình ảnh của vụ tai nạn xe năm ấy như trở lại.....đôi chân của nó như bị hóa đá.....những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra....
- Chị Nhiên! -Phương cùng Thiên vội vã chạy đến dìu nó hộ hắn.
Nó nhanh chóng gạt tay mọi người ra chạy đến ôm mẹ mà nói:
- Mẹ...mẹ ơi....mẹ ơi...mẹ mau tỉnh lại đi mẹ....hức hức.....mẹ ơi....đừng bỏ rơi con lần nữa......
Nó sợ! Nó sợ sẽ mất đi người mẹ này lần nữa....ôm chặt lấy mẹ, nó sợ! Rất sợ!
Đúng lúc này thì cơ thể của bà Marry có chút động đậy...bà ấy đã tỉnh lại!
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Hello, có ai còn nhớ tôi là ai không???? TvT
Ai còn nhớ tôi thì lên tiếng nào ୧༼✿ ͡◕ д ◕͡ ༽୨
Định comeback chiều hôm qua cơ nhưng mà tại bận với lười quá ヽ(〃・ω・)ノ
Nhưng rốt cuộc vẫn là comeback sớm hơn 4, 5 ngày =)))
26/9/2016
#toidatrolairoiday
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...