Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

- Hana! Mở cửa mau! Hana!
Nó nghe giọng hắn nhè nhè vì
say thì giật cả mình chạy vội ra mở cửa. Hắn thấy nó, cả người đổ xuống. Nó vội đỡ hắn vào trong. Khó khăn lắm mới kéo được thây hắn lại giường vì cái chân đau đã mất thăng bằng ngã xuống giường bị hắn đè cho dẹp lép. (t/g nói hơi bị quá đà a). Nó kiên cường bất khuất phòng chống tệ nạn, đẩy hắn ra, mà tên này cứ nằm phè đó lèm bèm gì đó.
Bất lực rồi, nó nằm yên luôn, giọng hắn bắt đầu rõ hơn :
- Sao em bảo anh về nhà với ông ta? Hết chứa chấp anh rồi à? Bắt đầu thấy chán ghét anh rồi?
- Em chỉ muốn gia đình anh hòa thuận thôi.
- Ngốc! Em biết anh hận ông ta thế nào mà!
Nó im lặng, nhẹ nhàng ôm hắn. Không khí vô cùng lãng mạn và mờ ám này bị nó làm cho tan vỡ luôn :
- Khoan đã. Anh qua kia mà nằm đi. Ngộp thở chết mất!
Hắn lăn qua một cái và lọt luôn xuống giường. Nó tặc lưỡi lôi hắn lên và phát hiện hắn đã ngủ.
Nó đành để hắn ngủ luôn rồi leo lên nằm cạnh, ôm hắn ngủ. Không biết anh chàng này của nó đã trải qua bao nhiêu đau khổ trong quá khứ chứ? Nó thở dài rồi chìm vào giấc mơ, lúc đó, hắn cũng vô thức ôm nó vào lòng. Đêm, Kevin bé mò sang phòng nó, thấy nó và hắn ôm nhau ngủ thì ghen tị, cố gắng lên ngủ chung luôn.
Nhưng giường của nó quá cao so với thằng bé, Kevin bé cứ loay hoay mãi không leo tới, tức quá khóc lên. Nó giật mình thức giấc bế thằng bé lên. Thế là hắn ôm luôn cả nó và Kevin bé ngủ. Thằng bé thích thú mỉm cười.

Sáng hôm sau, hắn và nó cư xử như chẳng hề có ngày hôm qua, cả đám cũng chẳng nói gì. Vui nhất là Kevin bé, thằng nhóc cứ luôn miệng hát hò dù đang trong bàn ăn.
Ăn xong thì kéo nhau đến trường. Vì chân nó còn đau nên hôm nay rủ nhau đi xe môtô. Hôm nay, mama nó muốn hàn thuyên tâm sự với Kevin bé nên thằng bé ở nhà.

Năm chiếc xe chạy vào nhà để xe của trường trước ánh mắt ngưỡng mộ và sự bàn tán của thiên hạ, nhưng mấy người này chẳng thèm quan tâm.
Hắn lại thể hiện tình cảm chốn đông người. Hôm qua bế nó làm chấn động từ căng tin ra sân trường, hôm nay lại bắt nó leo lên lưng để hắn cõng cho bằng được. Nó vốn không chịu, nhưng bị hắn dọa sẽ bế nó giống hôm qua nếu nó không lên. Nó bị áp bức quá!! Thấy người ta hiền làm tới hà!
Vừa vào lớp đã thấy Kate phóng tới, loay hoay với nó :
- Hana! Hana! Cô có sao không? Còn đau không? Đi khám lại cái chân chưa? Uống thuốc chưa? Xoa bóp chưa? Ăn sáng chưa? Tối hôm qua ngủ đủ giấc không? Có ai bắt cô đi đứng nhiều không?
- Haha! Được rồi, Hana không sao đâu. Cô đừng lo. – đến Julia cũng phải bật cười trước cái miệng cứ nói liên hồi của Kate.
- Lắm mồm. Cô biến đi! – hắn cau mày đỡ nó ngồi xuống.
- Im đi! Tôi thích ở đây đó thì sao? Tôi đến thăm Hana chứ kiếm anh hay sao mà ý kiến? – Kate lại hét vào mặt hắn.
- Tôi nói cô biến đi mà! Ở đây không có ai chứa chấp đâu mà cứ… – hắn đáp. Lại thế rồi, tim nó thắt lại. Đau quá!
Nó có cảm giác hắn rất hứng thú với Kate. Nó phải cư xử sao cho đúng đây? Kate là một cô gái xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, lại hòa đồng, cá tính. Trong khi nó chỉ là một cô gái bình thường trong những người bình thường. (khiêm tốn thái quá!) Nếu hắn có quên mất nó và yêu Kate cũng chẳng có gì lạ, vả lại, tương lai của hắn và nó sau này cũng chẳng đi đâu cả, bởi ba hắn…
Không phải nó không tin hắn, nhưng biết làm sao khi những suy nghĩ đó cứ liên tục hiện ra trong đầu nó. Nó đột nhiên thấy vô cùng tự ti, có cảm giác, tất cả những cô gái trên thế gian này đều đẹp hơn nó, tốt hơn nó. Nó không muốn hắn tiếp xúc với ai khác ngoài nó để không nảy sinh thêm tình cảm
với những cô gái đó.
Nó biết nó rất ích kỉ. Nó biết nó rất là quá đáng. Nó muốn trở về như trước đây, là một cô gái không bận tâm về vấn đề gì trong cuộc sống, vô tư, hồn nhiên cùng hai cô bạn thân và gia đình. Nhưng nó đã va vào cạn bẫy mà cái gọi là “yêu” đã tạo ra _ ghen.
Thấy mặt nó có vẻ không ổn, Julia và Zoey đá hắn ra, chạy sang chỗ ngồi của nó hỏi :
- Mày sao vậy?

- Tao… có sao đâu? – nó chối.
Thực sự lúc này, nó còn cảm thấy ghê tởm chính nó. Nó không muốn ai khác biết về những suy nghĩ đó, nó sợ người ta ghét nó, nhất là những người nó yêu thương và trân trọng nhất.
- Tao hỏi mày bị gì? Lúc nào cũng giấu kín bưng như vậy? Tụi tao có còn là bạn thân của mày không vậy? – Zoey thét lên. Nhỏ tức con bạn thân cứng đầu.
- Vì mày là bạn thân của tao nên tao mới giấu! – nó khó khăn đáp lại.
- Tao không biết mày gặp chuyện gì? Với tư cách là bạn thân của mày, tụi tao chỉ muốn chia sẻ với mày những khó khăn đó, nhưng nếu mày cứ cứng đầu như vậy thì ok. Mày tự mà lo lấy. Tao chả thèm quan tâm nữa. Mày cứ làm như mày chỉ sống một mình vậy! Mày lo bộ người khác không lo theo à? Tự mày xử lí được hết hả? Nếu vậy đã chẳng có cái gọi là tình bạn! – Zoey quát nó, làm cả lớp quay lại nhìn. Bình thường thấy nhỏ trân trọng nó lắm mà sao hôm nay bùng nổ kinh khủng thế không biết?!
- Oa oa! Đừng giận tao! Tao nói mà! – nó òa khóc luôn.
- Anh xin phép giúp, ba đứa em cúp hai tiết đầu nha! – Julia và Zoey đồng thanh nói với Jackson và Josh.
- Ủa sao hôm nay đóng vai học sinh gương mẫu vậy? Đó giờ toàn cúp không phép thôi mà? – hai chàng đồng thanh.
Kate thấy ba đứa nó đi rồi cũng liếc hắn một cái rồi về lớp. Hắn chẳng hiểu cái mô tê gì hết? Nhưng có phải vì ba hắn hôm qua không? Hắn bắt đầu lo sợ, ánh mắt hướng về phía cả ba vừa đi ra. Lớp nó trở về trạng thái cũ _ ồn ào, náo nhiệt.
Jackson và Josh thấy vẻ mặt hắn đầy tâm sự, chạy sang hỏi :
- Vụ gì vậy?
Hắn thở dài rồi kể nỗi khổ tâm của mình.
Cùng lúc đó trên sân thượng (máu me bữa trước đã được dọn sạch). Gió nhè nhẹ, phảng phất mùi hương những bông hoa trồng trong sân sau của trường, luồn qua làm rối tóc ba nàng. Nó thút thít khóc, Julia và Zoey ngồi cạnh trầm ngâm suy nghĩ. Lát sau, Julia lên tiếng :
- Không phải mày ích kỉ hay gì đâu! Ghen là điều tất yếu khi mày yêu. Nhưng liệu mày có đủ can đảm và tự tin để đấu tranh giành lại hắn nếu cần thiết hay không.

- Tao nghĩ là… không. – nó mệt mỏi đáp.
- Mày bị ngốc à? Hắn yêu mày như vậy, còn lo gì nữa! Mà không sao! Dù cho Kevin có như mày nghĩ, tụi tao sẽ tẩn cho hắn một trận cho đến khi hắn không thể sinh con được nữa! – Zoey nói, câu nào câu nấy sặc mùi bạo lực.
- Haha! Ok ok! Tao thấy tốt hơn rồi. Phải tự tin chứ nhỉ?! – nó cười lớn. Bạn bè đúng là tuyệt vời. Chuyện làm nó đau đầu suốt mấy ngày vậy mà tâm sự một chút, lắng nghe một chút đã chẳng thấy buồn nữa, tâm trạng cũng tốt, nhẹ lòng lại khỏe khoắn, tràn đầy sinh lực – Giờ làm gì đây?
- Ngủ đi, hết tiết 2 về lớp rủ họ xuống căn tin. – Julia vừa đáp vừa nằm dài ra sàn.
- Ok.

- Thì ra vậy. Nhưng Hana chắc không giận chuyện đó đâu! – Josh khẳng định chắc nịch.
- Hừ. Làm sao mày biết? Cô ấy chuyên gia giấu kín trong lòng! – hắn nhăn nhó.
- Mày mà cũng có lúc này hả Kevin? Quen với mày bao nhiêu lâu, lần đầu tiên tao thấy mày nhức óc vì một cô gái nha. – Jackson cười làm giáo viên vừa vào lớp mém xịt máu mũi – Thôi đừng lo nữa cưng, vợ mày hiền khô hà, chả bao giờ giận đâu. Giờ tao về chỗ ngồi đây!
- Hừm. – hắn trầm ngâm cả hai tiết. Nhìn hắn chững chạc vô cùng khi nghiêm túc suy nghĩ, làm bà cô mém nhập viện vì mất máu. Mặc dù bà cô đã già, và vô cùng nghiêm túc trong việc giảng dạy, (trong những giáo viên, duy nhất bà này còn dạy lớp nó những ngày cận Tết như vầy) nhưng bệnh mê trai đẹp thì không tránh khỏi.
Jackson mặc kệ, lôi điện thoại ra nhắn tin với Julia, bị cô mắng xối xả vì dám phá vỡ giấc ngủ yêu dấu của cô nàng. Josh thản nhiên ngủ gục luôn trên bàn, mơ thấy mình bay được đến Never Land chơi với Peter Pan.
Bà cô bình thường chắc chắn sẽ rất tức giận khi có người bơ bài giảng của bả, nhưng vì là trai đẹp nên… ok.

Reng chuông hết tiết 2, tụi nó kéo tụi hắn xuống căn tin ăn. Trong lúc tụi hắn đi lấy thức ăn giúp tụi nó, Kate lại đến, cười với tụi nó :
- Hélu ba nàng. Tôi ngồi đây được chứ?
- Tất nhiên rồi. – nó vui vẻ đáp. Haha. Thấy mình có thể đối tốt với Kate, cũng không còn khó chịu nữa, nó hạnh phúc vô cùng. Julia và Zoey thấy cái mặt hớn hở của nó đã hiểu rõ vấn đề, cười nhẹ. Hạnh phúc có thể lây lan!
- Mấy tên hay theo ba cô đâu rồi? – Kate nhìn quanh, hỏi.

- Chà. Để ý tên nào rồi chứ gì? Quan tâm ghê chưa? – Zoey cười tít mắt trêu cô bạn mới.
- Làm gì có! Ba tên đó là bạn trai của ba cô đúng chứ? Lãng mạn thiệt nha! Tôi luôn muốn có tình yêu tuổi học trò. – Kate cười, nói, cái mặt rất chi là bựa. Khi Kate nhắc đến tình yêu, tụi nó đột nhiên bị ảo giác hay sao ý? Hoa hồng lung linh xung quanh Kate, lại có nhạc đệm cơ? Chắc có vấn đề thật!
- Uầy! – ba nàng đồng thanh – Cô thì sao? Không có bạn trai à?
- Ừ. Tôi không có bạn trai. Thật ra, tôi đang để ý một người.
- Sao không tỏ tình đi! Có gì không ổn sao? Tụi này giúp cho! – nó cuộn trào sức sống, máu muốn giú
p đời dâng cao.
- Không được đâu. Dù cho cậu ấy thích tôi và chúng tôi tiến tới hẹn hò thì… mama tôi cũng sẽ can thiệp và dọa cậu ấy chạy mất dép.
- Là ai vậy? Nói đi! – Zoey tò mò.
- Là… nhóc Ken lớp 10. – Kate thẹn thùng đáp.
- WTF!! – ba nàng đồng thanh – 10A1?
- Ừ. Đừng có cười tôi đấy!
- Rồi. Thế tại sao mama cô lại ngăn cô có bạn trai? – nó hỏi. Nếu là Ken thì nó có thể giúp.
- Vì mama tôi ép tôi cưới chồng! – Kate nói một cách khó khăn.
- Ấy! Là ai? – Julia cảm thấy đồng cảm-ing.
- Con trai ông chủ tịch tập đoàn Vasion.
- Là Kevin! – Julia và Zoey đồng thanh rồi nhìn sang nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận