Thiên Tai Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế


Cầm lương thực mà mình vất vả lắm mới đổi được, Hướng Du đứng bên ngoài cửa giơ tay cầm tay nắm cửa, lúc đang định mở cửa đi vào thì nghe thấy những tiếng rên rỉ vụn vặt truyền tới từ trong phòng, cả người cô lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ.
Bên cạnh còn phát ra một tiếng phì cười, Hướng Du quay đầu nhìn sang, chỉ thấy là Châu Na sống ở khoang an toàn bên cạnh mình.

Lúc này, trong ánh mắt nhìn về phía cô của người phụ nữ này tràn đầy vẻ chế giễu.
“Chậc chậc chậc, hôm nay về sớm như thế à, đứng ngoài này làm gì, sao không mở cửa vào đi...” Châu Na giở giọng chế nhạo khiến không ít người xung quanh đều trộm nhìn về phía này với vẻ đồng cảm.
Cả người Hướng Du vô thức run lên, cuối cùng vẫn vặn hết tay nắm cửa, lách người nhanh chóng chui vào trong phòng.

Trong nháy mắt của đóng lại, cô vẫn có thể nghe được tiếng cười đắc ý kia của Châu Na.
Trong căn phòng tối tăm không có nổi một chút ánh sáng nào, cửa sổ cũng bị bít kín khiến cả phòng tối đen như mực.

Hai mắt cô nhanh chóng thích ứng với bóng tối trong căn phòng, Hướng Du đi lên vài bước, dưới chân truyền tới cảm giác mềm nhũn, lúc cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt cô lập tức đen như đít nồi.
Hy vọng duy nhất còn sót lại trong lòng cũng đã bị dụi tắt, ngay sau đó, một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong cô.
Hướng Du cúi người nhặt nội y bị giẫm dưới chân mình rồi đi về phía cửa căn phòng khép hờ kia, cách gần như thế, tiếng rên rỉ kia nghe qua lại càng rõ ràng hơn.
Xuyên qua cánh cửa để mở một nửa, Hướng Du còn có thể nhìn thấy cái đống trên giường đang không ngừng nhấp nhô.
“Anh Minh, khi nào anh mới thông báo mối quan hệ của chúng ta cho chị Hướng Du biết vậy, lần trước anh đã đồng ý với em rồi mà...!đừng sờ chỗ đó, ghét ghê.”
Giọng của cô gái này vô cùng quen thuộc.
Lúc Hướng Du nghe thấy giọng nói của đối phương còn đứng hình tại chỗ mất ba giây, sau đó cô lập tức nhấc chân đã thẳng lên cánh cửa khép hờ đó.
“Thường Minh, anh không thấy có lỗi với tôi sao?” Hướng Du ném lương thực trong tay vào người đôi nam nữ trên giường kia, trong mắt lóe lên nước mắt.
Tiếng quát của cô khiến đôi nam nữ trên giường bàng hoàng tỉnh lại.

“Được, được lắm, Hướng Vãn, mày đúng là không làm tao thất vọng, đôi cẩu nam nữ chúng mày, bà đây đúng là mù mắt rồi mà, tao có chỗ nào có lỗi với chúng mày không mà chúng mày đối xử với tao như thế...”
Hướng Du lôi một con dao găm trên cẳng chân ra, trên dao găm còn dính vết máu chưa khô, trong mắt cô mang theo hận ý điên cuồng, giơ con dao găm chém về phía hai người trên giường.
Hai con người kia, một người là tên bạn trai Thường Minh đã hẹn hò với cô hai năm, mạt thế dựa vào nhau năm năm.

Còn một người là em họ tốt của cô – Hướng Vãn.
Cùng với con dao găm của Hướng Du đâm tới, Hướng Vãn phát ra một tiếng hô kinh hãi: “Á...!Anh Minh.”
Rất nhanh, Thường Minh đã phản ứng lại, tay phải vội kéo Hướng Vãn đã sợ đến ngu người qua một bên, tay trái giơ ra bắt lấy con dao găm lóe lên tia sáng lạnh lẽo kia.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Hướng Du cúi đầu đối diện tầm mắt với Thường Minh quần áo xộc xệch, tay trái của Thường Minh từng được nối chi, cho nên hiện giờ anh ta có một cánh tay bằng máy móc.
“Hướng Du, đừng điên nữa...” Giọng điệu của Thường Minh mất kiên nhẫn, đây là giọng điệu mà anh ta thường dùng khi nói chuyện với Hướng Du.
“Chị họ.” Hướng Vãn trốn đằng sau Thường Minh, gọi một tiếng với giọng tủi thân.
Nhìn làn da trắng nõn và gương mặt xinh đẹp đó của Hướng Vãn, cùng vẻ mặt vô cùng đáng thương khi nói chuyện với cô kia, nếu là trước đây, Hướng Du chắc chắn đã trúng chiêu này của cô ta rồi nhưng bây giờ cô ta và Thường Minh lại nằm trên cùng một chiếc giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận