Edit: Mavis Clay
"Vân Phong? Đó là ai vậy?"
"Không biết, chưa từng nghe qua cái tên này, không phải là một nhân vật lớn gì…"
"Nhưng Triệu Hồi Sư kia lại chỉ định nàng, xem ra giữa hai người đã ước định gì đó, không biết có phải đúng như vậy không."
Tiếng nghị luận bắt đầu nổi lên ở bốn phía, Vân Phong làm như không nghe thấy, nàng vốn đang yên lành ở phía sau đột nhiên trở thành tiêu điểm, nơi tập trung của mọi ánh nhìn, nam tử tử y đứng cạnh Diêu Mạn cũng ngước mắt nhìn sang, lúc nhìn thấy Vân Phong đột nhiên cả kinh, sau đó cúi đầu.
Mộc Thương Hải đứng trong đám đông, sắc mặt trầm xuống, rõ ràng là Diêu Mạn đang nhắm vào Vân Phong, trong lòng hắn tuy hơi không vui, nhưng trong trường hợp này hắn không thể nhúng tay, huống chi hắn biết Vân Phong không dễ để người khác khi dễ mình.
Vân Phong từ từ ngẩng đầu, nở một nụ cười lười biếng, Diêu Mạn khiêu khích nhìn nàng, chiến đấu liên tục nãy giờ khiến trong lòng Diêu Mạn hừng hực khí thế, vẻ lạnh nhạt cao quý thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
"Ngươi bảo ta lên đài thì ta phải lập tức lên đài sao?" Vân Phong lười biếng trả lời, sắc mặt của Diêu Mạn lúc ấy đỏ lên, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, cao giọng nói, "Ta thấy là do ngươi sợ thì có."
Vân Phong thoáng nhíu mày, không nói gì, vô số ánh mắt bất thường quét đến gương mặt Vân Phong, có người nhìn thoáng qua thấy hai chiếc nhẫn ở trên tay nàng, giật mình hô lên, "Nàng là song hệ Triệu Hồi Sư!"
Đám người lại nháo nhào lên, những giọng nói khó tin lần lượt vang lên, Diêu Mạn cười lạnh, "Song hệ Triệu Hồi Sư thì sao chứ? Chẳng phải còn không có lá gan lên đài sao? Ta thấy có khi khế ước ma thú của ngươi cũng như vậy!"
Lông mày của Vân Phong giật nhẹ, vẫn không nói gì, Diêu Mạn cất giọng cười cao ngạo, "Chẳng phải ngươi còn có một đồ đệ sao? Nếu để cho đồ đệ mình thấy bộ dáng uất ức như vậy của mình, không chừng sẽ cực kỳ thất vọng đấy! Sư phụ như vậy thì chắc dạy ra một đồ đệ cũng chẳng khác là bao!"
Gò má của Vân Phong lại chậm rãi nhô lên, trên gương mặt vẫn là vẻ bình tĩnh vô ba, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác hơi bị chèn ép, Diêu Mạn sững sờ, trái tim không khỏi căng thẳng, Vân cười khẽ, những người nghe thấy tiếng cười sống lưng không khỏi lạnh toát, không nhịn được rùng mình một cái.
Từng bước từng bước tiến lên phía trước, bước chân của thiếu nữ lười biếng, từ từ lại gần lôi đài, trong lúc Vân Phong đang đi qua, đám người lại lắng dạt sang hai bên, vô tình tạo cho Vân Phong một con đường rộng, cả người thiếu nữ nhảy lên lôi đài một cái đẹp đẽ, đứng trên lôi đài nhìn Diêu Mạn.
"Nếu ngươi đã mong muốn đến như vậy, vậy thì ta chơi với ngươi một chút." Đôi mắt của Vân Phong hiện lên ý lạnh, ngón tay nhỏ nhắn đột nhiên động đậy, hai luồng ánh sáng màu đỏ và xanh lục xuất hiện bên cạnh nàng, Diêu Mạn đột nhiên mở to mắt, nam tử tử y đứng chắn trước mặt Diêu Mạn, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ngươi dám vũ nhục chủ nhân của bản đại gia!" Ánh đỏ dần tản đi, một con Hỏa Vân Lang khổng lồ xuất hiện trên lôi đài, đôi mắt hệt như viên ngọc đen lộ ra vẻ cuồng loạn, từng tiếng gầm gừ ẩn trong cổ họng của Tiểu Hỏa. Còn màu lục ở bên cạnh khi tản đi, một nam nhân tuấn mỹ với khắc văn ở một bên má xuất hiện.
"Ngươi chọc giận chủ nhân, cũng là chọc giận tới chúng ta." Lam Dực nói xong, sau lưng xuất hiện một đôi cánh, trên đôi cánh là những dấu khắc văn biểu hiện cho một Sư Ưng khổng lồ dũng mãnh!
"Biến dị Hỏa Vân Lang… Còn có Sư Ưng!" Con ngươi của Diêu Mạn co chặt lại, đây chính là ma thú khế ước của Vân Phong sao? Diêu Mạn nắm chặt tay, một cảm giác không chịu thua dâng lên, ma thú khế ước của nàng quả thực rất mạnh, nhưng Diêu Mạn nàng cũng không kém!
Nam tử tử y được lệnh của Diêu Mạn, một luồng ánh sáng màu tím xông ra từ cơ thể hắn, mái tóc dài không gió mà bay, để lộ gương mặt bị che nửa nãy giờ của hắn, nửa bên đó hiện rõ đốm vảy màu tím! Sau khi những tiếng lách tách tản đi, một con rắn khổng lồ màu tím với thân hình dài ngoằn xuất hiện, toàn thân ngoài ngoại trừ phần bụng toàn là một màu tím, trên đầu bao bọc bởi một lớp vảy rắn màu tím, ở hai bên đầu cũng tương tự như vậy! Môi mắt rắn từ từ mở ra, lóe lên tia sáng đầy khát máu!
"Hừ! Bản đại gia còn tưởng là cái gì, thì ra là Điện Trì Cự Mãng." Tiểu Hỏa hừ một tiếng khinh thường, vẻ mặt Lam Dực nghiêm túc, "Chủ nhân, Điện Trì Cự Mãng là một trong những ma thú nổi bật trong Lôi Nguyên Tố, chưa kể tới phương diện huyết thống và năng lực! Coi như là một loài khó giải quyết!"
Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng phiền não, móng vuốt sắc bén cào nát mặt đất! Mắt nhìn chằm chằm con rắn và Diêu Mạn đứng cạnh nó, "Cái gì mà Cự Mãng, bản đại gia đánh chúng nó té trên mặt đất hết!" Một tràng tiếng rống giận dữ vang dội cả lôi đài, vang vọng cả bầu trời, lửa đỏ theo thân sói xông thẳng ra ngoài, móng vuốt của Tiểu Hỏa giương lên, Điện trì Cự Mãng ngẩng đầu, tránh né đòn tấn công của Tiểu Hỏa, miệng nó mở ra, một quả cầu màu tím sáng rỡ ngưng tụ lại ở cửa miệng!
Tiểu Hỏa cũng mở miệng, một quả cầu mang hai màu hỗn hợp đỏ và đen xuất hiện, hai con ma thú gào thét, hai quả cầu chạm vào nhau, nổ tung giữa không trung!
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ba lôi đài khác trong Thiên Phong Thành đột nhiên nghe thấy tiếng nổ, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, "Là từ lôi đài A truyền tới, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại xảy ra động tĩnh lớn như vậy?"
"Không biết nữa…"
Ở bên khu C, Hạ Thanh đang chờ ở khu tập trung, Khúc Lam Y vẫn đang chờ ở bên ngoài, nghe thấy có tiếng nổ, Khúc Lam Y nhếch miệng, không cần nghĩ cũng biết là động tĩnh do nương tử hắn làm.
Bên trong lầu tiếp đãi của Liên Minh, Linh đang làm việc đột nhiên cảm thấy có một luồng sáng lóe lên bên ngoài lầu, người bên trong có chút kinh hoảng, Linh khẽ nhíu chân mày, chỉ chốc lát sau đã có người chạy vào, "Bên khu A đang có hai cường giả đánh nhau!"
Ám quang trong mắt Linh chợt lóe, đẩy mắt kính lên mũi, nở nụ cười thâm trầm, rồi lại tiếp tục công việc trên tay của mình, nụ cười trên môi khi nãy đã sớm tiêu tan.
Ở một tòa nhà nào đó bên trong Thiên Phong Thành có mấy đại nhân vật đang ngồi họp với nhau, nghe thấy âm thanh đó cũng ngẩn ra, "Quả nhiên là Đại Hội Triệu Hồi Sư, động tĩnh lớn như vậy chỉ có thể thấy ở một đại hội lớn thế này." Nam nhân đang ngồi cười thô tục đó chính là Điện Chủ của Hạo Nguyệt Điện!
"Đúng vậy, cuối cùng cũng bắt đầu, đương nhiên là không thể bỏ qua rồi." Một giọng nói khàn khàn vang lên, người vừa nói chuyện là một ông lão với mái tóc bạc trắng, ngũ quan trên gương mặt cân đối hài hòa.
"Điện Chủ Tông Lâm Điện nói chính xác, lần này Thiên Tuyết Điện có thể cử hành đại hội, thật là một chuyện tốt." Người nói chuyện là một nam nhân tóc bạc, gương mặt trông như một thanh niên trẻ tuổi, mái tóc bạch kim ánh lên một tia sáng, đôi mắt mang vẻ câu hồn, khiến người khác chỉ nhìn một lần thôi cả đời cũng khó lòng quên được.
"Đây là Liên Minh Triệu Hồi Sư khiến chúng ta chú ý sao, Thiên Tuyết Điện Chủ không ngại cùng đi xem thử chứ?" Thân thể gầy bé khô đét của Tông Lâm Điện Chủ vùi trên ghế, ngũ quan cứng cáp cười xấu xa, mỹ nam tóc bạch kim cười khẽ, trông khá lơ đễnh.
"Khu vực của riêng các ngươi chắc cũng có nhiều Triệu Hồi Sư đi tiếp vòng trong, chi bằng tới xem thử một tý, ha ha ha!" Hạo Nguyệt Điện Chủ đứng dậy, chắp tay với hai người ngồi trước đi ra ngoài, Thiên Tuyết Điện Chủ cũng chậm rãi đứng dậy, áo bào dài chấm đất, phát ra tiếng ma sát sột soạt. Mỹ nam tóc bạch kim vừa ra tới cửa, Tông Lâm Điện Chủ chợt nói.
"Không biết Thiên Tuyết Điện Chủ có từng nghe qua cái tên Vân Phong chưa?"
Mỹ nam tóc bạch kim khẽ khựng lại, "Người này có năng lực gì, lại khiến Tông Lâm Điện Chủ quan tâm tới như vậy?" Hắn khẽ nghiêng đầu cười, Tông Lâm Điện Chủ bật cười, thân thể ốm nhách rung lên nhè nhẹ, "Đương nhiên là có chút tài năng, khá là thú vị."
Mỹ nam tóc bạch kim cười yếu ớt không nói gì nữa đi ra ngoài, nhưng trong lòng đã nhớ kỹ cái tên Vân Phong, người có thể khiến cái lão già thất thường có nhớ tới, nhất định sẽ có chỗ đặc biệt.
Hắn vừa ra ngoài được một đoạn thì thấy có một bóng người cao lớn đang chờ hắn ở phía trước, hắn chậm rãi đi bộ tới, bóng người cao ngất kia thấy hắn thì mỉm cười, sóng vai cùng hắn, "Không đi tìm Diêu Mạn à?" Nam nhân tóc bạch kim hỏi.
"Một nữ nhân giả dối như vậy, đến nhìn nàng ta cũng lười." Người có thân hình mảnh khảnh nói, mái tóc đen rũ xuống một bên má, che kín đi nửa gương mặt, ngũ quan nửa bên còn lại yêu mị đến khó tin, nhất là đôi mắt tựa như hoa đào, như có khắc tình cảm trong đó.
"Trường Ca, dù sao Diêu Mạn cũng là…"
"Nàng không phải!"
Nam nhân tóc bạch kim khẽ cau mày, "Từ khi ngươi ra ngoài trở về, ta bắt đầu thấy hơi không yên lòng rồi đấy."
Người bên cạnh cười khẽ rời đi, trên gương mặt xẹt qua vẻ cô đơn, "Có lẽ là do ta đã nhìn thấy quá nhiều mỹ nữ, nên không biết nên lấy hay bỏ ấy mà."
Lông mày của nam nhân tóc bạch kim nhíu chặt, "Trường Ca, ngươi…."
"Được rồi, ta biết rồi." Người bên cạnh thở dài, sâu trong đôi mắt hoa đào là sự lo lắng, gương mặt tuấn tú cũng âm trầm hơn, "Ta sẽ đi tìm Diêu Mạn."
Nam nhân tóc bạch kim không nói gì nữa, bước song song với hắn nhanh chóng rời đi, bên ngoài quang cảnh thật tốt, nhưng bộ dáng của nam nhân mắt hoa đào kia thật lạnh lẽo, mặc dù một nửa gương mặt đã bị tóc che đi, nhưng chỉ một nửa thôi đã có thể hấp dẫn vô số ánh mắt, nhất là với phái nữ.
Mặc Trường Ca đứng lại, khẽ ngẩng mặt híp mắt nhìn lên trời, mái tóc đen trên gò má rũ xuống, để lộ ra làn da trắng nõn. Đôi mắt hoa đào mê người lưu động, như chứa cả thiên ngôn vạn ngữ trong đó.
Vân Phong, có phải nàng đã quên có một người tên là Mặc Trường Ca không?
Đáy lòng hắn vang lên câu nói đó, Mặc Trường Ca giật nhẹ khóe miệng, cười hơi tự giễu, người kia sao nhớ tới mình chứ, mình đi vội như vậy, ngoại trừ một cái tên thì không hề lưu lại thứ gì, tính tình nàng ấy lạnh lùng đến vậy, sẽ không bao giờ chủ động tới tìm mình.
Gương mặt tuấn tú âm trầm hơn, nhìn sang đài A trong Thiên Phong Thành, Mặc Trường Ca hít mạnh một hơi, đột nhiên nhảy lên trên không, thoáng một cái cả người đã hoàn toàn biến mất trong không khí.
Lôi đài A đột nhiên phát ra tiếng nổ làm tất cả mọi người giật cả mình, sắc mặt ai nấy tái nhợt, Tiểu Hỏa từ không trung đáp xuống cạnh Vân Phong, Điện Trì Cự Mãng cũng dừng lại, âm trầm nhìn về phía đối diện, xem ra đòn vừa rồi của hai con ma thú chỉ mới là lời chào hỏi.
Diêu Mạn đứng im, trên mặt mang một nụ cười khó hiểu, Điện Trì Cự Mãng bên cạnh không ngừng phát ra những âm thanh nhỏ, những con rắn màu bạc thi thoảng nổ lách tách, Vân Phong cũng đứng im, đôi mắt trầm tĩnh như nước, Tiểu Hỏa đang dùng tâm niệm truyền âm với nàng.
"Chủ nhân, con Cự Mãng kia cũng có năng lực lắm đấy."
"Hỏa huynh, lần tấn công sau tuyệt đối đừng đánh vào đầu của nó, đó là nơi mà Lôi Nguyên Tố phát ra mạnh nhất."
"Yên tâm, bản đại gia nhất định sẽ tìm cơ hội kéo nó xuống đài!"
Vân Phong nghe Tiểu Hỏa và Lam Dực nói chuyện với nhau, bàn tay nhẹ chuyển, ma trượng cấp quân chủ xuất hiện trong lòng bàn tay, Diêu Mạn thấy thế bật cười, trong nháy mắt, Điện Trì Cự Mãng ngửa đầu rống lên, miệng mở rộng đánh tới!
"Ngao!" Tiểu Hỏa tức giận gào lên một tiếng, Lam Dực cũng mở cánh nghênh tiếp! Trong nháy mắt, ba con ma thú đánh nhau cùng một chỗ! Tình huống ấy đã khiến nhiều người phải hết hồn, "Trời ơi, ta chưa từng thấy cuộc chiến nào hỗn loạn như vậy…"
"Ba con ma thú… ba con ma thú đang đánh nhau cùng một chỗ!"
Ma thú chính là thứ đã làm nên thương hiệu của sức mạnh của Triệu Hồi Sư, Triệu Hồi Sư đánh với Triệu Hồi Sư, đó không chỉ là tỷ thý thực lực với nhau không! Bản thân Triệu Hồi Sư vốn là Ma Pháp Sư! Diêu Mạn giơ tay lên, nở nụ cười hài lòng, quát lớn, "Lạc Lôi!"
Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, nhanh chóng né người sang bên cạnh, trên không đột nhiên xuất hiện một chùm sáng chói mắt, nện thẳng lên mặt đất! Tạo thành một cái hố thật to! Lôi Nguyên Tố, một trong số ít nguyên tố mạnh bạo mà vẫn tốc độ, sức phá hoại lại vô cùng kinh người! Trong năm hệ cơ bản, Lôi Nguyên Tố không hề thua kém về bất kỳ phương diện nào.
Tiếng tia sấm đánh xuống, vùng đất Vân Phong vừa đứng trong nháy mắt vỡ vụn, "Phong Nhận!" Từng lưỡi đao gió sắc bén bổ tới chỗ Diêu Mạn, nàng hừ lạnh, giương nhẹ ma trượng, Lôi Nguyên Tố nhanh chóng chống lại Phong Nguyên Tố, ầm ầm vỡ vụn!
Quả nhiên khó giải quyết… Nhất là khi thực lực hai người đều không phân cao thấp. trong khoảnh khắc Lôi Nguyên Tố và Phong Nguyên Tố chạm vào nhau, Vân Phong thăm dò được chút thông tin, trong lòng bắt đầu thấy nặng nề, ma con ma thú đang đánh nhau trên không trung, tiếng dã thú liên tục vang lên, Tiểu Hỏa và Lam Dực mặc dù chiếm ưu thế, nhưng Điện Trì Cự Mãng quả thực rất khó giải quyết.
Diêu Mạn cười lớn, "Mặc dù ngươi là song hệ Triệu Hồi Sư, nhưng Phong Hệ và Hỏa Hệ ở trước mặt Lôi Hệ thì cũng chỉ là mấy thứ cỏn con mà thôi!" Diêu Mạn nói xong, ma truọng lại vung lên! "Lôi Chi giới!" Trong nháy mắt, không gian quanh Vân Phong đột nhiên biến đổi, Lôi Nguyên Tố trong nháy mắt đầy bên cạnh nàng, những con rắn nhỏ li ti màu tím bạc không ngừng ngọ nguậy trong không khí, mang theo một cỗ uy lực mơ hồ!
Cả người Vân Phong bị bao trong Lôi Nguyên Tố, giống như bị bao phủ trong một lớp vỏ màu tím, Tiểu Hỏa đang ở trên không thấy vậy tính đáp xuống, nhưng Điện Trì Cự Mãng đột nhiên quét đuôi xuống, Tiểu Hỏa tránh ra trong thoáng chốc, Lam Dực thấy thế lớn tiếng gọi, "Hỏa huynh! Huynh đừng quên chủ nhân cũng có Lôi Nguyên Tố, chúng ta trước hết cứ đánh bại con này trước đã!"
Tiểu Hỏa sững sờ, sau đó bắt đầu cười điên cuồng! "Ha ha ha, nói không sai! Năng lực của chủ nhân thế nào chúng ta chẳng phải là người rõ nhất sao, một Lôi Hệ Triệu Hồi Sư thì tính là gì! Con rắn chết bằm kia, hôm nay bản đại gia nhất định phải lột được da của ngươi!"
Vân Phong đứng giữa lôi đài bị Lôi Nguyên Tố bao vây, mọi người thấy vậy không khỏi kinh ngạc kêu lên, "Chắc chắn là thua! Bị Lôi Nguyên Tố khóa lại như vậy, nhất định là thua rồi!"
"Mặc dù Song Hệ Triệu Hồi Sư lợi hại, nhưng mà so với Lôi Hệ có vẻ thua thiệt hơ!"
"Đúng vậy đấy, về phương diện ma pháp nếu như đã thua thì cũng chẳng thể nào thắng được nữa."
"Lôi Hệ Triệu Hồi Sư đó lợi hại thật, không dễ chọc a…"
Mộc Thương Hải nghe người chung quanh nghị luận, nhìn Vân Phong lúc này khốn cảnh, lãnh khốc gương mặt tuấn tú ngược lại không có bất kỳ lo lắng, Vân Phong cứ như vậy thất bại? Những người này hoàn toàn sai lầm rồi.
"Vân Phong! Ngươi còn không nhận thua sao? Nếu như ngươi chủ động nhận thua, ta suy tính sẽ không để cho ngươi kết quả quá khó coi!" Diêu Mạn lạnh lùng nhìn Vân Phong bị giam trong Lôi Chi Giới, trong lòng sảng khoái không nói nên lời, trong ánh mắt và giọng nói đều là sự hài lòng.
Vân Phong vị vây trong Lôi Chi Giới mỉm cười khinh thường, sâu trong đôi mắt là sự châm chọc, nàng ta cho là Lôi Nguyên Tố có thể khống chế được nàng sao? Thấy vẻ mặt đó của Vân Phong, Diêu Mạn không khỏi giận dữ, "Hay lắm! Không nhận thua thì ta sẽ đánh ngươi rớt khỏi lôi đài!" Diêu Mạn chuyển ma trượng một cái, tinh thần lực dao động mơ hồ rồi tụ lại, xem ra là chuẩn bị xuất ra một loạt tấn công tàn nhẫn, nàng ta muốn Vân Phong mất hết mặt mũi!
"Cút xuống cho ta!" Diêu Mạn nghiến răng nói, ma trượng bắt đầu đánh ra Lôi Nguyên Tố, hóa thành những con rắng điện lớn! "Lôi Chi…!" Diêu Mạn còn chưa kịp nói hết, cả lôi đài đột nhiên rung chuyển, tiếp đó là đến lượt xung quanh chấn động dữ dội!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mọi người bắt đầu hoảng loạn, mặt đất sao rung dữ vậy, bộ động đất à?
Thiếu nữ đang bị Lôi Chi Giới giam đột nhiên cười khúc khích, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng lên, dưới sự áp bức của Lôi Nguyên Tố không hề ngần ngại tý nào, cứ như Lôi Chi Giới đang giam giữ nàng chỉ là hư vô! Diêu Mạn giương mắt nhìn thiếu nữ từ từ đứng thẳng giữa Lôi Chi Giới của bản thân, không khỏi cả kinh, ma trượng lập tức vung lên, đột nhiên giận dữ rống lên!
"Thương Điện!"
Đỉnh ma trượng tụ Lôi Nguyên Tố lại thành một ngọn Thương Điện sắc bén, xé gió bay về phía Vân Phong! Những người xem chiến hít vào một ngụm, Lôi Hệ Triệu Hồi Sư kia bắt đầu có chút độc ác rồi! Nếu như không né được chiêu đó, không chết thì chắc chắn cũng tàn phế!
Vân Phong đứng bất động, đến một bước cũng không thèm tiến lên, khiến những người xem chiến không khỏi cảm thấy sốt ruột, "Mẹ nó! Nàng tính tránh ngược lại à?"
"Mẹ nó! Nàng tránh bằng cách nào? Ngươi không thấy nàng đang bị nhốt trong Lôi Nguyên Tố sao?"
Sâu trong đôi mắt của Vân Phong nổi lên từng ngọn gió, không ngờ Diêu Mạn lại đưa ra sát chiêu này! Hay cho một nữ nhân lòng dạ độc ác! Trên một lôi đài tự do như thế này, không ai muốn hạ tử thù cả, nàng và Diêu Mạn còn không thù không oán, lại không ngờ nữ nhân này lại muốn giết mình!
Tinh thần lực trong cơ thể Vân Phong đột nhiên bộc phát, giống như Lôi Nguyên Tố đang xông ra từ ma trượng kia, nhanh chóng tạo thành một hàng rào xung quanh Vân Phong, Lôi Chi Giới của Diêu Mạn trong nháy mắt bị phá! Nhận thấy Lôi Chi Giới của mình bị phá hoàn toàn, Diêu Mạn thoáng kinh ngạc, Lôi Chi Giới của nàng bị phá sao? Hơn nữa còn là từ bên trong!
Nhưng Diêu Mạn vẫn cười, cho dù Lôi Nguyên Tố có bị phá thì nàng ta vẫn không thể tránh thoát khỏi Thương Điện! Lôi Chi Giới trói lại hành động của Vân Phong, cho dù muốn tránh né cũng không còn cách nào! Đôi mắt Diêu Mạn lóe lên vài tia sáng, Vân Phong, ngươi không bằng ta! Cuối cùng thì ngươi cũng vẫn bại trong tay ta mà thôi!
Tất cả mọi người đều cho là Vân Phong không tránh khỏi, Mộc Thương Hải đột nhiên nắm chặt tay, mắt nhìn chằm chằm lên lôi đài, Vân Phong, sẽ không thua!
"Tách tách tách!" Từng tiếng ma sát vang lên, sắc mặt của Diêu Mạn tái đi, cả người lung lay vài cái, không thể nào, không thể nào! Bên người nàng ấy… đó là Lôi Nguyên Tố! Nàng ấy cũng là Lôi Hệ Triệu Hồi Sư, điều này sao có thể!
Vân Phong thẳng lưng đứng im, bao quanh thân là một lá chắn màu tím y hệt như Diêu Mạn, ngăn cản Thương Điện lại bên ngoài, sức mạnh và tốc độ như muốn phá tan lớp lá chắn, lá chắn chống cự dữ dội lại với thanh thương.
Thanh thương như muốn xuyên thủng lớp lá chắn, phát ra những tiếng ma sát chói tai, đứng sau lớp lá chắn, Vân Phong tươi cười đứng im, khẽ chếch mắt sang nhìn Diêu Mạn, mọi người thấy vậy cảm thấy vô cùng kinh hãi!
"Lôi hệ… Nàng ấy cũng là Lôi Hệ Triệu Hồi Sư!"
"Đa Hệ Triệu Hồi Sư, nàng ấy là Đa Hệ Triệu Hồi Sư!"
Từng ánh mắt nóng bỏng quét tới, tất cả đều ngưng tụ trên người Vân Phong, Đa Hệ Triệu Hồi Sư, đây là một sự tồn tại khiến người khác ngưỡng mộ đến thế nào!
"Lôi Nguyên Tố, ngươi có Lôi Hệ nữa à!" Diêu Mạn cắn chặt răng, trong miệng cảm thấy có mùi máu tanh, nắm chặt bàn tay lại, tăng thêm lực liều chết phá tan lớp lá chắn, Vân Phong khẽ nhíu mày, lá chắn tím quanh người đã bị thanh thương phá tan!
"Rắc!" Một âm thanh vang dội trong không gian, thanh thương đã phá tan lớp lá chắn!
Thân thể Diêu Mạn khẽ run, sự phẫn nộ, không cam lòng và nhục nhã tích tụ và không ngừng quay cuồng trong lòng. Vân Phong cũng là Lôi Hệ Triệu Hồi Sư! Tại sao nàng ta lại có cả Lôi Hệ! Mặc dù lớp lá chắn đã bị phá, nhưng thanh Thương Điện kia còn chưa kịp chạm tới người Vân Phong đã bị nàng đưa tay lên chặn lại.
Bàn tay trắng noãn nắm chặt lấy được thanh thương đang bay về phía nàng một cách nguy hiểm, Vân Phong cười ha ha, Tinh Thần Lực tụ lại trong lòng bàn tay, "Rắc rắc!" Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, cả người Diêu Mạn lại lần nữa run lên dữ dội, Thương Điện tím bị Vân Phong bóp vỡ hoàn toàn!
"Ngươi…!" Diêu Mạn kinh hãi thốt lên, Lôi Nguyên Tố của nàng lại có thể bị Vân Phong bóp nát cái một! Đây là công kích nguyên tố cấp quân chủ, tại sao nàng chỉ trong vòng một chiêu đã có thể bóp nát!
Vân Phong xòe tay ra, những mảnh bụi Lôi Nguyên Tố nhanh chóng tiêu tán, lớp lá chắn bao quanh Vân Phong cũng tản đi, "Diêu Mạn, ta nói rồi, đừng xem thường bất cứ ai, nếu không ngươi sẽ phải hối hận."
Giọng nói lạnh lẽo mà uy lực truyền vào tai Diêu Mạn, chui thẳng vào sâu tận đáy lòng! Thân thể Diêu Mạn rung mạnh, một cảm giác không cam lòng dâng lên, ma trượng trong lòng bàn tay lại vung lên, tính phát ra thêm một đợt công kích, đúng lúc đó thân hình Vân Phong đột nhiên lóe lên một cách quỷ dị, biến đâu mất tăm!
Diêu Mạn kinh hãi! Nàng đâu? Đây là tốc độ gì thế này?
"Ta đang ở phía sau ngươi đây." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, cả người Diêu Mạn cứng đờ, hô hấp của Vân Phong từ phía sau truyền tới, nàng, từ khi nào mà nàng đã vòng ra tới sau lưng mình vậy? Diêu Mạn đột ngột quay lại về phía sau, tính tiếp tục phát công kích, nhưng Vân Phong lại biến mất tăm!
Tốc độ của Vân Phong khiến những người đang xem trợn mắt há mồm! Đây là cái tốc độ gì vậy? Dù là Triệu Hồi Sư cấp bậc quân chủ cũng không thể có tốc độ nhanh tới như vậy! Đó là thể chất mà chỉ có các chiến sỹ mới có! Nhưng tốc độ của Triệu Hồi Sư thì lại kém vô cùng! Đã có chuyện gì với Đa Hệ Triệu Hồi Sư này vậy!
Diêu Mạn dụi mắt, muốn tìm kiếm bóng dáng của Vân Phong, nhưng nàng cứ như là một bóng ma, sử dụng một tốc độ mà căn bản Diêu Mạn chưa từng thấy qua bao giờ, Diêu Mạn bắt đầu luống cuống, ma trượng trong tay quơ đủ hướng, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Vân Phong đã biến đâu mất!
Tra tấn, đây là một sự tra tấn tinh thần tuyệt đối!
Diêu Mạn không ngừng xoay chuyển thân thể, không biết đã vòng bao nhiêu vòng, nàng ta có cảm giác như đang có vô số Vân Phong đang bao vây quanh mình, cứ mỗi một giây là nàng lại xuất hiện ở mỗi hướng khác nhau! Vân Phong nhìn vẻ mặt Diêu Mạn hốt hoảng đến sắp chịu không nổi, đáy lòng cười lạnh.
"Diêu Mạn, ngươi đang nhìn đi đâu vậy?" Vân Phong đột nhiên hiện thân, cả người Diêu Mạn chấn động, không chút suy nghĩ liền giơ ma trượng lên, Lôi Nguyên Tố lập tức bắn ra đánh trúng Vân Phong!
"Đánh trúng rồi!" Đám đông reo lên, Diêu Mạn cũng vô cùng kinh hỉ, nhưng giây kế tiếp tâm nhanh chóng lạnh đi, đó không phải là Vân Phong, đó chỉ là một tàn ảnh!
Diêu Mạn rối tung rối mù, sự lo lắng và hốt hoảng không ngừng lớn lên trong lòng! Vân Phong cười ha hả, đột nhiên xuất hiện trước mặt Diêu Mạn, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau có một bàn tay! Đôi mắt đen trong suốt nhìn sâu vào con ngươi của Diêu Mạn, nhìn thấu sự lo sợ và hốt hoảng trong nó không sót một thứ gì!
"Ngươi…!" Diêu Mạn như muốn ngưng thở, ma trượng trong tay chuyển động, Vân Phong lại đột nhiên ra tay, Diêu Mạn chỉ cảm thấy vùng bụng truyền tới một cơn đau đớn thấu ruột, sau đó trong nháy mắt cả người nàng bay đi, đáp xuống đất một cách đau đớn!
"Phịch!" Cả người Diêu Mạn ngã xụi lơ trên lôi đài!
Vân Phong đứng cách đó không xa, nhìn Diêu Mạn chật vật lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cười lạnh, "Giờ sao, ngươi làm cách nào để thắng ta đây?"
Khóe miệng Diêu Mạn chảy ra một tia máu tươi, cơ thể nàng ta đã bị thương nặng, đó không phải là sức lực của một Triệu Hồi Sư, đó là công kích của một chiến sỹ! Rốt cuộc chuyện này là sao, chẳng lẽ Vân Phong không những là một Triệu Hồi Sư mà còn là một chiến sỹ sao, điều này sao có thể!
Trên không đột nhiên vang lên một tiếng rống, Diêu Mạn lập tức ngẩng đầu, Hỏa Vân Lang khổng lồ đã ghim chặt hàm răng vào trong đầu của Điện Trì Cự Mãng, xé mạnh một cái đi hết một miếng da lớn! Điện Trì Cự Mãng đau đớn vặn vẹo thân mình, kêu lên mấy tiếng, bên cạnh là nam nhân với đôi cánh khổng lồ trên lưng, móng tay cắm phập vào sâu trong lớp vảy của nó, gằng mạnh cào xuống một lớp da!
Điện Tì Cự Mãng đau đớn giãy dụa, Diêu Mạn thấy vậy sắc mặt trắng bệch, thân thể to lớn của Cự Mãng từ trên không đổ sụp xuống, ngã xuống lôi đài một cái rầm!
Tiểu Hỏa và Lam Dực từ trên không hạ xuống, trên người hai ma thú dính không ít miểng vảy lấp lánh, Tiểu Hỏa khạc ra một ngụm vảy, Lam Dực cũng ném đống vảy trên tay xuống đất, tính tình bạo ngược bản năng của một loài ma thú hiện giờ hoàn toàn bộc phát!
Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh!
Ai thắng ai thua, bây giờ mọi người đều hiểu rõ!
Diêu Mạn cắn chặt đến muốn vỡ hàm răng, nhìn Điện Trì Cự Mãng đang quằng quại đau đớn trên nền đất, lại nhìn sang Vân Phong và hai con ma thú bên cạnh nàng, tay mò vào trong ngực sờ mó gì đó, một bình thuốc xuất hiện trên tay, Vân Phong thấy thế, đôi mắt trầm hẳn xuống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...