Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Mê Vụ Sâm Lâm nối liền với Vạn Thú sơn mạch, có thể nói Vạn Thú Sơn Mạch chạy dọc ra ngoài chính là một cái đuôi ngắn, ma thú trong khu vực này cũng hoạt động nghiêm ngặt theo cấp bậc, Mê Vụ Sâm Lâm đã lâu không có náo nhiệt gì, từ hồi mấy năm trước có một vị Triệu Hồi Sư xâm nhập vào đây, đã khiến bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm một phen hoảng sợ, Mê Vụ Sâm Lâm một lần nữa lại quy về sự an tĩnh vốn có, bọn ma thú tiếp tục ở chỗ của mình sống an dật qua ngày, mặc dù vẫn ôm trong lòng mộng phát tài có nhân loại đi vào, nhưng vẫn không có ý kiến gì.

Giờ phút này ở đây ngày hôm nay Mê Vụ Sâm Lâm lại dấy lên một trận xôn xao, một bóng dáng từ không trung hạ xuống Mê Vụ Sâm Lâm, tất cả ma thú đều hoảng sợ một cách khó hiểu, các ma thú cấp thấp nhanh chóng quay về hang ổ của mình, ma thú trung cấp cao hơn một chút cũng rụt cổ không dám chui đầu ra, khí thế cao ngạo này làm cho bọn chúng cảm thấy khó thở!

Vân Phong bước đi vào chỗ sâu nhất trong Mê Vụ Sâm Lâm, trên đường đi một con ma thú cũng không có, khi bóng dáng nàng đã biến mất sau bìa ngoài của Mê Vụ Sâm Lâm, mấy ma thú cấp thấp mới dám ló đầu ra ngoài, trong lòng ma thú nào cũng thấp thỏm một ý nghĩ, người này......sao giống như từng gặp qua ở đâu rồi nhỉ?

Nơi sâu nhất trong Mê Vụ Sâm Lâm, một lão giả tang thương đang khoan thai ngồi đó, bên cạnh là một nam nhân tóc vàng vẻ mặt buồn chán ngồi không yên, đôi mắt vàng đồng của hắn lóe lên một tia không kiên nhẫn. Lòng bàn chân nhịp nhịp trên mặt đất, còn vẻ mặt lão nhân thì lại vô cùng thanh thản, hai người không nói gì với nhau, chỉ im lặng ngồi đó.

“Lão đầu! Rốt cuộc là xong chưa vậy? Ngươi nói một câu nghe xem nào!” Nam nhân tóc vàng không thể nhịn được nữa, nghĩ dù lão nói có hay không cũng tính chuyện rời đi, lão nhân cười ha ha, không hề có vẻ nóng nảy.

“A Kim, đừng gấp.”

Nam nhân tóc vàng hơi phiền não, mái tóc vàng điểm vài tia sáng chói, đúng lúc đó, vẻ mặt hai người đột nhiên nghiêm túc, một cỗ khí thế không hề che giấu hơi thở đang tiến vào, có chút phách lối, có chút cuồng ngạo, cứ như vậy xông thẳng!

Một đạo bóng đen vọt tới, “Đại nhân, một vị cường giả đột nhiên xông vào Mê Vụ Sâm Lâm, đang muốn tiếp cận nơi này, có muốn......”

A Kim cười ha hả, khuôn mặt ngông cuồng nhưng vẫn không mất đi vẻ anh khí lộ rõ tia hứng thú, lão nhân bất đắc dĩ nhìn A Kim một cái, khoát khoát tay, “Không cần, chúng ta tự mình nghênh đón.”

Tên vừa chạy tới báo cáo suýt chút nữa rớt cằm xuống đất, “Đại, đại nhân, tự, tự mình......?” Thấy cách nói chuyện cà lăm của hắn, lão giả cười đứng dậy, A Kim đã hưng phấn xông ra ngoài từ khi nào, tên nam nhân báo cáo cảm thấy đầu mình nên lớn hơn rồi, đây rốt cuộc là nhân vật nào vậy? Lại khiến cho hai vị đại nhân tự mình đi đón chứ!

“Bảo mấy tên kia an phận một chút, khiêu khích là không có quả ngon để ăn đâu, đến lúc đó ta cũng mặc kệ đấy.” Lão nhân chậm rãi nói một câu, tên nam nhân báo cáo phía trước sững sờ, sau đó lập tức vâng dạ, thân thể một trận gió vụt bay mất.

“Lão nhân, ngươi nói coi có phải là nha đầu kia hay không?” A Kim vừa đi ra vừa hưng phấn nói nhỏ. Bước chân lão nhân vững vàng, “Nếu đúng thì sao?”


A Kim cười khẽ một tiếng, đôi mắt vàng ánh lên tia giảo hoạt, “Lần trước nha đầu kia dám nói chuyện như vậy với ta, đương nhiên là ta phải trả đũa lại!”

Lão nhân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Chừng nào thì ngươi mới có thể yên tĩnh một chút, tính cách này thật chẳng giống phong hệ chút nào.”

Sắc mặt A Kim lạnh lẽo, “Hừ! Đừng đánh đồng ta với cái tên kia!”

Lão nhân cười ha ha không nói thêm nữa, hai người từ chỗ sâu nhất của khu rừng đi ra ngoài, mà ở bên ngoài Vân Phong vẫn đang không ngừng tiến vào, vượt qua khu vực trung bộ tiến vào khu vực nội bộ. Ngày trước tổ tiên đã từng nói cho nàng, sâu bên trong Mê Vụ Sâm Lâm này luôn ẩn giấu những hơi thở không lường được, sau khi Vân Phong bước vào khu vực nội bộ, không gian xung quanh có sự thay đổi, vài bóng dáng nhanh chóng vọt đến trước mặt nàng.

Tầm mắt Vân Phong quét tới, trước mắt là nam ma thú thống lĩnh cấp bậc đều đã hóa hình người, Vân Phong đứng trong khu vực nội bộ, không tiếp tục bước vào.

“Nhân loại! Đây không phải là nơi mà ngươi có thể đặt chân tới! Cho ngươi một cơ hội, mau lui ra ngoài!”

Vân Phong mặt không đổi sắc, lần này đừng ai hòng ngăn cản nàng!”Tránh ra!” Vân Phong chỉ khạc ra hai chữ, năm ma thú rõ ràng đã bị khí thế phách lối như vậy làm cho phát cáu.

“Nhân loại! Nếu như ngươi dám to gan tiến thêm một bước nữa, thì đừng mong quay về!”

Vân Phong cười ha ha, hôm nay nàng tới đây không phải kiếm thêm chuyện, nàng đến để tìm người, chỉ cần gặp được người nàng muốn tìm thì sẽ tự động rời đi, chẳng muốn chém giết dư thừa, nhưng cũng không bao gồm việc chủ động tìm tới cửa.

Không ra tay là một chuyện, nhưng người khác buộc mình ra tay lại là chuyện khác.

“Ta chỉ tới để tìm người, không muốn tự nhiên đâm ngang.” Vân Phong nhỏ giọng mở miệng, cũng không phải sợ đánh không lại, dù sao người mình tìm cũng là ma thú, đại khai sát giới dù sao cũng hơi không nể mặt mũi, mình đến đòi câu trả lời, đương nhiên là phải lễ phép.


“Khẩu khí thật lớn! Lặp lại lần nữa, lập tức lui ra ngoài!”

Vân Phong khẽ nhíu mày, dầu muối không cho vào? Sự kiên nhẫn Vân Phong vẫn có, nhưng bây giờ thì đã bị dùng hết không còn chút nào! Bàn tay đột nhiên vung lên, ma trượng cấp bậc quân chủ đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, hô hấp mấy tên cản đường căng thẳng, “Ta lặp lại một lần nữa, tránh ra, đừng ép ta động thủ.”

Năm con ma thú há có thể tiếp nhận sự khiêu khích như vậy, lập tức đồng loạt rống lên một tiếng tức giận, trong lúc chốc nữa là sẽ đánh nhau, một bóng người nhanh chóng bay tới, chen ngang hai bên. Năm con ma thú nhìn thấy thì sững sờ, bình phục tâm tình, “Đại nhân?”

Đôi mắt Vân Phong quét qua nam nhân mặc hắc bào, hắn nhàn nhạt xoay người, quan sát Vân Phong, “Hai vị đại nhân cho mời, vị này...... mời đi theo ta.”

Vân Phong nghe xong thu hồi ma trượng, “Vậy làm phiền dẫn đường rồi.” Giọng nói mang theo tia lạnh lẽo nhưng đầy phép tắc, hắc bào nam nhân gật đầu một cái đi ở phía trước, năm con ma thú thoáng sững sờ nhường đường, nhìn nam nhân hắc bào mang Vân Phong lướt qua đi vào bên trong.

Đợi đến khi bóng dáng hai người đều khuất hẳn, năm chỉ đều cảm thấy không còn gì để nói, điên rồi sao! Điên rồi sao! Nội bộ của Mê Vụ Sâm Lâm là nơi mà nhân loại không được phép đặt chân tới, bước vào là chết người đấy! Vậy mà bây giờ lại là mời nữa chứ, cho mời một nhân loại đi vào!

Trên đường đi Vân Phong theo lưng nam nhân mặc hắc bào, càng tiến vào bên trong Vân Phong càng hiểu rõ lời căn dặn trước đây của tổ tiên, nếu như không phải có nam nhân mặc hắc bào đi trước dẫn đường, chỉ dựa vào sức một mình Vân Phong xông vào, luân phiên ác chiến không nói, sợ là lấy thực lực hôm nay của nàng cũng khó mà đi sâu vào bên trong, càng đi vào khu vực bên trong, hơi thở càng lờ mờ cao hơn, còn xuất hiện một đoàn ma thú đã hóa người, thấy Vân Phong xuất hiện ở đây thì vô cùng kinh ngạc, mà hơi thở của những người núp trong chỗ tối cũng khiến Vân Phong vô cùng kiên kỵ. Hai người đi được một quãng đường dài, càng đi cường độ hơi thở trong này càng cao, trong lòng Vân Phong suy nghĩ, dù là nàng, cũng không thể tự do qua lại ở đây.

Vẻ mặt nam nhân vô cảm dẫn đường, mặc dù trên đường không nói lời nào, nhưng nội tâm vẫn đang không ngừng nghi hoặc, hắn đến cùng vẫn không nghĩ ra, đại nhân vì sao lại bắt hắn tự mình đến đón! Nam nhân mặc hắc bào hơi nghiêng đầu, Vân Phong theo sau dọc đường đi mặt vẫn không đổi sắc, nhưng khí thế quân chủ cấp bậc đã thu lại, nam nhân mặc hắc bào khẽ nhíu lông mày, đến cùng nhân loại này là ai?

Nam nhân tiếp tục mang Vân Phong tiến vào bên trong, Mê Vụ Sâm Lâm so với tưởng tượng của Vân Phong lớn hơn rất nhiều, trên đường đi vẫn không dừng lại, liên tục đi theo người phía trước, dường như không có điểm cuối. Trong lúc Vân Phong còn đang cho là còn rất xa thì nam nhân đột nhiên dừng lại, giờ phút này hai người đang đứng ở một chỗ vô cùng u tĩnh, bốn phía toàn là dây leo, gián tiếp tạo thành một không gian riêng biệt.

Vân Phong khẽ nheo mắt, bắt đầu đề phòng, nam nhân cung kính mở miệng nói với phía trước, “Đại nhân, người tới rồi.” Hắc bào nam nhân nói xong, thân thể chợt biến mất, Vân Phong một mình đứng đó, đôi mắt nhìn về phía trước, hai người ngồi phía trước vẻ mặt khác nhau im lặng nhìn nàng.

“Tiểu nha đầu, ngươi rất to gan đấy.” A Kim ngồi đó, một cánh tay chống lên đầu gối, đôi mắt vàng quan sát Vân Phong, Vân Phong đứng đó không nói gì, bây giờ nàng không có tâm tình tranh cãi với hắn.


A Kim thấy Vân Phong không nói lời nào, dường như rất vui vẻ, “Muốn xông vào? Đoán chừng ngươi sẽ chết giữa đường rồi.”

Mi tâm Vân Phong khẽ giật vài cái, vẫn im lặng như cũ không lên tiếng, lão nhân thấy thế bất đắc dĩ lên tiếng, “Tiểu nha đầu, ngươi muốn hỏi gì thì mở miệng đi.”

Vân Phong nâng tầm mắt, ánh mắt thẳng tắp quét tới lão giả cơ trí, “Dường như ngài cái gì cũng biết? Biết ta muốn tới tìm ngài.”

A Kim nhíu mày, đôi mắt lóe lên một tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch như cười, lão giả cười ha ha, “Biết cũng chẳng có gì lạ, có gì thắc mắc thì hỏi đi.”

Mặt Vân Phong tối sầm, trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn cần giải đáp, vị lão giả trước mặt này như nhìn thấu tất cả những điều đó, nhưng Vân Phong biết, hắn biết được cái gì thì sẽ trả lời cái đó, nếu không thể trả lời, nàng có hỏi bao nhiêu lần cũng không biết được đáp án.

“Ngươi cũng là huyễn thú?” Vân Phong đi thẳng vào vấn đề, A Kim sững sờ, sau đó cười ha ha, vẻ mặt lão giả cũng cương lại một chút, “Nha đầu, ta không trả lời ngươi vấn đề này được.”

Vân Phong cau mày, chẳng lẽ không phải sao? Nếu không phải là huyễn thú vậy hắn là ai, vậy mà lại có thể cùng A Kim thân vốn là một huyễn thú cùng nhau hành động?”Các người có quen biết hắn không?” Vân Phong lật tay, linh mẫn ngọc bài xuất hiện trong lòng bàn tay, lão giả nhìn thấy thì không khỏi kinh ngạc, ngón tay Vân Phong kẹp chặt lệnh bài, hơi thở bị nàng thu vào trong đó lập tức chui ra, sắc mặt A Kim lập tức tái mét.

“Ngươi gặp hắn ở đâu?” gương mặt tuấn tú của A Kim lạnh băng, một cỗ lửa giận tích tụ trong lòng đột nhiên bộc phát, lão giả giữ chặt khí thế bức người của hắn lại, A Kim vọt tới trước mặt Vân Phong, “Hắn đang ở đâu?”

Vân Phong ngước mắt, vẻ mặt lạnh lùng, không vì khí thế hùng hổ của A Kim mà lùi bước, “Hắn là ai vậy?”

“Tiểu nha đầu, ta hỏi ngươi hắn đang ở đâu?” Khí thế bị lão giả chặn lại lại bộc phát, bị áp lực quen thuộc đè thẳng lên người, Vân Phong cắn chặt đầu lưỡi, không hề nhượng bộ chút nào!

“Hắn là ai?”

“A Kim!” Lão giả hô một tiếng, A Kim lúc này mới bình tĩnh trở lại, “Ngươi thật là không sợ chết?” Đôi mắt vàng của A Kim ánh lên vẻ nguy hiểm, thần sắc Vân Phong vẫn không có chút biến hóa nào, đôi mắt đen bình tĩnh trong suốt như nước, không hề có chút e ngại hay khiếp đảm nào!

“Tại sao ngươi lại gặp được hắn?” Lão giả không trả lời mà hỏi ngược lại, A Kim đã quay trở lại ngồi xuống, vẻ mặt thối đến không thể thối hơn.

Vân Phong nhíu mày, “Người vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, hắn là ai?”


Lão giả sững sờ, nhìn Vân Phong vẫn cố chấp như thế, hai bên yên lặng hồi lâu, cuối cùng lão giả bất đắc dĩ than nhẹ, “Lấy thực lực hiện giờ của ngươi, cho dù có biết thì sao? Có một số chuyện, đến khi cần biết thì sẽ tự biết.”

Mắt Vân Phong lóe lên, những đạo lý này không hề sai, mặc dù bây giờ nàng đã đạt tới quân chủ cấp bậc hậu kỳ, nhưng con đường trước mặt vẫn xa vô cùng, Vân Phong biết mình còn chưa đủ mạnh, sự xuất hiện quỷ dị của nam nhân mặc hắc bào kia như chứng minh điều đó, lần đầu tiên Vân Phong cảm thấy, những thứ nàng đối mặt sau này sẽ vô cùng nặng nề, nếu như nàng còn ngưng trệ không tiến bộ, nàng sẽ mất đi toàn bộ những thứ quý giá của mình!

Nhìn vẻ mặt suy tư của Vân Phong, lão giả mở miệng, “Hiện chúng ta không thể nói được người kia là ai, người kia có liên quan với chúng ta, cũng có liên quan…với Vân gia.”

Đột nhiên Vân Phong cảm thấy máu trong người như đông cả lại! Lão giả tang thương nhìn chằm chằm Vân Phong, “Ngươi có muốn biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng, mặc kệ tên kia muốn đoạt cái gì, ngươi không cần lo lắng, sẽ không có gì nguy hiểm.”

Những lời này khiến trái tim Vân Phong vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ý niệm của tổ tiên lưu lại trong người Vân Phong đã bị cướp đi, nguyên nhân khiến Vân Phong bồn chồn không yên đó là sợ kẻ kia sẽ làm ra chuyện gì, mặc dù không biết lời của lão giả là thật hay giả, nhưng Vân Phong cảm thấy độ tin cậy rất cao, cũng dần dần bình tâm lại.

“Nha đầu, từ lúc ngươi bước vào Mê Vụ Sâm Lâm là ta đã biết ngay, ngươi có rất nhiều điểm khác với kẻ khác.” Ánh mắt lão giả sâu thẳm nhìn Vân Phong, “Thế giới này so với suy nghĩ của ngươi phức tạp hơn rất nhiều, đại lục này thật sự rất rộng lớn, ẩn chứa rất nhiều bí mật, người không có cách nào tưởng tượng được, Vân gia, cũng là một trong những số đó.”

Mắt Vân Phong ánh lên vẻ căng thẳng, A Kim ngồi cạnh nhìn lão giả, dường như rất kinh ngạc khi thấy hắn nói nhiều một cách bất thường, cuối cùng khẽ nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, lửa giận mới nãy cũng đã dập tắt.

“Nha đầu, ngươi có thiên phú, có nghị lực, có quật cường, ta rất vui mừng.” Lão giả cười cười, “Nhưng ngươi phải hiểu, bây giờ ngươi vẫn chưa thể làm được gì, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi hiện giờ còn quá yếu, quá yếu.”

Nắm tay hai bên hông Vân Phong nắm chặt, không nói gì, lão giả khẽ than, “Từng bước làm chuyện ngươi cần làm, một ngày nào đó, những điều ngươi muốn biết đều sẽ có đáp án.”

Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt của lão giả như che thêm một tầng sương mù, khiến Vân Phong không nhìn rõ được. A Kim ngồi bên chống cằm hừ một tiếng, “Cố lộng huyền thư*.” Lão giả bất đắc dĩ nhìn A Kim, “Nha đầu, câu trả lời này có khiến ngươi thấy hài lòng không?”

*cố làm ra vẻ huyền bí

Vân Phong trầm mặc, nhìn kỹ lại bản thân một lần nữa, mọi thứ đúng như lời lão giả nói, lấy thực lực hôm nay của nàng có biết cũng chỉ là phí công, con đường của mình vẫn còn rất dài, chuyện mình cần làm vẫn còn rất nhiều, nàng chỉ có thể bước từng bước về phía trước, không phải càng đến gần điểm cuối sẽ càng biết được đáp án sao?

Vân Phong chậm rãi xoay người, đáp án, nàng đã không cần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui