Nam nhân tóc vàng nở một nụ cười tùy ý, vị lão giả nét mặt tang thương kia cũng nở nụ cười rất thâm lường, đôi mắt Vân Phong khẽ chớp, trong đầu lóe lên một tia sáng,“Các ngươi là......”
Lão giả gật đầu, tán thưởng nhìn Vân Phong, mái tóc ngắn màu vàng của A Kim tung bay theo gió, đứng từ trên cao quan sát bộ dạng chật vật của Vân Phong, đáy mắt có chút tán thưởng, chẳng qua trong giọng nói còn chứa sự khinh thường rõ ràng,“Lão già, ta nhìn thế nào cũng không ra rốt cuộc nàng có cái gì mà khiến ngươi để ý đến thế.”
Vân Phong nghe vậy thì nhíu mày, quang nguyên tố ấm áp không ngừng được truyền vào trong cơ thể, Vân Phong chậm rãi nâng tay đặt lên mu bàn tay của Khúc Lam Y:“Dừng lại.” Hắn không thể tiếp tục làm như vậy, hiện giờ thân thể hắn và nàng đều giống nhau. Khúc Lam Y nhếch khóe môi, mặc kệ Vân Phong có nói gì đi nữa, quang nguyên tố trên tay vẫn không ngừng truyền vào cơ thể Vân Phong, chữa trị cho cơ thể bị tàn phá sắp không chịu nỗi của Vân Phong.
“Đừng nói gì hết.” Khúc Lam Y hạ giọng nói nhỏ, Vân Phong nhíu mày còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt Khúc Lam Y vừa đảo đến, đôi mắt đen sâu như hồ nước kia khiến nàng hoàn toàn không nói được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, cảm thụ từng dòng chảy lo lắng vào trong cơ thể, xương khớp đau đớn như muốn rời bỏ cơ thể mình.
“Nha đầu, hôm nay chúng ta vốn không nên xuất hiện ở đây.” Lão giả tang thương liếc mắt nhìn A Kim một cái, hắn khinh thường hừ một tiếng, xoay mặt qua một bên, lão giả cười ha ha,“A Kim xác thực có chút lỗ mãng, chúng ta sẽ rời đi ngay.”
Lão giả đến bên cạnh A Kim,“A Kim, cũng nên đi thôi.”
“Biết rồi, dài dòng!” A Kim mất kiên nhẫn nói thầm một câu, đôi đồng tử màu vàng đồng lại đảo đến người Vân Phong, đột nhiên lắc mình một cái xuất hiện ngay trước mặt nàng, thân thể Khúc Lam Y nháy mắt trở nên căng thẳng, Vân Phong cũng sửng sốt, quá nhanh! Gần như là trong nháy mắt, hắn đã di chuyển đến trước mặt mình!
“A Kim!” Lão giả tang thương thấp giọng kêu một tiếng, thanh niên tóc vàng nhàm chán vẫy vẫy cánh tay, ý bảo mình còn có lời muốn nói, lão giả thấy thế nên không nói gì nữa. Đôi mắt màu vàng đồng của A Kim bắn nhanh về phía Khúc Lam Y, khinh thường cười,“Ta sẽ không ra tay, các ngươi căn bản vốn không phải là đối thủ của ta, đánh nhau chả có ý nghĩa.” Những lời này có ý xúc phạm rất nặng nề, sắc mặt Khúc Lam Y không khỏi trầm xuống, Vân Phong trầm mặc không lên tiếng, sự thật đúng là thế, bộ tộc huyễn thú trước mặt này, thực lực cường đại!
“Ta hỏi ngươi, nó từ đâu ra?” Ánh mắt A Kim âm trầm nhìn Nhục Cầu đã hôn mê, giờ phút này nó đang lẳng lặng nằm trong tay Vân Phong, bộ lông trắng toàn thân đã bị nhiễm một màu đỏ, như một huyết cầu nằm im bất động ở đó.
“Muốn biết hả?” Vân Phong bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười còn mang theo vẻ tính kế, A Kim thấy vậy liền đảo hai tròng mắt,“Tiểu nha đầu, ngươi đây là đang cò kè mặc cả với ta sao?”
Khúc Lam Y nghe thấy Vân Phong nói những lời này, cả người không khỏi chấn động, cuối cùng lại bất đắc dĩ nở nụ cười, trên đời này trừ nàng ra, còn ai dám đi mặc cả với huyễn thú chứ? Chỉ có Vân Phong mới có lá gan đó!
Ý cười Vân Phong càng sâu,“Có gì là không thể?”
Đôi mắt màu vàng của A Kim lóe lên tia nguy hiểm, một cỗ khí thế áp bách chậm rãi lan ra, Vân Phong miễn cưỡng tựa vào lòng Khúc Lam Y, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu nhìn A Kim, bất vi sở động*, cuối cùng A Kim mới cười nhạo một tiếng:“Hừ, ngươi nói đi.”
*Không bị bất cả chuyện gì làm cho xúc động
Ánh mắt Vân Phong chợt lóe,“Ngươi có quan hệ gì với Long tộc?” Vấn đề này không thể không hỏi, tóc màu vàng mắt kim đồng, nếu nói không có quan hệ gì với Kim Long thì chẳng ai tin! Nếu thật sự có quan hệ, vậy rốt cuộc Ngao Kim có biết đến sự tồn tại của A Kim hay không!
Kim đồng của hắn chợt lóe, cuối cùng cười điên cuồng:“Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!” A Kim cười xong, ánh mắt lộ vẻ châm chọc,“Ta còn tưởng ngươi muốn hỏi cái gì, hóa ra là chuyện này? Nói có quan hệ thì cũng có, nói không quan hệ thì cũng không có quan hệ.”
Vân Phong chán nản, câu trả lời gì mà như không trả lời!
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta thuộc hệ gì? Không muốn biết bản thể của ta sao?” A Kim vừa dứt lời, trêu ghẹo nhìn Vân Phong, ánh mắt Vân Phong trầm xuống,“Nếu ta muốn biết, tất nhiên phải tự dựng vào năng lực mình!”
A Kim sửng sốt,“Hừ! Khẩu khí không nhỏ.” Ánh mắt lại nhìn về phía Nhục Cầu lần nữa:“Nói, nó từ đâu mà ra.”
Khóe miệng Vân Phong chậm rãi nhếch lên,“Là nó tự mình xuất hiện.”A Kim nghe thế thì lửa giận lập tức cuồn cuộn lên, Vân Phong chỉ lạnh nhạt cười, gân xanh hai bên thái dương A Kim giật vài cái, bàn tay nắm chặt,“Quả nhiên là không sợ chết.”
Vân Phong cười ha ha, nhẹ nhàng vuốt ve Nhục Cầu,“Đáp án này có thể so sánh với đáp án mà các hạ cho ta lợi hơn nhiều.”
A Kim hừ lạnh một tiếng, đôi kim đồng nhìn về phía Nhục Cầu, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.“Tốt thôi!” Hắn không nói lời hai đi đến bên cạnh lão giả tang tương, lão giả bất đắc dĩ lắc đầu, vung nhẹ bàn tay trong không trung, một khe hở màu đen xuất hiện, lão giả bước vào trong đó, A Kim đứng trước cái khe, đột nhiên quay đầu lại.
“Vân Phong, nếu ngươi thật có bản lĩnh như lời ngươi nói, chúng ta sẽ chờ ngươi đến tìm chúng ta.” A Kim nói xong câu đó đột nhiên cười lớn, tay vung lên, một lực lượng hùng hậu bay ra phía xa, trong đó là nguyên tố hỗn loạn thuộc tính!
“A Kim!” Lão giả nhìn thấy lớn tiếng gầm lên, A Kim mất kiên nhẫn khoát tay, thân hình nhảy vào trong cái khe, trong nháy mắt cái khe đã nuốt mất bóng dáng hai người. Vân Phong tựa vào trong lòng Khúc Lam Y, đồng tử đen nhìn dãy núi bao quanh Mộc thành phía trước, vừa rồi dưới đạo lực kia, một phần rừng núi đã bị hóa thành đất không!
“Đó là lực lượng gì......” Khúc Lam Y cau mày, lần đầu tiên gặp được huyễn thú, hai người đã lâm vào tình cảnh chật vật như vậy, quả nhiên như đỉnh tồn tại của Kim Tự Tháp, lực lượng như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi!
“Huyễn thú......” Vân Phong thì thào nói nhỏ, đối với Triệu hồi sư mà nói, đây là từ có sự kích thích rất lớn, Vân Phong không chỉ tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn có giao thủ qua! Rốt cục đã biết vì sao Sư tôn lại thua ở trên tay huyễn thú, vì sao huyễn thú đối với Triệu hồi sư lại là một giấc mộng xa vời không thể với tới!
Thứ lực lượng cường đại khiến cho người ta không ngừng mơ mộng!
Vân Phong nhếch môi cười nhẹ, thân mình vừa động nhẹ, xương khớp liền truyền đến một trận tê dại,“Hít!” Hít vào một ngụm lãnh khí, Khúc Lam Y nghe thấy không khỏi tức giận,“Vừa rồi nàng không muốn sống nữa sao? Dung hợp bốn loại nguyên tố, nếu không phải lão nhân kia mới nãy âm thầm bày kết giới, toàn bộ Mộc Thành e là đã hóa thành tro tàn!”
Vân Phong im lặng nghe Khúc Lam Y quở trách, hành động mới nãy của nàng xác thực có chút thiếu suy nghĩ, chỉ nghĩ tới phải đánh lui A Kim, không thể để hắn làm hại người thân của mình:“Đã biết, lần sau ta nhất định sẽ dẫn hắn tới chỗ không có người......”
Hô hấp của Khúc Lam Y lập tức bị nghẹn trong lồng ngực, nữ nhân này thật khiến hắn tức chết mà!
“Ý của ta không phải vậy! Ta muốn nói......!” Khúc Lam Y thật sự không biết nên nói với Vân Phong thế nào mới phải, không biết nên làm gì để cho nữ nhân này có thể yên thân cho phải! Vân Phong mỉm cười, cố ngước khuôn mặt nhỏ nhắn,“Ngươi nói ta đều hiểu, nhưng nếu cho ta lựa chọn lại, ta vẫn sẽ chọn như vậy.”
Khúc Lam Y khẽ hé môi,“Không có cách bắt buộc nàng, vậy thì ta chỉ còn cách giám sát kỹ nàng.” Cánh tay siết Vân Phong càng chặt hơn, Vân Phong bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng,“Chúng ta nên đi xuống thôi, không biết đứa nhỏ của Tiểu Cẩm đã sinh ra chưa.”
Khúc Lam Y lạnh lùng hừ một tiếng, ôm Vân Phong nhanh chóng hạ xuống, thời điểm Vân Thăng và Vân Cảnh nhìn thấy bộ dáng của hai người thì liến ngây người, rốt cuộc phải trải qua trận chiến như thế nào mới thành ra bộ dáng thảm thiết như vậy! Vân Cảnh nắm tay Vân Phong ôm lấy, Khúc Lam Y hơi lùi bước,“Đừng chạm vào, nàng bị thương rất nặng.”
Sắc mặt Vân Thăng và Vân Cảnh đồng thời trở nên trắng bệch, Vân Lạc Trần giật mình chạy tới, nhìn Vân Phong có chút không dám tin, Vân Phong cường đại như thế mà còn bị thương thành ra cái dạng này! Yêu Yêu lắc mình bay tới, đôi mắt màu lam toàn là nước mắt, Vân Phong cười trấn an,“Ta không sao, không có việc gì......”
“Còn nói không có việc gì chứ! Muội toàn nói như vậy!” Vân Thăng gầm nhẹ, thân hình run rẩy mãnh liệt, Vân Cảnh cũng như thế, sắc mặt càng thêm âm trầm, hai cha con nhớ tới đoạn ký ức tan nát cõi lòng trước kia, đó là những ngày vô cùng hắc ám. Cảnh tượng Vân Phong bị Lâm Mông đánh chết, khi được nâng về nhà chỉ còn là một thi thể lạnh băng! Trí óc nhất thời đều bị bóng tối ăn mòn, Vân Thăng nắm chặt tay thành quyền,“Đều là tại ta, đều là tại ta!”
“Đại ca! Phụ thân!” Vân Phong dùng hết sức rống lên một câu, Vân Thăng và Vân Cảnh ngẩng đầu, thấy được gương mặt nhỏ nhắn của Vân Phong đang nở một nụ cười thản nhiên,“Con thật sự không sao. Hai người xem, con vẫn còn sống mà.”
Thân hình Vân Thăng và Vân Cảnh đồng loạt run lên, Khúc Lam Y mở miệng,“Có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì.”
Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng trẻ con khóc to, sắc mặt moi người đều chấn động, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra,“Lão gia, thiếu gia, tiểu thư! Sinh rồi! Sinh rồi!”
“Sinh rồi......” Vân Thăng thì thào nói nhỏ, vẻ mặt có chút vặn vẹo, Vân Cảnh cũng biến sắc, vẻ mặt vui sướng và đau xót trộn lẫn, Vân Lạc Trần nghe thế, trái tim đang buộc chặt cuối cùng cũng thả lỏng, thân thể ngồi ngay tại chỗ, Vân Phong nghe tin, vừa muốn nhúc nhích thân toàn thân liền đau nhức.
“Nàng muốn làm gì?” Sắc mặt Khúc Lam Y không tốt hỏi một câu, Vân Phong lập tức nói,“Mau lên! Luyện thể được tề!”
Bàn tay to của Khúc Lam Y nhanh chóng với vào ngực Vân Phong, sắc mặt nàng đỏ lên,“Ngươi làm cái gì vậy!” Khúc Lam Y khẽ nhíu mày, bàn tay to sờ soạng lung tung trong ngực Vân Phong,“Ta tìm luyện thể dược tề.”
Thân thể Vân Phong không thể không đứng yên, chỉ có thể đỏ mặt để Khúc Lam Y tùy ý động tay, còn những người khác vì nghe tin sinh mệnh nhỏ sinh ra cũng không để ý tới bên này, Vân Phong không nhịn được nữa nhắm mắt lại, chốc lát sau một cái chai xuất hiện trong tay Vân Phong. “Ở đây này.” Vân Phong nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu. Khúc Lam Y bừng tỉnh đại ngộ,“Nàng để ở trong không gian lọ, sao không nói sớm.” Hắn lấy cái chai trong tay Vân Phong ném qua cho Vân Thăng,“Đây là luyện thể dược tề, mau đem vào đi.”
Mọi người sửng sốt nhìn, Vân Thăng ngơ ngác cầm cái chai trong tay, luyện thể dược tề!
“Phong nhi, con......” Vân Cảnh nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong cười cười,“Muội tặng cho đứa nhỏ này một phần lễ vật, đại ca, mau vào đi!”
Vân Thăng nắm chặt cái chai trong tay, nhìn muội muội mình thật sâu, trong lòng kích động vô cùng:“Phong Nhi, cảm ơn.”
“Người trong nhà, không cần phải nói cảm ơn.” Vân Phong đáp lại một câu, Vân Thăng gật đầu lập tức đi vào trong phòng, Vân Lạc Trần đứng bên cạnh có chút ngây người, luyện thể dược tề sao...... Đó là thứ mà rất nhiều đại gia tộc muốn nhưng khó kiếm được, rốt cuộc Vân Phong nàng có bao nhiêu thần thông quảng đại, ngay cả thứ này mà nàng cũng có sao?
“Bá phụ, Tiểu Phong Phong cần chữa thương.” Khúc Lam Y thản nhiên nói một câu, Vân Cảnh lập tức gật đầu, vung bàn tay to lên, cấm chế xung quanh được giải trừ, Vân Phong mỉm cười với phụ thân mặt than của mình, chỉ còn cảm thấy một mảng màu đen, hôn mê trong lòng Khúc Lam Y.
“Phong nhi!” Vân Cảnh thấy thế không khỏi nhanh chân bước tới.“Bá phụ yên tâm, nàng chỉ hôn mê thôi. Nãy giờ cũng là do cố gắng chống đỡ quá.”Trong mắt Khúc Lam Y tràn ngập bất đắc dĩ cùng sủng nịch, ánh mắt Vân Cảnh âm trầm nhìn thiếu niên đầy thương tích trước mặt, ngay cả hắn cũng bị như vậy mà vẫn bảo hộ Vân Phong trong ngực, đáy mắt Vân Cảnh chợt lóe.
“Vậy giao Phong nhi cho ngươi vậy.” Vân Cảnh cúi đầu nói một câu, Khúc Lam Y cười ha ha,“Bá phụ yên tâm, bất quá còn một số chuyện muốn nói rõ với bá phụ. Về máu của Kim Long trong người bá phụ......”
Vân Cảnh chau mày,“Ta thế nào cũng đoán trước được, Long tộc và nhân loại vốn không giao hảo, nếu để Long tộc biết trong người nhân loại lại có máu của Kim Long, chỉ sợ sẽ vô cùng là phiền toái.”
“Lúc trước cũng là bất đắc dĩ, chỉ có như thế mới đảm bảo được bá phụ không bị sao.” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Cảnh gật đầu,“Ngươi là ân nhân của Vân gia ta, nếu thực sự có tai họa phiền phức, ngươi sẽ không gặp phiền phức.”
“Nhưng tên kia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù sao cũng là máu của hắn.” Khúc Lam Y cười lớn, Vân Cảnh ngẩn ra, nghĩ tới thiếu niên trẻ tuổi tóc vàng kia,“Vị kia chính là...... Long tộc?”
Khúc Lam Y gật đầu,“Tuy rằng là thiếu chủ Long tộc, tuy là bộ tộc Kim Long, nhưng mà tên kia cũng có chút khác người trong tộc, có thể nói là người có tâm nhãn*.”
*nhìn rõ mọi thứ, thấu triệt
Vẻ mặt Vân Cảnh cứng đờ, có chút kinh ngạc đối với khẩu khí của Khúc Lam Y, nói ra thì bối cảnh của thiếu niên này hắn vẫn không biết gì cả...... Khúc Lam Y giống như biết Vân Cảnh đang nghĩ gì, ánh mắt khẽ nhướng lên,“Bá phụ, nếu cháu nói bối cảnh nhà cháu sẽ mang đến cho Vân gia rất nhiều phiền phức, người vẫn sẽ giao nàng ấy cho cháu chứ?”
Thần sắc Vân Cảnh lạnh lùng, ánh mắt sáng quắc nhìn Khúc Lam Y,“Nếu Phong nhi thích ngươi, điều đó chứng tỏ ngươi có năng lực tự giải quyết phiền toái này.”
Bạc môi nhẹ nhếch lên, đáy mắt Khúc Lam Y tràn ngập ý cười,“Bá phụ nói có lý, nếu một chút bản sự ấy mà cũng không có, thì không có tư cách đứng bên cạnh nàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...