Vân gia là một gia tộc không có gì nổi bật, nói cách khác, ở Tông Lâm điện Vân gia không có tí địa vị nào, là một gia tộc nhỏ không có quyền lợi, không có phẩm vị, có thể nói đó là sự sỉ nhục của một gia tộc. Trong khu vực Tông Lâm điện có rất nhiều những gia tộc khác, mà những gia tộc này cũng có phân chia cấp bậc, tứ phẩm tới nhất phẩm, đa số các gia tộc đều là tứ phẩm, tốt hơn một chút là tam phẩm, biết tận lực giao thiệp là nhị phẩm, còn lại chính là gia tộc nhất phẩm có địa vị tối cao và quyền thế.
Gia tộc tứ phẩm nhiều nhất, gia tộc tam phẩm gia tộc thì là người đứng đầu ở mấy thôn trấn, còn gia tộc nhị phẩm thì chiếm ở khu thành thị, gia tộc nhất phẩm thì sinh hoạt ở trung tâm Tông Lâm tổng điện.
Mỗi một đãi ngộ đều chênh lệch rất lớn, giống như chia ra từng thế giới theo cấp bậc, mỗi thế giới đều có sự khác biệt nhau, hưởng thụ đãi ngộ cũng không giống nhau, mà những gia tộc không có phẩm vị đều bị bài xích* ra bên ngoài, những gia tộc không có phẩm vị đều là mấy gia tộc nhỏ, mấy gia tộc này nếu thông qua các gia tộc khác tạo được mối quan hệ hoặc là phải xuất hiện thiên tài kinh diễm mới có khả năng quật dậy, tuy nhiên hai loại tình huống này đều rất hiếm gặp.
*xa lánh/ đuổi
Vân gia ở TụThủy trấn đã từng có thời điểm quang vinh, nhưng lúc gần đạt tới trình độ tam phẩm, thì sau đó bắt đầu không ngừng suy bại xuống, từ tam phẩm tụt xuống tứ phẩm, rồi tiếp đó lại bị bài trừ khỏi hàng ngũ tứ phẩm, kéo dài cho tới nhiều năm nay vẫn không có phẩm vị như vậy.
Vân Thiên Phàm trầm ổn kể lại tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra qua, vẻ mặt không có biến hóa gì, nhưng từ trong ánh Vân Phong có thể nhìn ra vẻ thống khổ cùng tuyệt vọng, vị gia chủ này so sánh với Vân Cảnh thì còn trẻ hơn, tiếp nhận tình trạng như vậy của Vân gia có vẻ khó khăn hơn Vân Cảnh mấy lần, Vân gia tại Xuân Phong trấn từng có một thời huy hoàng, chuyện trong gia tộc từng xảy ra nơi đó, thậm chí còn có một vị tổ tiên là Triệu hồi sư, nhưng Vân gia tại Tụ Thủy trấn thì lại không có cái gì cả, cấp bậc cao nhất chỉ từng là tam phẩm, thật ra tam phẩm không đáng nói tới chút nào, nhiều gia tộc có tài phú cũngtrôi qua mấy năm nay mà trở thành không có tí phẩm vị gì, nếu không cũng sẽ không ở nhà cửa rách nát như thế.
Nhà cửa của Vân gia tại Xuân Phong trấn tuy rằng không lớn, nhưng so với nơi này còn tốt hơn gấp mấy lần, nghe xong tổng thể tình hình Vân gia tại Tụ Thủy trấn, bước kế tiếp Vân Phong muốn biết đến tình huống mấy người trong Vân gia Tụ Thủy trấn, trừ Vân Lạc Trần ra còn có mấy đứa nữa, dù sao một gia tộc muốn được lớn mạnh, thì huyết mạch chính là căn cơ! Nếu không có huyết mạch vĩ đại, thì cho dù Vân Phong nâng Vân gia tại Tụ Thủy trấn lên cao, cũng không thể kéo dài được cho tới sau này.
Dân số trong Vân gia tại Tụ Thủy trấn ít hơn Vân gia tại Xuân Phong trấn, tổng cộng có mười lăm người, gia chủ Vân Thiên Phàm, có đứa con duy nhất là Vân Lạc Trần, mẫu thân của Vân Lạc Trần cũng giống như mẫu thân của Vân Phong đều qua đời từ rất sớm, Vân Thiên Phàm cũng không có cưới ai khác nữa.
Còn lại mười mấy người khác đều là người nhà Vân gia, Vân Thiên Phàm không phải con một, hắn có hai người huynh đệ, hai người huynh đệ đều đã lập gia thất và có con rồi, thực lực của hai huynh đệ chỉ bình thường, nhưng đối với Vân gia rất tận tâm tận lực, luôn vì Vân gia mà sốt ruột, chờ một ngày Vân gia sẽ tốt lên, hai huynh đệ đều có một thê tử, Vân Phong chưa gặp qua mấy người này, đống lứa với Vân Lạc Trần gồm bốn người, Vân Lạc Trần lớn nhất, hai đệ đệ và một muội muội, đều là con của hai thúc thúc, tư chất cũng chỉ bình thường.
Mười lăm người, nói đến huyết mạch Vân gia chỉ có ba huynh đệ Vân Thiên Phàm, Vân Lạc Trần và ba đứa nhỏ, hai người kia được gả tới, còn có vài người nhiều năm vẫn trung thành tận tâm đi theo Vân gia.
Sau khi hiểu hết tình trạng Vân gia tại Tụ Thủy trấn, Vân Phong không nói gì mà chỉ yêu cầu để cho nàng nhìn mấy đứa nhỏ khác, nàng muốn xác định tư chất của bọn họ, nếu thật sự có tư chất bẩm sinh, nàng sẽ không tiếc mọi thứ để bồi dưỡng cho thực tốt!
Vân Thiên Phàm cũng hiểu ý Vân Phong, trong mắt có kích động và cảm kích, nhiều năm qua Vân gia đều nghèo túng như vậy, vốn nghĩ vận mệnh đã là như thế, là một gia tộc không có phẩm vị gì thì bọn họ dựa vào đâu để xoay người? Hiện tại về kinh tế bọn họ đang bị túng quẫn, thật không dám nghĩ cho sau ngày, cho dù trong lòng có triển vọng lớn, cũng chỉ có thể treo lên cao ngắm, mong ước khó mà không. Nhưng Vân Phong đã xuất hiện, Vân gia tại Tụ Thủy trấn nhất định sẽ không tiếp tục đi xuống nữa.
Vân Thiên Phàm vừa ra lệnh, mấy đứa nhỏ ngang hàng với Vân Lạc Trần đều đến đủ, đương nhiên còn có mấy người khác trong Vân gia, hai huynh đệ của Vân Thiên Phàm không hiểu rõ, nhất là khi nhìn thấy Vân Phong một người xa lạ xuất hiện ở trong nhà mình, nghi hoặc khó hiểu.
“Vị này là......?” Một nữ nhân có tư sắc nghi hoặc hỏi, Vân Phong không có trả lời, ánh mắt quét về phía ba đứa nhỏ đứng trước mặt nàng, hai đứa nam có vẻ không sợ gì, nhìn Vân Phong cũng không hiểu, còn cô bé kia thì có chút ngại ngùng, luôn núp ở phía sau, sợ hãi nhìn Vân Phong. Vân Phong quan sát sơ qua, trong lòng không khỏi hơi tiếc nuối.
Vân gia tại Tụ Thủy trấn so với Vân gia tại Xuân Phong trấn càng bi ai hơn, Vân gia tại Xuân Phong trấn trừ nàng ra, ít nhất Vân Thăng vẫn là ma pháp sư, Tây đại lục bên này đáng lẽ không chịu ảnh hưởng của huyết mạch, nhưng ba đứa nhỏ quá trước mắt này quá mức bình thường, một chút điều đặc biệt cũng không có, Vân Lạc Trần thì miễn cưỡng xem như được một người.
Trong lòng Vân Phong bất đắc dĩ thở dài, xem ra trọng trách của Vân gia phải dựa vào một mình Vân Lạc Trần thôi, tuy nàng là người của Vân gia, tuy nàng sẽ không mặc kệ Vân gia bên này, nhưng muốn phát triển Vân gia tại Tụ Thủy trấn không phải chỉ dựa vào nàng giúp đỡ, mà còn cần phải tự mình cố gắng, thành công nhờ ngoại lực chỉ là yếu tố bên ngoài, kết quả để quyết định chính là dựa vào trình độ của mình cùng với cố gắng.
Vân Phong sau khi quan sát một cách tinh tế, liền xoay người nhìn về phía Vân Thiên Phàm,“Thiên Phàm thúc, lời nói của con có lẽ có chút đả kích người khác, nhưng con không thể không nói, tư chất của bọn họ không tới đủ tiêu chuẩn của con, cho dù là Vân Lạc Trần cũng vậy.”
Những người Vân gia ở đây đều có chút mất hứng, vẻ mặt hai huynh đệ của Vân Thiên Phàm cũng giận dữ:“Khảu khí của ngươi đúng là không nhỏ! Tư chất của con cháu Vân gia còn chưa tới phiên người ngoài như ngươi xen mồm vào!” Vân Phong nghe xong cũng không tức giận, chỉ là cười nhẹ ngồi ở đó, Vân Lạc Trần sốt ruột muốn mở miệng giải thích, Vân Thiên Phàm nhướng lông mày:“Nàng không phải người ngoài.”
Vân Thiên Phàm cũng không công bố thân phận của Vân Phong ra, điểm này làm cho Vân Phong hơi kinh ngạc, nhưng sau đó Vân Phong cũng hiểu được vì sao Vân Thiên Phàm không công bố ở trước mặt mọi người, một nhữ nhân khác ở phía sau nãy giờ chưa nói gì mở miệng,“Tư chất của Vân gia không cần người ngoài đến xem, trong lòng chúng ta đều tự biết rõ.” ánh mắt Vân Phong dời qua đó, cho dù ngươi không phải là huyết mạch của Vân gia, nhưng vẫn là con dâu của Vân gia, vậy mà dám chế ngạo gia tộc mình như vậy, không khỏi có chút quá đáng.
“Ngươi câm miệng lại!” một huynh đệ của Vân Thiên Phàm gầm lên một tiếng, nữ nhân khinh thường hừ một cái rồi cũng không mở miệng nữa, Vân Thiên Phàm nhíu chân mày lại”Đại ca, tam đệ, hai người theo ta vào đây một chút.” Vân Thiên Phàm hướng về phía phòng nội thất đi tới, hai huynh đệ có chút kinh ngạc, rồi đi theo sau. Trong phòng chỉ còn lại Vân Phong, Vân Lạc Trần và bốn đứa nhỏ cùng trang lứa, còn hai nữ nhân có tư sắc, trong đó có một người lo lắng nhìn vào bên trong, còn một người khác chính là cái vị mở miệng ra là kinh thường lúc nãy, thân mình dựa vào lưng ghế bất mãn nói thầm,“Lúc trước đúng là mắt bị mù, mới có thể gả tới Vân gia.”
Thanh âm nói thầm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào lỗ tai của mọi người đang ở đây, Vân Phong nghe được thần sắc chuyển sang lạnh lùng, ba đứa nhỏ trẻ tuổi đương nhiên nghe không hiểu, nhưng Vân Lạc Trần lại nghe hiểu, sắc mặt hắn khó coi ngồi ở kia, tuy rằng nhìn ra được trong lòng hắn giận dữ, nhưng vẫn nghiêm ngặt tuân thủ cách tôn trọng trưởng bối nên không lên tiếng.
“Đại tỷ! Sao tỷ có thể nói như vậy!” Một nữ nhân khác không đồng ý oán thầm một câu, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong,“Như thế nào! Sợ ta nói ra à! Vân gia bọn họ đều là dáng vẻ nghèo túng như thế! Nếu không phải lúc trước không biết xấu hổ muốn kết hôn với ta, ta cũng sẽ không gả đâu! Nữ nhân nào cũng không muốn gả tới Vân gia!”
Một nữ nhân khác cực lực muốn ngăn cản nữ nhân đang muốn tiếp tục nói, nhưng nữ nhân này giống như nói riết rồi nghiện, cũng bởi vì Vân Phong đang ở đây, nàng muốn đem tất cả bất mãn trong nội tâm phát tiết hết!
“Gia tộc không có phẩm vị, còn có tư cách gì để mà bàn bạc? Mấy đứa này ai có tư chất! Ngươi nhìn Thạch gia người ta, ngươi nhìn Lý gia người ta coi! Tùy tiện lôi ra một người cũng có thể mạnh hơn mấy đứa này?” Ánh mắt nữ nhân ghét bỏ đảo qua bốn đứa nhỏ Vân gia, cho dù khi nhìn con mình thì ánh mắt vẫn miệt thị như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...