Ngày đầu tiên tranh cử giành chức vụ Điện tiền hộ pháp qua đi để lại cho mọi người đều là vẻ mặt ngạc nhiên, từ lúc Vân Phong rời đi, tâm tư của mọi người vẫn đặt ở trên người nàng, chiến đấu nhanh như vây đã kết thúc, thời gian ngắn như vậy, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Có thể nói là do thực lực đã cách xa ở một trình độ nhất định, mới làm cho Vân Phong dễ dàng thắng được, giờ đây đề tài để mọi người bàn tán từ đầu đường đến cuối ngõ chính là chuyện chiến thắng với thời gian ngắn vậy, cũng vì thế mà Diêm gia lúc này cũng coi như là một đối thủ khó chơi trong việc tranh cử chức vụ.
Sau khi kết thúc ngày thi đấu đầu tiên của gia tộc hạng hai, Diêm Thiên Hạo đã được điện chủ Hạo Nguyệt điện mời đi làm khách, Diêm Minh thì trở lại chỗ ở ban đầu, vừa bước vào liền thấy Vân Phong và Khúc Lam Y, mấy miệng vết thương trên người Vân Phong đang từ từ giảm bớt, vết thương trên mặt cũng không ít, nhìn qua tuy có chút chật vật nhưng cũng không có trở ngại gì.
Yêu Yêu vẫn nằm yên trong lòng Vân Phong, một đôi mắt to màu lam lo lắng nhìn Vân Phong, tay Vân Phong nhẹ vút mái tóc Yêu Yêu, an ủi nàng không có chuyện gì, Nhục Cầu cũng không dám dựa người vào mặt Vân Phong nữa, tuy chỉ là mấy miệng vết thương nhỏ nhưng nó cũng là vết thương nha.
“Ngươi làm sao vậy?” Diêm Minh khẽ nhíu mày đi tới, cẩn thận đánh giá Vân Phong một chút, Vân Phong nhấp khóe môi,“Không có gì.” Khúc Lam Y ở một bên cẩn thận dùng nguyên tố làm dịu đi vết thương bên ngoài của Vân Phong, mắt không nâng lên mà chỉ nói một câu,“Diêm gia coi như đã đi lên.”
Diêm Minh nghe đến đó cười ha ha,“Chắc vậy, Diêm Thiên Hạo được điện chủ mời đi làm khách, chắc tới khuya mới về.” Diêm Minh ngồi một chỗ cách xa hơn, ánh mắt nhìn Vân Phong, vẫn có chút lo lắng.
“A? Xem ra Diêm gia một bước đã lên mây, Diêm gia nhất định sẽ cười tới sái quai hàm.” mấy lời nói của Khúc Lam Y chứa đầy châm chọc, Diêm Minh cười lớn,“Khúc huynh không cần chú ý mấy việc này, đổi góc độ khác thì nếu Diêm gia đi lên thì chuyện này đối với Vân Phong cũng không phải chuyện xấu.”
Khúc Lam Y lạnh lùng hừ một cái, không nói nữa, Diêm Minh cũng không mở miệng nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Vân Phong, chốc lát sau, mấy miệng vết thương nhỏ trên người Vân Phong cũng khép lại hết, khôi phục lại như lúc ban đầu, Diêm Minh nhìn thấy liền kinh ngạc, quang nguyên tố quả nhiên thần kỳ.
“Diêm gia chủ thật sự muốn lập ngươi thành người kế thừa sao?” Vân Phong ôm Yêu Yêu đứng dậy, Nhục Cầu cũng lớn mật đi lại, biểu đạt tình cảm lo lắng, một đoàn thủy nguyên tố màu lam từ bàn tay Vân Phong tràn ra, chậm rãi bao quanh thân thể Yêu Yêu, Yêu Yêu thích ý nhắm mắt lại, đắm chìm bên trong thủy nguyên tố.
Diêm Minh nhìn thấy một màn này trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, quả nhiên vị tiểu cô nương kia có lai lịch không nhỏ, chắc cũng không phải là con người.”Chắc vậy, Diêm Thiên Hạo có mặt mũi, hôm nay Diêm gia lại có được mặt mũi, đương nhiên hắn phải hiểu mặt mũi này là do ai mang đến.”
Vân Phong cười nhẹ, nhìn vẻ mặt thích ý của Yêu Yêu trong lòng cũng vui vẻ, hình người của Yêu Yêu chắc dừng lại ở dáng vẻ cô bé lolita, thực lực của nàng cũng không có thay đổi gì, nhưng Vân Phong có loại dự cảm, Yêu Yêu là loại một khi không bùng nổ thì thôi nhưng đã bùng nổ thì sẽ ra dáng vẻ kinh người, dù sao cũng là một Hải yêu có huyết thống biến dị duy nhất trong giao nhân bộ tộc, thực lực và năng lực làm sao có thể yếu chứ?
Khúc Lam Y nhìn Yêu Yêu, lại như tự nhiên đem quang nguyên tố thấm vào bên trong thủy nguyên tố, Yêu Yêu vốn đang thích ý nhắm lại hai đột nhiên mở to hai mắt ra, đôi mắt xinh đẹp bỗng yêu hóa, đồng tử cũng biến thành thành màu lam con ngươi dựng thẳng tuyến, Vân Phong vừa nhìn thấy, lập tức ôm Yêu Yêu vào ngực.
“Ngươi đang làm cái gì?” Vân Phong nhìn về phía Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cười cười,“Không có gì, chỉ là hiếu kỳ thôi.” chậm rãi thu hồi lại quang nguyên tố, Yêu Yêu từ khuôn mặt yêu hóa lúc này mới chậm rãi biến lại thành dáng vẻ đáng yêu, Diêm Minh luôn đừng cạnh quan sát, cũng không mở miệng hỏi Vân Phong Yêu Yêu là cái gì, hắn biết Vân Phong sẽ không trả lời.
“Vân Phong.” Một giọng nói trầm thấp truyền đến cùng với tiếng bước chân, đúng là Diêm Thiên Hạo, Diêm Minh cứ tưởng nửa đêm Diêm Thiên Hạo mới về không ngờ bây giờ cũng đã về.
“Diêm gia chủ.” Vân Phong buông Yêu Yêu ra, nhìn Diêm Thiên Hạo cười, ánh mắt Diêm Thiên Hạo chuyển qua người Yêu Yêu, tràn ngập hứng thú,“Đây là......”
Hai mắt Vân Phong lạnh lùng, nhìn thấy được trong mắt Diêm Thiên Hạo chứa hứng thú quá lớn, trong lòng rất là không hờn giận,“Là bạn tại hạ, Diêm gia chủ có vấn đề gì sao?”
Diêm Thiên Hạo tự động xem nhẹ lời nói của Vân Phong, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Yêu Yêu, bên trong bắt đầu hiện lên vẻ tham lam làm cho người ta muốn làm chuyện xấu.
“Gia chủ!” Diêm Minh đột nhiên quát khẽ một tiếng, sắc mặt âm trầm, Diêm Thiên Hạo lúc này mới hoàn hồn, nghe thấy tiếng xưng hô của Diêm Minh liền nhíu mày,“Cái đứa nhỏ này sao lại kêu là gia chủ chứ? Là con của Diêm Thiên Hạo ta thì nên gọi ta là cái gì?”
Diêm Minh nghe tới đó, thoáng nhướng mày:“Diêm gia chủ, ta vẫn luôn kêu người là như vậy.”
Diêm Thiên Hạo nghẹn lời, Diêm Minh là con riêng, lúc trước là hắn nhất thời mê mang nên mới đưa nó về Diêm gia, tất nhiên cũng không quản hắn sống chết như thế nào, đứa con riêng này đối với Diêm Thiên Hạo mà nói, thì có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng mà hiện tại thì khác, vừa rồi điện chủ Hạo Nguyệt điện làm cho hắn biết được, cũng như làm cho Diêm Thiên Hạo hiểu rằng nếu Diêm gia muốn như nước lên thì thuyền lên! Tất cả mấy thứ này đều là do đứa con riêng này mang tới, nếu như không có 'Vị hôn thê' của Diêm Minh- Vân Phong, thì dù Diêm gia có trải qua tiếp mấy trăm năm, cũng rất khó để đạt tới địa vị này.
Diêm Thiên Hạo chợt cảm thấy hối hận, nếu biết trước tình huống này, thì hắn tuyệt đối sẽ dẫn Diêm Minh theo bên cạnh, bây giờ hắn phải phí khí lực rất lớn để bổ cái gọi là 'Thân tình'
“Cái đứa nhỏ này, còn không mau gọi một tiếng cha?” Diêm Thiên Hạo lộ ra vẻ mặt, Diêm Minh cười nhạt, sắc mặt càng âm trầm hơn,“Ta vẫn là nên xưng hô là Diêm gia chủ thôi.”
Diêm Thiên Hạo vừa muốn lớn tiếng gầm lên, nhưng vẫn cố ngăn chặn lại lửa giận trong lòng mình, bây giờ mọi việc của Diêm gia còn phải dựa vào Diêm Minh, nếu lúc này trở mặt với đứa con riêng này, thì Diêm gia chỉ có nước xuống dốc không phanh.
“Thôi, con muốn gọi như thế nào thì gọi, sớm muộn gì thì vị trí gia chủ này cũng là của con.” Diêm Thiên Hạo nói, Diêm Minh chỉ cười chứ không lên tiếng, Diêm Thiên Hạo nhìn về phía Vân Phong.
“Vân Phong này, không phải con cũng nên gọi ta một tiếng cha sao?” mấy lời này mà Diêm Thiên Hạo cũng dám nói ra đúng là da mặt dày, nếu không phải có quan hệ với Diêm Minh, thì lúc Diêm Thiên Hạo nhìn thấy loại người như Vân Phong, còn phải muốn cúi lưng nghe theo.
Sắc mặt Vân Phong lạnh lùng, da mặt người này đúng là qua tốt! Diêm Minh vừa nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng,“Diêm gia chủ, bây giờ gọi có phải là quá sớm hay không?”
“Không còn sớm không còn sớm, sớm muộn gì cũng là con dâu Diêm gia.” Diêm Thiên Hạo cười ha ha, tinh quang lướt nhẹ qua mắt, lại đưa mắt nhìn Yêu Yêu lần nữa,“Ta nói này con dâu, tiểu cô nương này rốt cuộc là......”
Vân Phong đột nhiên cười lạnh,“Diêm gia chủ, ngươi đúng là làm càn.”
Biểu tình trên mặt Diêm Thiên Hạo cứng đờ, xấu hổ không biết phải làm sao, Vân Phong đây là đang giận dữ, cũng tự biết chính mình có một tấc lại muốn tiến một thước, xấu hổ qua đi, Diêm Thiên Hạo cứng ngắc xoay người,“Ta còn có một số chuyện phải xử lý, buổi tranh cử ngày mai đừng làm cho ta thất vọng.”
Diêm Thiên Hạo biến ba bước thành hai bước đi nhanh ra ngoài, Diêm Minh đợi Diêm Thiên Hạo đi rồi, cười nhạo một tiếng, ánh mắt Vân Phong đảo qua,“Như thế nào? Hắn đang muốn ngươi nhận tổ tông, ngươi không muốn sao?”
Thần sắc Diêm Minh lạnh như băng, đáy mắt cũng một mảnh âm hàn,“Nhận thức tổ tông? Ta sớm đã không có tổ tông, còn cần nhận thức sao?”
“Không muốn lấy lòng hắn? Vị trí Diêm gia có phải của ngươi hay không, còn là do hắn quyết định.” Khúc Lam Y ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng, trong lòng hắn đang rất khó chịu, phi thường khó chịu, bất quá hắn sẽ áp chế, đợi chuyện của Vân Phong làm xong xuôi, mới tính tới thù này.
“Không cần lấy lòng, Diêm Thiên Hạo là tên cáo già, hắn sẽ không đem vị trí gia chủ đưa cho ta.”
Vân Phong nhíu mày, Khúc Lam Y cũng hiếu kỳ, Diêm Minh cười ha ha, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa,“Nói cho cùng thì ta cũng là con hắn, hắn là cái dạng gì, chẳng lẽ con không biết rõ sao?”
“Ngươi đúng là nhìn thấu triệt để hắn.” ánh mắt Khúc Lam Y nhìn ra xa, Diêm Thiên Hạo là người như thế nào, hắn liếc mắt một cái liền sáng tỏ.
Khóe môi Diêm Minh nhếch lên,“Nhân sinh của ta, ngay từ rất sớm cũng đã nhìn thấu triệt để.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...