Từng mảnh gỗ nhẹ nhàng bay đi, người cầm trường côn quét mắt về phía nữ tử trước mặt, nữ tử này chỉ cao đến ngực hắn mà thôi, huống hồ trường côn hắn cầm trên tay cũng không phải là loại bình thường, một bên cán của trường côn còn được khảm mấy viên tinh hạch loé sáng! Vũ khí lục tinh!
Vũ khí lục tinh lại bị bóp nát chỉ với một tay!
Vân Phong tuỳ tay ném phần đã bị bóp nát lên mặt đất, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt: "Diêm Minh, không giới thiệu một chút sao?"
Nhất thời vẻ mặt của hai nam nhân kia cũng trở nên phức tạp, chẳng lẽ tiểu cô nương trước mặt này là bằng hữu của tên tạp chủng kia sao? Tạp chủng này cũng có bằng hữu ư?
Diêm Minh nhếch môi: "Đây là hai vị thiếu gia của Diêm gia, Diêm Sùng và Diêm Vũ."
Đột nhiên chân mày của hai nam tử này nhướng lên: "Bọn họ là ai! Tạp chủng nhà ngươi dám mang người ngoài vào cửa Diêm gia sao?"
Khoé mắt Diêm Minh giật giật: "Hai vị thiếu gia, nơi ta vào chính là cửa sau Diêm gia, trở về toà viện rách nát của Diêm Minh ta, không phải là Diêm gia."
Toà viện rách nát? Vân Phong tò mò liếc nhìn Diêm Minh, hai nam tử kia nghe thấy thế đều cười ha ha: "Hừ! Ngươi cũng chỉ xứng ở nơi mà chó cũng không muốn đi đại tiện mà thôi, đừng làm ô uế nhà ta!" Hai nam tử trừng mi quắc mắt nhìn đám người Vân Phong, sau đó lại xoay người rời đi, mà trường côn vừa mới bị bẻ gãy lại bị ném trên mặt đất, vũ khí lục tinh đã hỏng thì ném đi, Diêm gia này không hổ là gia tộc trong thành.
"Vào đi." Diêm Minh thấp giọng nói một câu, mang theo đám người Vân Phong tiến vào một cánh cửa nhỏ, Diêm Minh dẫn đoàn người Vân Phong cua trái ngoặt phải, đi vào một con đường nhỏ yên lặng, mà những viện to lớn mỹ lệ khác của Diêm gia càng cách họ xa hơn, xem ra nơi Diêm Minh ở cũng giống như lời của hai người lúc này, vô cùng khó coi.
Qủa nhiên không ngoài dự đoán, lúc Diêm Minh mang theo đám người Vân Phong đến trước một gian phòng trông có thể sập xuống bất cứ lúc nào, Diêm Minh ngừng lại, Khúc Lam Y và Viêm Triệt thì giật mình, thậm chí Viêm Triệt còn phải nói: “Có loại phòng như thế này để ở sao...?"
Diêm Minh nghe thấy thì không cho là đúng mà cười cười, mang theo Vân Phong đi qua hàng rào rồi vào phòng, trong phòng được bài trí rất đơn giản, đều là những thứ đồ quan trọng, không còn thứ gì khác.
"Ngươi vẫn luôn sống trong này sao?" Vân Phong hỏi một câu, Diêm Minh cười ha ha: "Tư sinh mà có phòng để ở thì đã là đại ân của Diêm gia, ta không phải lưu lạc đầu đường bị chết đói chết rét thì đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi." Diêm Minh hơi cúi đầu, che giấu vẻ mặt mình trong bóng tối, đột nhiên lại ngẩng lên: "Yên tâm, rất nhanh sẽ có người tới tìm chúng ta, ta mang các người tới chỗ này cũng là vì muốn cáo biệt với nơi này một chút."
Vân Phong hơi căng thẳng: "Chẳng lẽ, một màn vừa rồi là do ngươi cố ý sao?"
Diêm Minh cười ha ha: "Lần nào hai người đó cũng dùng cùng một cách, chẳng qua ta không muốn gặp phiền phức nên mới để bọn chúng đánh mà thôi, tuy rằng mỗi lần đều sẽ bị thương không nhẹ, nhưng cũng làm cho bọn họ vừa lòng, không cần phải quấn lấy ta, hai kẻ đần độn đó còn nghĩ rằng ta không biết ý bọn hắn sao, hừ..."
Khúc Lam Y và Viêm Triệt đều có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Diêm Minh, Tiểu Hoả và Lam Dực đều mang dáng vẻ đã hiểu rõ, nam nhân này mới chính là kẻ tinh quái nhất, có lòng tính toàn âm trầm như thế, còn ai có thể vượt qua hắn đây?
"Có điều ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không tính toán với ngươi, giao dịch của chúng ta không hề có nửa phần giả dối." Diêm Minh cười với Vân Phong, Vân Phong cũng cười đáp trả: "Muốn tính kế ta cũng không dễ như vậy."
Trong mắt hai người đều có chút sáng tỏ, dường như đều đã nhìn thấu bản chất của đôi bên, sự tính toán của Vân Phong chỉ là tiềm tàng, chỉ xuất hiện vào những thời điểm riêng biệt, nhưng Diêm Minh lại không giống vậy, có lẽ hắn đã hình thành một thói quen, tính kế với từng người, cũng chỉ có như thế, hắn mới có thể sống sót. Bằng không ở một Diêm gia như vậy, hắn đã sớm bị tra tấn đến chết rồi.
Một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía xa, Diêm Minh giống như đã sớm biết mà chậm rãi bước ra ngoài, Vân Phong nhìn bóng lưng thon gầy của Diêm Minh, đôi mắt đen kia chợt loé, cũng đi ra ngoài theo.
Tựa hồ như nơi rách nát này rất ít khi nghênh đón nhiều người như vậy, một đám người đi tới từ phía xa kia như muốn lấp đầy cả tiểu viện rách nát này, Vân Phong đánh giá đám người này, cả đám đều mặt y phục chỉnh tề, trên mặt đều có biểu cảm giống nhau, nghi ngờ, ngạc nhiên, khinh thường.
Đám người đến đây không hề nói gì, mỗi người đều nhìn tới bả vai Vân Phong và bên cạnh nàng, hiện tại chỉ có Nhục Cầu và Tiểu Hoả mang hình thái ma thú, tất nhiên cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Thật sự là triệu hồi sư sao!" Một giọng nói trầm thấp truyền đến, nhóm người này bắt đầu bình phẩm từ đầu đến chân Vân Phong.
"Không có nhẫn... Không thể nào."
"Lo cái gì, sao tên tạp chủng này có thể quen biết triệu hồi sư chứ."
Một câu nói này lại khiến tất cả mọi người im bặt, Diêm Minh là ai, là tư sinh của Diêm gia đấy! Là một tên tạp chủng! Người như vậy lại quen với triệu hồi sư sao, thậm chí còn có thể thân thiết với triệu hồi sư sao? Còn nữa, nếu triệu hồi sư giá lâm đến Thuỷ thành này thì sao bọn họ lại không biết!
Sau khi mọi người trải qua một hồi suy xét, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận thống nhất, trước mắt tám chín phần là đồ giả mạo! Nếu thật sự là triệu hồi sư, chắc chắn bọn họ phải là người đầu tiên biết đên!
Từ trước đến giờ triệu hồi sư chưa bao giờ khiêm tốn, vì với thân phận dạng này thì nhất định không cần phải khiêm tốn, đi tới đâu cũng để lộ nhẫn khế ước của mình, hưởng thụ mọi loại đãi ngộ tốt khắp nơi, triệu hồi sư là người mà ai cũng muốn nịnh bợ, người người đều muốn lấy lòng, đây là một quan niệm đã ăn sâu vào tâm trí mọi người.
Nhưng Vân Phong lại không giống người thường, là triệu hồi sư không thích mang theo nhẫn khế ước, nàng là người duy nhất. Hơn nữa, lấy thân phân triệu hồi sư được mọi người tôn sùng, lại đi quen biết một tên tư sinh, nói ra cũng sẽ không có ai tin. Ai có thể ngờ, một người đứng ở địa vị cao như thế sẽ cúi người để qua lại với một tên hèn mọn ở tầng lớp thấp nhất chứ.
Diêm Minh cười ha ha, vô cùng hài lòng với hiệu quả hiện giờ, hơi nghiêng đầu nói với Vân Phong: "Đó đều là con cháu của Diêm gia đấy, rất khổng lồ phải không." Giọng nói này còn mang theo chút ý trào phúng, Vân Phong nhìn lướt qua nhóm người trước mắt, trong lòng có chút đồng tình.
Gia chủ Diêm gia đúng là một nam nhân dũng mãnh, khai chi tán diệp nhiều như thế, thật sự không phải người bình thường.
"Tạp chủng! Nơi này có phần cho ngươi nói chuyện sao!" Một người trẻ tuổi hét lên, trên mặt Diêm Minh vẫn là nụ cười nhàn nhạt, tạp chủng, đây là một từ mang nghĩa vũ nhục rất cao, nhưng Diêm Minh vẫn vô cùng thản nhiên, cách gọi này đã không tính là gì với hắn nữa rồi.
"Cút ngay!" Một nam nhân với thân hình to lớn bước ra, vươn tay hất Diêm Minh sang một bên, cả người Diêm Minh bị người kia đẩy đến mức suýt ngã trên mặt đất, Vân Phong vươn tay, đỡ lấy hắn.
"Ngươi là triệu hồi sư sao?" Dáng vóc nam nhân kia vô cùng to lớn, đứng trước mặt Vân Phong khiến thân thể nàng hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng râm, Vân Phong đỡ lấy Diêm Minh cũng không ngẩng đầu, đột nhiên lại vung tay lên, lúc trước nam nhân kia vẫn còn đang nói chuyện, một giây sau đã bị đánh bay ra ngoài.
"Ầm!" Thân thể cao lớn kia đập mạnh lên mặt đất, mấy người khác nhìn thấy cũng nhịn không được mà kêu ra tiếng, có vài tên đã chạy tới để xem xét tình huống.
Khúc Lam Y cười ha ha, trên mặt Viêm Triệt cũng đều là ý cười, Yêu Yêu ở cạnh vẫn luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, Tiểu Hoả nhàm chán ngáp một chút, Lam Dực lại bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên mỗi người đều có cách nhìn khác nhau, chẳng lẽ nhìn qua chủ nhân lại trông dễ bắt nặt như vậy sao?
"Na na." Nhục Cầu trên vai Vân Phong vặn mình vài cái, trên mặt đều là vẻ cười nhạo, hoàn toàn mặc kệ những người của Diêm gia này.
"Ngươi lại dám ra tay với người của Diêm gia! Tạp chủng, đây có phải là ý của ngươi không, thật to gan!"
"Tên kia không hiểu đâu, cứ nói phụ thân đánh hắn đến tàn phế rồi ném ra ngoài đi!"
"Ta thấy tàn phế còn chưa đủ, hắn chính là sự sỉ nhục với chúng ta, cứ để hắn chết đi! Sống trên cõi đời này cũng chỉ uổng phí mà thôi!"
Từng lời nói ác độc được tuôn ra vô cùng thuận miệng, Diêm Minh đứng một bên, sắc mặt không hề thay đổi, tâm tình vẫn rất thản nhiên, Vân Phong quét mắt về những người Diêm gia mang bản tính ác độc đó, cho dù có phải là tư sinh hay không, thứ đang chảy trong huyết mạch của Diêm Minh không phải là dòng máu của Diêm gia sao? Là người cùng huyết mạch, sao phải ép buộc nhau như thế?
"Ngươi nhìn cái gì? Đây là việc nhà của Diêm gia chúng ta!" Bị ánh mắt của Vân Phong khiến cho có chút sợ hãi, một vài người hét lên, Vân Phong cười một cách lạnh lùng.
"Ta mà nghe thấy tiếng chó sủa thì tâm tình sẽ không được tốt, tâm tình mà không tốt thì chắc chắn sẽ khiến cho đám chó này, phải biến mất."
"Ngươi là ai! Lại dám mắng người Diêm gia! Đừng tưởng ngươi có ma thú thì chính là triệu hồi sư! Nếu ngươi chính là triệu hồi sư thì không thể nào mà Diêm gia chúng ta không biết!"
Một đám người đều có chút căm tức mà nhìn Vân Phong, chẳng qua cũng chỉ giận mà không dám nói gì, tên mới vừa bị Vân Phong đánh văng vẫn chưa thể đứng lên được, dường như là không thể đứng dậy nổi nữa rồi.
"Đang ầm ĩ cái gì vậy! Đám các ngươi đều rảnh rỗi không có việc gì làm phải không!" Một tiếng quát khẽ truyền đến, ngay sau đó, một vài bóng dáng đã đi tới nơi này, Diêm Minh nhìn thấy bóng người tới thì không khỏi cười lạnh: "Không thể ngờ nơi rách nát này lại có phong thuỷ tốt như vậy."
"Ai da! Con của ta! Có chuyện gì vậy? Là ai làm?" Lại là một giọng nói cao vút vang lên, đám người kia vội tránh ra, Vân Phong nhìn thấy năm sáu người đi tới, câm đầu là một gương mặt có phần đứng đắn, một nam nhân nhìn qua có chút hung ác.
"Lão gia! Người đến xem đi!" Một nữ nhân quỳ gối bên cạnh nam nhân nằm trên mặt đất, khóc nức nở mà gạt lệ, nam nhân kia nhíu chặt mày, mắt đảo qua nữ nhân kia, tiếp khóc kia im bặt đi ngay lập tức, nam nhân kia chậm rãi đảo mắt qua trên người những đứa con khác, cuối cùng dừng lại trên người Diêm Minh.
"Lá gan ngươi lớn đấy, không chỉ mang người ngoài vào, còn đánh huynh trưởng của mình bị thương." Nam nhân đứng cạnh nữ nhân kia lạnh mặt nói một câu, xem ra hẳn là chính thê của nam nhân kia.
"Lão gia, thiếp đã nói không nên để nó ở lại Diêm gia đâu, để mặc nó tự sinh tự diệt thì không phải là tốt rồi sao? Nhìn tính cách của nó thì sao có thể là cốt nhục của lão gia được! Chắc không phải là do nữ nhân kia vụng trộm ở đâu rồi sinh hạ được chứ!”
Da mặt Diêm Minh cũng co rút vài cái, nụ cười nhạt trên mặt cũng cứng đờ trong chốc lát, đột nhiên nam nhân kia đảo mắt sang, nữ nhân kia lại phải ngậm miệng.
Nam nhân kia quan sát Vân Phong một chút, lại nhìn Tiểu Hoả và Nhục Cầu trên vai Vân Phong: "Vị này là..." Giọng nói hùng hậu, rất có uy nhiêm, Vân Phong cười cười: "Vị này là gia chủ Diêm gia sao?"
Nam nhân gật đầu: "Đúng vậy, tại hạ là Diêm Thiên Hạo."
Vân Phong quay đầu nhìn Diêm Minh: "Không giới thiệu thân phận của ta một chút sao?"
Diêm Thiên Hạo có chút đăm chiêu nhìn Diêm Minh, Diêm Minh tiến lên phía trước: "Gia chủ Diêm gia, đây là vị hôn thê của ta." Đột nhiên Diêm Thiên Hạo nhíu mày, mấy nữ nhân sau lưng Diêm Thiên Hạo cũng giật mình, Diêm Minh tiếp tục nói: "Như các người đã thấy, vị hôn thê của ta là triệu hồi sư."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...