Sau khi Hạ Tiểu Mẫn rời khỏi, Vân Phong liền mang theo Hạ Thanh đi vào trong sơn động kia, nguyên nhân Hạ Tiểu Mẫn đến đây cũng có liên hệ tới ma thú, nhưng kẻ mà nàng ta gọi là sư phụ lại là một kẻ giả mạo, tất nhiên trong lòng cũng có chút giận dữ, sau khi vào trong sơn động kia, Vân Phong đoán không hề sai, một rừng cây nhỏ đập vào mắt, còn có một chút khí tức của ma thú có thể tuỳ tiện cảm thấy được.
Tiểu Hoả và Lam Dực đã áp chế khí tức ma thú của mình đến mức thấp nhất, nếu không, e rằng những ma thú cấp thấp sẽ sợ mà chạy hết mất rồi.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có một chút ma thú cấp thấp tò mò nhìn đoàn người Vân Phong, cũng không cảm thấy có bất cứ áp lực nào, cả đoàn người vẫn luôn ung dung tiến lên, Hạ Thanh mở to mắt nhìn, bên trong đều là ánh sáng hưng phấn.
"Nhiều ma thú quá!" Hạ Thanh nhịn không được mà nói nhỏ một câu, Vân Phong sờ đầu cô bé: "Hiện tại hãy nhắm mắt ngưng thần rồi nói cho ta biết con thấy được gì."
Hình ảnh năm đó với tổ tiên lại hiện lên một lần nữa, chẳng qua bây giờ không phải là Mê Vụ sâm lâm, cô gái nhỏ vừa mới lớn lúc trước giờ cũng đã làm tấm gương sáng cho người khác rồi.
Hạ Thanh nghe lời nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở miệng trả lời: "Một chút ánh sáng màu xanh lá, rất đẹp." Nghe được tiếng nói thì thào của Hạ Thanh, Vân Phong cười, quả nhiên cô bé này có thiên phú để trở thành triệu hồi sư, có thể cảm nhận được năng lượng toát ra từ trên người ma thú, đây là thứ khác nhau căn bản của triệu hổi sư, Hạ Thanh có thể cảm giác được điều này, coi như đã vượt qua cánh cửa thứ nhất.
"Điểm mấu chốt nhất của triệu hồi sư chính là trận pháp khế ước, mà thứ này phải do bản thân mình tự lĩnh ngộ lấy, có lẽ là một ngày, có lẽ là một năm, cũng có lẽ là cả đời." Vân Phong nghiêm túc nhìn Hạ Thanh: "Con đường tu luyện của triệu hồi sư còn khắc khổ hơn những chức nghiệp khác, thứ triệu hồi sư phải đối mặt chính là ma thú, Hạ Thanh, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Hạ Thanh kiên định gật đầu: "Con đã sẵn sàng, cho dù có khó khăn cực khổ đến đâu con cũng sẽ không từ bỏ!"
Vân Phong khen người cười, tính cách này cũng có phần giống mình, chắc cũng là một đứa trẻ bướng bỉnh rồi, trình độ trước mắt của Hạ Thanh chỉ là nhất cấp, nhưng tinh thần lực trong cơ thể cô bé đã rất nhiều, việc thăng cấp cũng khá dễ dàng, chẳng qua từ nhỏ đã không được dạy dỗ có quy củ mới dẫn đến tình huống hiện tại.
Đồ đệ mà mình nhận sao có thể tệ được chứ! Nhanh chóng tiến hành hướng dẫn Hạ Thanh tu luyện, một thân phận khác của triệu hồi sư chính là ma pháp sư, việc rèn luyện của ma pháp sư cũng rất quan trọng.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủn, năng lượng trong cơ thể Hạ Thanh dưới sự chỉ dẫn cẩn thận của Vân Phong cũng đã vận chuyển được một cách chậm rãi, nhưng đã mang đến hiệu quả kinh người, tốc độ tu luyện của cô bé vô cùng nhanh, chỉ sau một lúc lâu đã đột phá đến nhị cấp, tuy không thể bằng tốc độ của Vân Phong, nhưng cũng đã khiến bằng hữu cùng lứa phải kinh ngạc rồi.
Thiên phú, Vân Phong cười vô cùng hài lòng, đồ đệ mình có thiên phú như vậy, nếu không gặp được nàng, vô cùng có khả năng sẽ phải mai một như vậy, một vị triệu hồi sư cứ như thế mà biến mất trong chúng sinh.
Nhận thấy thực lực của bản thân đã tăng lên, Hạ Thanh vô cùng vui vẻ, Lam Dực ở canh cũng gật đầu khen thưởng, tuy thực lực của con người này rất yếu nhưng vẫn luôn có tinh thần kiên định tiến lên phía trước, Lam Dực vẫn bội phục ở điểm này. Tiểu Hoả lười nhác dựa vào một cây đại thụ ở bên cạnh, mắt đảo qua Hạ Thanh, hừ một tiếng, Lam Dực cười ha ha nói một câu: "Hoả huynh, huynh thấy đồ đệ mà chủ nhân thu nhận không tệ chứ."
Bỗng nhiên mặt Tiểu Hoả lại có chút không được tự nhiên, gầm nhẹ một câu: "Sao ngươi lại cảm thấy nha đầu kia không tồi được chứ! Con nhóc đó không thể nào so với chủ nhân được!"
Lam Dực cười gật đầu, vòng tay trước ngực nói một câu sâu xa: "Hoả huynh nói đúng lắm, thiên phú của chủ nhân không có ai có thể đuổi kịp, tuy nhiên làm đồ đệ của chủ nhân, Thanh Thanh cũng có thể coi như là không tệ rồi."
"Thanh Thanh?" Tiểu Hoả kêu lên một tiếng đầy quái dị, khuôn mặt tuấn mỹ có phần non nớt lại quay về phía Lam Dực, nhìn hắn như quái vật, Lam Dực nhíu mày: "Sao vậy? Chủ nhân cũng kêu như vậy mà."
Đột nhiên hai cái tai ló ra khỏi đầu Tiểu Hoả, nằm ngay trên đầu, Lam Dực nhìn lên, bỗng nhiên cười lớn tiếng, tay ôm bụng nhìn Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vẫn không hay biết gì mà nhìn Lam Dực, Lam Dực mới chỉ tay lên đầu Tiểu Hoả, Tiểu Hoả ngờ nghệch vươn tay lên sờ, vừa sờ đã tức giận gầm một tiếng, một tiếng sói gầm vừa truyền ra, cái tai kia càng giật hơn.
"Sao vậy?" Nghe thấy tiếng sói gầm của Tiểu Hoả, Vân Phong đã quét mắt sang đây, nhưng sau khi nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt vặn vẹo của Tiểu Hoả, tay hắn vẫn đang ôm đầu, còn Lam Dực vẫn đang mang vẻ mặt nén cười.
Hạ Thanh tò mò nhìn qua: "Tiểu Hoả, huynh ôm đầu làm gì vậy?"
Tiểu Hoả biến sắc: "Nha đầu thối, ai cho phép ngươi gọi tên của bổn đại gia!"
Hạ Thanh thất thần, sau đó cũng cười: "Còn là bổn đại gia nữa sao? Rõ ràng huynh cũng lớn hơn ta không bao nhiêu mà!" Hạ Thanh nói vậy cũng không có gì lạ, dáng vẻ thiếu niên của Tiểu Hoả khiến người khác nhìn vào cũng thấy không khác Hạ Thanh bao nhiêu tuổi.
"Ngươi...! Bổn đại gia đã mấy trăm tuổi rồi!" Đột nhiên Tiểu Hoả thụt tay xuống, hai cái tai kia lại dựng thẳng lên, sau khi Hạ Thanh nhìn thấy lại kêu lên một câu: "Đáng yêu quá!"
Vân Phong cũng gật đầu, có hai cái tai sói đó quả thật trông Tiểu Hoả rất... Đáng yêu. Mặt Tiểu Hoả lại đỏ lên, Vân Lang vốn là một loại ma thú hung ác, bị người khác nói là đáng yêu chính là một sự sỉ nhục với hắn, tuy nhiên cũng vì vẻ ngoài khi hắn hoá hình lại là một cậu bé mà thôi!
Hoá hình của Vân Lang là một cậu bé, Tiểu Hoả cảm thấy việc này đã đủ để doạ người rồi.
"Ngậm miệng lại đồ nha đầu thối nhà ngươi!" Tiểu Hoả thẹn quá hoá giận gầm lên một câu, nháy mắt đã không còn thấy cái tai trên đầu nữa, vẻ mặt Hạ Thanh lại trở nên vô cùng đáng tiếc, răng nanh sắc nhọn của Tiểu Hoả hiện lên, xem ra cơn tức này của hắn rất lớn.
"Na na!" Nhục Cầu không biết từ chỗ nào đã nhảy sang đây, nhảy đến trên mái tóc màu hồng của Tiểu Hoả, hành động này cũng theo thói quen, Tiểu Hoả cũng để nó ngồi trên đầu của mình, quay phất mặt đi không thèm để ý đến ai.
Vân Phong cười ha ha: "Thanh Thanh, hôm nay chúng ta đi về trước, nương con chờ đến sốt ruột rồi." Nhìn sắc trời, đã không còn sớm, cũng sắp tới hoàn hôn, Hạ Thanh gật đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Sư phụ! Để con nhìn trận pháp khế ước của người có được không?"
Khoé môi Vân Phong giật giật, Hạ Thanh liền tiến lên kéo tay Vân Phong, lắc qua lắc lại làm nũng: "Chỉ xem một chút, một chút là được thôi mà!" Nhìn sự khát vọng trong đôi mắt kia, Vân Phong cũng không còn cách nào, nàng có thể hiểu được tâm trạng này của Hạ Thanh, nếu lúc trước tổ tiên có thật thể, nhất định nàng cũng muốn nhìn trận pháp khế ước của tổ tiên một chút.
Cuối cùng cũng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh tràn ngập sự hưng phấn và chờ mong, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Vân Phong, không biết trận pháp khế ước của sư phụ như thế nào, nhất định là rất mạnh mẽ đây!
Vân Phong nhắm hờ mắt, không gian bốn phía dường như cũng trở nên yên lặng trong nháy mắt, đột nhiên, một luồng hào quang lại xuất hiện ngay mảnh đất trống trước mặt Vân Phong, một trận pháp khế ước mang theo năm màu xuất hiện, trong nháy mắt khi trận pháp khế ước kia xuất hiện, vẻ mặt của Tiểu Hoả và Lam Dực đều trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có phần kính sợ, bọn họ đều đã trải qua trận pháp khế ước của Vân Phong, trận pháp khế ước chính là gông xiềng của ma thú!
Vân Phong chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên trận pháp khế ước với năm loại màu sắc khác nhau lại tản ta một loại tinh thần lực khổng lồ, như một luồng điện mà khuếch tán sang khu vực xung quanh, Vân Phong nhanh chóng áp chế, mới ngăn cản nguồn năng lượng này lan sang xung quanh, những ma thú cấp thấp cảm nhận được luồng áp lực kinh khủng này đều biến mất không còn bóng dáng trong nháy mắt.
"Trời ơi... Mạnh quá! Năm loại màu!" Hạ Thanh trừng mắt, trợn mắt há mồm nhìn trận pháp khế ước của Vân Phong, năm loại màu sắc hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, ánh sáng không ngừng lấp lánh khiến lòng Hạ Thanh cũng ngập tràn sự tự hào và đắc ý, sư phụ của nàng đúng là lợi hại!
Vân Phong cười, vừa muốn thu hồi trận pháp khế ước, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lướt qua, rơi thẳng vào giữa khế ước.
Tiểu Hoả và Lam Dực đều giật mình, Vân Phong chớp mắt, nhìn Nhục Cầu mang vẻ mặt đáng yêu đứng giữa khế ước, có chút không hiểu gì.
"Nhục Cầu, ra ngoài." Vân Phong gọi một tiếng, trận pháp khế ước cũng không phải là thứ có thể ra vào tuỳ tiện, Vân Phong không thể cảm nhận được bất cứ năng lượng nguyên tố nào trên người Nhục Cầu, nó tiến vào trong trận pháp khế ước, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Na na!" Nhục Cầu thấp giọng kêu một tiếng: "Tiểu Hoả, nó nói cái gì vậy?" Vân Phong vội vàng hỏi, Tiểu Hoả cau chặt mày đáp: "Không biết."
Sau khi Nhục Cầu kêu to một tiếng, trận pháp khế ước đã có sự thay đổi, sự thay đổi bất ngờ này khiến Vân Phong không kịp chuẩn bị, hoàn toàn bất ngờ! Năm loại màu sắc trong khế ước vậy mà đều mất màu, Vân Phong hoảng sợ, tới cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Năm loại màu sắc đột nhiên biến mất, mãi cho đến khi đã biến mất hoàn toàn, Tiểu Hoả gầm nhẹ một câu: "Cục thịt kia, ngươi muốn làm gì?" Nhục Cầu không hề để ý đến, đột nhiên thân thể nhỏ bé kia nhảy lên, đảo qua một vòng trong không trung, bỗng nhiên Vân Phong cảm thấy có một loại áp lực mạnh mẽ đang đè mình xuống, loại áp lực này khiến nàng hoàn toàn không thể phản kháng!
Đột nhiên trong mắt Nhục Cầu hiện lên chút ánh sáng, Vân Phong kêu lên một tiếng đau đớn, khuỵu một gối xuống, Hạ Thanh vừa thấy đã vội vàng chạy tới, lo lắng gọi, Tiểu Hoả và Lam Dực vừa thấy không hề suy nghĩ đã muốn nhảy vào trong trận pháp khế ước, lại bị đẩy mạnh ra ngoài!
"Na na!" Đột nhiên Nhục Cầu kêu to lên một tiếng, Vân Phong chỉ cảm thấy nguồn áp lực mạnh mẽ kia đang xâm lấn vào trong cơ thể của mình, căn bản không hề cho nàng phản kháng! Chết tiệt, nguồn sức mạnh này lại đang hoà vào với tinh thần lực của nàng, Vân Phong trừng lớn mắt, đột nhiên đồng tử rụt lại, đây là... Cưỡng chế khế ước! Nàng lại bị Nhục Cầu cưỡng chế khế ước rồi!
Loại áp lực mạnh mẽ này không ngừng dây dưa trong cơ thể Vân Phong, mãi đến khi tinh thần lực đã dung hợp hoàn toàn với năng lượng này, Vân Phong đau đớn quỳ trên mặt đất, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lớn, chấp nhận cơn đau này, chắc chắn Nhục Cầu sẽ không hại nàng, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vân Phong.
Những màu sắc vừa biến mất trong trận pháp khế ước lại khôi phục, năm loại màu sắc rực rỡ lại hiện lên, mà Nhục Cầu vẫn đứng trong trận pháp khế ước lại nhảy ra, sau đó khế ước lại biến mất trong nháy mắt, Vân Phong chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, mọi chuyện đều vượt qua tầm kiểm soát của nàng, bình thường đều là triệu hồi sư khế ước ma thú, lại không nghĩ rằng bản thân mình đã bị cưỡng chế khế ước rồi!
"Vân Phong." Một tiếng gọi vang lên trong đầu Vân Phong, trong đầu Vân Phong đã hoàn toàn rối loạn, tiếng nói kia lại như có như không: "Ta tên là... Na Tà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...